Anh cũng không hiểu, cô làm thế nào để đem những thứ vốn rất khô khan kia nhồi nhét vào trong đầu được?
Cô đang ngồi lẳng lặng ăn sáng hình như cũng cảm nhận được ánh mắt của anh, chắc thấy không được tự nhiên, liền ngẩng đầu lên nhìn.
Anh cuống quít dời ánh mắt, giả vờ nhìn đi nơi khác.
Kể từ đêm đó, cô đã đi vào trong mộng của anh, hơn nữa còn hại anh làm trò cười cho thiên hạ. Cô chính là một vướng mắc lớn, một chướng ngại về tình cảm, chỉ cần nhìn thấy cô, anh lại sẽ liên tưởng tới một màn khiến cho bản thân lúng túng đến chết kia, thậm chí, một buổi tối, khi xem những tập tranh về mỹ nữ, mặt của bọn họ cũng sẽ đột nhiên biến thành bộ dáng của cô, sau đó, cảm giác gì cũng không có......
Anh nghiêm trọng hoài nghi, không biết có phải cô đã khiến cho lòng anh sinh ra ám ảnh không. Nếu như, về sau cứ nhìn bất kỳ cô gái nào cũng có thể biến thành dáng vẻ của cô, không lẽ anh sẽ mất đi chức năng kia hay sao?
Đáng thương cho anh, còn chưa được hưởng qua tư vị đấy......
Mà cô, đeo mắt kính vừa dày vừa nặng, căn bản không nhìn rõ ánh mắt dưới tấm kính đó trông như thế nào, mỗi lần, anh luôn sẽ nghĩ, ánh mắt kia đang cười nhạo bản thân mình? Hay là nhục nhã? Hay còn là miệt thị?
Đến nỗi, để cho anh hận không thể che giấu ở trước mặt cô......
Anh nghĩ, nếu đổi thành bất cứ kẻ nào khác cũng không có biện pháp xử lý vấn đề. Anh có thể ở xấu mặt trước mắt cha già, cũng có thể chấp nhận tiết lộ thanh xuân ở trước mặt mẹ già của mình, nhưng ai có thể ngờ được một màn trần trụi khó xử nhất quả đất kia hiện ra lộ liễu ở trước mặt một cô gái nhỏ hơn mình hai tuổi?
Cho nên, hai ngày nay anh vẫn luôn tránh né ánh mắt của cô, ngay cả trong phòng thi có cơ hội thiên thời địa lợi nhân hòa như thế, anh cũng đều bỏ qua, không lợi dụng ưu thế này tham khảo đáp án của cô......
Nhưng, chuyện bây giờ đã quá khẩn cấp, giống như chỉ mành treo chuông, da mặt quan trọng hay là cái mông quan trọng hơn đến lúc rơi vào thời khắc mấu chốt đều bắt buộc phải đưa ra lựa chọn!
Sau vài phút ngắn ngủi tự hỏi thầm, cuối cùng vẫn lựa chọn bảo vệ cái mông không biết xấu hổ......
Sáng ngày hôm sau, anh thức dậy thật sớm, ăn sáng xong, cầm một quyển sách tiếng Anh ở trong phòng khách đọc bô bô.
Sau khi lịch sự đợi ăn sáng xong xuôi, đưa mắt tìm bình nước chung quanh nhưng mãi không thấy đâu, lúc bấy giờ mới lên tiếng.
" Em gái! Bình nước ở chỗ này!", Anh gấp quyển sách tiếng Anh lại, giơ bình nước lên cười nói.
Vô sự hiến ân cần?
Quá đảo điên, quá khả nghi rồi!
Cô xách cặp sách đi tới.
"Em gái, để anh cầm cho! Em cực khổ rồi!". Anh cười lấy lòng, đoạt lấy cặp sách của cô, đeo lên trên vai mình.
Đôi mày Diệp Thanh Hòa lúc này nhíu lại càng sâu......
Lúc đến trường học, bắt đầu vào phòng thi, mới hiểu ra đáp án của tất cả mọi điều khác thường kia......
"Em gái, em đã từng nhìn thấy cha đánh anh bao giờ chưa?", anh ngồi phía sau vỗ vào vai của cô nhỏ giọng hỏi.
Đang ngồi chuẩn bị cho cuộc thi, cô chỉ quay mặt lại lắc đầu không đáp.
"Đấy, em xem đi, xem đi! Những vết sẹo, còn có cả những thứ này, tất cả đều là do ba anh đánh cả đấy.", anh vung tay áo lên, trận đòn trong kỳ nghỉ hè này quá độc ác, mặc dù đã sớm khỏi hẳn, nhưng vẫn còn để lại chút ấn ký trên làn da của anh.
"Vì thế em gái à, một người thiện lương như em, nhất định sẽ không đành lòng nhìn anh bị đòn thảm đâu nhỉ?"
"Cho nên sao?", Diệp Thanh Hòa nhẹ nhàng nói: "Nếu như trên cửa của anh treo đèn đỏ lần nữa, thì liền bị bác Tiêu cho ăn đòn đúng không? Anh hi vọng sẽ được chép đáp án của tôi trong lần thi tiếng Anh này đúng chứ?"