Luật Sư Phúc Hắc Quá Nguy Hiểm

Chương 32: Tôi mang người tới




Nghe thấy thế cô liền dừng động tác lại, điều này rõ ràng là đang cố tình nhắm vào cô đây mà, cũng không biết cô đã đắc tội đến người nào? Không phải cô đa quá nhún nhường rồi sao?

Ngẩng đầu nhìn lên, nhìn vào nơi phát ra tiếng nói không thân thiện đó, trên gương mặt của người kia đang nở một nụ cười đầy châm chọc mà đố kị.

Người này không phải ai khác mà chính là lớp phó thể dục Trương Manh?

Cô thật không nhớ rõ mình và người này có va chạm cái gì....

Khóe môi khẽ giương, phát ra tiếng nói nhẹ nhàng mềm mại: "Món ăn của nhà Tô Chỉ San thật ngon! Thưởng thức những món ăn ngon, chính là tôn trọng lớn nhất đối với thịnh tình khoản đãi của chủ nhà, chẳng lẽ không đúng sao?"

Cô không phải một người chua ngoa, dưới con mắt của mọi người, luôn là tứ lưỡng bạt thiên cân (Bốn lạng đẩy ngàn cân), chỉ muốn yên ổn không muốn gây ra sóng gió cho dù là nhỏ nhất cũng không thích tụ tập liên hoan bởi vì sợ mình sẽ phá hỏng không khí, lại càng không thích mình trở thành tiêu điểm chú ý....

Dĩ nhiên, lời này thực sự rất đúng mực, cũng tỏ rõ Diệp Thanh Hòa cô cũng không phải là hạng người mềm yếu vô năng, nếu như Trương Manh là một người thức thời, liền nên bỏ qua, hòa hợp êm thấm. Nhưng lúc này, lại không biết đầu óc của Trương Manh đang suy nghĩ gì, hết sức kích động, giọng nói cũng đề cao vài deciben: "Ý của cậu là tôi không tôn trọng chủ nhà sao?"

Nguyên bản cô không có ý này, nhưng nếu Trương Manh đã muốn hiểu như vậy, thì cũng không thể làm gì, hơn nữa, trong sinh nhật của người khác mà lại cãi cọ nhau thì còn nói gì tới tôn trọng chứ?

Chẳng nói đúng sai liền lắc đầu một cái, tiếp tục cúi đầu ăn đồ của mình.

"Diệp Thanh Hòa! Cậu nói rõ ràng cho tôi!" Trương Manh cảm thấy cô không để ý tới mình chính là đang khinh thường cô ta, liền vỗ bàn một cái, trực tiếp gọi cả họ tên của cô ra.

"Đủ rồi! Trương Manh!" Giang Chi Vĩnh có thể cảm nhận được Diệp Thanh Hòa không muốn tranh chấp với Trương Manh, còn Trương Manh lại cứ cố ý làm lớn chuyện như vậy, không nhịn được nữa liền quát lên bảo cậu ta ngừng lại: "Cậu cho rằng vậy là tôn trọng chủ nhà sao? Ai dạy cậu cách cư xử như vậy chứ?"

Đến nước này quả thật đã đem mâu thuẫn khuếch đại lên rồi. Cả bàn đều không ai ăn cơm, dừng lại nhìn ba người họ cãi vã.

Diệp Thanh Hòa âm thầm kêu khổ, lần này muốn dàn xếp ổn thỏa cũng không đươc nữa rồi...

Trương Manh ở trong lớp cũng là một trong những thành viên của ban cán sự, có lòng tự ái cực cao, bị giáo huấn như vậy, coi như đã bị mất hết thể diện, cách nói chuyện càng thêm kích động cay nghiệt: "Giang Chi Vĩnh, tôi và Diệp Thanh Hòa nói chuyện mắc mớ gì tới cậu chứ? Chắc là thấy cậu ta là người của nhà họ Tiêu nên cũng muốn bợ đỡ rồi hả? Đừng trách tôi không nói cho cậu biết, Diệp Thanh Hòa cùng với nhà họ Tiêu cái rắm quan hệ cũng không có! Cậu ta họ Tiêu sao? Hay là người do nhà họ Tiêu phát thiện tâm bảo bọc, làm một chút sự nghiệp từ thiện để tăng thêm thể diện mà thôi...."

Khi nghe thấy những lời này tay của Diệp Thanh Hòa đang cầm chiếc đũa khẽ run lên.

"Cậu nói cái gì?" Đúng lúc này một tiếng quát to liền vang lên.

Trong nháy mắt tất cả mọi âm thanh nhốn nháo đều ngưng bặt.

Tiếng hét lớn này xuất phát từ Tiêu Y Đình.

Bàn bên này động tĩnh quá lớn, anh đang uống rượu với mấy cậu bạn cũng bị hấp dẫn, vừa vặn nghe được câu cuối cùng kia của Trương Manh.

Mặc kệ Diệp Thanh Hòa và anh bình thường có không hợp mắt nhau cỡ nào, nhưng cô cũng là người nhà họ Tiêu anh, là người do anh mang tới, trước mặt anh lại dám nhục nhã cô, chẳng lẽ cô ta coi Tiêu nhị anh là gỗ mục sao?

Sắc mặt anh đỏ bừng, cảm giác hơi say say, đứng lên, sải bước đi tới bên bàn của Diệp Thanh Hòa.

Nam sinh như Tiêu Y Đình, giàu có, sáng sủa, đẹp trai, lại chơi thể thao giỏi, mặc dù thành tích không tốt lắm, nhưng ở trong lớp vẫn có lực thu hút nhất định, hay nói cách khác phần lớn bạn học đều e ngại anh cả.