Editor: Tinh Di
Tự sát?
Là tự sát sao? Hay còn có ẩn tình khác? Theo lý, chuyện này rất khó xảy ra……
Chỉ có điều anh sớm bỏ qua chuyện này, chuyện anh cần làm lúc này là sớm đưa em gái ra khỏi chỗ kia………
“Luật sư Tiêu, có người đưa hoa tới..…. muốn gặp anh.” Người trợ lý mới gõ cửa đi vào.
Đưa hoa? Anh vừa nghe liền nhíu mày, nhưng dù sao không thể trút lên người trợ lý mới, “Không nhận, bảo người đó đi đi.”
“… Nhưng….” Người trợ lý có chút khó xử.
“Chuyện gì?” Anh hỏi.
“Người đó nói nếu anh không gặp chắc chắn sẽ hối hận, hơn nữa…. đã ở ngoài đó rất lâu mà không chịu đi….” Người trợ lý nhẹ giọng kể lại.
Mày của anh càng nhíu chặt, “Cho người vào.”
Anh thực sự không có ý định gặp người này, nhưng câu nói ‘không gặp sẽ hối hận’ kia khiến anh nhớ đến em gái từng kể, người ngày ngày tặng hoa em gái vẫn còn là một bí mật……
Anh đang nghĩ ngợi thì người đã vào, mang theo một bó Phong Tín trắng, trắng đến chói mắt……
“Tiêu tiên sinh, mời kí nhận.” Người đưa hoa đưa đến trước mặt anh.
Tiêu Y Đình nhìn chằm chằm bó hoa, thực sự có ý nghĩ nghiền nát chỗ hoa kia, ném thẳng vào mặt kẻ tặng hoa……
“Tiêu tiên sinh, người tặng có nói lại, có thể đích thân tiên sinh kí nhận hay không?” Người kia đưa hoá đơn cho anh.
Đích thân anh kí nhận?
Anh ghét bỏ, không thèm kí nhận, trực tiếp nhận lấy bó hoa, mở ra tìm kiếm, nhưng không tìm được gì…..
Anh nhìn người đưa hoa, chẳng lẽ do anh quá đa tâm?
Người đưa hoa biểu cảm mờ mịt.
Anh vẫy vẫy tay, “Cậu đi được rồi.”
Anh vẫn không có ý định kí nhận, người đưa hoa không biết phải làm sao đành rời đi.
Anh không cam lòng tìm kiếm chỗ bó hoa thêm lần nữa, vẫn không thu hoạch được gì.
Lần này anh tức giận thực sự, ném bó hoa xuống đất, giẫm lên thật mạnh, không ngừng phát tiết.
Mãi cho đến khi những bông hoa nát bấy anh mới ngừng lại, vẫn rất tức giận ngồi xuống ghế.
Anh nhìn xuống chỗ hoa tàn, trong lòng vẫn chưa trút được giận, anh mỉm cười, nụ cười có chút u buồn……….
Anh âm thầm mắng, tay vung lên, hất hết mọi đồ trên bàn xuống.
Trong đống đồ bị anh hất xuống xuất hiện tờ hoá đơn vừa rồi, anh nhìn mới phát hiện ra, không phải hoá đơn mà chỉ đơn thuần là một tờ giấy thư…..
Anh cầm lên, chữ trên đó là chữ viết tay: ‘Biết chắc là cậu không kí, nhưng tôi vẫn luôn ở trong mùa mưa, một thân cây đã đổ, rất có thể mùa mưa sẽ không trở lại nữa…..’
Bên dưới còn có chỗ trống cho kí tên, muốn anh kí vào đây?
Đây là cái gì?!
Cơn giận của anh lại bốc lên, ‘Xoẹt xoẹt’ hai tiếng, tờ giấy bị xé làm tư, anh vung tay ném đi, mấy tờ giấy rơi xuống chỗ hoa tàn.
Mùa mưa! Mùa mưa! Mùa mưa cái…..
Anh muốn chửi bậy, nhưng đột nhiên anh nghĩ đến gì đó……
Anh cầm theo chìa khoá xe vội vã rời đi. Lúc đi qua bàn làm việc của Phương Lê anh dừng lại, kéo toàn bộ ngăn kéo ra, bên trong trống rỗng, cảnh sát đã mang đi điều tra hết rồi….
Anh lại thở dài, đi nhanh ra ngoài.
Anh lái xe đến trường tiểu học.
Trời đang cuối đông, cây cối cằn cỗi hoang tàn mà mầm non vẫn chưa kịp nhú, cảnh tượng vô cùng hiu quạnh, chỉ có tiếng đọc sách của con trẻ vẫn không ngừng truyền đến từ dãy phòng học, nó khiến mùa đông thêm mấy phần sức sống….
Anh đi qua dãy phòng học, đến một khu rừng nhỏ ở phía sau.
Hơn hai mươi năm trôi qua, từng gốc cây ở đây đã lớn rất nhiều….
Anh đi đến trước một gốc cây.
Dưới gốc cây có chút hỗn loạn, nước và tuyết lẫn lộn.
Anh bước đến, dùng một cành cây chọc đâm xuống vào chỗ bùn đất đó.
Trong lòng anh bắt đầu không kiềm chế được cảm xúc, tay hơi dùng lực, cành cây khô giòn liền bị bẻ gãy. Anh nhặt thêm một cành cây nữa, tiếp tục đào, nhưng lại gãy…..
Thêm mấy lần nữa đều gãy, anh tức giận ném đi, quyết định dùng tay…..
Cuối cùng, tay anh lấm lem toàn bùn đất, anh tìm được một chiếc túi nhựa…..
Anh mở ra, từng thứ đồ trong đó đều khiến anh giận sôi! Những thứ này là gì? Cục tẩy? Sách bài tập? Trên vở còn là cái tên anh chán ghét vô cùng!
Tất cả đều không có ý nghĩa gì!
Anh vô cùng tức giận ném tất cả những thứ kia đi….
Buồn cười! Một câu ‘mùa mưa không tới nữa’ lại dẫn anh đến đây để xem những thứ kia? Vô cùng nhàm chán! Vô cùng ghê tởm!
Anh không cam lòng, lại tiếp tục đào bới, lại tìm được một túi nhựa khác….
Trong lòng anh thầm cười châm chọc, cái gì đây? Giống như tiểu thuyết Võ Hiệp vậy!
Anh lại mở túi ra, thứ bên trong lại khiến anh giật mình, hình như là băng các xét?
Anh lau tay qua loa rồi từ từ lấy vật bên trong ra, là băng thu hình……
Anh nhanh chóng bọc lại cuốn băng, sợ nó bị bẩn, sau đó xoay người rời đi. Lúc sau giống như quên cái gì đó, quay đầu lại…. Những thứ kia! Đúng là làm bẩn mọi thứ!
Anh dùng chân đá những đồ vật kia xuống phần hố anh vừa đào, lại dùng chân lấp lại, dùng lực giẫm xuống sau đó mới rời đi.
Anh trở lại xe, lấy cuộn băng ra nhìn lại lần nữa, rốt cuộc là hắn ta muốn cái gì? Tại sao lại làm nhiều chuyện như thế?
Nghĩ tới đây anh lấy di động nhưng lại đột nhiên nhớ ra anh không hề có số người đó, cũng chưa từng chủ động gọi điện cho anh ta…….
Anh vừa định đặt di động xuống thì có người gọi đến……..
“Alo?” Anh trả lời, trong lòng có dự cảm chính là người đó gọi…..
“Tiểu Nhị….” Giọng nói nhẹ nhàng ôn nhu…..
Quả nhiên….
“Đừng có gọi tôi như vậy! Thấy vui lắm sao?” Anh tức giận, “Rốt cuộc thì anh coi tôi là cái gì?”
Phạm Trọng không trả lời, chỉ cười khẽ, “Không thể tin được là cậu còn nhớ chỗ đó….” Giọng nói kia, có vẻ rất mãn nguyện……
“….” Tiêu Y Đình rất muốn hỏi anh ta nội dung trong cuốn băng là gì? Giọng nói lại có chút mất tự nhiên, “Rốt cuộc anh đã làm chuyện gì? Không phạm pháp đó chứ?”
Tiếng cười bên kia càng thêm vui vẻ, “Tiểu Nhị, cậu quan tâm tôi?”
“Quan tâm cái khỉ!” Tiêu Y Đình tức giận, “Tôi sợ anh làm việc ảnh hưởng đến người khác!”
Bên kia hình như không bị ảnh hưởng bởi cơn giận dữ của anh, vẫn rất vui vẻ, “Ha ha, cậu yên tâm đi, không hề phạm pháp, nhưng sao cậu biết trong đó có những nội dung gì?”
“…” Làm sao anh biết được? Anh còn không hiểu vì sao bản thân lại chắc chắn như thế……
Người bên kia vẫn không ngừng tìm đường chết, “Cậu không sợ trong đó có phim ‘đen’ của tôi sao?”
Tiêu Y Đình tức giận chửi bậy một câu, quát lớn: “Cút!”
Phạm Trọng cười ha ha, “Cậu có dám xem không?”
“…..” Tiêu Y Đình cảm thấy muốn ói, thực sự ghê tởm đó có được không? Anh không thể nói chuyện tiếp được nữa…..
Anh quyết định ngắt điện thoại, trở về xem trước sau đó mới trình lên cơ quan điều tra.
Tuy nhiên anh cũng cảm thấy phần trăm thắng là rất ít, lại đột nhiên nghĩ đến người nào đó không khỏi muốn nôn……
Anh vừa lái xe vừa nghĩ ngợi, rốt cuộc là Phạm Trọng có ý gì? ‘Luôn ở trong mùa mưa’ là sao?
Đột nhiên anh nhớ lại nhiều chuyện cũ……
Ngày đầu tiên chính thức là học sinh tiểu học, anh cùng lão Đại, lão Tam, còn có Thần Hi đều được các mẹ đưa đến trường. Nhìn họ vào lớp ngồi vào chỗ các mẹ mới ra về.
Thầy giáo vẫn chưa vào lớp, ba người kia thì ngồi yên một chỗ, chỉ có anh là hoạt bát không chịu ngồi yên, rất nhanh đã quen được bạn mới.
Đột nhiên có người hô lớn, có người bị ngã…..
Anh vốn rất thích nào nhiệt, nhanh chóng chạy đến xem xét.
Thì ra là tên này…..
Bọn anh từng gặp qua tiểu tử này, là cái gì họ Phạm, nhưng chưa từng nói chuyện qua, ba cậu ta từng đến thăm nhà anh…..
Tên là cái gì? Đúng rồi, Phạm Trọng…….
Phạm Trọng bị đẩy ngã khỏi ghế, toàn bộ sách vở và đồ dùng trong cặp đều rơi xuống đất, mực vẩy xuống sàn nhà….
Mà tiểu tử này cũng lì lợm, dù rất sợ nhưng vẫn không khóc, chỉ có khuôn mặt nhỏ nhắn đang đỏ bừng….
Lúc đó Tiêu Y Đình anh đã nghĩ, tiểu tử này đúng là trời sinh dáng vẻ dễ bị ăn hiếp! Vừa gầy lại vừa thấp, mặt nhỏ nhắn như mấy bạn gái, da cũng trắng như con gái, thực sự xinh đẹp nha……
Dù sao so với hai người anh em của anh thì tiểu tử kia thực sự xinh đẹp hơn….
Một tên to con đứng trước mặt Phạm Trọng, chỉ tay vào người cậu ra uy: “Này, mày cút ra khỏi chỗ này! Tao nói tao muốn ngồi ở đây! Mày tránh ra! Đồ con gái!”
Đồ con gái?
Cách gọi này rất hợp với cậu ta nha! Còn mái tóc kia nữa, không khác tóc của Thần Hi là bao, nếu không phải đang mặc quần áo giống bọn anh, thực sự không ai nghĩ đó là bé trai!
Đột nhiên Phạm Trọng đứng dậy đẩy ngã cái bàn trước mặt……
Muốn chỗ ngồi của tôi? Đừng có mơ!
Nhưng hình như không có tiền đồ cho lắm… Con trai con đứa phải biết vung nắm đấm! Đằng này…. mắt cậu ta đỏ hồng, nước mắt rưng rưng, giống như sắp khóc, “Là thầy giáo xếp như thế….. Đổi sẽ bị phạt….”
“Nhưng tao muốn ngồi! Tránh ra xem nào! Nếu không tao sẽ đánh cho đến mẹ mày cũng không nhận ra bây giờ!” Tên to con đưa cánh tay to béo đến trước mặt Phạm Trọng.
Lúc đầu Tiêu Y Đình chỉ có ý định đứng xem náo nhiệt, không ngờ đến tên nhóc kia khờ như vậy, bị doạ lại không cãi lại sao? Anh thực sự nghi ngờ chỉ số thông minh của cậu ta!
Tên to con đánh người thật, những đứa trẻ xung quang cũng ngây ngốc không biết phải làm sao…
Chủ nghĩa anh hùng của Tiêu Y Đình nhanh chóng bộc phát, đi lên kéo tên to con kia ra, sau đó đứng giữa hai người, giống như Thần Hộ Mệnh của Phạm Trọng đứng chắn trước mặt cậu ta, nói với tên to con, “Mày dám động đến người của tao?!”
Hay cho một câu ‘người của tao’…..
Lúc anh nói không hề nghĩ nhiều……
Dù sao cũng có gặp mặt, nói vậy cũng không hẳn là sai…..
Tên to con tức giận, xông về phía anh. Thằng nhóc trước mặt (Tiêu Y Đình) chỉ được cái cao, không to lớn bằng mình mà lại dám lên mặt với mình, nhục nhã này sao chịu được?
Tên to con nghĩ vậy liền tức giận vung tay lên, nói với mấy người bạn đi cùng, “Đánh nó cho tao!”
Liền có mấy đứa trẻ đi về phía Tiêu Y Đình và Phạm Trọng…..
Ninh Chấn Khiêm và Tả Thần An ngồi một chỗ nhưng cũng xem hết mọi chuyện, mắt thấy Tiêu Y Đình sắp chịu thiệt liền đứng lên, nhanh chóng giành lại thế hơn….
Tiêu Y Đình cùng hai người anh em dàn hàng ngang, để Phạm Trọng đứng phía sau, hoàn toàn bảo vệ tốt. Phải nói, ba anh em anh đánh đâu thắng đó! Tên kia cũng là tự đi tìm xui xẻo!
Lớp học nhanh chóng trở nên hỗn loạn….
Đến khi thầy giáo vào lớp, mấy đứa trẻ đã đánh nhau đến mệt nhừ…….
Ngay ngày đầu tiên anh đã được ‘vinh dự’ phạt đứng ngoài cửa, đương nhiên là cùng với tên to con nữa….
Lại nói đến tên ngốc Phạm Trọng, khóc lóc nói với thầy giáo là cậu cũng đánh nhau, phải chịu phạt đứng…..
Thầy giáo mệt mỏi, tuỳ ý chỉ tay ra cửa, ý bảo Phạm Trọng có thể ra đó đứng.
Cửa phòng học vừa đóng lại, Tiêu Y Đình hết sức tức giận quát: “Cậu ngốc à? Ra đây làm gì?”
Phạm Trọng giống như bé gái yếu đuối, không nói gì chỉ đứng đó.
“Này, sao lúc bị đánh cậu không đánh lại?” Tiêu Y Đình lại hỏi.
Phạm Trọng vẫn là không có tiền đồ, sợ hãi nói: “Đánh nhau là không ngoan…. thầy giáo sẽ phạt…..”
‘Phụt!’ Tiêu Y Đình muốn cười lớn! Đúng là không có tiền đồ! Nói được mấy câu thì hai câu là ‘thầy giáo phạt’…..
“Vậy sao còn ra đây? Không phải sợ bị phạt lắm sao?” Tiêu Y Đình không hiểu được logic của Phạm Trọng này nữa……
Phạm Trọng lại không nói gì…….
Được rồi, Tiêu Y Đình cảm thấy anh và cậu nhóc này không cách nào có tiếng nói chung. Chỉ có điều, dù sao anh cũng đã nói rồi, cậu ta là người của anh, không thể tiếp tục bị khi dễ! Nghĩ tới đây anh quắc mắt với tên to con, “Nghe cho rõ đây, về sau cậu ta là người của tôi! Nếu chuyện như hôm nay còn xảy ra, mày coi chừng tao!”
Tên to con không dám hé răng. Đau quá mẹ ơi! Ba tên đó đánh nhau thật đáng sợ! Đau quá mẹ ơi! Hu hu hu....
Về sau, chỉ học cùng ba năm, năm thứ tư Phạm Trọng chuyển trường. Cứ nghĩ rằng không còn gặp nhau nữa nhưng đến năm đầu sơ trung cậu ta lại quay lại, hơn nữa còn có một bài giới thiệu kinh thiên động địa: Tôi là Phạm Trọng – không bị thiến…..
Cậu ta vẫn trắng nõn như vậy, tuy cao lên nhưng vẫn gầy, sức khoẻ có vẻ cũng đi lên không ít……
Tiêu Y Đình vui vẻ đùa giỡn, “Ồ! Không còn là tiểu cô nương nữa này!”
Tiêu Y Đình từ sau lần đó đều gọi Phạm Trọng là ‘tiểu cô nương’, cậu ta thực sự rất đáng yêu nha!
Phạm Trọng luôn tức giận khi người khác gọi cậu như thế, chỉ trừ Tiêu Y Đình, khi bị anh gọi như vậy cậu chỉ ngại ngùng cười, còn vui vẻ ùa theo: “Tiêu Y Đình, tiểu cô nương của cậu đến đây….”
Nhưng đó cũng chỉ là chuyện hồi tiểu học, lên sơ trung không thể gọi như thế được nữa, cậu ta đâu phải con gái! Không những thế, còn ngang nhiên cướp đoạt bạn gái của anh đó!!
Chuyện này anh không bao giờ có thể ngờ được….
Bạn bè cũ gặp lại nhau vốn là chuyện tốt, vậy mà cậu ta….!!
Tiêu Y Đình vốn lớn trước tuổi không ít, nổi danh cả trong và ngoài trường, nhưng không phải vì thành tích mà là chuyện yêu đương. Bất kì nữ sinh nào cũng chỉ làm bạn gái anh được không quá một tháng, vì đều trở thành bạn gái của Phạm Trọng……..
Không còn bạn bè, dần dần thành thù……..
Cho đến cuối cùng, Quách Cẩm Nhi trở thành vợ của Phạm Trọng, cuộc chiến nữ nhân giữa hai người coi như kết thúc.
Chỉ là chính anh không nghĩ tới, Phạm Trọng làm nhiều chuyện như vậy là có tâm tư đắng sau, mà loại chuyện đó…. anh không chấp nhận được…..
Anh tình nguyện chưa từng nghe Quách Cẩm Nhi nói chuyện kia để anh và Phạm Trọng mãi mãi đứng ở hai đầu trái ngược, mãi mãi ghét nhau……
Anh nóng vội lái xe đi mà không hề hay biết tới…. Phạm Trọng đi ra từ một gốc cây, vẻ mặt mãn nguyện dùng tay đào những thứ Tiêu Y Đình vừa chôn xuống, từng thứ… từng thứ một…..