Editor: Hạ Y Lan
Anh nhìn vào mắt cô, lúc này cô không đeo kính, nhưng mắt nhìn vẫn rất tốt, không có gì khác thường.
Cô chú ý tới ánh mắt của anh, hiểu anh nghĩ gì, nhìn anh cười, “Luôn như vậy, có đôi khi, em không muốn anh thấy em, em sẽ né tránh hoặc nghĩ biện pháp trốn tránh ánh mắt của anh, em như vậy, rất xấu...... Mắt kính của em, mặc dù không cần thiết, nhưng trên tâm lý nó cũng là một lá chắn.”
“Dáng vẻ xấu xí hơn của em anh đều thấy!” Anh khẽ trách.
Cô cúi đầu cười một tiếng, “Không giống nhau! Chỉ là, hiện tại thì tốt rất nhiều, trên căn bản không có triệu chứng gì, cũng chưa xuất hiện tình huống xấu nhất, thật.”
Bác sĩ cũng nói, cô bây giờ so với lúc mới về đã có chuyển biến tốt đẹp hơn.
“Phát hiện lúc nào?” Anh hỏi. Lần trước biết được tin dữ này, anh đau lòng đến cực điểm, mặc dù cố gắng trấn định, lại quên hỏi cô vấn đề này.
“Lúc ở Mỹ, mới qua được mấy tháng.” Cô hời hợt đáp, “Lần đầu tiên xuất hiện triệu chứng thì em đã biết, bởi vì lúc trước mẹ em đã mắc bệnh này, em cũng có hiểu biết đôi chút, đi bệnh viện kiểm tra, quả nhiên là vậy, thật ra thì lúc ấy đã bắt đầu trị liệu, hiệu quả trị liệu, tương đối khá!”
“Vậy bây giờ trong người không có khác thường hoặc là thay đổi gì chứ?” Anh lo lắng hỏi.
“Không có!” Cô cười, “Em uống thuốc đúng giờ, bây giờ mặc dù tốt rồi, em cũng không quên. Anh yên tâm,e m sẽ chăm sóc mình, em sợ chết.”
“Em thật là!” Ánh mắt anh đầy trìu mến, “Nếu sợ......”Anh do dự một chút, chữ kia anh không thể nào nói ra được, “Còn liều mạng vì công việc làm gì? Chẳng lẽ em không biết mình cần nghỉ ngơi thật tốt sao?”
“Cũng không phải liều mạng gì! Mặc dù mệt, nhưng mà vẫn trong phạm vi em chịu đựng được! Còn chưa mệt mỏi bằng ở Mỹ, khi đó đi bệnh viện làm tình nguyện, còn phải đi học, giúp đỡ Kiều Tư trông tiệm, lúc đó mới mệt!”
Anh nhìn cô, lại không nói gì, ngơ ngác.
“Ngốc!” Cô lại gần, cách chướng ngại nhăn mũi nhìn anh.
Ánh mắt anh chợt lóe, lộ vẻ xúc động, “Em gái, sau này em không cần đến văn phòng nữa, ở nhà nghỉ ngơi thật tốt, bồi dưỡng thân thể cho khỏe, biết không?”
“Được!” Cô gật đầu, sảng khoái đồng ý.
“Lúc này mới nghe lời!” Anh tán dương cô giống như đứa bé.
Cô liền cười, “Anh hai, có lúc nào em không nghe lời? Cho tới nay, người không nghe lời là anh!”
Anh cười trừng cô, “Anh dám không nghe lời sao? 30 điều! Anh dám? Chỉ cần anh dám nói một chữ “Không”, tiền xài vặt lập tức không có! Em nói anh dám sao?”
“A...... Thì ra anh mang thù như vậy? Có oán khí!” Cô cố ý nháy mắt với anh.
Anh vẫn cười, “Không dám! Danh tiếng em gái quản nghiêm của anh đây vang vọng khắp Bắc Kinh, chỉ là, bây giờ là vợ quản nghiêm rồi, nhưng anh thích em trông nom, ra ngoài rồi, em phải quản anh thật chặt.”
Rồi sau đó, trọng tâm của họ liền trở về vụ án, cuối cùng, mặc dù biết cô có thể chăm sóc mình, nhưng vẫn không yên tâm liên tục dặn dò, “Em gái, nhớ chăm sóc mình, uống thuốc đúng giờ, anh sẽ nói rõ tình huống của em, thỉnh cầu đúng hạn cho em đi tái khám, mặc kệ là cuộc sống, chữa bệnh, vụ án, em đều phải phối hợp thật tốt.”
“Biết! Tiêu Đại Luật Sư.”Cô cười nói.
“Chê anh dài dòng?” Chính anh tự biết rõ...... Nhìn nụ cười ranh mãnh cô, toát ra mấy phần không phục, “Em mới là người dài dòng nhất, em nhớ lại em năm đó xem, cả ngày ở bên tai anh lải nhải phải làm bài tập? Mới dài dòng, giống như bà quản gia vậy!”
“Được rồi.”Cô cười nhẹ, “Vậy...... Cho anh một cơ hội báo thù, nửa đời sau để cho anh làm bà quản gia, để cho anh càu nhàu, em đều nghe lời anh hết.”
Nửa đời sau......
Anh thật sự rất thích nghe từ này......
Nửa đời sau, chúng ta vẫn bên nhau. Đối với anh, đây là lời tâm tình êm tai nhất thế gian......
Nghĩ đến đây, anh mới nhớ tới, bọn họ biết nhau mười hai năm, đối phương đã cắm rễ sâu trong lòng như vậy, lại chưa từng có lời chàng chàng thiếp thiếp, càng không có những lời gọi là thề non hẹn biển......
Anh vội ủy khuất, “Em gái, anh thấy mình thật đáng thương......”
“Hả?” Cô không rõ ý gì, nghĩ anh vì vụ án mà ở bên ngoài cực khổ, mặt hiện lên vẻ ân cần.
Anh vẫn biểu hiện dáng vẻ đáng thương như cũ, “Em gái, vợ của người ta luôn nói với chồng mình, em yêu anh, ông xã cực khổ, ông xã có nhớ em không, chỉ có em, chưa bao giờ nói với anh hết......”
“......” Ách, hoá ra là như vậy...... Bây giờ không phải đang tiếp kiến luật sư sao? Anh nói những lời này ở đây được sao? Chỉ là … lúc này mới là anh hai, không thế thì sao là anh hai được?
“Những lời em thổ lộ tâm tình chính là: Anh hai! Phạt viết chữ hai giờ! Anh hai! Tại sao đề này lại làm sai? Anh hai! Hôm nay viết 100 từ đơn! Tiêu Y Đình! Anh lại thiếu bài tập......” Anh khổ sở nhìn cô, kể ra những uỷ khuất của mình, nói như vậy, thật giống như anh là người thích bị ngược, sao lại vui vẻ khi cô lập uy suốt nhiều năm như vậy?
“Anh hai, em yêu anh.”
Giọng nói mềm mại nhỏ nhẹ, đột nhiên xuất hiện cắt đứt u oán của anh, như gió phất hoa nở, mùa xuân ấm áp chợt tới, trong hô hấp đều tràn ngập hương hoa ấm áp......
Anh hơi ngạc nhiên, trên mặt có chút nóng lên......
Anh vậy mà lại đỏ mặt! Khi người vợ danh chính ngôn thuận của anh nói “Em yêu anh”......
Phải biết, từ khi còn học nhà trẻ anh đã bắt đầu yêu đương rồi đấy......
Cô cười ra tiếng, “Anh hai, anh xấu hổ!”
“Không có!” Đánh chết cũng không thừa nhận...... “Không khí hơi nóng...... Quá nóng rồi......”
Được rồi, không phải không khí quá nóng, là cuộc sống của anh, thật ấm áp......
——— —————— —————— —————— ——— —————
Gần đến năm mới, Kiều Tư và Tiêu Thành Trác trở về Mĩ, lúc gần đi, hai người cũng cực kỳ không muốn, nhất là Tiêu Thành Trác, tình trạng ở nhà như vậy, thiếu chút nữa không muốn trở về, là đứa cháu Tiêu Y Đình này dạy dỗ cậu một trận, sắp tốt nghiệp, tại sao có thể nhất thời vì tình cảm mà bỏ qua việc học?
Tiêu Thành Trác tự biết Tiêu Y Đình nói rất có lý, trước khi đi còn đến nhà họ Khương nói lời tạm biệt với Khương Vãn Ngư.
Lúc đó, Khương Vãn Ngư đang ngồi xem tivi một mình, căn nhà lớn lại trống rỗng, bởi vì có tiếng tivi, mới không quá yên tĩnh, chỉ là, bà cũng chỉ vặn rất nhỏ, trên TV đang chiếu cái gì, bà hoàn toàn không biết.
“Chị dâu.” Tiêu Thành Trác kêu một tiếng.
Bà từ trong hoảng hốt tỉnh lại, nhàn nhạt nói tiếng, “Chú đó à.”
“Chị dâu, ngày mai em phải đi Mĩ.” Tiêu Thành Trác mang theo đồ đạc đến gặp bà, đặt đồ xuống.
“Đi đường bình an” Dáng vẻ Khương Vãn Ngư đầy xa cách.
Tiêu Thành Trác tất nhiên sẽ không đi, thái độ của Khương Vãn Ngư cậu cũng làm bộ như không thấy, tự ngồi xuống sôpha, “Chị dâu, còn một học kỳ nữa em sẽ tốt nghiệp, tốt nghiệp xong sẽ trở về.”
Khương Vãn Ngư không ngờ cậu sẽ nói cái này, nhìn cậu một cái, không lên tiếng.
“Chị dâu, em tới là muốn cảm ơn chị.”
Gương mặt trẻ tuổi của cậu, so với Tiêu Thành Hưng của ba mươi năm trước giống nhau đến mấy phần, một tiếng cám ơn, nằm ngoài dự kiến của Khương Vãn Ngư, từ tốn nói câu, “Cám ơn tôi chuyện gì?”
“Chị dâu, em không có mẹ, trưởng tẩu như mẹ, cám ơn chị đã chăm sóc em bao năm qua, trong lòng em, em vẫn xem chị là mẹ.” Thật ra thì, lời này của Tiêu Thành Trác xuất phát từ chân tâm, bỏ qua chuyện chị dâu đối xử bất công với Thanh Hòa, bà đối với anh cả, đối với cậu, đối với hai đứa con trai cùng tất cả người thân nhà họ Tiêu đều rất tốt, bắt đầu lên tiểu học cậu đã sống trong căn nhà này, anh cả là đàn ông, tính tình cũng không được chu đáo, ăn mặc ngủ nghỉ của cậu, tất cả đều do Khương Vãn Ngư lo liệu, ngay cả học trường gì, học sở trường gì, tìm thầy ra sao, đều do Khương Vãn Ngư quan tâm.
Khương Vãn Ngư cũng không phải là một người vô tình, đứa nhỏ này ở bên cạnh nhiều năm như vậy, có thể nói là một tay mình nuôi lớn, làm sao không có tình cảm? Nhớ tới quãng thời gian đó, cũng lộ chút xúc động.
“Chị dâu, thật ra thì...... Em và Thanh Hòa đều do chị nuôi lớn, cô ấy đối với chị cũng rất biết ơn” Vào lúc này, cậu không gọi Diệp Thanh Hòa là chị, bởi vì xét theo bối phận, cô là cháu dâu, Khương Vãn Ngư vốn cũng không thích người trong nhà thân thiết với Diệp Thanh Hòa.
Vốn đang buông lỏng, Khương Vãn Ngư nghe cái tên này, ánh mắt lập tức lại lạnh lẽo cứng rắn, “Nó sao so với chú được? Nếu hôm nay chú tới là muốn cầu xin sự tha thứ cho nó, lập tức đi ra ngoài cho tôi!”
“Không phải không phải!” Tiêu Thành Trác lập tức không dám nói nữa, “Chị dâu, em tới là muốn tạm biệt chị, năm nay lại không thể cùng nhau bước sang năm mới, một mình em ở nước ngoài, nhất định sẽ nhớ chị, cho nên tới thăm chị, coi như là chúc chị năm mới thôi.”
Khương Vãn Ngư hừ hừ, không lên tiếng, nét mặt ý tứ kia, thật giống như đang nói…, tiểu tử thúi còn hiểu chút chuyện.
“Còn có...... Anh cả và Y Đình cũng rất nhớ chị, chị không ở nhà, bọn họ ăn cơm đều không vui vẻ, những ngày qua áp suất trong nhà rất thấp, em cũng không chịu nổi......” Cậu lại nói.
Khương Vãn Ngư chỉ nghe, vẫn không nói chuyện.
“Chị dâu, về nhà mừng năm mới đi......” Cậu thử thăm dò, rốt cuộc nói ra.
Khương Vãn Ngư rũ mắt xuống, “Không muốn đi, tiểu tử như chú không cần đến làm thuyết khách, ở lại ăn cơm không?”
“Ừm! Dĩ nhiên! Đã lâu rồi không ăn món chị làm, rất nhớ!” Cậu chợt gật đầu.
Nhiều ngày qua, Khương Vãn Ngư chiến tranh lạnh với chồng và con trai, tâm tình cũng rất buồn bực, một mình ở nhà, trừ bảo mẫu, thường ngày cũng không có người nói với bà, các anh cũng vội, ai lại có thời gian ngày ngày đến thăm bà chứ?
Ăn một mình, ngủ một mình, ngồi yên từ bình minh đợi đến bầu trời tối đen, nhớ tới ba mẹ, không nhịn được lại đau lòng khóc, nhớ tới chồng và con trai, càng thêm buồn bực, cho nên, lúc này có người đến thăm bà, tâm đang thắt chặt của bà cũng được buông lỏng.
Nghe Tiêu Thành Trác nói như thế, bà đứng dậy, “Ngoan ngoãn chờ.” Nói xong, tự mình xuống bếp......
Tiêu Thành Trác ngồi trên sôpha, thở ra một hơi, cuối cùng yên tâm, xem dáng vẻ này của chị dâu, cũng không phải là không thể vãn hồi, nếu như cái nhà này cứ như vậy mà tan rã, cậu ở Mĩ cũng không cách nào an tâm, nhìn như vậy, ngày mai cậu có thể an tâm đi Mỹ.
Cậu yêu chị, yêu anh cả, thương đứa cháu, cũng yêu chị dâu.....
Mặc dù có lúc chị dâu không thể nói lý, nhưng dù sao cũng là người nhà, người nhà thì phải ở cùng một chỗ......
Ngày đó, cậu ăn một bữa cơm với chị dâu, trước khi đi, chị dâu còn bảo cậu đợi một chút, cho cậu một bao lì xì thật lớn, nói là tiền mừng tuổi......
Trong quá trình đợi, dì bảo mẫu lặng lẽ nói với cậu, có thời gian thì thường đến thăm tiểu thư, mấy ngày qua, đây là lần đầu tiên tiểu thư ăn một bữa cơm ngon như vậy.....
Nói xong trong lòng cậu đau xót......
Hôm sau, Tiêu Thành Trác và Kiều Tư lên máy bay, bước chân của mùa xuân ngày càng gần, từng nhà đều sắm đồ tết, Ti vi cũng chiếu những chương trình mừng xuân vui nhộn.
Cha con Tiêu Thành Hưng cũng nhiều lần đến thăm Khương Vãn Ngư, nhưng Khương Vãn Ngư không có ý muốn theo họ trở về, chỉ cần bọn họ vừa tới, bà liền xoay người đi lên lầu, bỏ bọn họ qua một bên.
Hai người không có biện pháp, Tiêu Y Đình cũng chỉ có thể dụng tâm hơn,vùi đầu vào vụ án của Diệp Thanh Hòa, chỉ có tìm ra hung thủ, mới có thể làm mẹ bình ổn lại.
Đêm ba mươi, Tiêu Y Đình đi thăm Diệp Thanh Hòa.
“À...... Trong nhà gói sủi cảo, anh đã cho đông lạnh...... Chờ phiên tòa kết thúc, em có thể về nhà ăn......” Lúc anh nói chuyện, không che giấu được xấu hổ.
Sao cô không hiểu anh chứ, nghe anh nói như vậy, thêm bộ dạng này, liền hiểu mấy phần, cười hỏi, “Anh hai, đừng nói với em, sủi cảo này là do anh gói?”
Anh cười hắc hắc, coi như là chấp nhận, gương mặt nóng lên lần nữa......
“Vậy có thể ăn không? Trong nhân bánh có “Bom” hay không ’?” Tiếp tục trêu chọc.
“Sao có thể?” Anh có chút gấp gáp, “Tự anh thử trước, ăn không ngon có thể để lại cho em sao?”
Làm được sủi cảo này, anh đã phí hết tâm tư, nghiêm túc chăm chỉ, từ nhào bột mì đến cán bột nhân bánh cho đến gói lại, tất cả đều một mình anh làm, hoàn toàn không để cho dì Vân giúp một tay, chỉ ở bên cạnh nhìn và làm mẫu, mặc dù bề ngoài của nó có chút kỳ quái, nhưng mùi vị cũng rất ngon.
Lễ mừng năm mới ăn sủi cảo, cô không ăn được rồi, nhưng nhất định phải ăn vào ngày này mới có ý nghĩa.
Anh nhìn vẻ mặt không tin của cô, gấp đến độ bổ sung, “Sủi cảo này, dì Vân cũng khen mùi vị rất ngon, chỉ là hình dáng có xấu một chút, nhưng chỉ cần em nghĩ đến người làm ra chúng có bao nhiêu đẹp trai, là có thể quên hết!”
“......” Ách, cô nhìn anh, chậm rãi hỏi, “Ý của anh là...... Bộ dạng đẹp trai có thể xem như cơm?”
Anh kinh ngạc, cười, “Không kém bao nhiêu đâu......”
Dĩ nhiên, mục đích đến đây không phải nói chuyện sủi cảo, mà là nói vụ án, qua năm mới, sẽ mở phiên toà, anh phải giúp cho cô tĩnh tâm, hơn nữa giúp cô suy xét mọi thứ, dặn dò cô đừng sợ, mặc dù, cho tới bây giờ cô chưa từng biểu hiện sợ sệt......
Mỗi lần gặp mặt, cảm giác thời gian trôi qua quá nhanh, hận không thể cứ bên cạnh cô như vậy, đến chân tời góc bể......
Anh tin tưởng, sẽ có một ngày như vậy, một chân trời góc bể thuộc về họ......
Sau khi gặp cô, anh cùng ba và anh cả đến thăm mẹ, hơn nữa tính cùng mẹ mừng năm mới, đây cũng là nguyên nhân từ sáng sớm anh đã làm sủi cảo, mặc kệ như thế nào, mẹ luôn là mẹ, bọn họ ai cũng không muốn thấy mẹ vào buổi tối giao thừa lại một mình đau lòng.
Nhưng khi bọn họ đến nhà họ Khương, phát hiện mình lo lắng dư thừa, toàn bộ cậu ngoại đều về nhà mừng năm mới, mẹ bị một đám trẻ vây quanh, đang nói chuyện, mặc dù gầy một chút, nhưng tinh thần xem ra cũng không tệ.
Bọn họ đến, không người nào chú ý, mặc dù mỗi người đều nhìn thấy, nhưng không ai tới nói chuyện cùng bọn họ, giống như không biết nhau, toàn bộ người nhà họ Khương đều xem họ như kẻ thù......
Vi Vi và anh cả liếc mắt nhìn nhau, ôm lấy con trai, đi tới trước mặt Khương Vãn Ngư, ôm đứa bé cho Khương Vãn Ngư nhìn, “Bảo bảo, chúng ta chúc tết bà nội.”
Lúc này Khương Vãn Ngư mới quay mặt qua, ngược lại nở nụ cười với hai mẹ con họ, đưa tay tiếp nhận bảo bảo, thở dài, “Vi Vi, con nên sinh con gái, sinh con trai có gì tốt? Lớn lên cũng chỉ đối nghịch với con!”
Tiêu Y Đình nghe, cũng đi lên phía trước, kêu một tiếng”Mẹ”.
Khương Vãn Ngư không để ý, ôm đứa bé qua một bên chơi.
Tiêu Y Đình cô đơn đi trở về, Tiêu Y Bằng vỗ vỗ anh, “Đừng nóng vội, vụ án tra ra manh mối là tốt rồi.”
Đúng, tất cả, đều chỉ có thể đợi mở phiên toà thôi......
Cuối cùng bọn họ cũng không rời khỏi, mặc kệ Khương Vãn Như có thái độ gì.
Ngược lại dì bảo mẫu lại nhìn thấu đáo, cũng hi vọng tiểu thư duy nhất của nhà họ Khương có thể trở về bên cạnh chồng và con trai, cho nên dẫn bọn họ đến phòng khách nhỏ tiếp đãi, đêm ba mươi, cùng dưới một mái nhà, chỉ không cùng bàn cơm, trôi qua......