Luật Sư Phúc Hắc Quá Nguy Hiểm

Chương 247




Editor: Hạ Y Lan

Kiều Tư nhận điện thoại, trong nháy mắt sắc mặt trắng bệch, để điện thoại xuống thì đôi môi cũng trắng, đứng lên muốn đi, “Cô họ mình...... Xảy ra tai nạn xe...... Mình phải về xem một chút......”

Tai nạn xe.....

Trong đầu Diệp Thanh Hòa bỗng xuất hiện lên một chữ “Lại”, theo bản năng nhìn Tiêu Y Đình, trong ánh mắt không che giấu được sợ hãi.

Mà phản ứng của Tiêu Y Đình không nằm trong dự liệu của cô, không có phản ứng gì quá lớn, chỉ an ủi Kiều Tư mấy câu, hơn nữa còn chuẩn bị vé máy bay cho cô về Vân Nam.

Diệp Thanh Hòa thấy anh lấy điện thoại ra, cũng không nói nhiều.

Đêm đó, cũng không quản chuyến bay hạng gì, chỉ cần có vé liền mua.

Kiều Tư lập tức trở về khách sạn chuẩn bị, Tiêu Y Đình cũng đưa Diệp Thanh Hòa về nhà.

Từ lúc anh đặt vé máy bay, mãi cho đến khi về nhà, Diệp Thanh Hòa không nói câu gì. Sau đó, vào phòng, anh thu dọn đồ đạc, cô mới im lặng giúp anh thu dọn.

Thật ra thì trong lòng hai người đều dấu tâm tư riêng, giờ phút này, không biết nên nói cái gì. Một người quyết định buông tha, một người làm theo hứa hẹn......

“Em gái, một mình Kiều Tư đi, có chút nguy hiểm......” Hình như anh vì lời hứa của mình mà tìm cớ.

Cô không lên tiếng, tiếp tục giúp anh thu thập, cho đến khi xong, mới nói, “Nhanh lên một chút, cẩn thận.”

“Em gái......” Anh muốn nói lại thôi.

Cô nhìn chằm chằm vào anh, thở dài, “Cuối cùng cũng là vì em......”

“Không phải!” Anh ôm lấy cô, “Đừng lo lắng, không có việc gì, chờ anh trở lại.”

Cô nhìn anh rời đi.

Sân bay.

Anh và Kiều Tư gặp nhau tại chỗ kiểm an, Kiều Tư rất kinh ngạc, tại sao anh cũng đi theo, anh không giải thích, chỉ cùng cô qua kiểm an, hơn nữa cùng lên một chuyến bay, chỉ là không ngồi cùng nhau.

Chưa tới thời gian máy bay cất cánh, anh lấy điện thoại ra chuẩn bị tắt máy, tính gọi cho Diệp Thanh Hòa để trấn an cô, gọi đi, nhưng không ai nhận.

Anh hơi nghi ngờ, tinh thần cũng có chút không tập trung, theo lý, cô chắc chắn sẽ nhận điện thoại của anh......

Qua mấy phút, anh gọi lại, vẫn không có người nhận, theo trực giác, hay còn gọi là Tâm Linh Tương Thông, anh ngẩng đầu, nhìn thấy một cô gái đi tới, mặc một chiếc áo khoác thật dầy, mang cái mũ đen, trên sống mũi là một chiếc mắt kính, ăn mặc mộc mạc, nhưng không che dấu được khí chất của cô......

Trong lòng anh trầm xuống, anh liền biết, chuyện này không đơn giản như vậy......

Chỗ ngồi của cô ở phía trước anh, gần với Kiều Tư, nhưng cũng không cùng một chỗ. Cô chỉ cười với Kiều Tư, nói mấy câu, liền cúi đầu không biết đang làm gì.

Anh kiềm chế không được, tiến lên, thương lượng với người ngồi cạnh cô, đổi lại chỗ ngồi.

Người nọ đồng ý, anh liền ngồi bên cạnh cô.

Không biết bắt đầu nói như thế nào, muốn trách cứ cô, muốn chất vấn cô, lại không nói nên lời.

Ngược lại, cô nhẹ nhàng tựa đầu vào bả vai anh, tiếng nói ôn nhu lẩm bẩm, “Em đã nói, không rời xa nhau nữa, một giờ, một phút, cũng không.”

Vì vậy, tất cả những lời anh muốn nói, tựa như thủy triều chạm đến đá ngầm, rút trở về. Khó trách, cô không ngăn cản......

Cô biết không ngăn cản được anh, cũng biết Kiều Tư là vô tội, không nên bị liên luỵ vào, cho nên lần đi Vân Nam này, bắt buộc phải đi, cô cũng biết, anh sẽ không đồng ý cho cô đi cùng, vậy cũng chỉ làm như vậy......

Kiều Tư đối với hai người bọn họ cùng mình đi Vân Nam, vẫn có chút không hiểu, nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy có thể bởi vì bọn họ là bạn bè, trong lòng rất cảm động, thêm vì lo cho cô họ, không suy nghĩ thêm nữa.

Xuống máy bay, đã là rạng sáng, nếu đi bệnh viện liền cũng không tiện, không thể làm gì khác hơn là tìm một khách sạn gần bệnh viện, gọi điện thoại cho người thân của cô họ, hỏi thăm tình tình, biết được cô cũng không nguy hiểm đến tính mạng, mới giảm bớt nôn nóng trong lòng.

Trời vừa sáng, ba người liền vội vàng đi bệnh viện, bữa sáng cũng không ăn, Tiêu Y Đình đành phải mua bánh mì và sữa tươi, buộc hai cô ăn.

Đến bệnh viện, cô họ còn đang ngủ, tay và chân đều bó thạch cao, trên mặt cũng có mấy chỗ quẹt bị thương, bất quá, bác sĩ cũng đã xác nhận, không có nguy hiểm tính mạng.

Vì vậy, Kiều Tư ở lại chăm sóc cô họ, mà Tiêu Y Đình và Diệp Thanh Hòa cùng người thân của cô họ đến gặp cảnh sát, tìm hiểu tình hình tai nạn lần này.

Cô họ đón xe taxi, tài xế xe taxi cũng bị thương, bây giờ cũng nằm ở bệnh viện, Tiêu Y Đình và Diệp Thanh Hòa liếc mắt nhìn nhau, chuyện này, thật sự là tai nạn ngoài ý muốn sao? Hay có người chủ mưu?

Tư liệu về người tài xế: họ Hùng, người địa phương, lái taxi gần mười năm, chưa từng có sự cố gì. Nguyên nhân xảy ra tai nạn, là vì né tránh một chiếc xe máy đột ngột chạy ra từ hẻm nhỏ mà đụng vào bồn hoa, bởi vì tốc độ xe khá nhanh, cho nên hậu quả tương đối nghiêm trọng.

Nhìn như vậy, một chút khả nghi cũng không có......

Ở lại Vân Nam hai ngày, không có thu hoạch gì, tinh thần của cô họ đã tốt hơn chút, cũng có thể nói với bọn họ một hai câu, lại cảm ơn bọn họ từ xa đến thăm bà, một đường vất vả.

Lại một ngày trôi qua, hai người chuẩn bị trở về Bắc Kinh, đến thăm cô họ lần nữa, Kiều Tư mới lau mặt cho bà xong, thấy hai người, cười một tiếng, “Hôm nay cô mình tốt hơn nhiều.”

Ở cửa vang lên tiếng y tá, “Người thân của giường 27 có ở đây không? Tới đây một chút.”

Giường 27 là giường của cô họ, Kiều Tư vội nói, “Tới.” Nói với hai người, “Mình đi xem một chút, quay lại liền.”

“Đi đi.” Diệp Thanh Hòa nói.

Cô họ nằm trên giường bệnh, nhìn hai người bọn họ, trong ánh mắt thoáng qua bất đắc dĩ cùng than thở, cuối cùng giật giật môi.

“Cái gì?” Tiêu Y Đình cúi đầu xuống, nghiêng tai, hỏi.

Bà lại nhỏ giọng nói câu gì, lúc này Tiêu Y Đình nghe rõ, là đang nói: nhà cũ, phát hiện đồ......

Tiêu Y Đình giật mình......

“Là cái gì?” Anh nhỏ giọng hỏi.

Bà lại lắc đầu một cái, “Hình như là một phần giấy tờ gì đó...... Đã rất lâu rồi...... Là của Gia Minh.....”

Cuối cùng đợi Kiều Tư trở lại, Tiêu Y Đình và Diệp Thanh Hòa lập tức từ biệt, chạy thẳng tới nhà cũ của cô họ.

Vốn không muốn mang Diệp Thanh Hòa theo, nhưng thứ nhất, cô sẽ không đồng ý, thứ hai, anh cũng không yên tâm để cô rời khỏi tầm mắt của anh, cho dù như thế nào, ở bên cạnh anh, anh mới an lòng, cho nên, liền dắt tay cô đi.

Mướn chiếc xe, lập tức lao tới quê của cô họ.

Trong nhà vẫn còn mấy người thân của cô họ, đồng thời, có một nhóm người đang vây quanh căn nhà này.

Chỗ này, Tiêu Y Đình đã từng tới, lần trước tới Vân Nam tìm cô họ lấy sổ sách đã đến đây.

“Bác à, bác khỏe chứ, chuyện gì xảy ra vậy?” Một nhóm người ở trong sân nghị luận ầm ĩ, Tiêu Y Đình không khỏi hỏi anh trai của cô họ.

“Ai! Nhà bị trộm! Đáng tiền hay không đáng giá tiền, cũng mất!” Người nọ lắc đầu thở dài.

Hỏng bét! Tiêu Y Đình thầm nghĩ, “Bác à, cô họ muốn cháu tới lấy một vật rất quan trọng, có phải cũng bị trộm rồi không?”

Người nọ lắc đầu, “Không biết! Bác dẫn cháu vào! Tự cháu tìm đi!”

Tiêu Y Đình theo lời cô họ nói, lấy giấy tờ trong một cái hộp ở ngăn kéo bàn đọc sách, vậy mà, trong ngăn kéo có một cái hộp, chỉ là, ngăn kéo mở, cái hộp cũng mở, đồ vật bên trong không cánh mà bay.....

Tiêu Y Đình mở một ngăn kéo khác, bên trong có một cái túi nhung màu đỏ, khẽ cau mày.

Nhà bác cả đã báo cảnh sát, buổi sáng cảnh sát cũng đã tới, Tiêu Y Đình mang Diệp Thanh Hòa chạy thẳng tới đồn cảnh sát.

Bước đầu, cảnh sát nhận định đây là vụ trộm cắp bình thường, mặt ngoài xem ra quả thật như thế, ai lại nghĩ tới liên quan đến chuyện tình mười mấy năm trước chứ?

Tiêu Y Đình nói với cảnh sát nghi ngờ của mình: thứ nhất, mới xảy ra tai nạn xe cộ, lập tức xảy ra án trộm cắp, cái này có phải quá trùng hợp không?

Thứ hai, anh cho là mục đích kẻ trộm không phải vì tiền! Bởi vì, anh thấy trên mặt của chiếc túi nhung rõ ràng còn viết chữ châu báu XX, nếu vì tiền, tại sao lại không lấy trang sức? Rất có thể, kẻ trộm có mục đích khác, vì muốn che giấu, mới trộm một chút đồ có giá trị, cho đến khi phát hiện thứ bọn họ muốn tìm, mới không để ý cái khác, vội vã mà đi.

Thứ ba, về tai nạn lần trước, anh vẫn hoài nghi, hi vọng cảnh sát có thể điều tra lộ trình lần đó, hơn nữa điều tra người lái xe gắn máy kia nữa.

Cảnh sát đối với ý kiến của anh tỏ thái độ rất coi trọng, ghi chép lại từng cái, cam kết sẽ tẫn chức tẫn trách điều tra.

Mà Tiêu Y Đình, sau khi ra khỏi đồn liền gọi cho Trần Dật, kể lại tình huống bên này lần nữa, hi vọng anh sẽ giúp đỡ, cũng không phải là không tin tưởng cảnh sát bên này, mà bởi vì, Trần Dật hiểu rõ vụ án mười hai năm trước.

“Chúng ta không về ngay lúc này được, em gái, tạm thời còn phải đợi mấy ngày nhìn tình hình xem sao.” Nói chuyện điện thoại xong anh liền quay qua nói với Diệp Thanh Hòa.