Editor: Hạ Y Lan
Bà ngoại đã được cấp cứu, chỉ là vẫn còn yếu, ánh mắt thương yêu nhìn anh, giọng yếu ớt, “Đứa nhỏ ngốc, con tới làm gì? Con bận rộn nhiều việc như vậy, bà ngoại không có chuyện gì...... ”
“Bà ngoại, tất nhiên con phải tới, bà bị bệnh, con ăn cơm cũng không thấy ngon, bà ngoại, bà phải giữ gìn thân thể thật tốt, Y Đình còn muốn ăn mì sốt tương bà làm! Không ai làm ăn ngon hơn bà làm cả.” Miệng nhỏ của anh luôn nói ra những lời ngọt ngào, lừa cho bà lão như bà lúc nào cũng cười toe toét.
Bà luôn thích làm những món mà bọn nhỏ thích ăn, mặc dù trong nhà có người giúp việc, ít khi tự mình làm, nhưng chỉ cần đứa cháu trai này muốn thì nhất định phải xuống bếp.
Khương Vãn Ngư nghe, không khỏi trách anh, “Chỉ biết có ăn thôi! Bà ngoại bị bệnh con còn lo lắng chuyện ăn uống!”
“Đừng mắng nó!” Bà ngoại lập tức che chở anh, trải qua năm tháng, trên tay đã hằn đầy dấu vết, nhẹ nhàng nắm tay anh, mặc dù suy yếu, lại mỉm cười xuất phát từ nội tâm, “Chỉ cần bà ngoại còn làm được, nhất định làm cho con ăn, chỉ sợ con ăn ngán rồi.”
“Bà ngoại, không ngán, Y Đình ăn mỗi ngày cũng không ngán. Bà ngoại, bà đừng nói chuyện, nghỉ ngơi thật tốt.” Anh vén chăn lại, đặt tay đang đặt ống tiêm vào trong.
Dù sao nguy hiểm đã qua, Khương Vãn Ngư cũng thấy nhẹ lòng, nhìn hai bà cháu, nói nhỏ, “Mẹ, cho dù mẹ sống đến 150 tuổi, Y Đình cũng hầu hạ mẹ đến già!”
“Dạ!” Tiêu Y Đình ha ha cười.
Làm bà ngoại cũng cười theo, “Vậy còn không bị ghét bỏ? Gìa rồi nằm một chỗ! Cũng không làm được gì!”
“Ai nói! Bà ngoại đến 150 tuổi vẫn có thể đánh Thái Cực!” Tiêu Y Đình nói.
“Vậy mà con cũng nói được! Khi đó còn có thể đi sao? Khác nào yêu quái! Lại thêm phiền toái cho mấy đứa!” Mặc dù là lời dụ dỗ, nhưng bà ngoại nghe rất vui vẻ.
“Không phiền toái! Bà ngoại!” Giọng Tiêu Y Đình đầy dịu dàng, “Y Đình còn phải dẫn bà đi trèo núi Thái Sơn! Nếu như bà ngoại đi mệt mỏi, Y Đình sẽ cõng bà, cõng đến đỉnh, Y Đình còn có thể làm món ăn ngon cho bà, gần đây con đang học nấu ăn, thật đấy!”
“Đứa nhỏ ngốc......” Bà ngoại lộ ra nụ cười thỏa mãn, mệt mỏi nhắm mắt lại.
“Được rồi, bà ngoại cũng mệt mỏi, đừng nói chuyện với bà nữa, hai đứa thăm xong rồi thì đi đi.” Khương Vãn Ngư thúc giục.
Tiêu Y Đình vẫn chiếm lấy bà ngoại, Diệp Thanh Hòa vẫn không có cơ hội kêu một tiếng, Tiêu Y Đình nhớ đến cô, kéo tay cô lại, dắt cô đến trước giường, “Bà ngoại, Thanh Hòa cũng tới thăm bà, biết bà bị bệnh, Thanh Hòa rất lo lắng.”
“Bà ngoại......” Mỗi một lần kêu xưng hô này, Diệp Thanh Hòa đều chuẩn bị mười phần, mặc dù vậy, vẫn khó khăn nói nhỏ.
Bà ngoại mở mắt ra, thản nhiên nhìn cô một cái, gật gật đầu, không nói gì.
“Bà ngoại, vậy...... Chúng con đi......” Tiêu Y Đình nói nhỏ, còn cúi người hôn lên gương mặt tràn đầy nếp nhăn của bà.
“Đi đi, không cần đến thăm bà, bà khỏe lắm......” Ánh mắt bà chuyển nhu hòa.
Tiêu Y Đình đứng dậy, nắm tay cô chuẩn bị tạm biệt ông ngoại Khương. Diệp Thanh Hòa đi sau lưng anh, hô hấp có chút khó khăn, mà ánh mắt Khương Tông Văn nhìn hai người bọn họ, cũng thoáng qua một tia sắc bén như chim ưng, cùng tuổi của ông không tương xứng......
Đúng vào lúc này, có người tới phòng bệnh, là anh cả và Vi Vi, cũng tới thăm bà ngoại, cùng đi với bọn họ, còn có Tống Thành Huy......
Tống Thành Huy so với bất kỳ ai còn có vẻ tích cực hơn, mang theo thuốc bổ, vẻ mặt cười chân thành.
Tiêu Y Đình nắm tay Diệp Thanh Hòa, hơi chặt.
Chuyện tiết lộ tài liệu lần trước, Tống Thành Huy chẳng có chuyện gì, giờ phút này, vẻ mặt của ông ta giống như không có chuyện gì xảy ra cả......
“Dì Khương, nghe Vi Vi nhà cháu nói, thân thể dì bị bệnh, cháu gấp gáp chạy đến thăm dì, không quấy rầy dì nghỉ ngơi chứ?” Tống Thành Huy đặt các vật xuống, cúi người vô cùng khiêm nhường hỏi.
Khương lão phu nhân và ông ta cũng quen thuộc, gọi ông ta là Tiểu Tống, “Tiểu Tống à, gầy phiền cho cậu rồi, bệnh nhỏ mà thôi......”
“Không phiền toái, giao tình của cháu và chú Khương đã nhiều năm như vậy, phải, cần phải vậy......” Ông ta thân thiện nói, lại bị Khương Tông Văn cắt đứt.
“Được rồi! Cậu quá khách khí.” Khương Tông Văn không biến sắc nói.
Diệp Thanh Hòa hít một hơi thật sâu, ngắt tay Tiêu Y Đình, nhỏ giọng nói, “Anh hai, chúng ta về thôi.”
Trên mặt Tiêu Y Đình vẫn mỉm cười như cũ, con ngươi lại tối sầm xuống, nói: “Ông ngoại, bà ngoại, buổi chiều chúng con còn phải làm việc, đi trước, bà ngoại, bà phải bảo trọng thân thể.”
“Đi đi.” Khương Tông Văn phất tay một cái, mặt không chút thay đổi.
Ra khỏi bệnh viện, Tiêu Y Đình mới xanh mặt, cười lạnh, “Tống Thành Huy......”
“Anh hai.” Cô vội vàng kêu lên.
“Hả?” Sắc mặt anh không thay đổi, cũng không buông tay, vẫn kéo cô lên xe.
“Anh hai, chuyện của Tống Thành Huy đã qua, ông ta lại là cậu của chị dâu, anh cũng đừng buồn bực trong lòng.” Ngồi lên xe, cô dịu dàng khuyên nhủ.
Anh nhìn phía trước, khởi động xe, đôi mắt màu hổ phách khẽ híp lại, “Em yên tâm, anh có chừng mực.”
“Anh hai......” Giọng nói của cô càng thêm mềm mại, một đôi mắt cách tròng kính long lanh nhìn anh.
Rốt cuộc anh cũng mềm lòng, duỗi tay ra, kéo cả đầu của cô, lại hôn lên mặt cô một cái, “Được, bà xã đã ra lệnh, sao anh dám không tuân?”
Vậy mà anh lại đồng ý, nhưng cô lại mơ hồ cảm thấy, mọi chuyện sẽ không như mong muốn của cô bình lặng như vậy......
Cuộc sống, giống như đi vào một khe hở nhỏ hẹp, cô ở trong này hô hấp khó khăn, mong muốn duy nhất chính là có một tia ánh sáng mặt trời soi chiếu vào. May mắn, trong khe hở này còn có anh, cùng cô trải qua một nơi không có nhiều dưỡng khí này......
Bệnh của bà ngoại được cấp cứu kịp thời, cũng không nguy hiểm gì lớn, sau một thời gian ngắn, liền xuất viện.
Thời tiết dần dần chuyển lạnh, nhiệt độ liên tục hạ thấp, trong lúc đó tình cảm của Diệp Thanh Hòa và Tiêu Y Đình lại càng ấm dần lên, bây giờ như hình với bóng, mặc dù thời thời khắc khắc ở chung một chỗ nhưng Tiêu Y Đình vẫn thấy không đủ, lúc không có người anh không chút keo kiệt biểu hiện ra anh không muốn xa rời cùng quấn quýt si mê.
Cô vốn thông minh, chuyên môn rất cao, mặc dù có bỏ bê mấy năm, nhưng quý ở cố gắng, ở chỗ Bạch Tân hết mấy tháng nên nghiệp vụ cũng khá thuần thục, sau này đến chỗ anh, anh hoàn toàn không có giấu giếm, đưa hết tất cả cho cô, tài liệu vụ án trên tay, từng cái cũng không dấu cô việc gì.
Làm cho cô nhanh chóng lớn mạnh, còn anh như hổ thêm cánh, bởi vì, cõi đời này sẽ không còn một trợ lý nào giống như cô, có thể toàn tâm tin tưởng, không nửa điểm giữ lại. Cô, giống như anh vậy, trừ không thể thay anh lên tòa, có thể giúp anh làm bất cứ chuyện gì.
Như thế, chính anh cũng thoải mái rất nhiều, mà trước mắt, trợ lý Phương Lê của anh càng thoải mái hơn, cơ hồ không có việc làm, mặc dù vẫn còn danh trợ lý, nhưng trên thực chất lại trở thành thư ký, không, ngay cả thư ký cũng không bằng. Thư ký còn có thể soạn thảo hoặc in ấn chút tài liệu, hôm nay,toàn bộ những chuyện này cũng do Diệp Thanh Hòa làm, mà chuyện mỗi ngày cô làm, chính là pha cà phê hay trà gì đó, hơn nữa còn đặc biệt phục vụ một mình luật sư Tiêu, bởi vì, nước uống của Diệp Thanh Hòa do đích thân luật sư Tiêu đưa......
Rất nhiều lần, Diệp Thanh Hòa đều nhìn thấy Phương Lê nhìn cô chằm chằm, phân công như vậy quả thật không hợp lý......
Một ngày nào đó, Diệp Thanh Hòa vào phòng làm việc của Tiêu Y Đình chủ động nhắc tới vấn đề này, “Anh hai, phân công công việc của em và Phương Lê như bây giờ không hợp lý lắm.”
“Ý của em là em phải làm rất nhiều việc, vất vả rồi?” Anh cười hỏi, sau đó ngoắc ngoắc tay, ý bảo cô đến trước mặt.
Cô nghe lời bước đến, anh liền kéo cô ngồi lên đùi anh, bóp bả vai cho cô, “Mệt thì nói, đừng chống đỡ, đưa lại cho anh là được.”
“Em không mệt......” Cô rất hưởng thụ việc anh ấn cho cô, không nặng không nhẹ, sức lực thật là vừa đúng, anh luôn như vậy, lúc làm việc, thỉnh thoảng kêu cô đến bên cạnh, hoặc là cùng cô thân thiết một phen, hoặc là xoa bóp cho cô, hoặc là để cô xoa bóp cho anh, rồi tiếp tục công việc. Cô thường trách anh khi làm việc mà cũng không nghiêm túc, thế nhưng anh lại đáp trả, như vậy, làm việc mới không thấy mệt.....
“Anh hiểu ý của em.” Anh đấm lưng cho cô, tay dần dần trượt đến ngang hông, “Ý em là, Phương Lê không có chuyện gì làm, sẽ bất mãn?”
“Đúng.” Ý cô chính là vậy, “Dùng người thiên vị, nhất định cô ấy sẽ bất mãn, điều này rõ ràng quá bất công.”
“Bà xã, đây là vấn đề về tin tưởng. Trước em, bất kỳ trợ lý nào anh cũng không bao giờ đưa tư liệu quan trọng cho họ, chỉ có em…em hiểu chưa? Dùng em rất tốt! Ban ngày hay buổi tối dùng cũng thuận tay, em nói anh còn cần người khác làm gì?” Anh nói xong nở nụ cười.
“......” Cái này thật không đứng đắn! Bất cứ chuyện gì cũng có thể kéo tới chuyện buổi tối...... Cô trừng mắt nhìn anh, “Anh không sợ em bán đứng anh sao, anh nên nhớ em bị Thiên Hải sa thải, cũng là vì bán tài liệu!”
Anh nhìn cô cười, ánh mắt mềm mại như nước, “Ừ, bán đi, bất quá phải nuôi anh béo mập một chút, bán mới có giá tốt!”
Cô cũng cười, “Nói chính sự với anh đấy! Về lâu dài anh cũng không thể đối xử với Phương Lê như vậy.”
“Em muốn anh giao công việc cho cô ấy?” Anh hỏi.
“Cũng không phải vậy......” Cô cũng không thích Phương Lê này, cảm giác lời nói, việc làm và suy nghĩ của cô ta không đồng nhất, là một người trong ngoài bất nhất. Loại cảm giác này, rất quái dị, cô tiếp xúc trong đám người, không thiếu người thông minh giỏi ngụy trang, người kinh doanh, hay nghề luật sư này, trong bụng không có mấy thứ cong vẹo hay trải đời đều không được, nhưng Phương Lê lại cho người ta cảm giác không giống vậy, lúc trước, cô chỉ nghe nói Phương Lê thích Tiêu Y Đình, hơn nữa cũng nghe nói năng lực làm việc của người này rất tốt, cho nên đề nghị Tiêu Y Đình tiếp tục giữ lại, thậm chí cô nghĩ tới......
A, hiện tại, tiếp xúc lâu như vậy, cô càng cảm thấy ý nghĩ ban đầu của mình không ổn, “Anh hai, thật ra thì Phương Lê ở bên cạnh anh đã rất lâu rồi, hoàn toàn có thể tự mình thụ lý án, sở dĩ vẫn ở lại bên cạnh anh, là bởi vì đi theo anh không như những người khác, bây giờ anh không cần cô ấy nữa, thì nên để cho cô ấy bắt đầu sự nghiệp của mình đi, còn tốt hơn là cứ để cô ấy ở đó không dùng đến, cũng không đến mức làm người bạn của anh cảm thấy khó chịu, anh thấy thế nào?” Cô nhớ, Phương Lê là bạn của anh giới thiệu tới.
Tiêu Y Đình cười cợt nhã, “Được, tự em quyết định vậy!”
Diệp Thanh Hòa biết, với đức tình này của anh đừng mong anh nghiêm chỉnh được......
Hôm sau, Phương Lê ra khỏi phòng làm việc của Tiêu Y Đình, sắc mặt hết sức tối tăm, đi qua Diệp Thanh Hòa, khẽ cười hai tiếng, “Trợ lý Diệp, có phải tôi nên cảm ơn cô không?”
Diệp Thanh Hòa biết, chắc là Tiêu Y Đình đã nói với Phương Lê, cô không biết Phương Lê nói lời cảm ơn này có mấy phần thật lòng, nhưng giờ phút này bản thân cô rất chân thành, theo ý cô, một mình Phương Lê đảm đương một phía, phải có sự nghiệp của mình, so với việc ở bên cạnh người đàn ông không yêu mình thì tốt hơn, vì vậy, cười yếu ớt, “Luật sư Phương, chúc cô sớm ngày trở thành Đại Luật Sư.”
Đây không phải là con đường mà mọi người luôn phấn đấu sao? Nhưng trong mắt Phương Lê cô không thấy sự đáp lại chân thành, lấy được cũng chỉ có một tiếng “Cám ơn”, phảng phất như, còn ngầm giễu cợt......
Phương Lê không nói với ai về tin tức này, sau khi tan việc một mình yên lặng rời khỏi văn phòng, một mình ở Bắc Kinh dốc sức làm việc cũng không dễ dàng, vốn tưởng rằng cố gắng làm việc, đổi lấy ưu ái trong lòng người nào đó, sau này cuộc sống không còn khó khăn, nhưng,thì ra tất cả đều là thứ không tưởng, phấn đấu lâu như vậy, cuối cùng vẫn là một thân một mình tiếp tục xông về phía trước, mà người ta, tại sao may mắn như vậy? Dễ dàng lấy được thứ mà cô cố gắng thế nào cũng không lấy được?
Cô tự thấy trình độ học vấn, dáng ngoài, năng lực làm việc, trình độ chăm chỉ không kém bất kì ai, xem ra cô không phải người mà trời cao ưu ái, vận mệnh luôn bỏ rơi cô......
Cô không muốn về nhà, có một loại tình cảm, cô đã vùi lấp ở bên trong rất lâu, còn chưa kịp bắt đầu, cứ như vậy bị chặt đứt, loại cảm giác đó không thể so với thất tình......
Mang theo lạc lõng cùng buồn khổ, cô mò mẫm đi dạo xung quanh, cho đến trời tối, đi vòng đến quán bar, cố gắng dùng một thứ chất lỏng hóa giải buồn khổ của mình.
Bình thường cô cũng có thể uống chút rượu, hôm nay càng thêm buông thả, càng uống càng say, đầu váng mắt hoa.
Cô biết mình không được, độ cảnh giác của nghề nghiệp nhắc nhở mình nên đến đây chấm dứt, lập tức trở về nhà, vì vậy tính tiền, lung la lung lay đi ra ngoài.
Đến cửa quán rượu, cô đã vô lực, đỡ cửa quán rượu, cảm giác trời đất quay cuồng, đi thêm bước nữa sẽ ngã, tựa vào cạnh cửa không dám lộn xộn.
Lúc này, bên tai lại vang lên một cái giọng nói, “Tiểu thư, nếu không đi được, anh trai ôm em được chứ!”
Cô cố gắng duy trì ý thức tỉnh táo, biết mình đã gặp người xấu.
Cô lạnh mặt, không để ý tới, miễn cưỡng đi hai bước, bước chân lảo đảo, thiếu chút nữa ngã xuống, bị một đôi cánh tay vịn, “Đừng lạnh nhạt như vậy! Đi cùng anh trai đi! Anh trai sẽ giúp em khơi dậy lửa nóng!”
“Cút ngay!” Cô dựa vào cảm giác dùng sức giẫm vào chân người này.
Giày cao gót đạp lên rất đau, người nọ khàn một tiếng, “Buồn cười! Rượu mời không uống thích uống rượu phạt! Ra ngoài chơi còn giả bộ thanh cao cái gì? Người nào không biết cô như thế nào?” Rồi sau đó lại mắng mấy câu ô ngôn uế ngữ.
Cô lại không dám tiến một bước chọc giận anh ta, dùng sức chạy về phía trước, vậy mà, chỉ chạy hai bước, liền té ngã trên đất, người nọ đuổi theo, kéo cổ áo cô, lộn ngược cô lại, rồi sau đó một bạt tai đánh lên mặt cô.
Nửa bên mặt đau đến tê dại, bất đắc dĩ nhưng không cách nào khống chế thân thể của mình, nằm trên mặt đất, bò dậy, lại ngã nhào......
Người nọ đi lên kéo cô lần nữa, một cỗ mùi rượu mãnh liệt phả về phía cô, cô ghê tởm muốn ói, liều mạng né đầu, tránh mùi này, một tay chống mặt của người kia, cố gắng đẩy xa.
Chỉ là, căn bản cô không kiên trì được bao lâu, mắt thấy mình không tránh khỏi, lại đột nhiên bị người kéo ra ngoài, cô không đứng vững, ngã xuống lần nữa, rồi sau đó, người xấu kia đã bị đánh ngã xuống đất.
Cô chóng mặt, cũng không thấy rõ là ai cứu mình, chỉ là, người này mình cũng không biết, đường phố về đêm, vì say nên nhiều hình bóng cứ chồng vào nhau, không thấy rõ mặt......
Cô dần dần nhịn không được, sau lại, chỉ thấy người nọ đi về phía mình, hỏi cô “Sao rồi, nhà cô ở đâu”......
Người xấu bị đánh chạy, cảm giác an toàn kéo tới, cô cũng không biết rốt cuộc mình trả lời cái gì, vì vậy trong cơn say, mơ hồ cảm thấy, người đàn ông cứu mình ôm mình lên xe, rồi sau đó, cái gì cũng không rõ ràng......
Toàn bộ sự việc, trừ vài người khách xem náo nhiệt, còn có một đôi mắt sắc bén trong bóng tối lóe sáng, tựa như đang lầm bầm lầu bầu, vừa tựa như đang hỏi những người bên cạnh, “Người kia là ai?”
Hôm sau, Phương Lê tỉnh lại, phát hiện mình ngủ ở trong khách sạn, hơn nữa còn là một phòng lớn, giường lớn thoải mái rộng rãi, mùi vị khách sạn đặc biệt thơm ngát, khiến người say rượu như cô tỉnh lại, cảm thấy thoải mái.
Chỉ là, trong nháy mắt tiếp theo, lập tức nhớ tới cái gì, ngắm nhìn bốn phía, không có một người, mà trên người của cô, lại mặc áo ngủ của khách sạn......
Cô hốt hoảng, lập tức đứng lên tra xét, phát hiện thân thể mình không có khác thường, mới yên tâm.
Đứng dậy đi chung quanh trong phòng, ở trong phòng tắm nhìn thấy một bộ quần áo của đàn ông, còn có bộ quần áo hôm qua của cô, tất cả đều có dấu vết nôn mửa ở trên......