Editor: Tinh Di
Cô không nói gì nữa, chỉ mím môi cười, có một số chuyện trong lòng cô biết rõ là được rồi! Không nên để cho người ngoài biết, nếu không sẽ ảnh hưởng danh dự của anh.
Anh nói muốn ‘ăn’ nữa, lại một lần rồi một lần, cô không chịu được mệt mỏi cuối cùng ngủ thiếp đi.
Đang mơ mơ màng màng đột nhiên cô cảm giác có gió mát thổi vào tai mình, hơi ngưa ngứa, cô miễn cưỡng mở mắt ra, thấy hai tay anh đang bưng gì đó đứng trước mắt cô, trên mặt đều là vẻ đắc ý.
“Tới dùng cơm! Còn nóng hổi!” Anh coi phần cơm như vật quý, trịnh trọng đặt lên bàn.
Cô ngồi dậy đưa mắt nhìn, đây là……. cơm Đại luật sư Tiêu làm sao? Các loại món ăn trộn lên với cơm, hai bát lớn……
Anh cười hắc hắc: “Chỉ là một nửa tài nghệ của anh thôi nhưng mùi vị cũng đủ ổn, anh thử rồi, so với cơm trộn của Hàn Quốc ngon hơn nhiểu! Em ăn đi!”
“….” Đây rất có thể là…… đồ ăn do dì Vân nấu, anh lại trộn tất cả lên với cơm, mùi vị chắc chắn sẽ rất………
Bất kể là như thế nào, đây cùng là lần đầu tiên Nhị thiếu gia nhà họ Tiêu xuống bếp, cũng nên khích lệ tinh thần……..
Cô rất nể tình ăn một miếng nhỏ, người nào đó nhìn cô chăm chú chờ nghe lời khen từ cô, ánh mắt lấp lánh như trẻ nhỏ: “Vị như thế nào? Ngon đúng không?”
“Rất ngon….” Câu khen ngợi kia là từ thật tâm, ngoài dự liệu của cô, mùi vị không đến nỗi nào.
Toàn thân anh như được thả lỏng, cười híp mắt: “Cho nên người ta nói, chỉ cần Tiêu Y Đình ra tay, không chuyện gì là không nên, xuống bếp có gì to tát, anh sinh ra đã có khiếu đầu bếp rồi! Chỉ là những năm qua không có dịp……”
Cô cười gật đầu: “Đúng rồi, đầu bếp Tiêu, lần này anh không đốt phòng ăn đấy chứ?”
“…..”
“Không có nước chảy?”
“…..”
“Ồ….. coi như cuộc chiến vừa rồi không quá lớn….” Cô không ngại khen ngợi anh, rốt cuộc cũng đã trưởng thành, làm việc cũng đã chững chạc hơn…..
Vừa dứt lời, đột nhiên có tiếng của Khương Vãn Ngư từ dưới lầu vọng lên, có vẻ hốt hoảng: “Không phải nhà bị trộm đột nhập đó chứ? Phòng bếp ngổn ngang như thế này, mọi người xem trong phòng có mất gì không…..”
Mặt Tiêu Y Đình nhanh chóng đỏ ửng lên, chạy trối chết ra ngoài: “Mẹ, không cần lo….. Không phải có trộm, cũng không mất gì, là con….”
“Con?”
“Con tìm đồ ăn….”
“Con tìm đồ ăn cái kiểu gì mà biến phòng bếp thành thế này hả?! Con nhìn coi, mặt đất đầy thức ăn! Thanh Hòa đâu? Sao con bé không giúp con?” Chuyện Khương Vãn Ngư nghĩ đến đầu tiên chính là trách nhiệm của con dâu.
“Mẹ! Mẹ nhỏ giọng đi một chút có được không? Thanh Hòa cô ấy đang mệt…..” Vừa ngửi thấy lửa sắp lan lên người cô, anh vội nói.
“Con bé mệt mỏi, mẹ còn mệt hơn! Có ngày nào mấy chuyện ăn uống mặc chơi của mấy người trong nhà không vây lấy mẹ hay không? Con có từng đau lòng cho mẹ chưa?” Khương Vãn Ngư nâng giọng.
Giữa vợ và mẹ vĩnh viễn tồn tại một vấn đề tranh nhau tình cảm.
Trong khi con trai chỉ biết xót cho vợ, người làm mẹ thoải mái được sao? Nếu như lúc đầu không tức giận thì bây giờ cũng không giữ được bình tĩnh nữa.
Diệp Thanh Hòa nằm trên giường nghe thấy toàn bộ, định bụng rời giường thu dọn ‘chiến trường’ anh làm ra, lại nghe thấy giọng của Tiêu Y Đình: “Mẹ, đâu có giống nhau được! Không phải mẹ luôn mong muốn sớm được ôm cháu trai sao? Không phải là mẹ không biết thể lực của Thanh Hòa, vốn không bền, chỉ một chút là mệt…….”
“Con bé có rồi sao?” Khương Vãn Ngư lập tức dịu lại.
“Chưa có….. nhưng ai mà biết được? Sẽ có nhanh ấy chứ? Nên bọn con vẫn luôn cố gắng!” Tiêu Y Đình cười hắc hắc, “Mẹ, người khổ cực nhiều rồi…….”
Cuối cùng Khương Vãn Ngư cũng đã mềm xuống: “Mẹ cũng không quá khổ cực, đợi chút chị Vân về dọn cho con!”
Tiêu Y Đình lập tức tận dụng hết mọi ngôn ngữ nịnh bợ mình có dụ Khương Vãn Ngư ra phòng khách.
Lúc sau quay lại phòng thấy cô đã rời giường, ánh mắt như nước nhìn anh, anh theo bản năng giấu hai tay về phía sau.
Động tác nhỏ kia bị cô phát hiện, hai hàng lông mày cau lại: “Để em nhìn một chút!”
“Ha ha, không sao, không sao…. Em ăn đi….. Ăn…” Anh vẫn giữ hai tay ở phía sau, thuận tiện kéo tay áo xuống.
Cô không nói lời nào, chỉ nhìn chằm chằm anh.
Anh bất đắc dĩ đưa tay ra cho cô nhìn: “Không có vấn đề gì đâu! Lúc lấy cơm có bị bỏng một chút….. Nhưng anh tiến bộ rất nhiều đó nha! Ít nhất phòng bếp cũng không bị cháy, có đúng không? Cho anh thêm một cơ hội, anh sẽ còn làm tốt hơn nữa!”
Cô cầm cánh tay anh, nhìn chăm chú mảnh da đỏ ửng lên vì bỏng, đột nhiên có chút giận dỗi: “Anh thật ngốc! Tại sao không gọi em?”
Từ trước đến nay anh vốn không phải có thể tự lo cho mình, không phải cô không biết, muốn thể hiện gì chứ?
Anh giang hai tay ra ôm chầm lấy cô, cằm đặt trên vai cô: “Anh phải học đi chứ! Sau này lúc chúng ta có tiểu Bảo Bối, chắc chắn em sẽ không có thời gian, anh phải học để giúp em chăm sóc tiểu Bảo Bối, em cũng sẽ bớt vất vả hơn……..”
Tiểu Bảo Bối…..
Người Diệp Thanh Hòa hơi cứng đờ.
“Em gái….” Anh khẽ cắn má cô, mùi hương nhàn nhạt trên người cô lại chiếm trọn hô hấp của anh, “ Em gái, anh đúng là người chồng cực phẩm đó, em xem, anh có thể kiếm tiền nuôi gia đình, có thể nấu ăn, am hiểu việc nhà, còn có thể….. chuyện đó….. mỗi ngày làm em vui vẻ, em nói xem, có đúng không?”
Lúc anh ôm cô còn khẽ đong đưa, đong đưa cả lòng cô tan thành nước, buồn bã trong lòng cô cũng tan đi, nghĩ đến lời anh nói lại thấy buồn cười, còn có thể nói bản thân biết nấu ăn sao? Am hiểu việc nhà?
“Em phải công nhận như thế nào đây?” Cô thuận theo lời anh, nhẹ nhàng hỏi.
“Em nhìn anh, nhìn anh đi.” Anh dời mặt đến trước mặt cô, thuận tiện thơm một cái lên chóp mũi cô, “Nhìn khuôn mặt này của anh đi, đi ra ngoài chắc chắn sẽ không cảm thấy mất mặt!”
“Ồ….” Cô đưa tay ngắt mũi anh, “Miễn cưỡng cũng có thể chấp nhận…..”
“Chuyện này…” Anh không quan tâm lời đả kích của cô, chạm chóp mũi mình vào chóp mũi cô, “Chúng ta tổ chức hôn lễ được không? Sau đó em có thể quang minh chính đại đưa anh cùng ra ngoài….”
“….” Cô khẽ run run, “Được…..”
“Thật chứ? Đợi anh đi nói với mẹ!” Anh mừng rỡ.
“Từ từ anh hai…..” Cô kéo anh lại.
“Chuyện gì?” Anh có một dự cảm xấu, nhất định không bao giờ có chuyện cô dễ dàng đồng ý như thế, quả nhiên……..
“Anh hai….. Chỉ là em cảm thấy…..” Cô hơi do dự, “Em thấy, dù sao phiên toà cũng mới kết thúc, anh cũng hiểu mà, hai vợ chồng không thể làm luật sư cho hai bên đối nhau, mặc dù em không phải luật sư thụ án của Phan Du Nhiên, trên nguyên tắc thì không phạm phải điều gì nhưng em là người chính phụ tá Bạch Tân, người khác sẽ nói không hay……”
“Anh không quan tâm!” Nếu như quan tâm lời người khác nói anh đã không nhận vụ án này….
“Nhưng em quan tâm! Anh hai, tạm thời nán lại một chút…. Hơn nữa gần đây em có chút mê tín, có người nói năm nay em không thích hợp kết hôn, hay là để năm sau đi, để những người lớn chọn một ngày Đại Cát, có được không?” Cô năn nỉ.
Mặc dù không hoàn toàn được như ước nguyện nhưng lời cam kết kia của cô cũng khiến anh an tâm phần nào.
Anh gật đầu, “Được! Em ăn cơm trước đi, ăn xong chúng ta còn phải làm chuyện cần làm trong hôm nay.”
“Hôm nay? Chuyện gì?” Hôm nay có chuyện gì cần làm sao? Nếu chuyện anh nói là chuyện kia, không phải đã xong rồi sao?
“Thực ra là của ngày hôm qua, không phải nên bổ sung thêm cho ngày hôm qua sao?”
“….” Như thế còn đòi bổ sung?
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ -------
Trời vào hạ càng sâu, nhiệt độ đã cao hơn rất nhiều, con người cũng dễ mệt mỏi hơn.
Sáng sớm, Diệp Thanh Hòa ngồi ở bên ngoài phòng làm việc của Bạch Tân chỉnh lý lại hồ sơ, hành động hơi chậm chạm, hai cuồng thâm trên mắt chính là dấu hiệu rõ nhất cho sự thiếu ngủ đêm qua.
Cô uống hết mọi cốc nước lớn, đóng ngăn kéo lại, khoá kĩ lại, cũng sắp hết giờ công sở ngày hôm nay, cô mở quyển nhật ký trước mặt ra. Đây là quyển nhật ký hằng ngày của cô, có lúc cô viết dài lúc chỉ mấy câu nhưng đều ngày nào cũng viết, không bỏ sót.
Sáng nay cũng bởi tên ‘Quỷ đòi nợ’ kia mà đi làm trễ một chút, không biết còn đủ thời gian ghi lại nhật ký ngày hôm nay hay không.
Vừa mới chuẩn bị viết, cô đồng nghiệp tên Tiểu Thư đi đến, cười nói với cô: “Diệp Thanh Hòa, hoa của chị lại tới kìa!”
Hoa của cô?
Cô im lặng.
Một tuần qua không biết có chuyện gì, mỗi sáng đều có người giao cho cô một bó Phong Tín Tử màu trắng. Cô từng cho rằng là do Tiêu Y Đình, nhưng từng dò xét qua, không phải anh……
Tiểu Như là một cô gái trẻ, tuy theo ngành pháp luật khô khan nhưng vẫn rất hay mơ mộng về những thứ lãng mạn, lập tức phổ cập cho cô kiến thức về ý nghĩa của hoa, cô ấy nói hoa Phong Tín Tử trắng là biểu trưng cho tình yêu không dám thổ lộ, còn chắc chắn người gửi là người thầm mến cô……
Cô không nghĩ ra người ‘thầm mến cô’ đó là ai, Phó Chân Ngôn? Anh ấy là rõ ràng yêu chứ không phải âm thầm, hơn nữa hai người họ cũng đã nói rõ ràng, chỉ là bạn bè, cho nên Phó Chân Ngôn tuyệt đối sẽ không làm những chuyện này, nếu có thật là anh gửi, thì với tính cách của anh, đó phải là hoa hồng đỏ rực….
Suy nghĩ một lúc người giao hoa đã vào đến, mời cô kí nhận.
Cô cũng đã hỏi người giao hoa người tặng là ai, nhưng không ai trả lời cô, thêm nữa, dù sao cô cũng không cảm nhận được hết vẻ đẹp của loài hoa này, vì thế giao lại cho Tiểu Như…..
Bàn làm việc của Tiểu Như cách cô không xa, bó Phong Tín Tử ngày hôm qua vẫn còn vươn mình nở rộ trong ánh nắng. Tiểu Như đem bó hoa vừa rồi đặt lên bàn một đồng nghiệp nam khác, cười đùa rằng Phong Tín Tử sắp thành biểu tượng của văn phòng luật sư này mất rồi!
Cổ tay áo của Tiểu Như khẽ lướt qua bó Phong Tín Tử làm rơi xuống vài bông hoa, rất xinh đẹp.
Hoa nhỏ xinh xắn, Phong Tín Tử trắng lại càng mềm mại, càng khiến người nhìn không nỡ dời mắt phải nhìn thêm một cái…….
“Thanh Hòa, có người tìm cô.” Một đồng nghiệp nam gọi cô.
Cô âm thầm tự trách bản thân quá đa sầu đa cảm……
“Cảm ơn.” Cô nói cảm ơn với người đồng nghiệp nam, sau đó liền nhìn đến người đi vào, là ----- Phạm Trọng.
Một thân trắng thanh thoát, bộ đồ trắng, ngay cả giày cũng là trắng, đứng trong một Bắc Kinh ô nhiễm như này vẫn không vướng một hạt bụi, giống như một vị tiên nhân…….
Bên tai cô đột nhiên vang lên tiếng cảnh cáo của Tiêu Y Đình: Không cho phép nói với Phạm Trọng dù chỉ một câu!
Cô quả thật không muốn nói chuyện nhưng dù sao cũng là đến tìm cô, không thể không nói…..
Đợi cô hồi tỉnh lại, Phạm Trọng đã ngồi xuống trước mặt cô, lúc này cô mới cảm nhận được, áp lực toát ra từ con người này là như thế nào…….
Là buồn bã. Rất buồn bã.
Anh một thân trắng thanh thoát ngồi đó, phía sau là bó Phong Tín Tử trắng muốt, có thể nhìn thấy qua bờ vai anh, thật sự là rất phù hợp, giống như người là hoa, hoa là người……
Ánh mắt Phạm Trọng u buồn, giống như Phong Tín Tử rụng…
“Anh…. tìm tôi?” Cô hỏi, tạm quên đi lời cảnh cáo của Tiêu Y Đình.
Anh gật đầu: “Cô không định mời nước khách sao?”
“A….” Cô đứng dậy, đặt quyển nhật ký xuống, “Anh muốn uống gì? Cà Phê? Trà?”
“Cậu ấy uống gì?” Phạm Trọng hỏi ngược lại.
“Cậu ấy?” Cô khó hiểu….
“Ý tôi…. là Tiêu Y Đình.” Phạm Trọng dừng một chút mới nói ra được cái tên.
“À…. Anh hai tôi….. Anh ấy uống nước lọc… hoặc là sữa tươi…..” Không biết vì sao cô cảm thấy khi Phạm Trọng nhắc đến tên ‘Tiêu Y Đình’ không bình thường lắm.
“Giống thế đi! Nước lọc hoặc sữa tươi!” Phạm Trọng nói.
Trong văn phòng không có sẵn sữa tươi, vì thế cô lấy nước lọc đặt xuống trước mặt Phạm Trọng: “Anh tìm tôi có chuyện gì?”
Anh cầm cốc nước lên nhưng không uống, chỉ nhìn cô chăm chú, sự đau buồn như kiếm đâm thẳng vào cô.
Cô có chút mất tự nhiên, hỏi lại: “Phạm Trọng, rôt cuộc là chuyện gì?”
Lúc này Phạm Trọng mới thu ánh mắt lại, cười nói: “Cô nói tôi đến tìm luật sư, có thể có chuyện gì?”
“Anh có án muốn uỷ thác? Luật sư Bạch không ở đây, anh có thể chờ.”
“Không, tôi tìm cô.” Phạm Trọng có chút kích động.
“Tôi? Tôi chỉ là thực tập sinh, tôi…….”
“Tôi không quan tâm!” Phạm Trọng nói.
“…..” Cô không thể làm gì khác ngoài chậm rãi giải thích, “Đây không phải là vấn đề anh có quan tâm hay không, mà là hiện tại tôi không thể độc lập thụ án, đây là nguyên tắc.”
“Vậy sao? Nếu thế tôi sẽ kí hợp đồng với người phụ trách của cô, người tiếp xúc với tôi sẽ là cô.” Phạm Trọng cũng bị thuyết phục.
“…. Vậy cuối cùng án của anh là gì? Thực sự tôi không có nhiều kình nghiệm…..” Cô có chút bất an.
Phạm Trọng cười: “Cô rất có kinh nghiệm trong chuyện này! Không phải mới thành công một cái vang dội sao?”
“…” Vụ án duy nhất của cô là vụ ly hôn của Quách Hồng Vũ và Phan Du Nhiên, nhưng đó cũng là vụ án của Bạch Tân, không phải của cô…… “Xin lỗi nhưng đó là vụ án của luật sư Bạch, tôi chỉ giúp chân chạy vặt mà thôi.”
“Ồ!” Phạm Trọng gật đầu, “Vậy cô tiếp tục là chân chạy vặt!”
“….” Phạm Trọng thực sự đến uỷ thác sao? “Phạm Trọng, tôi chỉ là thực tập sinh, chỉ mới bắt đầu, không dễ dàng, anh cũng không muốn chơi đùa với trẻ con đúng không?”
“Cô nhìn thấy tôi đang chơi đùa sao? Chẳng lẽ cô không nghe nói vợ của tôi, Quách Cẩm Nhi, đang muốn ly hôn với tôi? Tôi cũng vì lý do này mà đến đây.” Phạm Trọng nghiêm trang nói.
Cô mơ hồ hiểu được, nếu là Quách Cẩm Nhi, vậy luật sư của cô ta chắc chắn là Tiêu Y Đình đi? Cô không muốn đối đầu với anh một lần nữa, “Phạm Trọng, cjj quan trọng như thế hay anh tìm một luật sư khác đi, tôi không làm được.”
“Sao cô lại không thể? Tôi tìm cô! Cô phải theo tôi!” Phạm Trọng không nói lần hai, trực tiếp đứng lên.
“Tôi không đi!” Cô ngồi lại, tỏ rõ quan điểm cứng rắn của mình.
“Không đi thật không?” Phạm Trọng cười, ánh mắt ưu thương mà tà mị.
“Không đi!”
“Được! Cô có thể lừa chọn, có tin bây giờ tôi có thể bế cô ra khỏi văn phòng luật sư này không? Nếu không, tôi có thể ngồi lại đây quan sát cô làm việc….” Phạm Trọng nhoẻn miệng cười, bó Phong Tín Tử phía sau đã bị khuất…….
“Phạm Trọng, anh thật vô lại!” Cô cau mày.
“Vậy đi thôi, tôi đảm bảo cô đi chuyến này sẽ không hối hận!” Phạm Trọng nghiêng người ý mời cô đi trước, “Dù sao cũng liên quan đến văn phòng luật sư này, cô đi nói trước với ông chủ của cô một tiếng đi.”
Giọng điệu này, thật là……….
Cô không thể làm gì khác là đi báo cáo lại, sau đó cùng Phạm Trọng ra khỏi văn phòng luật sư.
Xe của Phạm Trọng cũng màu trắng, bên trong xe cũng rất trang trọng, có hương bạc hà nhè nhẹ, cảm giác rất khoan khoái.
Vật treo phía trước xe cũng là một vật rất xinh đẹp, một miếng ngọc chạm khắc tinh tế, là hình hoa Phong Tín Tử.
Trong lòng cô khẽ động………..
“Sao vậy?” Phạm Trọng thấy cô bất thường liền hỏi.
“Không có….. Chỉ là thấy xe của anh quá sạch sẽ…..” Cô có cảm giác không thể tin được suy đoán của bản thân……
“Chẳng lẽ cô và tôi không sạch sẽ sao?” Phạm Trọng cười hỏi ngược lại, trong ánh mắt có một tia đau thương xẹt qua.
Cô nhìn sang: “Dĩ nhiên là sạch sẽ”. Đây là sự thật.
Phạm Trọng cười đến vui vẻ: “Cô biết không? Người nhìn thoáng qua có vẻ sạch sẽ thực ra lại rất bẩn thỉu.”