Luật Sư Phúc Hắc Quá Nguy Hiểm

Chương 167: Không phải em muốn báo ơn sao?




Editor: Hạ Y Lan

"Anh hai, em đã nói qua, em sẽ trả, hiện tại em liền trả......" Mặt của cô, bị mười ngón tay của anh bóp đến thay đổi hình dạng, cô phải phí sức nặn ra những lời này.

Anh kinh ngạc mà nhìn cô, nhìn cô nước mắt tràn đầy trong đôi mắt, "Trả" cái chữ này, cô cũng nói qua không chỉ một lần, lần này, ngược lại cùng ngày trước không giống nhau......

Anh có một loại khủng hoảng không thể nào nói rõ,trả, muốn thanh toán xong thật sao?

Anh cười, giọng khàn khàn, "Anh không muốn em trả! Anh muốn em vĩnh viễn thiếu!"

>>>>dien<<<dannnnnleeeeee&$%8quuuuyD000nn

Mặt Diệp Thanh Hòa bị anh xoa làm đau, vậy mà, nặng nề chèn ép này, không phải từ tay của anh ở trên mặt cô đè ép đau đớn, mà chính là ánh mắt kia, giọng nói kia, vừa nói như vậy...

Không cần cô trả......

Vĩnh viễn thiếu......

Lời này, tựa như sương khói dày đặc, bao phủ bầu trời của cô, để cho cô không thở nổi, vừa giống như một tảng đá lớn, nặng nề đè ở trong lòng cô......

Cô dùng sức giãy giụa từ tay anh, cố gắng nói chuyện, "Không! Em sẽ trả lại cho anh! Em nói rồi, em nhất định sẽ trả!"

Động tĩnh từ trong phòng của hai người, kinh động dì Vân.

Trên cửa vang lên tiếng gõ cửa của dì Vân, dò hỏi, "Y Đình, Thanh Hòa, hai người đang làm gì? Mở cửa ra!"

"Dì Vân, không có gì, bọn con đang tranh luận một vấn đề." Tiêu Y Đình đáp như thế, ánh mắt lại như châm nhọn, từng châm nhưđâm vào mặt của cô, cũng chợt hứng thú, muốn biết cô rốt cuộc tính toánnhư thế nào......

Anh không có mở cửa, lại buông lỏng tay ra, "Em nói, làm sao em trả? Em tính toán trả như thế nào đây?"

Hai má Diệp Thanh Hòa hơi đau, cô theo bản năng xoa một cái, Tiêu Y Đình liền chú ý đến hai má cô có dấu tay hồng hồng, tất cả đều là kiệt tác của mình......

>>>>dien<<<dannnnnleeeeee&$%8quuuuyD000nn

Trong lòng khó tránh khỏi hối hận, nhưng mà, lúc thấy cô từ trong ngăn kéo lấy ra một tấm chi phiếu, sắc mặt lại càng thêm âm trầm......

"Đây là cái gì? Trả tiền lại cho anh?!" Anh bật cười lên, đây thật là trò cười lớn nhất thiên hạ!

"Không tính là trả, chỉ là em thay anh đầu tư nho nhỏ, cửa hàng của Vương Triết, chúng ta cũng có cổ phần, hôm nay cũng bốn năm rồi, có một khoản lợi nhuận không nhỏ......" Cô để chi phiếu lên bàn, chờ anh tự mình đi lấy.

Anh đứng ở nơi đó, chưa từng động chút nào, chỉ là cười, cười lạnh, cười nhạo, cảm giác mình tựa như một kẻ ngu, "Đầu tư? Lợi nhuận? Em thật giỏi! Tiền vốn từ đâu mà em có?"

Cô thoáng trầm ngâm, nói: " 3 năm cấp 3, bác trai cho chúng ta một khoản tiền xài vặt rất lớn, hàng năm ngày lễ, ngày tết, sinh nhật tiền của chúng ta cũng rất nhiều......"

Tiêu Y Đình gật đầu một cái, trong đôi mắt là sự thất vọng như đã chết, anh rốt cuộc hiểu rõ, tại sao cô ở nhà họ Tiêu nhiều năm lại tiết kiệm như vậy, chính cô cơ hồ không có tốn thêm một phân tiền, ngay cả một đồng tiền mua một chai nước suối cũng không nỡ mua......

Chỉ là, điều này chứng tỏ cái gì? Chứng tỏ từ ngày cô bước vào nhà họ Tiêu, đã chuẩn bị tốtphải trả ân rời đi sao?

Quả nhiên là cô gái cực kì thông minh......

Cực kỳ máu lạnh......

Trong con mắt anh ảm đạm đến cực điểm, châm chọc cùng tức giận cứ thế tuôn ra, thuận tay cầm lấy tờ giấy kia, ném một cái, liền ném vào thùng rác, rồi sau đó nắm bả vai của cô, tiến tới gần khuôn mặt cô, "Tiền?! Nhà chúng ta thiếu tiền sao? Em cho rằng dùng tiền mà có thể trả sạch tất cả sao? Diệp Thanh Hòa! Em rốt cuộc có lương tâm hay không? Cha anh đối với em có ân, em cũng chỉ dùng tiền đến để cân nhắc sao? Vậy nhà chúng ta còn không bằng nuôi con chó con mèo nhỏ! Ít nhất, bọn chúng sẽ không ruồng bỏ chủ nhân!"

Anh, chơi bóng rổ, tay tràn đầy lực, cơ hồ muốn bóp nát bả vai gầy nhỏ của cô, nhưng cô ưỡn thẳng lưng, chưa từng tức giận, thậm chí, trong đôi mắt to không nhìn ra mảy may cảm xúc, u mà sâu trong con mắt, nước lặng không gợn sóng......

"Anh hai......" Duy nhất, chỉ là tiếng nói của cô có chút hơi run rẩy, "Em chưa từng nghĩ đây là báo ân, em hiểu rất rõ, nhà họ Tiêu ân trọng như núi, cuối cùng cả đời của em vĩnh viễn cũng không báo đáp hết, hoặc là, trước kia em từng nói những điều có chút ngốc nghếch, nhưng kia chỉ là lời nói trong hòa khí, tựa như hiện tại những gì anh nói cũng giống như vậy...... Anh hai, anh nói như vậy, một chút em cũng không trách anh, bởi vì em biết, trong lòng anh không phải muốn như vậy, anh chỉ là muốn em ở lại, nhưng anh hai, thiên hạ không có bữa tiệc nào không tàn, chúng ta, cuối cùng luôn phải đi con đường khác nhau......"

"Anh mặc kệ!" Anh ghét bộ dạng tỉnh táo lúc này của cô, giống như nhìn thấu anh, nhìn thấu tất cả thế gian! Không sai, anh là quá sợ, mới có thể một lần lại một lần nói ra những lời trái lương tâm, thật ra thì, đó chính là biểu hiện anh vô lực và bất lực, anh muốn cô thời thời khắc khắc nhớ ân đức nhà họ Tiêu, anh muốn dùng đến cái này trói buộc cô! Anh hi vọng cô vì thế mà phiền não, vì thế rối rắm, thậm chí vì thế tức giận hoặc là khóc thút thít, như vậy, ân huệ nhà họ Tiêu cho cô, cũng có thể trở thành một lưới giăng, bao phủ cô không cách nào thoát đi, nhưng mà, cô lại thông suốt như thế, thấy rõ ràng tất cả, để cho anh không biết làm sao......

"Biết ân trọng như núi thật sao? Biết báo đáp không được thật sao? Vậy cũng không nên theo Mục Xuyên học nghiên cứu sinh!" Anh nắm bả vai của cô, mười ngón tay cứng rắn, ném ra lời nói cũng cứng rắn tới cực điểm.

Cô trầm mặc......

Nói nhiều như vậy, tất cả lại trở về ban đầu......

Cô cũng trở nên vô lực, vô lực nhiều hơn nữa khi phải giải thích, khi thái độ anh cường ngạnh, tất cả lý do cũng không dùng được......

Hai cánh tay anh thu hẹp, lần nữa ôm cô vào lòng, giọng nói chợt trở nên dịu dàng, "Tốt lắm...... Cứ như vậy...... Không theo Mục Xuyên học nghiên cứu sinh...... Em học Trung văn cũng được, nhưng thầy giáo không thể là Mục Xuyên, được không?"

Anh đã nhượng bộ cuối cùng, mặc dù không cùng chuyên ngành, ít nhất bọn họ còn ở chung một nhà, chỉ là nơi học khác nhau mà thôi.

"Ừ, cứ quyết định như vậy! Em đồng ý đi! Những thứ khác anh mặc kệ!" Anh thường dùng một chiêu —— ăn vạ.

Nhưng là, anh biết, ăn vạ cũng vô dụng......

>>>>dien<<<dannnnnleeeeee&$%8quuuuyD000nn

Thân thể của cô, nho nhỏ, khảm ở trong lòng anh, an tĩnh, đó chính là đang dùng trầm mặc nói cho anh biết, cô sẽ không bao giờ giống như thi tốt nghiệp trung học năm ấy, rõ ràng ý nguyện của mình là Trung văn, cuối cùng bởi vì anh ăn vạ mà âm thầm đi theo anh học luật pháp......

Ôm trong ngực lại buộc chặt thêm một chút, cúi đầu, ở bên tai cô nhỏ giọng thì thầm, "Lời của sư phụ, em cũng không nghe rồi sao?"

Thân thể cô khẽ cương, thì ra anh đã biết......

Chỉ là, cũng không có gì quá kinh ngạc, anh là người thông minh như thế, cô thật không có nhìn lầm anh......

Chỉ là, "Sư phụ...... Anh không phải đã đá em ra sư môn rồi sao?" Cô bình thản nói.

"Anh thu em trở lại! Lập tức!" Anh lập tức lại kích động, đẩy cô ra cách mình lồng ngực, nắm chặt bả vai của cô nhìn cô.

Ở cô là một hồ nước rộng sâu không thấy đáy, anh thấy được sự dứt khoát ấy......

Tất cả, giống như trùng hợp, vừa giống như đã định trước......

Anh đá cô xuất sư, lại không thể lấy được cô, ngược lại vạch rõ quan hệ giữa cô và anh, mà nay, cô đưa chi phiếu, lại mưu tính vạch rõ quan hệ trong thực tế giữa bọn họ......

Anh và cô bên nhau sáu năm, lại có thể dễ dàng phủi sạch sẽ hay sao?

Năm mười tám tuổi, cô xông vào cuộc sống của anh, chỉ điểm cuộc đời của anh, thay đổi tư tưởng của anh, để cho cả cuộc sống của anh đều hướng theo cô mà tiến tới, anh rốt cuộc đi trên con đường này đến bên cạnh cô, cô lại muốn trốn tránh?

>>>>dien<<<dannnnnleeeeee&$%8quuuuyD000nn

Tức giận xông lên, anh nhiệt huyết bay vọt, thế nhưng làm ra chuyện anh không nên làm......

Diệp Thanh Hòa chỉ cảm thấy toàn thân chợt nhẹ, lại bị anh bế lên, rồi sau đó, liền bị anh áp đảo ở trên giường, trọng lượng của anh, hô hấp của anh làm cho cô kinh hoảng, để cho cô sợ, mà môi của anh, ở trên cổ cô cắn nuốt, tay của anh, xé rácháo của cô......

"Anh hai...... Anh điên rồi...... Đừng mà......" Cô chống cự, giùng giằng, đánh vai cùng lưng anh.

Cô gầy yếu như vậy, quả đấm đánh vào trên lưng anh hoàn toàn không có cảm giác, hơi thở anh hổn hển, ở hõm vai cô đanh giọng nói: " Em không phải là muốn báo ơn sao? Vậy thì báo đi! Cứ như vậy bắt đầu báo!"

"......" Diệp Thanh Hòa không nói thêm gì nữa, tất cả động tác chống cự cũng ngừng lại, chỉ là ngước nhìn trần nhà, mặc anh muốn làm gì thì làm, mặc cho cảm giác đau nhói trên da một chỗ một chỗ tràn ra......

Khóa cửa đột nhiên vang lên, cửa mở ra, dì Vân không biết từ nơi nào mang tới cái chìa khóa, mở cửa phòng ra, nhìn thấy chính là tình cảnh như vậy......

"Y Đình, hai người......" Dì Vân cực kỳ hoảng sợ.

Động tác Tiêu Y Đình cứng đờ, từ trên người cô bò dậy, trên mặt là đỏ rực, lại nhìn cô trên giường cười lạnh một tiếng, "Dù là báo ân, bản thiếu gia đối với hạt đậu chưa phát dục không có hứng thú!"

Nói xong, anh liền đạp cửa mà đi......

"Thanh Hòa!" Dì Vân đau lòng dùng chăn che kín cô.

Quần áo Diệp Thanh Hòa đã hoàn toàn mở rộng ra, thân thể mảnh khảnh nằm ở trên giường thật mỏng, nhỏ đến thương cảm......

"Dì Vân, con không sao......" Cô ở dưới chăn mền cài lại quần áo của mình, chưa phát dục ba chữ này cô luôn luôn khắc sâu vào trí nhớ......

"Thanh Hòa, các con đây là......" Dì Vân lo lắng nhìn cô.