Editor: Tinh Di
“Nhất Nhất, không cần gọi tôi là Thành chủ, ở đây tôi cũng không phải thành chủ*.” Anh lại nói.
(*vì ảnh cũng kêu không phải thành chủ nên mình đổi cách xưng hô nhé!)
Cô nhấn từng phím từng phím, trên khung chat xuất hiện một tin nhắn: “Thành chủ thì vĩnh viễn là Thành chủ.”
Thế nhưng, những lời này vẫn là không thể gửi đi, thứ duy nhất gửi đi chính là một icon mỉm cười, và một câu: “Mà này, tôi gọi Thành chủ là sư phụ nhé?”
Anh mỉm cười, muốn bái sư sao? Được thôi!
Trước khi bái sư trong hệ thống NPC, hai người cùng ngồi lại Chi Lễ quán.
“Đi nào đồ đệ, để sư phụ mang ngươi đi ngắm cảnh!” Anh cưỡi lên ngựa, đi trước làm gương.
Còn cô vì cấp bậc thấp hơn nên cưỡi một con nhỏ trông rất ngốc nghếch, đi theo sau anh.
Cô vẫn nhớ rõ trước kia anh cưỡi ngựa qua chỗ nào chỗ đó bừng sáng, kiêu ngạo với thiên hạ, mà bây giờ thứ anh cưỡi cũng chỉ một con ngựa bình thường.
Quả thật như vậy cũng không phải không tốt.
Đôi khi có thể một mình ôm lấy thiên hạ, nhưng thiên hạ ấy rất có thể vô cùng nhỏ bé……….
Đi đến tận khi đèn sắp tắt, Tiêu Y Đình hỏi cô: “Nhất Nhất, ngươi là người ở đâu? Có thể cho ta cách thức liên lạc không?”
Đương nhiên là cô không thể cho, ngón tay đặt phía trên các bàn phím, nghĩ ra cách từ chối khéo nhất, đúng lúc này mất điện………….
Có lẽ là ý trời………
*&%*(Dieeeenddddanl̩eQuy6679yyYYd)0nn
Sắp đến sinh nhật Tô Chỉ San, cảnh tượng buổi sinh nhật Tô Chỉ San hai năm trước ở nhà họ Tô vẫn còn rõ mồn một, thấm thoát qua đi, bọn họ đều đã trưởng thành…………
Vương Triết của những năm ấy có vẻ e dè, là một cậu thiếu niên không chí hướng vươn lên, cuối cùng hôm nay đã có một cửa hàng của riêng mình, bước đi những bước đầu trên con đường nghề nghiệp chuyên ngành, hơn nữa còn cố tình chọn ngày khai trương cửa hàng trùng với sinh nhật của Tô Chỉ San, có thể trong lòng cậu ấy Tô Chỉ San quan trọng như thế nào.
Mặc dù chỉ là một cửa hàng nhỏ, nhưng lễ khai trương là không thể thiếu. Tô Chỉ San tự mình chuẩn bị, không quá long trọng, nhưng rất náo nhiệt. Trước cửa bày hoa tươi, còn mời người đến biểu diễn mua vui, thu hút được không ít chú ý.
So với Tô Chỉ San của hai năm trước, Tô Chỉ San bây giờ càng xinh đẹp hơn người, lấy thân phận bà chủ quán để nghênh đón Diệp Thanh Hòa.
“Thanh Hòa, anh hai của cậu đâu?” Trong ấn tượng của cô, hai người như hình với bóng, không thấy Tiêu Y Đình, cô cảm thấy rất kì quái.
Diệp Thanh Hòa chỉ mỉm cười: “Mình cũng không biết.” Hôm nay là Chủ nhật, có phải đi tìm Cẩm Nhi hay không?
“Tiêu Y Đình chết tiệt!” Tô Chỉ San bĩu môi bắt đầu nguyền rủa, “Không biết hôm nay là ngày gì sao? Không đến chúc mừng sinh nhật mình đã đành! Nói như thế nào lại không đến dự buổi khai trương quán?! Thật buồn cười! Quán này còn có phần của cậu đó!”
“Suỵt…… Chỉ San!” Diệp Thanh Hòa sợ rằng Tô Chỉ San không để ý, nói hết mọi chuyện ra trước mặt Tiêu Y Đình.
“Thôi được rồi yên tâm đi! Tên đó cũng đâu có ở đây…….” Tô Chỉ San lôi kéo cô vào trong cửa hàng, “Cậu tới đây nhìn đi, thấy thế nào?”
Diệp Thanh Hòa đã quen thuộc mọi thứ bên trong cửa hàng, hơn một tháng qua lúc Vương Triết trang hoàng lại cửa hàng, cô có ghé vào xem, có một số chỗ còn là cô đề nghị sửa đổi.
Tô Chỉ San cũng nhớ tới điểm này, kiềm chế, cười trêu ghẹo: “Mình quên mất, cậu mới đúng là bà chủ cửa hàng chứ!”
“Chỉ San, cậu đừng nói bừa!” Ông chủ là Vương Triết, danh xưng bà chủ này cô không dám nhận……….
“Chính là cậu mà! Cậu xem, Vương Triết còn chọn địa điểm gần trường học của cậu đó!” Tô Chỉ San còn kéo tay cô, tiếp tục vui đùa.
“Thế thì sao? Ghen tị?” Bỗng nhiên Vương Triết nói xen vào.
Vương Triết trưởng thành tự tin hơn, tươi cười như ánh mặt trời, vẻ mặt lúc nhìn Tô Chỉ San dịu dàng mà ấm áp, thật khiến người ta ngưỡng mộ.
Tô Chỉ San bắt gặp ánh mặt như thế của cậu ấy liền đỏ mặt, quả nhiên tình cảm của hai người này luôn hạnh phúc, không ngại người ngoài vẫn liếc mắt đưa tình như thường.
Khi khoảng cách của hai người không còn là bao, Tô Chỉ San nhanh chóng phản ứng lại nói: “Làm gì có! Dấm chua của ai em cũng ăn, chỉ trừ Thanh Hòa thôi! Dù anh có thích Thanh Hòa cô ấy cũng không thèm để ý anh!”
Diệp Thanh Hòa cảm thấy nhức đầu, nhanh chóng ngăn cản hai người: “Được rồi được rồi, hai người liếc mắt đưa tình thì đừng có mang mình vào giữa……”
Ngoài miệng nói như thế nhưng trong lòng vẫn hiểu rõ, hai người đó vẫn hay nói giỡn như thế, suốt hai năm qua đã đúc kết thành vô cùng ăn ý, Tô Chỉ San hay Vương Triết đều sẽ không vì những chuyện như thế này mà để bụng, chỉ là vui đùa mà thôi, hoặc là, chính là gia vị không thể thiếu, xấu hổ mà ngọt ngào, cưng chiều mà mê say, đều là thích thú.
Mẹ Vương cũng đang ở bên trong, vui vẻ không thôi, từ trước đến nay bà chưa bao giờ nghĩ đến việc đứa con trai sẽ có ngày như hôm nay, biết được vì cái gì mà cậu con trai này thay đổi, nên đối với Diệp Thanh Hòa rất nhiệt tình.
*&%*(Dieeeenddddanl̩eQuy6679yyYYd)0nn
Mãi đến giữa trưa Tiêu Y Đình mới đến, liền vận dụng ngay mấy trò mèo, vừa bước vào cửa đã oang oang nhận lỗi…
“Tôi nói này bạn tôi, giờ này cậu mới đến, đi chơi ở đâu về thế?” Vương Triết cười hỏi.
“Đúng vậy! Tuy rằng không đến sớm nhưng không phải tiền mừng vẫn rất hậu hĩnh sao? Hơn nữa hôm nay không phải sinh nhật Chỉ San sao? Có thể làm quà sinh nhật luôn! Chúc hai vợ chồng cậu đầu bạc răng long!”
Thời điểm đó đã có việc làm ăn tới cửa, hai bộ máy tính hỏng đang đặt trên bàn, Diệp Thanh Hòa và Vương Triết mỗi người một chiếc, tuy rằng Vương Triết đứng dậy nói chuyện cùng anh, Diệp Thanh Hòa vẫn không nhúc nhích hay xao nhãng khỏi bàn phím, nhìn chằm chằm màn hình máy tính.
Tô Chỉ San ở bên cạnh không có chuyện gì làm, cũng không dám quấy rầy hai người kia, Tiêu Y Đình đến vừa vặn có người để nói chuyện, đây cũng là lần đầu tiên cô nhận quà sinh nhật là mấy cái trò mèo này, tuy có chút không hài lòng nhưng dù sao cũng là thật tâm, đành phải nói: “Tiêu Y Đình, con người này thật tầm thường!”
“Tầm thường?” Tiêu Y Đình tựa tiếu phi tiếu, có chút tự giễu đắc ý cười: “Mình là người tầm thường nhất rồi, cậu cẩn thận, tránh xá mình ra một chút!”
Tô Chỉ San nghe ra sự trẻ con trong lời nói của anh, chỉ biết nhìn Diệp Thanh Hòa thở dài một cái.
Cô chú ý tới trên tay Tiêu Y Đình còn cầm một cái hộp nhỏ, vừa nhỉn thấy thứ bên trong, là một chú rùa nhỏ, có chút tức giận: “Tiêu Y Đình! Sinh nhật mình mà cậu mang cái thứ tầm thường này đến! Chẳng lẽ muốn tặng mình con rùa này?”
Tiêu Y Đình cười ha ha: “Cậu muốn mình sẽ cho cậu liền! Mình mua để nuôi đó!” Anh đi lướt qua Tô Chỉ San, đi vào bên trong tìm mẹ Vương.
Chỉ chốc lát sau, nghe được giọng nói của anh vang lên: “Mẹ Vương, cháu mua con rùa này, nhưng kí túc xá lại không có chỗ nuôi, cháu có thể để ở nhà bác không? Nó dễ nuôi lắm, ăn thì ít, lại không náo loạn, rất ngoan!”
Mẹ Vương bị anh pha trò nở nụ cười: “Lời này sao có thể nói ra, sao lại không nói lời nào? Chả nhẽ chó hay mèo cũng là không nói chuyện sao?”
“Hắc hắc..” Tiêu Y Đình lại cười lần nữa, “Đúng thế! Nhưng chó và mèo có ngôn ngữ của riêng mình mà! Con người nghe cũng đâu có hiểu! Người nghe hiểu thực rất ít a…….”
“Đứa nhỏ này!” Mẹ Vương cười giận liếc mắt nhìn anh một cái, chỉ vào mặt nói, “Thả ở kia đi! Bác sẽ nuôi hộ cháu.”
“Cảm ơn mẹ Vương!” Miệng anh ngọt sớt, lấy rùa từ trong hộp ra.
Tô Chỉ San vuốt mạnh da mặt cười nhạo anh: “Xấu hổ chưa xấu hổ chưa? Lớn như thế rồi mà còn ra vẻ như một đứa trẻ! Cậu càng sống càng nhỏ lại rồi!”
“Mình đi chơi trò chơi!” Anh không quan tâm cô, giành lấy máy tính trước mặt Vương Triết ngồi xuống, đăng nhập trò chơi.
Máy tính của Vương Triết ngay gần Diệp Thanh Hòa, từ lúc anh đi vào đến lúc ngồi xuống, anh vẫn không hề liếc mắt nhìn cô một cái, mà cô cũng ngay ngắn ngồi một chỗ, chưa từng liếc nhìn.
Tô Chỉ San cảm thấy kì quái, nhìn Vương Triết, hướng hai người kia bĩu môi, Vương Triết mở hai bàn tay, ý bảo mình cũng không biết mọi chuyện là sao…………
Tiêu Y Đình như một kẻ nghiện trò chơi kia, chơi tận đến lúc chiều tối, ngay cả ăn uống cũng là bê đến trước máy tính ngồi ăn.
Cuối cùng, Tô Chỉ San nhìn không được: “Tiêu Y Đình, không phải cậu muốn bọn này gói cơm tối cho cậu mang về chứ?”
Khai trương cùng sinh nhật, chuyện vui lớn, Vương Triết quyết định ra ngoài ăn.
Tiêu Y Đình cười ha ha, đóng máy tính lại: “Đi thôi, đi ăn cơm!”
*&%*(Dieeeenddddanl̩eQuy6679yyYYd)0nn
Nói là đi ăn ngoài nhưng bọn họ cũng không có đi đâu xa, chỉ vào quán ăn ngay gần đó, năm người một bàn.
Tiêu Y Đình vốn là người hoạt bát náo nhiệt, hôm nay cũng không ngoại lệ, mở đầu bữa cơm đã kính Vương Triết ba chén, chén đầu là chúc mừng sự nghiệp bắt đầu thuân lợi, chén thứ hai chúc hạnh phúc đôi lứa, chén thứ ba thề mãi mãi là an hem tốt.
Sau đó lại kính Tô Chỉ San.
Tô Chỉ San sợ anh uống nhiều rượu quá liền khuyên nhủ: “Hay là gọi món trước đi đã.”
Anh không đồng ý, kêu cô uống nước hoa quả còn mình tiếp tục ba chén.
Mẹ Vương lo lắng bọn trẻ uống nhiều quá, khuyên bảo vài lời, Tiêu Y Đình chỉ nói: “Không có việc gì! Mẹ Vương à, hôm nay rất cao hưng! Vương Triết, cậu nói có phải không?”
Vương Triết gật gật đầu: “Đúng! Là cao hứng! Mọi người đều cao hứng!”
Đều là người trẻ tuổi, không lâu sau không khí liền nóng lên, uống rất nhiều, không say không về.
Trừ mẹ Vương và Diệp Thanh Hòa không uống, Tô Chỉ San cũng có chút ngà ngà say, Vương Triết cũng thế, uống nhiều nhất là Tiêu Y Đình.
Lúc ra về, mẹ Vương vô cùng lo lắng, đỡ lấy Tiêu Y Đình: “Đứa nhỏ này, không đi được nữa rồi sao?”
“Không có chuyện gì, mẹ Vương! Cháu có thể tự đi!” Trong câu nói của anh phả ra hơi rượu nồng nặc, một cánh tay khoác lên vai Diệp Thanh Hòa, toàn bộ sức nặng đều dồn lên người cô.