Luật Sư Phúc Hắc Quá Nguy Hiểm

Chương 110: Anh hai đến đây




Editor: Tinh Di

Thế nhưng, cô lấy hết dũng khí để nói ra câu đó đổi lại chỉ một câu nói chắc như đinh đóng cột của anh: “Không được!”

Hơn nữa khi miệng cô hé ra, một miếng táo liền chui vào miệng cô.

Cô không muốn tranh cãi không đầu không đuôi với anh, ăn một chút hoa quả, dần dần buồn ngủ, không biết từ lúc nào ngủ thiếp đi.

Cô nằm mơ, mơ thấy cha mẹ cô, cha cô toàn thân đều mặc đồ màu trắng, hình ảnh mơ mơ hồ hồ, phòng bệnh trống rỗng chỉ có tiếng gió lớn kinh khủng, mơ thấy bác Tiêu cầm tay cô dẫn đi.............

Cô không khóc, sẽ không khóc, không thể khóc, chỉ còn biết xiết chặt tay, giống như muốn giữ lại tất cả những thứ cô có trong tay.

Cuối cùng, tỉnh dậy người đầy mồ hôi, hai tay vẫn nắm chặt, nắm rất chặt, trong lòng bàn tay đều là mồ hôi...........

Trên trán thấy lành lạnh, là do Phó Chân Ngôn đang dùng khăn tay lau cho cô, thấy cô tỉnh lại mỉm cười: “Tỉnh rồi sao? Ra nhiều mồ hôi thật đó, dù sao cũng hạ sốt rồi.”

Cô thả lỏng tay, ngẩng đầu nhìn chai dịch truyền, nhanh chóng chỉ còn một nấc nữa.

“Truyền sắp xong rồi sao?” Cô hỏi.

“Phải, chỉ còn một lọ cuối cùng.” Anh đặt khăn xuống, hỏi cô: “Có đói bụng không?”

Cô lắc lắc đầu, nhìn xung quanh, đồng hồ đã chỉ hai giờ sáng, cô về trường kiểu gì đây?

“Còn mệt hay choáng váng không?” Anh hỏi.

Bệnh vẫn đang chuyển biến tốt đẹp, cô gật gật đầu: “Cảm ơn.”

Anh nhìn cô, rất thỏa mãn. Vẫn như thế, cô vẫn giữ thái độ đó với anh, lạnh lùng đơn thuần, kiệm lời như vàng, cho dù họ đã từng có nhiều lần cùng tranh luận với nhau như thế nào, cũng không hề thay đổi, thế nhưng, anh vẫn cảm thấy rất thỏa mãn. Có thế tiếp tục ngồi bên cạnh để trông nom cô như vậy, có thể ở đây đưa cho cô những gì cô cần, đối với anh mà nói, không gì thỏa mãn bằng............

Lúc rút kim, anh vẫn dùng tay bịt mắt cô lại, lòng bàn tay của anh luôn ấm áp, không quá tinh tế, trong lòng bàn tay cộm lên những vết chai sạn mờ mờ...........

Sau khi đưa cô vào xe, anh không hỏi ý kiến cô mà trực tiếp lái xe.

Cô cũng không hỏi địa điểm đến là chỗ nào, bây giờ về trường học là chuyện không thể, càng không thể nửa đêm chạy về nhà họ Tiêu, chỉ có thể nghe theo sự sắp đặt của anh, hơn nữa, không thể nghi ngờ, Phó Chân Ngôn là một người đáng tin cậy.

Dù sao bọn họ cũng là người cùng vào sinh ra tử.............

Phó Chân Ngôn đưa cô đến một khách sạn.

Anh của ngày hôm nay, hay bất kể khi ở Vân Nam chỉ là một gã nghèo lấy trứng chọi đá, dù anh có như thế nào, cũng chưa từng bạc đãi cô............

Bản chất cô là người lạnh lùng và yên lặng, nhưng cũng không phải là người máu lạnh...........

“Mới ra nhiều mồ hôi như thế, nhất định phải tắm rửa qua, sau đó cứ nghỉ ngơi cho tốt, tôi ở ngay bên cạnh, có gì cứ gọi.” Anh đỡ cô vào phòng, lo lắng dặn dò.

“Phó Chân Ngôn, cảm ơn.” Trên thế gian thứ đáng sợ nhất là lời đồn đại, nhất là về chuyện tình yêu. Cô không nghĩ đến, cũng không mong người ta đồn đại, thế nhưng, vận mệnh cứ cho cô lặp đi lặp lại gặp gỡ Phó Chân Ngôn.

“Bê con cút xéo! Còn nói cảm ơn nữa, tôi sẽ ném cô từ trên cửa sổ xuống!” Bị kích động, anh bắt chước câu nói ở quê của cha mình. Nếu muốn nói đến cảm ơn, cả đời này anh biết lấy gì để cảm ơn cô?

Mắng xong lại nghĩ đến bệnh tình của cô, không yên lòng, quay lại an ủi: “Cô cô, tôi gọi cô là cô cô, chứng tỏ chúng ta đã là người một nhà, mặc kệ tình cảm của tôi đối với cô là loại gì, cô đối với tôi là như thế nào, chúng ta vẫn sẽ là người nhà, sẽ như thế mãi.”

Cô vịn vào khung cửa, im lặng không nói.

Người nhà.............

Đó là sự mất mát lớn nhất trong cuộc đời cô, cũng là thứ xa xỉ nhất, cô không bao giờ dám mong tới.............

Uống thuốc xong, qua nửa đêm, giấc ngủ trở nên dễ dàng hơn. Mấy tiếng ngắn ngủi, trời đã sáng.

Tuy rằng bệnh cảm vẫn còn trong người, nhưng không sốt nữa, cảm giác được cơ thể thư thái hơn rất nhiều, cô hít thở không khí tinh khiết, đi vào phòng anh ở ngay bên cạnh.

Thật ra anh còn dậy sớm hơn cô, cường độ làm việc hàng ngày cao như thế, anh đã quen dậy rất sớm, nhớ đến cô cần phải yên tĩnh nghỉ ngơi, vì thế không sang quấy rầy cô.

“Sớm như vậy sao?” Tiếng nói vang lên, thấy cô đi tới, anh giật mình tại chỗ.

Cô đây sao? Anh không nhìn lầm đấy chứ?

Không phải đeo chiếc kính mắt to lớn đến buồn cười, tóc dài rối tung được búi gọn lại thành cái kiểu được gọi là thịt viên gì đó, em gái gái anh từng gọi như thế.............

Toàn bộ tóc mái dầy luôn che khuất một nửa khuôn mặt cô đều được cô vuốt lên, lộ ra vầng trán trơn bóng, mép tóc còn có một chiếc kẹp nhỏ nhỏ xinh xinh..........

Oa, người đẹp, cái từ này, ngoài cô ra không ai dám nhận.......

Ít nhất có anh cho là như thế!

Cô ở trước mắt, không còn lấy một nửa bóng dáng của Diệp Thanh Hòa trước đó, vẫn là bộ quần áo hôm qua, không thể che giấu vẻ thanh lệ thoát tục của cô, một vẻ đẹp kì ảo, đôi mắt như có ma lực, chỉ cần khẽ lướt mắt qua cũng không thể dời đi...........

“Cô cô.......... đi......... ăn cái gì........ ăn điểm tâm.......” Anh nói năng lộn xộn, không rõ vì sao lại khẩn trương. Thực ra anh rất thích dáng vẻ hiện tại của cô, thế nhưng, lại có một chút không muốn cô như thế, loại tâm tình mâu thuẫn này, anh không thể hiểu được.

“Được.” Cô nhẹ nhàng dứt khoát đồng ý.

Anh đã đặt trước bữa sáng, cháo hoa nhẹ nhàng đơn giản, cùng một chút đồ khai vị, một chút đồ điểm tâm, phù hợp với người bệnh như cô.

“Hôm nay đã khỏe hơn nhiều chưa?” Sau khi ăn xong, anh hỏi cô.

“Tốt! Hoàn toàn khỏe mạnh rồi!” Cô tỏ ra thoải mái nói. Tuy rằng đã khỏe hơn rất nhiều, nhưng cũng chưa đến độ hoàn toàn khỏi hẳn.

“Vậy là tốt rồi, muốn đi chỗ nào chơi không?” Ánh mắt của anh dừng lại trên người cô xem xét, ý là đang tìm kính mắt của cô, tối qua còn cảm thấy nó vô cùng vướng víu, hôm nay lại cảm thấy lúc đi chơi nó vô cùng cần thiết, thế nhưng, cô không có mang theo balo, trên người cô có chỗ giấu kính sao?

“Hôm nay đều nghe theo tôi hết sao?” Cô vểnh cao chiếc cằm nhỏ hỏi, sóng mắt lơ đãng lưu chuyển, lộ ra vài phần hoạt bát.

“Đương nhiên………” Một khoảnh khắc kia, tim của anh trở nên mềm như nước, khi ấy nếu cô muốn hái sao trên trời, anh cũng nguyện hái cho cô.

“Tốt! Trước tiên cùng tôi đi mua hai bộ quần áo đi.” Cô nói.

“Được!” Đề nghị này quá hợp ý anh! Anh rất muốn mua đồ cho cô! Nguyện ý mua cả thế giới đặt trước mặt cô! Chỉ sợ cô không cần! Ai nói nam nhân không thích dạo phố? Phải xem là đi dạo cùng ai!Đi cùng với cô thì có đi vài vòng quanh Bắc Kinh anh không ngại mệt!

Ăn sáng xong, thời gian vẫn còn sớm, chắc những cửa hàng còn chưa mở cửa, hai người chậm rãi đi dạo trong khuôn viên của khách sạn. Buổi sang, không khí rất trong lành, quả là một buổi sang tốt đẹp, hơn nữa người đi bên cạnh lại xinh đẹp như thế, Phó Chân Ngôn cảm thấy dù có phải đi đến tận cùng thế giới, bản thân anh cũng không cần chốn dung thân…………

Ban đầu anh nghĩ rằng cô muốn mua quần áo ở nhà hằng ngày mặc, bởi vì thường ngày cô đều mặc như thế, không nghĩ đến hôm nay cô chỉ chọn váy.

Anh chưa từng nhìn thấy cô khi mặc váy. Khi cô mặc một chiếc váy ngắn đến đầu gối màu xanh bạc hà đứng trước mặt anh, anh lại hồn siêu phách lạc một lần nữa.

Kiểu dáng cũng không quá phức tạp, không giống với những chiếc váy trước đó em gái anh mua, có nhiều chi tiết hoa văn cầu kì, thế nhưng, bộ váy càng đơn giản càng tôn lên khí chất thanh tao của cô, hơn nữa màu sắc này cũng rất phù hợp với cô, tôn nước da trắng ngần như ngọc sứ của cô, chỉ mất một điểm là, cô không có được đầy đặn lắm…………

Chỉ có điều, đối với anh, như thế chính là sự hoàn hảo nhất, khí chất của cô thật giống với một thiên sứ, nếu đầy đặn hơn một tí liền dính cái tầm thường của trần thế……….

Là nữ thần bước ra từ rừng sâu………..

Ha ha, anh tự cảm thấy mình thật ngốc, tóm lại, mọi thứ của cô đều hoàn mỹ, cho dù khuyết điểm nhỏ của cô cũng là ưu điểm, bởi vì đó là cô, thế gian này cô là duy nhất, không còn người thứ hai………….

“Lấy bộ này được không?” Ngày thường cô mặc quần áo đơn giản, thế nhưng không có nghĩa là cô không hiểu, trường hợp nào thì nên mặc quần áo nào, từ trước đến nay cô luôn là người hiểu chuyện.

“Được………… Hả, không được!” Hồn vía anh đã sớm lên mây, không tự chủ được trả lời câu hỏi của cô, trả lời xong lại cảm thấy không ổn, cứ thế đi ra ngoài sao? Rất chói mắt! Rất chói mắt!

“Khó coi?” Cô kinh ngạc nhìn anh, khẽ nâng môi.

Động tác này làm cho anh chấn động! Anh cảm thấy chắc chắn cô sẽ thả xõa tóc, liền chạy lại lấy kính mắt đeo lên cho cô, nếu không, anh sẽ mất tự chủ…………..

“Rất hợp………. Nhưng mà………..” Thế là sao chứ? Anh có thể nói sao? Nói là không thể để người khác nhìn thấy bộ dạng xinh đẹp của cô?

“Vậy là được rồi, lấy bộ này đi.” Cô có vẻ rất thích thú.

Anh không thể từ chối, gật gật đầu.

Sau đó, cô lại chọn thêm một bộ váy liền màu vàng, cả hai bộ đều là lễ phục. Từ sang đến giờ đầu anh luôn trong trạng thái mù mờ, luôn muốn hiểu vì sao một cô gái luôn mộc mạc như cô đột nhiên lại ăn mặc trịnh trọng như thế, cho đến khi cô vô cùng xinh đẹp ngồi vào xe anh, nói cho anh một địa điểm.

Anh lại một lần nữa ngây ngốc tại chỗ, đó không phải là địa chỉ công ty của anh sao? Ngay từ đầu cô ăn mặc long trọng như thế là để đến dự lễ cắt băng khánh thành sao? Thế nhưng, không phải là hủy rồi sao? Sau lúc đấy anh đã gọi điện lại cho Điền Giản, bảo cậu ta không được nghe theo cô, hủy toàn bộ chương trình.

“Nhớ rằng hôm nay mọi chuyện đều nghe theo tôi!” Cô kéo căng khuôn mặt nhỏ nhắn, không che giấu được nét thông minh trong đáy mắt.

Anh đã thua trận, hoàn toàn thua trận! Chỉ cần một ánh mắt của cô, anh có thể vượt lửa qua song, huống chi, tất cả mọi thứ cô làm từ sáng tới giờ đều là vì anh…………..

“Cô cô, tôi………” Trong lòng anh nóng bừng bừng, khó nói thành lời.

“Đi thôi! Không phải bắt đầu lúc mười một giờ sao? Nếu không đi sẽ không kịp mất!” Cô thúc giục.

Anh yên lặng khởi động xe, trong lòng lo lắng lại dâng lên.

Ô tô đi đến nơi thì mọi thứ đã chuẩn bj xong, Điền Giản chỉ huy mọi người, làm công việc cuối cùng.

Thấy xe của anh đến, Điền Giản chạy nhanh lại đón: “Đại ca, tới đúng lúc lắm, mọi thứ chỉ chờ mỗi anh!”

Phó Chân Ngôn nổi giận với cậu ta: “Điền Giản!”

“Đi thôi!” Điền Giản biết đại ca tức giận, nhưng lần này tuyệt đối không sợ, không phải là cô cô cũng đến sao? Đã có người trị anh ấy, thế nhưng cô cô đâu? Cô cô đâu rồi? Cậu ta hết nhìn đông lại nhìn tây, không thấy bóng dáng của cô cô, thầm kêu không xong, cô cô không đến sao? Vậy chắc chắn anh bị đại ca xử đẹp rồi!

“Điền Giản!” Âm thanh quen thuộc vang lên.

“Hả!” Điền Giản đáp. Đúng là giọng của cô cô rồi! Lại nhìn thấy, cha mẹ ơi, người này………. người này……… là cô cô sao? Phải không? Cậu ta thực sự không nhìn nhầm?

Cậu ta cảm thấy lão đại một đời lẫy lừng, giờ lại đưa ra một quyết định sai lầm! Mời vị tiểu minh tinh này đến đây làm gì chứ? Một đống trang phục đắt tiền khoác lên người, còn không được xách giầy cho cô cô ý chứ! Bây giờ cô cô mà đứng ở đây, chắc chắn sẽ lấn át toàn bộ cô minh tinh kia!

“Điền Giản!” Phó Chân Ngôn lại nổi giận, cái tên tiểu tử thối chết tiệt, cái ánh mắt gì kia? Dám nhìn chằm chằm cô cô như vậy sao?

“Chuyện……… chuyện này, đại ca………”Điền Giản ổn định lại hô hấp. Đều là không cố ý, cô cô thật sự xinh đẹp khiến người ta hít thở không thông…………

“Điền Giản, xem ra cậu sống đủ rồi! Cậu nhận tiền lương từ Lão tử, xong lại đi nghe lời ai vậy?” Nếu không phải đang đứng chỗ đông người, anh nhất định sẽ kéo cổ áo cho cậu ta một trận.

“Ha ha…………” Về tội danh này, Điền Giản đương nhiên không hề sợ, cười hi hi ha ha với đại ca, “Đại ca, đương nhiên là em nghe lời anh nói, nhưng anh lại nghe lời cô cô, cho nên em nghe cô cô cũng đâu có gì là sai, anh nói có phải không?”

Ách……. Lời này che, lấp, bịt, đậy, Phó Chân Ngôn không đáp lại được…………

Anh quay đầu nhìn Diệp Thanh Hòa đang rất chói lòa, đen mặt thả lỏng, hừ một tiếng: “Tên tiểu tử thối, coi như cậu hiểu chuyện! Về sau cứ như thế, chỉ nghe lời cô cô, làm sai liền đánh!”

“Đương nhiên! Đương nhiên!” Điền Giản vui vẻ đáp.

Nghi thức cắt băng cũng không quá phức tạp, Diệp Thanh Hòa đứng ở bên cạnh Phó Chân Ngôn, thoải mái trang nhã, đơn giản mà không tầm thường, tôn trọng mà không nịnh bợ, quả nhiên vượt lên mọi hào quang của người khác, nhiều nữ minh tinh khá nổi tiếng cũng nhịn không được liếc mắt nhìn cô mấy cái, âm thầm cảm than nhan sắc có một không hai, trẻ đẹp không địch thủ.

Còn Phó Chân Ngôn, trong giới kinh doanh cũng là một huyền thoại không nhỏ, vì anh còn trẻ đã nhanh chóng thành công. Mới chỉ là một thiếu niên hai mươi tuổi, đại đa số những người cùng tuổi với anh còn đang xòe tay ra xin tiền tiêu sài, anh lại một mình một ngựa, gây nên một chấn động không nhỏ, tuy rằng chưa quá uy vũ, nhưng cũng đủ làm cho nhiều người đi trước không dám xem thường, lần này cắt băng khánh thành, cũng nhận được rất nhiều sự ủng hộ từ nhiều người đi trước trong ngành.

Về phần cô gái xinh đẹp đến lóa mắt bên cạnh anh, khó tránh khỏi có người bàn tán về thân phận của cô, nhưng hiển nhiên mọi lời phán đoán đều thành dư thừa, người con gái có thể đứng bên cạnh anh giờ phút này, ngoại trừ tình cảm sâu sắc chân thành của anh thì còn có thể là ai?

Thật sự mà nói, một người khéo léo, một năng động, đúng là sự kết hợp hoàn hảo………

Sau nghi thức cắt băng khánh thành là bữa trưa, trong bữa tiệc, Diệp Thanh Hòa được gặp người nhà của Phó Chân Ngôn, cha mẹ và em gái anh.

“Cha, mẹ, em gái, đây là Diệp Thanh Hòa mà con thường nói, là ân nhân và là cộng sự của con.” Anh giới thiệu thân phận của cô như thế.

Cô nhớ rõ anh từng nói, tất cả của anh đều có một nửa của cô, giờ anh giới thiệu cô như thế, chả thành cô không làm mà hưởng chăn đệm sao? Nói như thế người nhà anh sẽ không có dị nghị gì: cộng sự.

Hai ông bà Phó rất vui vẻ chào đón cô, thậm chí còn có cả hâm mộ, dù sao, hôm nay cô cũng rất toả sang, hơn nữa họ hiểu rõ con trai mình hơn ai hết, vốn là người không tiền không của, đột nhiên trở nên giàu có như thế, nhất định gặp gỡ được quý nhân là Diệp Thanh Hòa.

Biểu cảm của em gái Phó Chân Ngôn lại càng nhiệt tình, trực tiếp cầm tay cô: “Chị Thanh Hòa, chị thật xinh đẹp! Thật sự, vừa nãy ở dưới sân khấu em nhìn mà ngây người! Trên thế giới sao có thể có người xinh đẹp như thế chứ! Ngôi sao sáng nhất cũng không thể so với chị!”

Diệp Thanh Hòa không thích người khác đối với mình nhiệt tình quá như thế, nhưng cũng không có ý từ chối Phó Chân Chân, mỉm cười, nói vài câu khiêm tốn.

Nhưng Phó Chân Ngôn hiểu rõ tính cô, liền ngăn cô bé lại: “Chân Chân! Không lễ phép rồi!”

Phó Chân Chân lè lưỡi, hiển nhiên không thèm coi trọng lời răn dạy của anh trai, tiếp tục dính lấy Diệp Thanh Hòa, bộ dạng rất không muốn rời xa.

Có thể nhìn ra được, Phó Chân Ngôn rất cưng chiều cô em gái này, tuy không phải ruột thịt, cha mẹ sau khi có em gái cũng không yêu thương anh nhiều như trước, nhưng không hề làm thay đổi lòng biết ơn của anh. Từ chính trong lời nói của anh có thể thấy, anh là giọt nước luôn hướng về suối nguồn, người kính anh một thước, anh kính người một trượng.

Tiệc trưa kéo dài đến hai giờ chiều. Phó Chân Chân có vẻ như rất yêu quý cô, giống như tơ nhện cứ vây lấy cô suốt, tính tình lại hoạt bát náo nhiệt, chỉ hận không thể đem cả bữa tiệc tặng cho cô, điểm này thực ra lại rất giống với Phó Chân Ngôn.

Trước khi vào bữa tiệc Diệp Thanh Hòa thay chiếc váy màu vàng, tươi mát và xinh đẹp không gì sánh bằng. Điều này lại làm khổ chính Phó Chân Ngôn. Toàn bộ quan khách đều nhìn cô đến quên cả ăn, Điền Giản chuẩn bị tiệc đãi khách rất chi đáo cũng chưa từng nghĩ đến việc này.

Tiệc kết thúc, Phó Chân Ngôn không thể chần chừ, lập tức đưa cô đi nghỉ, luôn cho rằng cô vẫn là bệnh nhân, từ sáng giờ đã vô cùng mệt.

Diệp Thanh Hòa hiểu ý anh, chào tạm biệt người nhà họ Phó. Cô có thể yên lặng, tự mình làm tốt mọi thứ, không phải không hiểu biết, mà là tình nguyện để có thể tiếp tục sống.

Ánh nắng chiều thu chói mắt, chiếu lên người cô, hoà cùng với màu vàng trên bộ lễ phục, khiến cô như phát sáng, chói loá khi nhìn vào.

Anh nặng nề hít thở, nhẹ nhàng cởi áo khoác của mình rồi khoác lên người cô: “Cô vẫn chưa hết cảm, không nên để bị lạnh…………”

Cô cười cười, đột nhiên có một tiếng hét lớn: “Phó Chân Ngôn! Đồ khốn!"