Luật Sư Hứa Lưu Manh: Dụ Dỗ Tiểu Kiều Thê

Chương 56: Chương 56





Ngày lễ Giáng Sinh đã đến, cùng lúc chính là ngày diễn ra phiên toà xét xử Ngọc Mỹ Liên.

Trước đó năm ngày, Hứa Hiên Trạch đã hoàn thành xong đủ chứng cứ để lập đơn tố cáo Ngọc Mỹ Liên, bà ta biết rõ mình sẽ gặp nạn, nên trong suốt thời gian Hứa Hiên Trạch vẫn chưa thể bắt giữ bà, bà ta nhân lúc chạy trốn sang nước G.

Nhưng tội ác này của Ngọc Mỹ Liên rất lớn, phía bên cảnh sát đã chính thức đưa tin tức bà ta lên báo thời sự, sau đó là lập danh tội phạm truy nã cấp A.

Chẳng biết mọi trí thông minh đầy mưu kế ngày thường của bà ta đi đâu mất, đến khi cảnh sát ở thành phố G tập hợp lực lượng truy nã, không tốn đến hai ngày là đã bắt được bà ta.

Mà đáng cười nhất chính là, Ngọc Mỹ Liên đi siêu thị mua cơm trưa.

Mặt mũi dù có giấu kín cỡ thì vẫn không lọt qua được máy quan sát hiện đại của phía bên cảnh sát.

Lúc bị bắt giữ, trên tay Ngọc Mỹ Liên còn cầm khư khư hộp cơm trên tay.

Thấy phạm nhân truy nã cũng đáng thương, nên cảnh sát thương lòng cho bà ta đem cơm vào ngục giam mà ăn.

Chắc lần đầu bị truy nã nên chưa có kinh nghiệm, Ngọc Mỹ Liên mơ mơ hồ hồ bị bắt dễ dàng, đến lúc bị còng tay còn ngỡ ngàng chưa hiểu vì sao mình bị bắt nhanh đến thế.

.........
Thời gian diễn ra phiên toà vừa hay là lúc Cung Ân Tố cũng đã thi cử xong học kỳ một.

Sáng tầm 9 giờ, Cung Ân Tố mặc chiếc áo len màu be cổ cao, kết hợp cùng chiếc quần kaki ống loe màu đen.

Bên ngoài khoác thêm cái áo phao đại hàn màu đen...

Lúc ra khỏi cửa nhà, Hứa Hiên Trạch chỉnh lại áo cho Cung Ân Tố, còn sợ cô lạnh, nên anh chuẩn bị thêm cái khăn cổ len cho cô.

Cung Ân Tố cười lộ răng đáng yêu, ngón tay chọt chọt lên cổ của Hứa Hiên Trạch, giọng dịu dàng nói:
- Anh không lạnh à?
Tiếng cười khẽ trầm thấp vang bên tai, Cung Ân Tố chớp chớp mắt nhìn anh, đang đợi câu trả lời, bất ngờ hai bên eo cảm nhận được độ ấm áp.

Hứa Hiên Trạch vòng tay ôm cơ thể nhỏ bé của Cung Ân Tố, anh cúi thấp đầu, rồi cọ vào hõm vai của cô, bắt đầu làm nũng nói:
- Có lạnh, nhưng được em sưởi ấm thì sẽ hết ngay.

Lại giở trò con nít!
Cung Ân Tố hừ vài tiếng, tay đẩy cái đầu to của anh ra, giây sau liền dứt khoát xoay người đi lên xe, từ này đến giờ chú Lâm tài xế đang đậu xe trước cửa biệt thự, mấy hành động ấu trĩ của anh đều thu thập vào mắt của chú Lâm.

Lúc ngồi trên xe, Cung Ân Tố nhìn thoáng qua kính chiếu hậu phía trước, thấy rõ thái độ bối rối của chú Lâm, còn thêm cả nét mặt cười thích thú xem chuyện.

Cung Ân Tố đương nhiên hiểu, ngoài mặt liền bĩu môi, mắt liếc liếc nhìn người đàn ông trẻ con đang mở cửa xe kế bên.

Việc cô đang có quan hệ với Hứa Hiên Trạch, cô cũng chẳng bận tâm việc có cần công khai hay là che giấu hay không.

Ai hiểu và biết được thì cứ việc, còn không biết thì cũng mặc kệ.

Cô cũng chẳng có dư giả thời gian để mà phải giải thích và tường trình lại việc này.

Người giúp việc và bác quản gia trong nhà ai cũng đều là người có nhiều kinh nghiệm.

Chỉ cần liếc mắt nhẹ một cái là đã xác định ngay quan hệ hiện tại của cô và Hứa Hiên Trạch.

Riêng mỗi thằng em trai ngây thơ của cô thì không nhanh nhạy như thế!
Nhóc vẫn cứ vui vẻ như thường ngày, và vẫn cứ xưng hô với Hứa Hiên Trạch là chú cháu bình thường.

Thôi thì đành kệ, đến lúc lớn lên, Cung Ngọc rồi cũng sẽ tự phát giác và hiểu rõ được mọi chuyện.

......
Xầm xì nghị luận....
Tại phiên toà, người đến xem Ngọc Mỹ Liên chuẩn bị lãnh án không đến nỗi nhiều quá mức, nhưng trung bình cũng là từ 20 người trở xuống.

Theo như chứng thực trước mắt, những người đến xem đa phần toàn là mấy vị phu nhân có gia thế.

Ngày thường, lúc Cung Ân Tố vẫn sống tại nhà cũ của Cung gia, Ngọc Mỹ Liên thường đem mấy vị phu nhân giàu có này về nhà, sau đó tụ bốn tụ năm chơi mạt chược.

Khả năng kết giao của Ngọc Mỹ Liên thật sự đáng để khâm phục, đã thế còn là với những người giàu có.

Chỉ là trong quá trình kết giao, Ngọc Mỹ Liên đem về cho mình không ít kẻ thù.

Chủ yếu chính là vì Ngọc Mỹ Liên quá khoe mẽ, và những người khác thì quá ganh ghét.


Mấy lần chơi mạt chược cùng, Ngọc Mỹ Liên lúc đó cùng lắm chỉ xấp xỉ 30 tuổi.

Khi chơi cùng các vị phu nhân tuổi 40, 50, quả thực hơi chênh lệch, dù so cả phần tuổi tác cho đến nhan sắc.

Còn lúc đi mua sắm với nhau, Ngọc Mỹ Liên vóc dáng cân xứng hoàn hảo, gu chọn đồ cũng rất thời trang.

Nhân viên nhìn thấy Ngọc Mỹ Liên thử quần áo xong, bên miệng đều treo lên nụ cười ngưỡng mộ một cách rất thương mại, đã thế còn hết lòng khen ngợi Ngọc Mỹ Liên.

Chính chủ hiển nhiên là vui sướng đến mức phồng lỗ mũi rồi.

Còn mấy vị phu nhân đi cùng thì dáng người không đến mức là tệ, dù sao cũng là dân nhà giàu, nên vẻ ngoài cũng coi như là có chăm chút hơn, và khí chất cũng rất tốt.

Chỉ là nhân viên không nhiệt tình quá mức để khen bọn họ giống như là đối đãi với Ngọc Mỹ Liên.

Đã thế, Ngọc Mỹ Liên luôn có thẻ Vip, bên trong chứa ít nhất 10 vạn, tất cả cũng đều là từ Cung Nhâm cung cấp cho Ngọc Mỹ Liên.

Vì vậy mỗi lần đi mua sắm, Ngọc Mỹ Liên rất đâc ý mà rút thẻ Vip ra để thanh toán.

Mấy vị phu nhân có chút ngưỡng mộ, nhưng ganh tỵ thì chiếm phần nhiều hơn nữa.

Mới ngày nào còn liếc mắt ganh tỵ với Ngọc Mỹ Liên, bây giờ thì sao chứ...? Thời thế thay đổi, con người vốn đứng trên bậc cao của giàu sang, bây giờ đã bị đày xuống vũng bùn nhơ nhuốc rồi.

Phận ăn mày còn chẳng để xứng danh.

Phiên toà chuẩn bị bắt đầu, bị cáo Ngọc Mỹ Liên chật vật bị mấy anh cảnh sát lôi kéo vào vị trí.

Hai tay bà ta được còng chắc chắn.

Ai có mắt ở đây cũng đều phải xuýt xoa vì dáng vẻ hiện tại của bà ta lúc này.


Tóc tai rối loạn, xơ xước và bết dính.

Hai quầng mắt thâm đen, nước da trắng bệt, hiện rõ sự bơ phờ của người thiếu ngủ.

Tiếng nghị luận càng lúc càng sôi nổi, nhiều người không chút che dấu mà chỉ thẳng tay vào người Ngọc Mỹ Liên, còn chế giễu nói:
- Coi ai kìa, mới hôm trước còn lên mặt với người ta, bây giờ thì thê thảm quá rồi kìa.

- Đúng, đúng.

Thật đáng đời mà.

Mấy lời này tuy không tính là to tiếng, nhưng chung quy vẫn đủ lọt vào tai Ngọc Mỹ Liên.

Bà ta tức giận xoay đầu nhìn về phía của đám phu nhân đó, ánh mắt gắt gao nhìn trừng trừng.

Mấy người vừa nói xấu bà ta, thấy bà ta nhìn về phía mình, nhưng cẫn không vội thu hồi ý tứ chế giễu đó.

Đến khi quan toà gõ cây búa gỗ lên bàn, to giọng oai nguy nói:
- Tất cả im lặng!
Mọi người đều sợ quan toà, dù sao ở đây quan toà vẫn là người có chức lớn nhất.

Âm thanh xì xào liền dừng lại, không khí trong giây lát liền rơi vào tĩnh lặng, nhưng hồi hộp đến lạ.