Trong phòng truyền đến tiếng nước chảy ào ào, Cố Yến lại cầm lấy hai cốc thủy tinh sạch sẽ khác, đang rót nước lọc.
Yên Tuy Chi nhìn bóng lưng hắn, hỏi một câu trong tiếng nước chảy, “Nếu đã sớm nhìn ra, tại sao không nói cho tôi?”
Tiếng nước chảy không hề ngừng, Cố Yến cũng không trả lời.
Không biết là không nghe thấy, hay là đang suy nghĩ làm sao để trả lời thích hợp hơn.
Ở góc tường mép giường có để tủ lạnh một người dùng. Cố Yến cầm hai cốc nước lọc đi ra, đỡ cửa tủ lạnh, khom người lục lọi bên trong. Một tiếng vang sột soạt rất nhỏ, hắn thả vào cốc nước một cái lá cây màu xanh, lại cho thêm hai viên đá.
Viên đá va lên thành cốc, phát ra “hai tiếng vang “leng keng”, nghe cũng có thể cảm giác được một sự thấm lạnh.
Cố Yến mở miệng trong bối cảnh lạnh nhạt này, vô cùng lơ đãng đáp một câu: “Xem trò vui, nhìn xem thầy có thể diễn tới trình độ nào.”
“…”
Nín hai phút liền phun ra câu trả lời như vậy, nhân tài đầu gỗ cỡ nào mới có thể làm ra loại chuyện này?
Nếu như đặt cuộc đối thoại này trên người một số người khác, bảo đảm có thể bất tỉnh nhân sự luôn, nếu không bất tỉnh thì cũng chẳng hề thoải mái tí nào, nhưng Yên Tuy Chi là ngoại lệ.
“Nếu cậu để lộ cái bản mặt này sớm hơn thì đừng hi vọng sẽ tốt nghiệp được.” Anh nói ngoài miệng như vậy, nhưng trong mắt vẫn mang một nụ cười nhẹ.
Đối với phong cách nói chuyện của Cố Yến, nhất là phong cách nói chuyện với anh, anh vẫn hiểu một chút — lời nói ra không nhất định là thật, nhưng chắc chắn là không hề lọt tai tí nào.
Nói cách khác, lời thật sự nhất định sẽ dễ nghe hơn câu này không ít.
Thật ra thì, cũng may mà Cố Yến không nói mà cứ kéo dài tới hôm nay, nếu như lúc ấy đã lật bài ngửa thì có thể sẽ có một kết quả khác.
Dẫu sao Yên Tuy Chi là người không dễ thân cận như vẻ bề ngoài. Anh rất tùy tính, cái gì cũng không quá để ý, nhưng muốn lấy được sự tin tưởng hoàn toàn từ anh là điều quá khó khăn.
Anh luôn có thứ để giữ lại, nhưng hết lần này tới lần khác lại không thể nhìn rõ anh giữ mình với người ngoài đến mức độ nào, có đánh giá ra sao, thân cận hay là tin tưởng người khác.
Nếu như Cố Yến vừa phát hiện đã ngửa bài, như vậy trong một đoạn thời gian rất dài, có thể hắn cũng không có cách nào nghe được một câu nói thật từ miệng Yên Tuy Chi nữa. Chính là bởi vì kéo dài thêm mấy ngày, mà trong mấy ngày này lại xảy ra rất nhiều chi tiết đủ để cho Yên Tuy Chi tin tưởng Cố Yến đang giúp anh, không có những lập trường khác, hoàn toàn đứng ở một chiến tuyến với anh.
Điều này thuyết phục hơn bất cứ sự giải thích nào, ít nhất càng có thể dùng được ở chỗ Yên Tuy Chi.
Cố Yến cầm hai cốc nước ngồi xuống cái ghế đối diện Yên Tuy Chi, đặt một cốc trước mặt anh, còn cốc có lá cây và cục đá để cho mình.
Động tác của hắn mang theo làn gió nhẹ, mùi vị của cốc nước đã kia bay đến trước mũi Yên Tuy Chi.
Yên Tuy Chi ngửi thấy một mùi bạc hà nhẹ nhàng khoan khoái lại lãnh đạm.
“Lá bạc hà?” Anh hất cằm với cái cốc của Cố Yến.
“Ừ.”
“Cho bạc hà mà lại còn cho đá…” Yên Tuy Chi chậc một tiếng, “Quá lạnh, cậu bị nóng trong người à?”
Cố Yến nhàn nhạt nói: “Còn chưa, nhưng không bảo đảm chốc nữa sẽ không nóng trong người.”
Yên Tuy Chi: “???”
“Chuẩn bị trước khi nói chuyện với thầy vẫn an toàn hơn.” Cố Yến ngước mắt lên, “Thầy đã hỏi xong rồi, có phải đến tôi không?”
Trong lòng Yên đại giáo sư nói dĩ nhiên còn chưa hỏi xong, nhưng đặt câu hỏi cũng không phải là ra đề thi, hỏi liên tiếp sẽ rất cứng ngắc. Anh uống một hớp nước lọc, nước ấm vừa vặn, không lạnh không nóng, “Muốn biết cái gì? Nói một chút coi.”
Cố Yến trầm ngâm chốc lát, nói: “Trước khi nổ thầy được người khác cứu ra ngoài?”
Yên Tuy Chi sửng sốt một chút.
Thật ra đây không phải là vấn đề quan trọng, dẫu sao hai người đang ngồi đàng hoàng ở đây, hơi đưa đẩy chút là có thể tìm ra đáp án của vấn đề này, căn bản không cần lãng phí miệng lưỡi hỏi lại.
Bọn họ đã quen với công việc này, lúc nói chuyện chính sẽ rất ít khi nói nhảm, mà những vấn đề được đưa ra đều rất quan trọng, lấy được một đáp án, là có thể tự mình xâu chuỗi với những thứ khác, sẽ không hỏi dư thừa.
Câu này của Cố Yến chính là dư thừa.
Đây không giống như một vấn đề, càng giống như là… thông qua miệng của Yên Tuy Chi, nghiêm túc xác nhận lại lần nữa: Anh còn sống, anh đã thoát được vụ nổ kia.
Yên Tuy Chi nhìn hắn một lát, cũng không ngại cho vấn đề dư thừa này một đáp án: “Đúng, có người giúp tôi, tôi đã thoát chết trong đường tơ kẽ tóc.”
Cố Yến gật đầu một cái.
Đến đây, vấn đề mới bắt đầu trở về khuôn khổ.
“Đêm hôm đó đã xảy ra chuyện gì?”
Yên Tuy Chi: “Không biết.”
Cố Yến nhíu mày.
“Đừng có nhíu, thật sự không biết.” Yên Tuy Chi tức giận nói, “Nội dung trên báo có vài phần là thật, tôi thật sự đau dạ dày, nên ngủ luôn ở khách sạn.”
Cố Yến lại hỏi: “Người cứu thầy đã nói gì?”
Yên Tuy Chi: “Không hề.”
Cố Yến: “…”
“Quả thật không có, chỉ nói cứu tôi ra trước lúc đó.” Trong lòng Yên đại giáo sư nghĩ, tôi phải là người giải thích cho người ta từ khi nào, hơn nữa còn là cho một tên học sinh xui xẻo cả ngày chẳng có một câu dễ nghe nào nữa chứ.
Cố Yến hỏi lại: “Người cứu thầy là ai?”
Yên Tuy Chi: “Không biết.”
Cố Yến: “…”
Ba vấn đề đã hỏi xong, Cố đại luật sư yên lặng cầm cốc nước bạc hà lên uống một hớp.
Yên Tuy Chi: “…”
Anh thả lỏng tựa lưng vào ghế ngồi, hai tay giao nhau đặt ở trước người, không nói tiếng nào giả bộ vô tội một lát, sau đó lúc Cố Yến đặt cốc thủy tinh xuống mới mở miệng nói: “Trên thực tế tôi ngủ thẳng cẳng từ đêm có vụ nổ đó đến hạ tuần tháng này, cũng chính là trước mấy ngày đi báo danh ở luật sở. Lúc tỉnh lại, bên người có cái này——”
Anh giơ ngón tay lên, quơ quơ chiếc nhẫn thông minh.
“—— cũng chỉ có cái này.”
Anh chọn những điểm chính nói lại cho Cố Yến một lần, sau đó cười một tiếng, nói: “Vừa rồi lúc cậu nhận truyền tin, tôi nghe người bạn của cậu nói vậy, trong nháy mắt lại nghi ngờ cậu là người cứu tôi.”
Dẫu sao để lại vé tàu bay và số tiền buồn đến chết người kia, thật là có chút phong cách của Cố Yến.
“Tôi?” Cố Yến lạnh lùng, “Nhưng tôi sẽ không để mặc cho thầy tự xử lí tờ vé kia đâu, mà trực tiếp xách thầy đến một hành tinh xa nhất, đảm bảo thầy sẽ không về được.”
Yên Tuy Chi: “…”
Lời này cũng vẫn không biết là thật hay giả, nhưng lại khiến người nghe muốn treo ngược hắn lên đánh.
“Cậu chẳng có dáng vẻ của một người học sinh gì cả.” Yên Tuy Chi mỉm cười nói.
Cố Yến nhấc mí mắt nhìn anh chốc lát, không mặn không nhạt nói: “Như nhau cả thôi.”
“…”
“Thầy vào luật sở Nam Thập Tự là để xem hồ sơ?”
“Không thì sao?” Yên Tuy Chi nhướng mày, “Tôi thiếu việc đến mức phải đi làm thực tập sinh thế sao?”
Cố Yến không hề nể mặt vạch trần anh: “Vị trí của thầy có thể sẽ có dị nghị.”
Yên Tuy Chi: “…”
“Cậu còn có bạc hà không?” Yên đại giáo sư rất ôn hòa hỏi, “Chắc tôi cũng cần một lá quá.”
Cố Yến tạm thời làm như không nghe thấy, nghiêm mặt nói: “Tôi đã xem hồ sơ vụ nổ mấy lần, với điều kiện đầu tiên là không biết nội tình, quả thật không nhìn ra được sơ hở nào, chứng cớ vẫn còn nguyên vẹn, động cơ rõ ràng, lời khai cũng không có vấn đề, tòa án ghi chép vô cùng bình thường, kết thúc như điều mà mọi luật sư đều thích.”
Có thể kết án gió êm sóng lặng, ngay cả tranh cãi xã hội cũng không có.
Trên thực tế, vụ án này quả thật không đưa tới tranh cãi gì, tiêu điểm báo chí và nghị luận vĩnh viễn dừng lại ở việc viện trưởng trẻ tuổi bị dính líu có bao nhiêu xui xẻo, còn có một bộ phận người thì oán hận với khối bài miễn tử của bệnh tâm thần này.
Đối với bản thân vụ án, tất cả mọi người đều tiếp nhận đến thuận lí thành chương, trừ Yên Tuy Chi và Cố Yến, không có một ai từng có nghi ngờ.
“Cậu cũng nói như vậy… Vậy há chẳng phải là tôi không cần lãng phí thời gian lật hồ sơ một lần nữa sao?” Yên Tuy Chi nâng khóe miệng.
“Tôi cũng đã cho thầy quyền hạn rồi, xem hay không xem là do thầy.” Cố Yến vừa nói, dừng lại chốc lát. Ngón tay hắn vòng quanh cốc thủy tinh trước mặt mình, rũ nhìn lá bạc hà nhẹ nhàng dập dềnh trong nước, sau đó đột nhiên lên tiếng nhắc nhở, “Lúc ở Nam Thập Tự, đừng không kiêng dè gì như vậy.”
“Cậu cảm thấy luật sở Nam Thập Tự cũng có liên quan?” Yên Tuy Chi rất rõ hàm ý trong lời hắn, nói chính xác, anh cũng từng nghi ngờ như thế, vừa vặn không hẹn mà hợp với Cố Yến.
“Không cần phải để ý đến mấy luật sư kia, có tôi rồi.” Cố Yến nói xong, dừng một chút. Chắc hắn cũng ý thức được cái vẻ đương nhiên này có chút không thích hợp, nhưng hắn cũng chỉ nhíu mày một chút, rất nhanh liền tiếp tục nói, “Bớt tiếp xúc với nhân viên hành chính, không cần câu nệ ở trước mặt Fizz, làm sao cho tự nhiên là được.”
Tính cách của Fizz nói chậm hiểu cũng không chậm hiểu, nói nhạy cảm cũng không nhạy cảm. Đối với việc Yên Tuy Chi không chút kiêng dè gì như vậy, cô chỉ biết nghĩ linh tinh trong đầu mà không cảm thấy kỳ quái chút nào. Nếu như ngày nào đó mà Yên Tuy Chi trở nên quy củ cẩn thận, ngược lại cô sẽ cảm thấy có vấn đề.
Có lẽ lập trường của cô không liên quan đến Yên Tuy Chi và Cố Yến, rất có thể không biết tí gì về chuyện sau lưng, nhưng dù sao cô cũng là chỗ tin tức đầu mối then chốt của luật sở Nam Thập Tự, có rất nhiều người đều phải tìm hiểu chuyện từ chỗ cô.
“Nhưng mà…” Cố Yến vừa nói, lại đổi đề tài, “Tôi vẫn đề nghị thầy sớm rời khỏi Nam Thập Tự thì hơn.”
Yên Tuy Chi cười, anh cầm cốc thủy tinh không nhanh không chậm uống một hớp, không gật đầu cũng không lắc đầu. Chỉ hơi cân nhắc một chút, nói: “Tại sao, ngược lại tôi cảm thấy như vậy cũng không tệ. Lúc đầu mối không đủ thì tự mình vạch trần, đến khi đối phương có nghi ngờ, nhất định sẽ chủ động tìm tới cửa, còn đỡ để tôi phải động tay chân.”
Cố Yến: “…”
Hắn cũng biết.
Người nào đó từ lúc bắt đầu chưa từng tự giác khoác lớp áo cừu bên ngoài.
Cố đại luật sư tê liệt nghiêm mặt, lại uống thêm hai hớp nước bạc hà, sau đó im lặng không nói nhìn chằm chằm Yên Tuy Chi thật lâu, không rõ là đang lườm hay là cạn lời luôn rồi.
“Ý này rất hay, không phải sao?” Yên đại giáo sư không hề có chút tự giác nào.
Cố Yến uống xong nửa cốc nước bạc hà, dùng ngón cái lau mép một cái, hất cằm ra hướng cửa phòng, giọng đặc biệt mặn: “Về phòng của thầy đi.”
Yên Tuy Chi: “Xì.”
Nhưng mà “xì” cũng không làm gì được, bạn học Cố đã quyết tâm không muốn nói nhảm với anh nữa, nhất định phải đuổi anh ra cửa.
Yên Tuy Chi cũng không giận, đứng dậy xỏ dép lê màu đen, ung dung đi tới cửa, trước khi ra cửa anh còn có một suy nghĩ: “Nếu như đã ngả bài rồi, đổi phòng có được không?”
Cố Yến xuy một tiếng, nhìn thoáng qua rừng thông đèn bên ngoài ban công, lạnh lùng thốt: “Đừng nghĩ nhiều làm gì.”
“…”
Cái đồ không biết tôn sư trọng đạo.
Yên Tuy Chi hừ một tiếng, cũng không chọc cười hắn nữa. Chỉ là trước khi anh đóng cửa, đột nhiên như nhớ tới cái gì đó, quay đầu cười một tiếng với Cố Yến: “Đúng rồi, hình như tôi quên chưa nói, mấy ngày qua cậu đã vất vả rồi.”
Nói xong, anh cũng không chờ Cố Yến có phản ứng gì, liền thay hắn khép cửa phòng lại.
Tiếng dép loẹt xoẹt lập tức bị ngăn cản bên ngoài, hành lang đột nhiên an tĩnh lại.
Cố Yến đứng ở bên hành lang, dựa vào nửa cánh cửa kính nhìn cảnh đêm một lát, rồi sau đó động ngón tay, mở giao diện máy thông minh gửi cho Joe một tin:
[Ngủ chưa? Giúp tôi một chuyện.]
—