Luật Sư Hạng Nhất

Chương 42: Quỷ nước (2)




Joe khom lưng nói hai câu với Kha Cẩn, sau đó chào hỏi một tiếng với bọn Yên Tuy Chi, dẫn Kha Cẩn về biệt thự trước. Hai nhân viên hộ lý cũng đi theo. Trên bờ biển trừ Yên Tuy Chi và Cố Yến, chỉ còn lại bác Thường đang sửa sang đồ lặn còn thừa, cùng với một cô bé mang thức ăn tới.

“Vừa rồi nhận được —” Cố Yến vừa nói ra một vế, liền phát hiện Yên Tuy Chi có chút không bình tĩnh, ánh mắt vẫn luôn quét quanh bốn phía, “Cậu đang lấm lét nhìn cái gì?”

Yên Tuy Chi nhìn mặt biển tĩnh lặng, “chậc” một tiếng, “Tôi vẫn có chút lo lắng.”

“Lo lắng cái gì?” Cố Yến hỏi.

“Vừa rồi trạng thái của Charles không tốt lắm.” Yên Tuy Chi nói, “Xuống nước phải mất rất nhiều sức, dáng vẻ kia không quá thích hợp để xuống nước lần nữa.”

“Huấn luyện viên có theo xuống không?” Cố Yến cũng nhíu mày.

“Có, nhưng ở dưới nước luôn khó mà nói được.”

“Nếu như gặp vấn đề gì, cậu ta hẳn phải dùng đèn tín hiệu.” Cố Yến vừa nói xong, ánh mắt quét qua cát mềm cách đó không xa, đột nhiên liếc thấy một thứ đồ màu đỏ đen, “Đó là cái gì?”

Hai người đi tới nhìn một cái, sắc mặt đột nhiên biến đổi.

Nói gì trúng đấy, nằm trên cát mềm đúng là đèn tín hiệu khi lặn xuống nước.

Bất luận cái này có phải là của Jason · Charles hay không, cũng làm cho lòng người lộp bộp một chút.

Yên Tuy Chi ngước mắt lên, cùng Cố Yến trố mắt nhìn nhau.

“Bác Thường!”

“Cần gì sao?” Bác Thường ngẩng đầu lên.

“Bác có biết lặn không?” Sắc mặt Yên Tuy Chi nghiêm túc.

Bác Thường lơ mơ lắc đầu một cái, “Chưa từng học kỹ năng này.”

“Được rồi.” Yên Tuy Chi nhéo sống mũi, gật đầu một cái, “Bác đừng cất đồ lặn vội.”

Anh cẩn thận kiểm tra ống lặn loại vòng o dán kín của mấy bộ đồ lặn trong tay bác Thường, lúc này mới ném một bộ cho Cố Yến, tự cầm lấy một bộ.



Jason · Charles giãy giụa ở trong nước biển.

Thật ra thì vốn không đến nỗi như vậy. Ảnh hưởng của đồ lặn hơi chặt một tí lỏng một tí cũng không lớn như vậy. Nhưng cân nặng một năm qua của hắn quả thực tăng lên không ít, dáng người này của hắn mà lặn xuống nước thì trong quá trình sẽ dễ sinh ra một ít phản ứng. Hai điều cộng lại khiến cho hắn gặp phải phiền phức cực lớn.

Mặc dù trước khi lặn xuống nước đã được nghe về rất nhiều điều chú ý, cũng biết được một số cách đối phó với tình trạng lúc này. Nhưng thật sự vào lúc nguy hiểm thì hắn căn bản không có cách suy nghĩ nhiều như vậy, tất cả hành động đều tuân theo bản năng. 

Cho nên hắn theo bản năng muốn nổi lên nhanh hơn, có thể nhô lên khỏi mặt nước. Nhưng mà tốc độ lên cao quá nhanh khiến không khí trong phổi hắn nhanh chóng trướng lên…

Hình như đèn tín hiệu đã mất rồi, mà cũng không thấy bóng dáng vị huấn luyện viên kia!

Mình sắp nổ rồi.

Mình sẽ phải chết ở chỗ này.

Jason · Charles loạn tưởng trong tuyệt vọng cực độ.

Một giây cuối cùng trước khi hắn mất đi ý thức, hắn cảm thấy đai trên bộ đồ của mình bị nắm lấy, còn không chỉ có một cái tay.

Thật giống như có mấy cái tay đang bắt lấy hắn.

Cmn đây là cái gì? Ảo giác? Bạch tuộc tám chân? Hay rốt cuộc có người phát hiện hắn sắp chết?

Đây là một số suy nghĩ cuối cùng trước khi ngất xỉu của Jason · Charles.



Chưa tới 4 giờ chiều, trên bờ của đảo Yaba cực kì hỗn loạn.

Mấy người lặn xuống nước lúc trước cũng dần lên bờ, bọn Laura đã thay quần áo bình thường, không để ý đến những giọt nước còn lăn trên người và mái tóc ướt, vội vàng đi theo cáng cứu thương.

Joe kéo một cái mặt lừa, kéo tóc sắp xếp nhân viên y tế trên đảo đưa cáng vào trung tâm cứu thương.

“Chuyện gì xảy ra vậy?” Elena tắm xong đi ra liền phát hiện thế giới đều thay đổi, nhất thời có chút lơ mơ, không biết rõ tình huống, “Không phải lúc tôi lên bờ vẫn còn tốt sao?”

Laura giải thích thật nhanh: “Là Jason, lúc lặn xuống không biết xảy ra vấn đề gì, thiếu chút nữa chết trên biển, hơn nữa cậu ta lại không mang đèn tín hiệu đã xuống. Tốc độ lên cao lại quá nhanh, cảm ơn trời đất, thật may có Cố và thực tập sinh của hắn, bọn họ kịp thời ý thức được vấn đề, có lẽ trực giác trên bờ bén nhạy hơn? Tóm lại may là trước đó bọn họ không xuống nước.”

“Vậy tại sao có ba cái cáng?”

“Còn có vị Triệu tiên sinh kia cùng với huấn luyện viên, ở dưới nước bị rắn biển quấn lấy, bác sĩ vẫn còn đang tìm vết thương, chỉ mong không sao, nhưng tôi nghe Joe nói trên đảo có huyết thanh kháng độc.”

Elena nghĩ mà sợ: “Trời ạ, sao lại xảy ra chuyện như vậy chứ.”

Sắc mặt kém nhất là George · Manson, dù sao ba người cùng xuống nước với gã đã hoàn toàn ngã xuống, chỉ còn gã an toàn lên bờ. Mặc dù xác suất cũng không phải tính như vậy, nhưng gã vẫn có ảo giác suýt nữa thì cũng phải chết đuối.

Gã ngồi nghỉ ngơi trên ghế nằm ở bãi biển, nghiêm mặt lấy một ly rượu, cố gắng để mình tỉnh táo lại.

Cách chỗ gã không xa, Yên Tuy Chi cũng ngồi ở trên ghế nằm, rũ mắt tháo găng tay màu đen chuyên dùng để cứu viện.

Lúc trước anh và Cố Yến kéo Jason · Charles lên bờ, nhân viên y tế hận không thể vác anh lên cáng để đi kiểm tra một phen, nhưng đều bị anh từ chối.

Nhiều lần xác nhận anh quả thật không sao, mấy nhân viên y tế kia mới yên tâm rời đi.

Trên thực tế anh vô cùng mệt mỏi, mệt mỏi đến mức căn bản không muốn đứng lên.

Đã lâu rồi anh không lặn xuống nước, mà tên xui xẻo Jason · Charles này lại mập, gần như gấp rưỡi anh. May là có Cố Yến có thể phụ một tay, nếu không kết quả của việc một người đi tìm Jason chính là cùng nhau chết trong biển.

Lúc những người khác mệt mỏi thì trên mặt sẽ đỏ gay, thở hồng hộc, nhưng Yên Tuy Chi chỉ mang vẻ mặt mệt mỏi đến trắng bệch, đồ lặn màu đen càng làm nổi bật sắc trắng này hơn.

Anh theo thói quen điều chỉnh hô hấp trong một tần số nhất định, điều này khiến anh có vẻ vô cùng tỉnh táo, lại có chút lãnh đạm vì uể oải.

Yên Tuy Chi rũ mắt cuộn găng tay lại.

Trên bờ biển trước mặt truyền tới tiếng vang xào xạc nhỏ, giống như có người đang đi tới.

Quá độ mệt mỏi khiến cho Yên Tuy Chi cũng lười kéo ra nụ cười, cứ lãnh đạm nhấc mắt lên nhìn. Chỉ thấy Cố Yến một tay xách mặt nạ lặn và ống thở, vừa kéo găng tay ra.

Tóc ướt được hắn vén qua loa về sau, một sợi cũng không rơi xuống, bên ngoài vẻ kĩ lưỡng còn để lộ một chút kiêu ngạo khác với ngày thường, giống như vương tử thời xưa.

“Đưa vào trung tâm cứu thương rồi?”

“Ừ.”

“Vậy thì tốt.” Yên Tuy Chi miễn cưỡng đáp một tiếng.

“Đi thôi, đi đổi đồ lặn.” Cố Yến đi tới trước mặt Yên Tuy Chi, lấy tay chỉ biệt thự cung cấp vòi sen cách đó không xa.

Yên đại giáo sư miễn cưỡng nói: “Anh đi trước đi, tạm thời tôi chưa muốn, để lát nữa.” 

Cố Yến rũ mắt nhìn anh một hồi, găng tay và trang bị đều ở tay trái, sau đó đưa tay phải ra, “Cậu muốn ngâm thối trong bộ đồ lặn này?”

Cái tay vừa cởi găng của hắn không hề dính một giọt nước nào, cũng không hề có mồ hôi, thon dài khô ráo, vô cùng sạch sẽ.

Yên Tuy Chi liếc mắt một cái, tức giận đặt tay vào trong lòng bàn tay kia, Cố Yến nắm chặt ngón tay lại.

Anh mượn lực của hàng quý này để đứng lên, tức giận nói: “Nếu phải ngâm thối trong bộ đồ này thì nhất định tôi sẽ đến phòng anh ngồi tĩnh tọa xông hương một giờ.”

“Cậu có thể thử một chút, xem có hậu quả gì không.”Cố Yến chờ anh đứng vững mới buông tay ra, lãnh đạm trả lời một câu.