Yên Tuy Chi duy trì khóe miệng mỉm cười, tỉnh bơ nhường về sau một chút, bởi vì mỹ nhân rắn giương nanh múa vuốt cũng sắp phun lên trên mặt anh rồi.
Cố Yến giống như không thể hiểu được phản ứng khoa trương của cô vậy, cũng có thể là hiểu nhưng cố tình hiểu lệch đi: “Nếu tôi nhớ không nhầm thì tôi chỉ bảo để cậu ấy sáng mai đi nhờ xe cô, chứ không phải là đập xe cô. Cho nên cô không cần phải nóng nảy như vậy.”
Fizz: “…”
Hắn liếc nhìn tư thế và biểu tình của Fizz, nhắc nhở: “Cửa xe sắp hư rồi đấy.”
Fizz: “…”
Mỹ nhân rắn liếc mắt, yên lặng rút về trong động, đàng hoàng mở cửa xuống xe, “Cố, lúc anh không nói chuyện thì tôi rất yêu anh, nhưng anh vừa mở miệng, tôi liền yêu Nguyễn luôn.”
Yên Tuy Chi: “…”
Thật ra thì thời gian anh ngây ngốc ở luật sở Nam Thập Tự cũng không nhiều, chỉ hơn nửa ngày mà thôi, nhưng những lời như vậy anh cũng đã được nghe mấy lần rồi — cô Fizz đã từng nói những lời như vậy với hơn nửa người trong luật sở, chắc đây chính là lời hỏi thăm sức khỏe hàng ngày của cô đi.
“Cho nên mấy người đang có chuyện gì vậy? Dĩ nhiên là tôi không phải đang hỏi thăm chuyện riêng tư gì cả. Chẳng qua là…” Cô Fizz liếc mắt sang phía khác thật nhanh. “Dù sao lão Hobbs bảo thủ cũng ở khu này.”
Lão Hobbs bảo thủ trong miệng cô chính là ông thầy của Locke, tóc bạch kim mắt ưng, nhìn qua nghiêm túc lại khôn khéo, không giống như người dễ nói chuyện.
Cô tặng cho Cố Yến một ánh mắt hiểu rõ trong lòng nhưng không nói ra.
Yên Tuy Chi đứng ở bên cạnh cẩn thận làm ra vẻ ngây thơ, nhưng trên thực tế anh hiểu rất rõ ý tứ trong lời của Fizz.
Hàng năm đến quý thực tập, có vài luật sở sẽ xuất hiện một vấn đề so sánh lúng túng… Đó chính là một ít luật sư có cuộc sống riêng tương đối phóng lãng, rất dễ dàng ở cùng một chỗ với thực tập sinh của mình.
Loại hiện tượng này ở Decama rất nghiêm trọng, có lẽ bởi vì không khí nơi này đặc biệt thích hợp để xuân tiêu một khắc ngợp trong vàng son.
Chính anh trước kia cũng đã gặp phải những thực tập sinh chủ động gần gũi. Phần lớn đến từ những trường học khác, thực sự tốt nghiệp đại học Metz thì căn bản là không có lá gan đó.
Loại hiện tượng này khiến anh đã có một lần chọn phải thực tập sinh không coi ai ra gì, loại tư thái này phần lớn là khinh thường và hạ thấp. Nhưng không chừng có mấy người nửa đường biến dị, sau nhiều lần, anh liền dứt khoát từ chối nhận bất kì thực tập sinh nào nữa.
Không biết có phải Cố Yến cũng bởi vì một điểm này mới không nhận thực tập sinh hay không.
Yên Tuy Chi thích ứng giả bộ ngu ngơ mấy giây, sau đó bừng tỉnh hiểu ra nhìn về phía Fizz, “Cô Fizz, cô sẽ không hiểu lầm rằng…”
Anh dừng một chút, dở khóc dở cười nói tiếp: “Nhà trọ tôi thuê đến hạn, vừa bay về là đã vào trạng thái không có nhà để về rồi, vừa rồi phải năn nỉ ỉ ôi nửa giờ, thầy Cố mới miễn cưỡng cho tôi ở đây hai ngày.”
Lời nói này đặc biệt vớ vẩn, cõi đời này sợ rằng không tìm được bất kỳ một người sống nào từng thấy Yên đại giáo sư “năn nỉ ỉ ôi” cả đâu.
“Đúng không, thầy Cố?” Yên Tuy Chi nhướng một bên lông mày, cười cười chọc Cố Yến.
Nhưng phát hiện khuôn mặt Cố đại luật sư vặn vẹo, chắc là không đành lòng nghe anh nói bậy như thế.
Lại qua hai giây, Cố đại luật sư mới chuyển về khuôn mặt căng cứng, “ừ” một tiếng.
Thật là cả người chính khí.
Fizz sửng sốt một chút: “…Tôi đã nói rồi!”
Cô dừng một chút mới tiếp tục cảm thán: “Tôi đã nói làm sao có thể mà… Nhìn Nguyễn cũng không giống như… Mặc dù chỉ nhìn tướng mạo… Phi! Tôi đang nói mê sảng gì thế này.”
Cô vẫn lải nhải một trận, nói mấy câu lung ta lung tung gì đó, dù sao Yên Tuy Chi và Cố Yến cũng không có nghe.
Chỉ thấy cuối cùng cô vẫn nghiêm túc dùng chất giọng bình thường nhắc nhở: “Chỉ ở mấy ngày thôi nên chắc không có vấn đề gì, nhưng tốt nhất vẫn đừng để Hobbs nhìn thấy. Năm nay xin trình lên luật sở để cấp luật sư hạng nhất chỉ có anh và lão. Dựa theo chất lượng vụ án và biểu hiện thì ưu thế của anh lớn hơn lão ta. Nhưng độ tuổi của lão thì gần gấp đôi anh, dù sao về phần lí lịch cũng chiếm được chút hơn. Ờm… Anh hiểu mà.”
Huy chương của luật sư hạng nhất đại diện cho luật sư có vinh dự cao nhất của toàn liên minh, cho nên số người trở thành luật sư hạng nhất cực kì có hạn. Hàng năm các luật sở lớn cũng sẽ có những luật sư kiệt xuất xin lên, nhưng thật sự lấy được lại rất ít.
Toàn liên minh có đến hàng ngàn luật sở lớn nhỏ, trong đó rất nhiều luật sở thành lập được mấy chục năm mà cũng không có luật sư nào xin thành công. Luật sở có tiếng tăm vang xa như Nam Thập Tự, cũng phải ba năm bảy năm mới có thể có được một người.
Tình huống một năm mà có tận hai người cùng xin thì càng không tưởng.
Điều này đồng nghĩa với việc giữa Cố Yến và Hobbs, chỉ có một người có khả năng thành công.
Một người hơn về số vụ án, một người có lí lịch tốt hơn, trên thực tế thì về tổng thể là ngang nhau. Nhưng nếu như trong lúc này có một người bị phơi ra vấn đề bị phê phán, thì bất kể là thật hay giả, nhất định sẽ có ảnh hưởng.
Yên Tuy Chi liếc mắt nhìn Cố Yến một cái, hắn đang nói cám ơn với Fizz, nhưng có thể nhìn ra được, hắn cũng không đặc biệt để ý đến loại chuyện này lắm.
“Được rồi, tôi chỉ nhắc nhở một câu, tôi phải về ngủ để dưỡng da đây.” Fizz phất tay với bọn họ, rồi ngồi về chỗ điều khiển. Vừa khởi động xe, vừa nói với Yên Tuy Chi: “Đúng rồi, buổi sáng tôi sẽ ra cửa lúc 8 giờ 30, hoan nghênh cậu đi nhờ xe.”
“Cám ơn.”
Sau khi Fizz đi, Yên Tuy Chi đi theo Cố Yến về nhà hắn, lúc sắp bước vào cửa, anh dừng chân hỏi: “Nhà Hobbs là cái nào trong đống này? Dùng ngón tay chỉ tôi coi.”
Cố Yến: “Cậu không tá túc ở nhà ông ta thì cần nhận dạng để làm gì?”
Yên Tuy Chi: “Nhận được một chút để dễ tránh trong hai ngày này, tránh gây phiền toái cho anh thôi. Dù sao loại hiểu lầm đó cũng không phải chuyện gì tốt.”
“…” Cố Yến đảo ánh mắt lạnh nhạt qua người anh một cái, “Hiểu lầm cái gì? Tôi nhìn qua giống như là người thích để mình phải chịu tội sao?”
Yên Tuy Chi: “…?”
Cuối cùng Yên Tuy Chi cũng không biết được Hobbs ở nơi nào, bởi vì Cố Yến căn bản lười trả lời loại vấn đề này.
Hắn đi thẳng vào phòng, sau đó tựa vào bên tường, ngón tay ấn nút khóa ngoài cửa, làm ra vẻ “rốt cuộc cậu có vào không, mè nheo nữa là tôi khóa cửa đấy nhé.”
Yên Tuy Chi thở dài, lòng nói vị bạn học này thật là không có chút tính nhẫn nại nào hết. Thái độ không thèm để ý chút nào này, nếu để cho đối thủ cạnh tranh biết, sợ rằng phải tức chết đi được.
Phong cách trang trí nhà của Cố Yến vô cùng đơn giản, trắng đen xám làm chủ, cực kì sạch sẽ, cũng rất đẹp mắt, chỉ là không có mùi dầu khói gì, dù sao thời gian hắn ở đây cũng không coi là nhiều.
Nhưng có thể thấy rằng đối với Yên Tuy Chi cũng có một căn nhà không mùi dầu khói mà nói, phong cách này khá dễ thích ứng.
Tầng một chủ yếu là phòng khách và phòng bếp có vẻ chưa dùng mấy lần, có một phòng kính nửa trên đất nửa dưới mặt đất, thấp hơn những chỗ khác nửa phần, chuyên để dụng cụ tập thể hình.
Phòng ngủ thư phòng của Cố Yến đều ở tầng hai. Phòng cho Yên Tuy Chi thuê ở gác mái tầng ba.
Nói là gác mái, nhưng thật ra diện tích khá rộng, còn có nhà vệ sinh riêng.
Trước nghe Fizz nói, Cố đại luật sư chưa bao giờ dẫn người về nhà riêng của mình, anh còn cho rằng chẳng qua là khoa trương một chút mà thôi.
Kết quả nhìn thấy gác mái, anh mới phát hiện thật sự không phải là chỉ một chút thôi đâu.
Gác mái của nhà Cố đại luật sư được bố trí y như phòng khách, hắn còn nhớ đặt một cái giường trong đó cũng đã là quá lắm rồi.
“Anh… định để tôi ngủ giường nệm đắp áo choàng sao?” Yên Tuy Chi cửa gác mái hỏi.
Cái giường kia khi mua về trông như thế nào thì bây giờ vẫn y như thế. Vẫn là cái vẻ chưa từng bị chấm mút gì kia, vẫn phủ một tầng vải lên, có thể lôi ra bán lại cũng được.
Bước chân lên tầng của Cố đại luật sư ngừng một lát, khuôn mặt từ trước đến giờ vẫn dửng dưng lộ ra một vẻ lúng túng.
Từ một chút lúng túng kia để phán đoán, để Yên Tuy Chi vào cửa chắc thật sự là ý muốn nhất thời của hắn.
Cố Yến đi lên nhìn lướt qua tình trạng của gác mái, Yên Tuy Chi hoài nghi số lần lên gác mái của hắn có thể đếm được trên đầu ngón tay, chắc cũng đã quên luôn gác mái nhà mình trông như thế nào rồi cũng nên.
“Đi theo tôi.” Cố Yến nghiêng đầu một cái.
Mặt Yên Tuy Chi đầy buồn bực đi theo hắn xuống tầng, đi vào một căn phòng khách trong đó.
Cố Yến mở tủ quần áo ra, quờ tay vào bên trong: “Ở đây có chăn ga, chọn một cái thuận mắt với cái giường kia đi mà đắp.”
Yên Tuy Chi nhìn lướt qua từ trên xuống dưới, xanh, cam, đen thui…
“…”
Thật sự… Chả có cái nào hợp mắt với giường cả.
Cố Yến dựa vào cửa, khoanh tay chờ anh chọn.
Yên Tuy Chi giật khóe miệng một cái: “Không nhìn ra anh lại có sở thích như vậy…”
Mặt Cố Yến còn tê liệt hơn anh: “Ban đầu lúc mua đồ dùng phòng khách và gác mái, tôi quá bận không có thời gian, nên nhờ một người bạn nào đó mua hộ, đây chính là bài học.”
Không trách những thứ trong phòng này ngay cả giường chăn đều không bày ra, hóa ra là bởi vì chủ nhân chế xấu, nên bỏ xó tất cả không thèm nhìn luôn.
Yên Tuy Chi chống cửa, thưởng thức một lần nữa, lại ngắm mắt sắc mặt Cố đại luật sư, không nhịn được cười lên.
“Kết bạn cần cẩn thận.” Trong mắt Yên Tuy Chi toàn ý cười.
Cố Yến nhìn anh hai giây, đứng thẳng người gõ vào cửa một cái: “Tùy tiện lấy một cái đi.”
Nói xong, hắn liền dời ánh mắt, cũng không quay đầu lại đi ra cửa: “Tôi đi lấy đồ rửa mặt cho cậu.”
Yên Tuy Chi nắm lỗ mũi, chọn một cái màu đen thui trong số ba cái mà một lời khó nói hết kia.
Mặc dù có chút… Nhưng vẫn còn đỡ hơn hoa hòe hoa sói.
Lúc Cố Yến cầm một bộ đồ rửa mặt mới tinh đi tới, Yên Tuy Chi vừa mới trải ga giường đen thui xong, đang phủ cái chăn cũng đen thui lên.
“Đừng lấy bộ này.” Giọng nói của Cố Yến đột ngột vang lên trong phòng.
Yên Tuy Chi quay đầu lại: “Cái gì cơ?”
Cố Yến nhíu mày một cái, bỏ đồ rửa mặt lên trên bệ pha lê trong nhà vệ sinh, sau đó trực tiếp đi ra ôm đống chăn nệm kia lên.
“Đừng lấy bộ này.” Giọng của hắn có vẻ rất căng thẳng, nghe qua có vẻ không quá vui vẻ: “Sau khi lấy về vẫn chưa giặt, đổi bộ khác đi.”
Hắn ném bộ kia về giường phòng khách, tiện tay rút một bộ màu xanh đậm ra rồi cầm lên gác.
Yên Tuy Chi: “…Không có lựa chọn khác sao?”
Cố Yến buông chăn xuống, nhấc lên mí mắt nhìn anh, ma xui quỷ khiến ném ra một câu: “Cậu có thể thử năn nỉ ỉ ôi một chút.”
Yên Tuy Chi: “???”
Vừa mới xuống tầng một cái mà cậu đã ăn phải thuốc chuột rồi à?