Luật Sư Hạng Nhất

Chương 214: 214: Kết Thúc 5





Edit: Bonnie
Sau khi tổ chức tiệc rượu không lâu, rốt cuộc quy trình bình chọn của uỷ ban thẩm tra luật sư hạng nhất Liên Minh cũng đã được khởi động lại.
Vốn dĩ trong danh sách cuối cùng còn có một số luật sư liên quan đến bản án Manson, có quan hệ với anh em Manson và một vài đối tác của Nam Thập Tự, bị bắt vào tù, uỷ ban thẩm tra đã tự động xoá tên.
Trong đó có cả Hobbes đã từng ganh ghé với Cố Yến suốt ngành.
Nhưng mà cho dù không xoá tên, lão cũng sẽ không có chút ưu thế cạnh tranh nào.
Bởi vì tại vòng bình chọn cuối cùng, trừ một phiếu tránh của Yên Tuy Chi né, tất cả luật sư hạng nhất nổi tiếng có huy chương trên tường đều đầu đồng ý với Cố Yến.
Vòng chung kết này cũng coi như kì diệu, dù sao đám giám khảo này khá khắc nghiệt, lại càng ít chuyện toàn phiếu thông qua.
Các đại lão với những tính cách khác biệt lại thống nhất ý kiến như thế, đại khái có thể tìm hiểu ngược dòng đến tầm mười năm trước.
Mỗi lần bình chọn kết thúc, đều sẽ có một cuộc họp của hiệp hội Luật sư hạng nhất.
Mặc dù các đại lão cảm thấy họp rất nhàm chán, nhưng mỗi lần đều sẽ có mặt đông đủ.

Dù sao đoàn thể của bọn họ không dễ có thêm người mới, đúng là nên hoan nghênh một chút.
Lần hội nghị này được tổ chức vào một tháng sau, địa điểm ở toà nhà Liên hiệp Luật sư hạng nhất hành tinh Hồng Thạch.
Trước đó, Yên Tuy Chi đã đến bệnh viện Xuân Đằng một chuyến, tìm Lâm Nguyên kiểm tra lại.
“Các số liệu đều rất bình thường, còn tốt hơn tôi đoán.” Lâm Nguyên nhìn lướt qua kết quả, hỏi: “Còn bị mấy bệnh vặt như sốt hay đau đầu không?”
Yên Tuy Chi: “Không có, đã lâu chưa có rồi.”
Lâm Nguyên nghe vậy thì trêu ghẹo: “Vậy xem ra đoạn gen của luật sư Cố thích ứng rất tốt, không có phản ứng bài trừ nào cả.

Nếu gặp phải gen gốc thích gây sự, vậy thì chưa chắc.”
Đây là lần đầu Yên Tuy Chi nghe thấy có người miêu tả gen như vậy, cảm thấy rất thú vị: “Có lẽ là chủ nào vật nấy đi, gen gốc cũng im ỉm kiệm lời như chủ nhân của nó vậy.”
Lâm Nguyên không nhịn được cười.
“Vừa rồi lên tầng nghe nói cậu muốn đi du lịch?” Yên Tuy Chi hỏi.
Lâm Nguyên đặt tờ kết quả xuống, hoạt động vai cổ nói: “Đúng, trước đó bận rộn quá, đã lâu rồi không được nghỉ, lần này mới xin nghỉ dài hạn.”
“Mấy ngày?”
“Nửa tháng đi.” Lâm Nguyên nói, “Tích luỹ hết ngày nghỉ trong mấy năm nay.


Dự định về hành tinh Hách Lan một chuyến, không phải chú tóc bím đưa Jacques về nghỉ ngơi sao? Tôi đi thăm một chút, sau đó lại đi mấy hành tinh khác một vòng.”
“Hành tinh Hách Lan? Thật đúng dịp.” Yên Tuy Chi nói: “Hai ngày nữa tôi và Cố Yến cũng định trở về một chuyến.”
Nhưng mà cuối cùng bọn họ vẫn không thể đồng hành, bên Nam Lư có vụ án làm chậm trễ mấy ngày, Lâm Nguyên xuất phát trước bọn họ một chút.
Ở trong bệnh viện không biết ngày đêm, đã rất lâu Lâm Nguyên không được hưởng thụ ngày nghỉ dài hạn thế này rồi.
Ban đầu hắn ta còn không quá quen, đến đêm không ngủ được, buổi sáng kiểu gì cũng sẽ bừng tỉnh.

Hắn ta cũng quen thói nhìn máy thông minh, xác nhận không có tin tức cấp cứu gì mới xoay người ngủ tiếp.
Cứ như thế qua bốn năm ngày, hắn ta mới chính thức ổn định lại.
Hắn ta đến nhà Mervyn White một chuyến, ở đó hai ngày, thuận tiện để ý tình trạng khôi phục của Jacques · White, lại ngồi chơi với mấy cụ già nhà họ từ sáng đến tối.
Hắn ta còn đến khu nhà trọ đã từng ở trước đây rất lâu, trường học cũ, cửa hàng thường đi, dạo qua bệnh viện…
Có một vài nơi đã biến mất, có vài nơi thì vẫn giống như nhiều năm trước đó.
Ở hành tinh Hách Lan khoảng một tuần, hắn ta mới mua một tấm vé rời đi, định đến chỗ khác nhìn xem.
Ngay lúc hắn ta đang đứng ở cảnh hành tinh Hách Lan, máy thông minh đột nhiên rung lên hai lần.
Hắn ta thuận tay mở giao diện nhìn thoáng qua, đó là hai tin nhắn mới.
Thứ nhất là thông báo của bệnh viện Xuân Đằng.

Nói Liên Minh có một quỹ chữa bệnh công ích mới thành lập, đặc biệt nghiên cứu và cứu trợ về các chứng bệnh gen, dự định thành lập dự án hợp tác với mấy bệnh viện lớn, hắn ta sẽ làm người phụ trách trụ sở chính ở phía Xuân Đằng.
Cái thứ hai là tin nhắn ân cầm hỏi thăm của quỹ chữa bệnh công ích kia.
Lâm Nguyên tiện tay lướt một cái, dự định nhìn qua rồi tắt máy, kết quả lúc nhìn thấy hai dòng cuối cùng thì lại dừng động tác.
Hai hàng kia viết:

Chúc mạnh khỏe, lên đường vui vẻ.
Nguyễn Dã
Rõ ràng là những câu khách sáo công thức hoá, rõ ràng hai chữ kia có kèm theo logo của quỹ ngân sách, cũng không phải là chữ kí tư nhân gì.

Nhưng nháy mắt đó vẫn sẽ khiến người ta sinh ra một loại ảo giác.
Thật giống như… một ngày nào đó nhiều năm sau, bỗng nhiên lại có tin nhắn của bạn cũ từ phương xa, nói với hắn ta, đã lâu không gặp.
Lâm Nguyên nhìn chữ kí, đứng ở nơi đó thật lâu, bỗng nhiên lặng lẽ nở nụ cười.
Lúc Yên Tuy Chi và Cố Yến đặt chân lên hành tinh Hách Lan, đã là một tuần sau.
Nhà số 24 đường Hồng Sam khu Hoa Hồng Đỏ hành tinh Hách Lan là chỗ Cố Yến sinh sống khi còn bé.
“Cậu ở đây đến năm bao tuổi?” Đây là lần đầu tiên Yên Tuy Chi tới nhà cũ của Cố Yến, còn chưa tới đã hiếu kì.
“Trung học, về sau đến Decama học tập làm việc, nơi này liền bỏ trống mấy năm.” Cố Yến nói.
“Bỏ trống? Ông ngoại cậu không ở?”
“Ông ấy có hai chỗ ở, làm việc ở Thiên Cầm, ở đó cũng có một căn nhà, sau này về hưu nên trở lại.” Cố Yến nói: “Sau khi ông ấy chuyển về, cách mấy tháng tôi sẽ đến ở vài ngày.”
Nghe đến hành tinh Thiên Cầm, trong đầu Yên Tuy Chi lóe lên cái gì, nhưng lại lướt qua rất nhanh, chỉ “a” một tiếng.
Mãi đến khi bọn họ đứng trước căn nhà, viện trưởng Yên mới hiểu được vừa rồi trong đầu lóe lên cái gì…
Bởi vì lúc mở cửa, ông ngoại của Cố Yến đang ngồi trên ghế sô pha mềm trong phòng khách, đỡ kính mắt quay đầu nhìn qua.
Ông lão có mái tóc bạch kim, tinh thần phấn chấn, có thể nhìn ra được lúc còn trẻ nhất định cực kì đẹp trai, chỉ là quen xụ mặt, có vẻ cực kì nghiêm túc.
Ừm… rất trùng hợp, ông ấy giống vị thẩm phán lần đầu Yên Tuy Chi ra toà như đúc.
Chính là người được Yên Tuy Chi hình dung là “tính cách chính trực nhưng có lẽ thần kinh khuôn mặt hơi bị đơ” kia.
…Hình dung ngay trước mặt Cố Yến.
Yên Tuy Chi: “…”
Thẩm phán già: “…”
Từ vẻ mặt của hai bên cách nhau nửa cái phòng khách, có thể thấy được, hai vị này đều cực kì có ấn tượng về nhau.
Hai người đồng thời nghiêm mặt nhìn về phía Cố Yến.
Luật sư Cố chống mũi quay đầu ho một tiếng.
Vào lúc này có thể nhìn ra, một vài bạn học thật sự trong nóng ngoài lạnh.
Cũng may cho dù là Yên Tuy Chi hay là thẩm phán già cũng đều không có ấn tượng xấu về đối phương.


Thậm chí là đặc biệt, có vẻ thưởng thức.
Cho nên đến khi thật sự ngồi cùng một chỗ, thế mà bầu không khí trò chuyện cũng không tệ lắm.
Cho dù thẩm phán già có tính cách nghiêm túc, lại có chút bệnh nghề nghiệp, tuy nói không nhiều, nhưng Cố Yến có thể nhìn ra được tâm trạng của ông ngoại mình không tệ, thậm chí lúc nghe Yên Tuy Chi nói chuyện còn thả lỏng mà vui vẻ.
Đối với điều này, Cố Yến không ngạc nhiên chút nào, dù sao… đó là Yên Tuy Chi.
Chỉ là sau khi tán gẫu, thẩm phán già vẫn nói một câu: “Tôi đã về hưu, cũng đều là người nhà, không xưng hô như thế, khiến người ta cảm thấy như đang mở phiên toà vậy.”
Yên Tuy Chi chuyển cái cốc trong tay, dường như là cố ý: “Vậy phải xưng hô thế nào mới phù hợp đây… Lão tiên sinh?”
Cố Yến cúi đầu bóp mũi.
Một vị viện trưởng nào đó rất vô sỉ, từ người già cho tới trẻ em, không có ai là anh không dám đùa.
Thẩm phán già yên lặng uống một ngụm trà, cũng phát biểu cái nhìn về cách xưng hô “lão tiên sinh” này: “Giống học viện đến thăm hỏi các gia đình.”
Yên Tuy Chi chậm rãi uống nước ấm: “Vậy… ông ngoại?”
Thẩm phán già với vẻ mặt nghiêm túc sặc một hớp trà.
Yên Tuy Chi bật cười, vội vàng đưa tay vỗ vỗ lưng ông.
Thẩm phán già thở dài nói: “Ừm… cái này đi.”
Yên Tuy Chi và Cố Yến ăn trưa với ông ngoại xong, lại chợp mắt trong chốc lát, mới lái xe đến khu 13.
Khu 13 – Nam Giao của hành tinh Hách Lan có một rừng tùng lớn yên tĩnh, lưng tựa dốc thoải kéo dài, ôm lấy một cái hồ.
Đó là nghĩa trang Đỗ Tùng.
Cha mẹ của Yên Tuy Chi nghỉ ngơi ở đó.
Bọn họ dừng xe ở bãi đỗ dưới bóng rừng ngoài nghĩa trang, cầm theo một bó hoa hồng, xuyên qua bậc thang thật dài, đi đến trước hai bia mộ song song.
Đi đến trước mặt, Cố Yến mới phát hiện thật ra hai bia mộ này được nối với nhau.

Phía trên bia đá, đôi vợ chồng đẹp đẽ kia cong cặp mắt giống Yên Tuy Chi, lặng lẽ nở nụ cười dịu dàng.
Yên Tuy Chi ôm bó n hoa hồng, rũ mắt xuống, cũng dịu dàng lặng lẽ nhìn hai người.
Từ rất lâu trước kia, Cố Yến đã tưởng tượng đến cảnh tượng như vậy.

Ở trong suy nghĩ của hắn, Yên Tuy Chi dừng lại ở chỗ này thật lâu, có rất nhiều điều muốn nói với hai người.
Dù sao muốn chọn một trong những chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này, đều có thể nói cả ngày.
Nhưng Yên Tuy Chi lại không.
Anh chỉ đứng trước bia mộ một lát, nói: “Năm nay xảy ra hơi nhiều chuyện, nên không rảnh để đến đây… có nhớ con không?”
Nghĩa trang tĩnh mịch im ắng, chỉ gió thổi cành tùng khẽ lay động.

Yên Tuy Chi nở nụ cười: “Được rồi, buồn nôn như vậy không thích hợp với con.

Hôm nay con tới, là muốn dẫn một người đến để hai người gặp một lần.

Cậu ấy tên là Cố Yến, có lẽ hai người đã từng nghe con nhắc đến? Chính là cậu học sinh luôn bị con chọc tức chạy mất rồi lại lặng lẽ trở về viết báo cáo.

Nhưng mà đó là rất nhiều năm trước, bây giờ cậu ấy là người yêu của con.”
“Không nhớ ra cũng không sao, bây giờ nhớ kỹ là được… Về sau có trở lại thăm cha mẹ, chắc hẳn đều sẽ là hai người.”
“…Đúng rồi, trước đó con đã đến bệnh viện một chuyến.

Chút bệnh vặt về gen đã hoàn toàn khỏi rồi, không cần lo lắng nữa.”
Anh đút một tay vào túi quần tây, một tay nhẹ nhàng gạt lá tùng rơi trên bia mộ.
Tất cả sóng gió và giãy dụa sống chết trong một năm nay cứ bị anh lướt qua như vậy.
“Hôm trước ở khu Pháp Vượng có tuần diễn nhạc kịch, chính là cái ngày xưa hai người hay lừa con đi xem đó.

Con và Cố Yến lại đi xem, không biết người trên sân khấu đã bị thay đi chưa, ánh đèn chói quá không thấy rõ mặt.

Con xem chưa được một nửa đã ngủ thiếp đi.

Có điều lần này tỉnh lại khá sớm, nhìn thấy phần cuối.

Cảm giác vẫn giống trước, tất cả đều vui vẻ, có chút tầm thường.

Nhưng mà… miễn cưỡng có thể hiểu được vì sao hai người lại thích.”
“Bây giờ có nhớ lại, hình như cũng chỉ nhớ được một câu thế này, “cuối cùng vẫn sẽ được gặp lại”.”
“…Vậy thì cứ là cuối cùng vẫn sẽ được gặp lại đi.”
Yên Tuy Chi khẽ điểm ngón tay lên trên bia mộ hai lần, giống như để chào hỏi tùy ý thân mật, “Chúng con đi trước, hai người ngủ đi.”
Ngủ ngon.