Luật Sư Hạng Nhất

Chương 204: 204: Án Ông Lắc Đầu 3





Edit: Bonnie
Luật sư khởi tố Allen · Gaunt đứng lên, gật đầu chào hỏi với thẩm phán và bồi thẩm đoàn, chỉ bỏ qua ghế biện hộ.
Nói chung, lúc một phiên toà mới bắt đầu, sự đối kháng thường không rõ lắm, bên truy tố sẽ duy trì lễ nghi cơ bản, lấy đó làm phong độ.
Nhưng lần này lại khác, luật sư Gaunt còn chưa phát biểu, đã thể hiện ra một vẻ đối địch và miệt thị vi diệu rồi.
Thật ra đây là một loại hành vi rất dễ bị lên án, nhưng ở trong vụ án Ông lắc đầu thì không cần lo lắng điều đó.

Bởi vì lúc mới mở phiên toà, tất cả dân chúng chờ phán xét đều đứng về phía truy tố.
“Liên quan tới bản án, tôi tin chắc tất cả mọi người ở đây đều không xa lạ gì, có lẽ có vài nội dung mọi người đã xem vô số lần trên các bản tin rồi, nhưng hôm nay tôi vẫn cần nhắc lại một phần trong đó.”
Gaunt nói: “Năm 1256 lịch Ema, cũng chính là chạng vạng tối ngày mùng 3 tháng 10 năm nay, một trong những người bị hại của vụ án là ông Mike · Oden ngồi câu cá ở ngoại ô khu đông bắc hành tinh Hồng Thạch, ở đó một là không có camera, hai là có rất ít người đi ngang qua, mà ông Mikec · Oden không có con cháu, bây giờ đang sống một mình.

Phù hợp với mọi yêu cầu về đối tượng mưu hại của bị cáo bản án này, thế là bị cáo đã lợi dụng sự đơn thuần và tín nhiệm của một ông lão, lừa ông ra đường ngoài rừng, lấy thuốc mê loại RK khá dễ kiếm làm ông hôn mê, nhét vào trong xe, đưa đến nhà kho số cỡ trung 9 khu Hắc Nham…”
“…Từ kết quả khám nghiệm các dấu vết ở hiện trường, chiếc lồng dùng để giam giữ ông Mike · Oden đã được chuyển đến nhà kho từ mấy ngày trước, mà trong kho hàng còn có những chiếc lồng trống khác, những vụ án còn lại cũng có hiện trường tương tự.

Chúng tôi có lý do để cho rằng, có lẽ đối tượng được áp dụng không đặc biệt, nhưng hành vi của bị cáo là có dự mưu.”
Đây có lẽ là một màn mở đầu dài nhất, nhưng không ai lại tỏ ra không thể nịn được.
Cho dù là thẩm phán, hay là bồi thẩm đoàn, hay là dân chúng xin tới nghe, cùng vô số người đang chăm chú xem phát sóng trực tiếp…
Thậm chí cũng bao gồm cae luật sư biện hộ.
“…Thật ra vụ án này có rất nhiều khó khăn, những người bị hại cũng bị tổn thương tinh thần với những mức độ khác nhau, đến nỗi không cách nào biểu đạt ra sự thật rõ ràng, về mặt pháp luật, thậm chí bọn họ còn không cách nào thông báo cho công chúng rốt cuộc bọn họ đã phải trải qua những gì, cũng may trong tay chúng tôi có kết quả khám nghiệm hiện trường để chứng minh, lời khai của nhân chứng và chính miệng bị cáo, cũng chờ mong được dùng nó để lấy được chân tướng.”

Luật sư Gaunt nhìn một vòng, trầm giọng nói: “Từ lúc vụ án xảy ra đến bây giờ, bên trong một khoảng thời gian dài như vậy, tất cả bản tin, tất cả mọi người đều nhắc đến vụ án này, nhắc đến người bị hại, đều gọi là “Ông lắc đầu”, tôi nghĩ… bao gồm cả luật sư biện hộ cũng không ngoại lệ?”
Ánh mắt của hắn ta nhìn về phía ghế biện hộ, đảo qua luật sư biện hộ của bị cáo số một là Dean, cuối cùng rơi lên trên người Cố Yến, sau đó chậm rãi nói: “Nhưng tôi hy vọng mọi người ý thức được một chuyện, cách gọi Ông lắc đầu đã gộp tất cả người bị hại lại một chỗ, thậm chí về tâm lý sẽ có một sự dẫn dắt, để trong tiềm thức người ta cảm thấy, hình như người bị hại chỉ có một, chính là người gọi là Ông lắc đầu kia, ba chữ, vô cùng đơn giản.”
“Nhưng thật đáng tiếc, không phải.”
“Hôm nay tôi nhất định phải nhấn mạnh một lần vào lúc mở màn, phía sau ba chữ Ông lắc đầu là ba trăm hai mươi bảy ông lão, mặc dù bọn họ có là người sống một mình, có người lang thang, nhưng mỗi một người đều có tên của mình, là một cá thể hoàn toàn độc lập sống sờ sờ, không phải ba chữ Ông lắc đầu đã có thể giới thiệu xong, mà tôi hy vọng… Ngay hôm nay, ngay ở chỗ này, ngài thẩm phán, các vị bồi thẩm đoàn, cùng tất cả mọi người ở đây hoặc không ở đây, có thể trả lại công bằng cho bọn họ.”
Xung quanh hoàn toàn yên tĩnh.
Luật sư Gaunt nói xong lại trầm mặc đứng đó một lúc lâu, lúc này mới rũ mắt gật đầu, ngồi xuống vị trí của mình.
Lại qua mấy giây, tiếng xì xào bàn tán mới vang lên trên ghế chờ phán xét, thậm chí có mấy người ngồi nghe còn vỗ tay.
Nhưng mà rất nhanh bọn họ liền nhận ra trường hợp không đúng, lại thu bàn tay về.
Trên ghế chờ phán xét, Miro Manson quay đầu liếc qua mấy người vỗ tay, lại đảo qua những người khác, thấp giọng nói với anh trai Brewer Manson bên cạnh: “Em chưa từng thấy ai thích luật sư do viện kiểm sát phái ra như thế.”
Brewer Manson không quay đầu, chỉ khẽ mấp máy môi: “Ngồi xuống nghe phiên toà của chú đi.”
“Làm gì phải căng thẳng như thế chứ?” Miro xùy một tiếng, nhưng vẫn là ngồi vững vàng trở về.
“Tôi chỉ cho rằng, không cần phải hết nhìn đông tới nhìn tây để cảm thán lung tung.” Brewer Manson nhìn không chớp mắt, “Dù sao chúng ta chỉ đến đây tham dự một phiên toà không liên quan đến lợi ích, với tâm lý công đức và đồng tình thôi.”
Tâm lý công đức và đồng tình?
Không liên quan đến lợi ích?
Miro Manson nheo mắt lại, dường như muốn bật cười.

Nhưng ngại vì trường hợp, tất cả cảm xúc chỉ dừng lại ở khóe miệng.
Ngay lúc gã thu mắt về, ánh mắt của gã lại chạm vào một người khác cách đó không xa.
Đó là Dvor · Eweth.

“Lão hồ ly của Xuân Đằng đang nhìn chúng ta.” Miro nói.
Brewer Manson vẫn nói: “Ngồi xuống.”
Nói xong thì nghiêng đầu nhìn sang.
Đôi mắt màu xanh xám của Dvor · Eweth bị che sau cặp kính, vẫn có vẻ lịch lãm uy tín giống như trước đây.

Ông ta gật đầu mỉm cười với anh em Manson, giống như một bậc cha chú bình thường.
Brewer Manson cũng gật đầu với ông ta.
Lúc bên này đang sóng ngầm mãnh liệt, ở khu ngồi chờ phán xét thứ hai, có gần hai mươi vị luật sư hạng nhất có huy chương trên tường Liên Minh ngồi thành hai hàng.
Đám đại lão này có góc nhìn về phiên toà không giống người khác, ngoại trừ bản thân vụ án, bọn họ còn có thể nhìn được năng lực và kĩ năng của luật sư trong mỗi câu phát biểu.
“Hiển nhiên luật sư Gaunt này rất biết cách ăn nói.” Một đại lão họ Palvin nào đó nói với Yên Tuy Chi bên cạnh, “Lúc nào cần tăng tốc độ, lúc nào cần chậm, lúc nào cần cất cao giọng, lúc nào cần giảm thấp, ngay cả việc dừng cũng đều xử lý rất khá.”
“Ừm.” Yên Tuy Chi cong ngón tay chống cằm, ánh mắt vẫn rơi vào phía trước.

Sau một lúc lâu, anh mới nói: “Nói không tệ, tôi nghe rất cảm động.”
Palvin: “…”
“Sao thế?” Yên Tuy Chi thu mắt từ khu vực thẩm vấn của phiên toà về, nhìn đồng nghiệp này một chút, “Tôi có vấn đề gì à?”
“Không phải người trên ghế biện hộ là học sinh của cậu sao?” Palvin nói, “Nói thực ra, phiên toà hôm nay rất được chú ý, chúng tôi đều ngồi ở đây cả, cậu không thấy khẩn trương thay học sinh mình chút nào sao?”
Yên Tuy Chi “a” một tiếng, cười như không cười nói: “Ai bảo mấy người đến?”
Palvin: “…”
Ông ta há hốc mồm, lại muốn nói cái gì, chỉ thấy Yên Tuy Chi đặt ngón trỏ lên môi, ra hiệu im lặng.

“Đừng kéo tôi thảo luận về Cố Yến, dù sao tôi là người cần né tránh việc bỏ phiếu luật sư hạng nhất.” Yên Tuy Chi cong khóe miệng nói.
Palvin lại há hốc mồm.
Yên Tuy Chi vẫn không buông ngón tay đang dựng thẳng ra, khẽ nưa: “Với cả, đừng quấy rầy việc tôi nhìn học sinh của mình.”
Palvin: “…”
Ông ta đã không muốn lên tiếng nữa rồi.
Trong phòng, bị cáo số một – Fred · Jia đang ngồi ngay ngắn ở sau tấm kính, khác với hình ảnh trên báo trước đó, lúc này gã cực kì ngoan ngoãn, cúi đầu tỏ vẻ bi thương sám hối.
Cho dù ở góc độ đó, cũng có thể nhìn thấy khoé miệng cong xuống và quầng thâm mắt của gã, tiều tụy mà mỏi mệt.
Luật sư biện hộ Dean của gã đang trần thuật mở màn, không nói lí lẽ phản bác gì ngay, dù sao bây giờ vẫn chưa thích hợp.
Dean tóm tắt đơn giản, Fred · Jia không phải thủ phạm chính của vụ án này.
“Gã làm nghề chữa bệnh, giống với rất nhiều đồng nghiệp khác, từ đầu tới cuối đều có lòng kính trọng với sinh mệnh.

Có lẽ trước đó đương sự của tôi đã nói vài câu khiến người khác không thích, nhưng những lời đó lại bị bộ phận truyền thông cường điệu lên gấp hai lần, đưa tin ra ngoài, gây ra rất nhiều tranh luận và chỉ trích.

Nhưng tôi mong mọi người hãy thay cái góc độ để suy nghĩ, đó chỉ là những lời cãi lại cho bản thân theo bản năng thôi.

Tin chắc bất cứ ai đều hiểu được, khi một người bị tự dưng bị đổ tội không thuộc về mình, chắc chắn sẽ có lúc không lựa lời, không phải điều đó có thể nói rõ gã oan uổng sao?”
“…Bất kì một người nào có tâm lý đồng tình đều sẽ cảm thấy bi thương khổ sở cho người bị hại.” Dean chỉ vào ghế bị cáo số một, “Đương sự của tôi cũng giống vậy, tin chắc mọi người đều sáng mắt sáng lòng, thấy được rất rõ.”
Lời này còn có ẩn ý, chính là: Mấy người xem, so với đương sự của tôi, một bị cáo khác là Horace Ji là điển hình cho người không có chút lòng đồng tình nào cả, ngay cả bi thương và sám hối gã đều không có.
Hiển nhiên, ẩn ý này đã được đa số người tiếp thu.

Đến nỗi rất nhiều người trên ghế chờ phán xét nhìn về phía ghế bị cáo số một, sau đó lại nhìn về phía ghế bị cáo số hai đều có vẻ mặt căm ghét.

Đồng thời, cảm xúc bài xích này sẽ ảnh hưởng lên cả luật sư biện hộ.
Trên toà án chỉ nói sự thật, không nói tình cảm.
Huống chi mặc dù cùng thuộc về luật sở Nam Thập Tự, nhưng mỗi luật sư ra toà đều chỉ là quan hệ hợp tác, bản thân độc lập với nhau.

Ban đầu Cố Yến và Dean cũng không có quan hệ gì.
Khi một vụ án có không chỉ một bị cáo, không thể tránh được việc sẽ xuất hiện hiện tưởng đùn đẩy cho nhau.
Không chỉ là bản thân bị cáo, mà còn cả luật sư biện hộ.
Có luật sư dựa vào việc không ngừng nhân mạnh sự độc ác của bị cáo khác để làm mờ nhạt tội lỗi của đương sự bên mình, đây cũng là một biện pháp mà một vài luật sư rất thích dùng.
Nhưng Cố Yến không thích.
Dean phát biểu xong, thẩm phán lại khẽ gật đầu với Cố Yến, “Luật sư Cố, có thể bắt đầu màn trần thuật của cậu rồi.”
Nghe được câu này, anh em Manson trên ghế chờ phán xét đều vô ý thức nghiêng về phía trước.
Cũng không phải bọn họ khẩn trương lo lắng, mà ở trong ấn tượng của bọn họ, Cố Yến và viện trưởng học viện pháp luật kia có một sở thích quái dị, chính là không bao giờ trần thuật mở màn theo lẽ thường tới.
Nói về đương sự, nói về bản án, nói về luận điểm của mình không tốt sao?
Đương nhiên là không.
Cho nên đến lượt Cố Yến nói, dù là Brewer Manson cũng không nhịn được vểnh tai lên nghe.
Cố Yến gật đầu đứng lên, bình tĩnh nói:
“Mạo muội nhắc nhở một câu, theo quy định của pháp luật Liên Minh tối cao, chỉ cần chứng cứ xuất hiện tì vết, sẽ không thể xác định bị cáo có tội trăm phần trăm, cũng không thể hoàn toàn loại trừ khả năng bị cáo bị oan uổng, đây là ý nghĩa tồn tại của luật sư biện hộ.

Tôi hy vọng mọi người hãy quên hết tất cả phán đoán chủ quan lúc mới bắt đầu phiên toà đi, và nhận thức lại vụ án này.

Bởi vì chỉ có khi khiến kẻ phạm tội chân chính nhận tội đền tội, mới là trả lại cho ba trăm hai mươi bảy người bị hại một sự công bằng.”