Luật Sư Hạng Nhất

Chương 182: 182: Đêm Trước 4





Edit: Bonnie
Biển sao mênh mông, trên tàu con thoi tư nhân sáng rực ánh đèn.
Đồng hồ các hành tinh trên tường lại lặng lẽ dịch chuyển một ô, Joe tính toán đồng hồ sinh học của Kha Cẩn, gửi một câu ngủ ngon đến máy thông minh của đối phương, không nhận được bất kì câu trả lời gì như trong dự đoán.
Đây đại khái là giao diện tin nhắn không công bằng nhất, vĩnh viễn chỉ có tin nhắn bên phía Joe, nửa bên Kha Cẩn rỗng tuếch, nhưng tiểu thiếu gia cũng không ngại.
Hắn ta có chút hưng phấn, vốn nên nhân lúc này ngủ bù trên tàu, nhưng lại không hề có chút buồn ngủ nào cả.

Hắn ta đi đi lại lại hai vòng bên cạnh cửa sổ mạn tàu, lại gửi cho Younis một câu chúc ngủ ngon.
Lần này chỉ mới qua mấy giây, hắn ta liền nhận được câu trả lời của Younis:
[Mày uống lộn thuốc hả?]
Joe: “…”
Có phản ứng của chị ruột làm ví dụ, hắn ta cảm thấy mình vẫn không nên đi quấy rối cha ruột thì hơn.

Thế là hắn ta lại đi hai vòng, gọi điện cho Cố Yến.
Cho nên mới nói con người nhất định phải có một hai người bạn tốt như vậy, đêm hôm khuya khoắt gọi điện, đối phương không những sẽ không đánh chết bạn, mà còn bắt máy rất nhanh, ví dụ như Cố…
“Đang kết nối với đối phương.”
Joe: “…”
Tiểu thiếu gia thu hồi đầy “ví dụ” trong đầu đi, nhẫn nại đợi mấy phút, lại gọi Cố Yến lần nữa.
“Đối phương không có tín hiệu.”
Joe: “…”
Khu Pháp Vượng còn có lúc không có tín hiệu nữa hả? Đùa gì chứ?
Joe có chút buồn bực, hắn ta không tin, lại gọi lần nữa.
“Đối phương đã tắt máy.”
Joe: “…”
Hắn ta đứng tại chỗ sửng sốt ba giây, đột nhiên kịp phản ứng: Má nó đây là block tôi rồi hả?
Xuất phát từ tâm lý muốn kiểm tra, Joe tiểu thiếu gia không tin gọi lại 13 lần.

Mỗi một cuộc đều bị máy thông minh của Cố Yến từ chối ngay trong một giây, tốc độ kia rất nhanh… rõ ràng là tự động.

Tiểu thiếu gia rất đau lòng.

Ngay lúc hắn ta bướng bỉnh định gọi lại lần thứ 14, máy thông minh bỗng nhiên rung lên mấy lần, Cố Yến chủ động gọi lại.
“Oa cậu block tôi!” Đối phương còn chưa mở miệng, Joe đã lên án.
“Không có.” Luật sư Cố thề thốt phủ nhận, bình tĩnh nói, “Tôi chỉ cài đặt không báo tin tức, kết quả quay đầu nhìn lại đã thấy 13 cuộc gọi chưa kết nối chồng chất ở màn hình.”
“Cậu tắt thông báo làm gì?” Joe rất buồn bực.
Cái này rất không phù hợp với tác phong của Cố Yến, xưa nay hắn không thích tắt thông báo, cho dù là ban ngày hay là ban đêm.

Lúc này lại ăn nhầm cái —
Gì?!
Tiểu thiếu gia nói thầm đến một nửa, bỗng nhiên thông minh đột xuất: “Ồ!”
Hắn ta suy nghĩ hai giây, lại kéo dài giọng hơn: “Ồ…”
“Cho nên có phải là tôi đã quấy rầy chuyện gì không tiện giải thích không? Ai u mẹ nó tôi không cố ý, cậu cứ tiếp tục cậu cứ tiếp tục.”
“…”
Luật sư Cố đối diện im lặng một hồi lâu, trước một giây khi Joe biết điều cúp máy thì mới nói: “Cậu đang suy nghĩ cái gì thế? Chúng tôi đang trên đường đến luật sở.”
“Ừm ừm.” Joe thuận miệng qua loa mấy câu mới kịp phản ứng, “Hở?! Đến luật sở?”
“Đúng.”
Hắn ta lại liếc nhìn đồng hồ hành tinh trên tường, đúng là bây giờ khu Pháp Vượng đang vào đêm mà! Đêm hôm khuya khoắt đến luật sở làm cái gì?
“Người ta lúc yêu đương sẽ dễ dàng tiêu cực biếng nhác, sao cậu lại ngược lại vậy? Hơn nửa đêm còn muốn đi tăng ca? Hơn nữa cậu làm thêm giờ còn tắt thông báo đi làm gì?”
“Không phải tăng ca.” Cố Yến trả lời.
“Không tăng ca? Không tăng ca đêm hôm khuya khoắt cậu đến đó làm gì? Cãi nhau với viện trưởng nên rời nhà trốn đi hả?”
Cố Yến: “…”
Để Joe không càng nói càng không hợp thói thường, hắn lời ít ý nhiều giải thích một câu: “Làm trộm.”
Đêm khuya, khu Pháp Vượng.
Yên Tuy Chi và Cố Yến tiến vào luật sở Nam Thập Tự.
Cũng giống thường ngày, bọn họ không chớp mắt trực tiếp đi lên văn phòng của Cố Yến ở tầng hai.
“Đồ ngốc sao thế?” Yên Tuy Chi khẽ đưa mắt qua mấy góc có lắp camera, thuận miệng hỏi một câu.

“Bị hành vi cố tình vi phạm của chúng ta dọa đến mức cúp máy.” Cố Yến bình tĩnh nói.
Sáng sớm từ lúc bọn họ bắt được tín hiệu gốc ở Nam Thập Tự, đã trực tiếp lái xe đến luật sở, muốn nhìn xem người gửi thư uy hiếp cho chủ nhà còn ở đó hay không, có phải là vị đối tác mà bọn họ nghĩ đến hay không.
Nhưng đối phương rất cảnh giác, chờ bọn họ đến luật sở, đối phương đã sớm rời đi.
Cho nên bọn họ đợi đến nửa đêm, chờ luật sở không có một ai mới đến văn phòng của Fizz dùng quang não công cộng tìm kiếm thứ mà bọn họ muốn.
“Việc này sao có thể gọi là cố tình vi phạm được?” Yên Tuy Chi nhíu mày nói, “Pháp luật nào quy định không cho phép người làm việc lúc nửa đêm mượn dùng quang não công cộng? Lại có pháp luật nào quy định không thể lấy thông tin ra từ kho số liệu liên kết? Thay đổi liên kết thì không gọi là liên kết sao? Rõ ràng chúng ta đã sử dụng tài nguyên hưu hiệu một cách hợp lý.”
Đã từng làm viện trưởng chính là khác biệt, chết cũng có thể nói thành sống.

Luật sư Cố ngẫm nghĩ, thế mà lại không thấy lời này có vấn đề gì.
Hai “kẻ trộm” này đều vô cùng ung dung, đầu tiên là bọn họ cởi áo khoác ra treo ở trong phòng làm việc của mình, lại vì để thoải mái dễ chịu mà tiện tay cởi cúc tay áo sơ mi, gập lên trên hai lần.
Quá đáng hơn là còn đến phòng trà bánh rót hai cốc cà phê, lúc này mới cầm cốc cà phê tiến vào văn phòng của Fizz.
Văn phòng hành chính nhân sự rất rộng rãi, Fizz làm người phụ trách một bộ phận, có một tường nước bằng kính ngăn ra thành một không gian độc lập.

Toàn bộ văn phòng sạch sẽ thời thượng, nhìn qua là biết bố trí theo khẩu vị của Fizz.
Thỉnh thoảng các luật sư sẽ cần tìm Fizz để xác nhận tài liệu thủ tục, Cố Yến có quan hệ không tệ với cô, càng rất quen thuộc đối với phòng làm việc này.
Trong phòng làm việc độc lập của Fizz có một cái bàn làm việc rộng rãi để chính cô dùng.

Mặt khác, còn có một cái bàn cong dựa vào cửa sổ, có chút giống với bàn dài trong quán cà phê.

Hai cái quang não công cộng được đặt trên bàn cong kia.
Cửa sổ có hai tầng rèm, một tầng trong đó hoàn toàn không lọt ánh sáng, ngăn cách văn phòng với thế giới bên ngoài.

Yên Tuy Chi ngồi xuống bàn cong, chống cằm hỏi Cố Yến: “Cậu làm hay tôi làm?”
Cố Yến đang muốn mở quang não ra, nghe vậy thì dừng lại: “Thầy biết? Vậy thầy làm cũng như nhau.”
Yên Tuy Chi: “Không có, tôi chỉ hỏi xã giao thôi.”
Cố Yến: “…”
Liên quan tới việc làm thế nào để vào từng kho số liệu trong loại tín hiệu công cộg này để tìm đồ, người bạn chuyên gia kia của Cố Yến nói rất phức tạp, cũng may người nghe có đầu óc tốt trí nhớ cũng tốt, đã nhớ kĩ quá trình thao tác từ đầu đến cuối.

Trước khi động vào kho số liệu, Cố Yến lại nhìn kỹ kết quả của chương trình bắt ngược một lần.
Lúc nhìn đến tín hiệu gốc “1192-1182-1” kia, ánh mắt Cố Yến dừng lại một hồi.

Bởi vì bên dưới dãy số này còn có một kí hiệu “*” nho nhỏ, chương trình đưa ra những thông tin khác bọn họ còn có thể hiểu, chỉ là không thể hiểu được cái dấu thêm ra này.
Cho nên trước khi đến luật sở, Cố Yến đã chụp ảnh màn hình lại gửi cho cho người bạn chuyên gia kia.
Người bạn kia trả lời rất nhanh: “Kí hiệu không có liên quan gì, không ảnh hưởng đến kết quả thực chất.

Nhưng mà cụ thể có ý gì thì tôi quên mất rồi, có lẽ là chức năng lúc ấy tiện tay thêm vào.

Đợi tôi lật lại bản nháp gốc rồi sẽ nói cho cậu biết.”
Hơn nửa giờ trôi qua, đối phương vẫn chưa tra ra được.
Nhưng mà cái này không ảnh hưởng đến gì cả, dù sao sẽ không liên quan đến việc vào kho số liệu tìm kiếm tài liệu.

Cho nên Cố Yến chỉ tạm dừng mắt chốc lát, sau đó liền thu màn hình lại, bắt đầu thao tác lên quang não theo trí nhớ.
Quá trình đúng là cực kì phức tạp, thỉnh thoảng sẽ hiện ra mấy chương trình, biểu hiện đang phá giải khóa an toàn của kho số liệu nào đó.

Một chuỗi thanh tiến độ to to nhỏ nhỏ hiện ra, đã tốn gần một giờ.
Bóng đêm càng sâu, nhiệt độ trong văn phòng cũng chịu ảnh hưởng giảm thấp mấy phần.
Thật ra lúc này Yên Tuy Chi có chút không thoải mái, hơi đau đầu.

Kí tự trên quang não xuất hiện quá nhanh, thậm chí nhìn lâu còn có thêm cảm giác khó chịu.
Cho nên anh nhìn một hồi liền thu mắt về, giống như chán nản đi mấy vòng trong phòng làm việc, lại tựa vào cửa sổ, đưa tay nâng hai tấm màn lên.
Nhìn từ cửa sổ này ra ngoài, có thể thấy bãi đỗ xe của Nam Thập Tự và vườn hoa tươi tốt bên cạnh.
Đa số tầm nhìn đã bị chặn bởi đám hoa cỏ xinh đẹp, nhưng vẫn có thể thấy được trên đường không có người nào, ngoại trừ đèn xe ngẫu nhiên lướt qua thì chính là khung cảnh tĩnh mịch tối tăm.
Sau một lát, quang não nhẹ nhàng vang lên một tiếng.
Yên Tuy Chi thu tầm mắt từ ngoài cửa sổ lại, nhẹ nhàng đè lên huyệt thái dương, nhìn sang quang não.

Chỉ thấy Cố Yến gõ một khóa xác nhận, cuối cùng màn hình quang não đã nhảy đến một màn mà bọn họ muốn nhìn nhất:
Đang tìm kiếm tài liệu, quá trình này cần khoảng năm phút…
Phía dưới câu nhắc nhở này là thanh tiến độ thật dài, đang lấy tốc độ không nhanh không chậm nhích về phía trước.
Tiến độ tìm kiếm 2%.
Bên ngoài cách đó không xa lại có đèn xe im ắng xẹt qua, nhưng mà Yên Tuy Chi không quay đầu, anh nhìn màn hình một hồi, buông ngón tay đang giữ rèm cửa xuống.

Tiến độ tìm kiếm 27%.
Cửa vào phía bắc của bãi xe luật sở Nam Thập Tự.
Một chiếc xe màu đỏ đang giảm tốc độ.

Đêm khuya ánh sáng không tốt, hệ thống kiểm tra mặt không chiếu được qua cửa kính xe.

Người ngồi trên ghế lái kề sát vào ánh đèn cạnh cửa xe, lại quay cửa xe xuống, để máy quét chiếu lên mặt mình một cái.
Màn hình quét tự động nhảy, cho ra ba hàng chữ:
Quét hình thành công!
Irene Fizz
Chỗ đậu xe chuyên dùng 21
Fizz quay cửa kính lên lần nữa, bên trong tai nghe vẫn vang lên tiếng của bạn cô: “Cậu đã an toàn đến chưa? Đến rồi thì tớ cúp máy đây, buồn ngủ gần chết rồi, trò chuyện tiếp nữa là nhất định ngày mai tớ sẽ đến trễ.”
“Đến rồi.” Fizz lái xe vào bãi đỗ, nói: “Rõ ràng người kéo tớ tám nhảm là cậu, sao lại trách móc cứ như tớ không thả cậu đi ngủ ấy.

Cậu mau cúp máy đi, tớ chuẩn bị xuống xe đây.”
“Được được được.” Người bạn kia còn đang lẩm bẩm, “Tớ đã sớm sớm buồn ngủ được không? Ai bảo nói được một nửa cậu lại đột nhiên xác chết vùng dậy nói muốn đến văn phòng, nếu không phải sợ cậu đi đường ban đêm bị đánh, tớ cũng không cố thức đến bây giờ.”
“Có hai tài liệu quên không gửi đi, trước mắt không có cách nào bỏ qua được.

Cậu cho rằng tớ ăn no rửng mỡ sao.” Fizz than thở.
Tiến độ tìm kiếm 69%.
Chiếc xe màu đỏ tự động dừng lại ở vị trí chuyên dụng, Fizz cầm túi xách xuống xe tiến vào thang máy.

Số tầng bắt đầu nhảy từ -2 đi lên.
Tiến độ tìm kiếm 82%
Thang máy nhảy tới 1, Fizz cầm túi đi ra ngoài.
Nửa đêm vội vàng tới lui, cô còn không kịp đi giày cao gót, mà đi một đôi dép đế bằng mềm mại ở nhà đến, không phát ra một âm thanh nào cả, rất phù hợp với vai diễn nữ quỷ.
Tiến độ tìm kiếm 91%.
Fizz đi qua hành lang đầy hoa, lại lấy một hộp sữa chua trong tủ lạnh phòng trà bánh, rồi mới đi tới cửa phòng làm việc.
Cô nắm chặt chốt cửa, đang muốn mở ra, động tác bỗng nhiên dừng lại.
Bởi vì có một tia sáng chiếu ra từ khe hở cánh cửa, chiếu lên trên dép chân trước của cô.