Luật Sư Hạng Nhất

Chương 167: 167: Chim Xám 3





Edit: Bonnie/Reup là cờ hó
Joe theo phái hành động, cũng là một người của phái mạo hiểm.
Chỉ cần nguy hiểm không lớn đến nức không thể tiếp nhận, hắn ta luôn luôn làm ngay.
Không thể không nói, đề nghị của Yên Tuy Chi đã chọc trúng tâm tư của hắn ta.

Về chuyện Triệu Trạch Mộc hại Manson tiểu thiếu gia, từ đầu đến cuối hắn ta vẫn luôn nghi ngờ, đã sớm muốn đi hỏi cho rõ.
Hắn ta lập tức liên hệ tàu bay tư nhân, ngựa không dừng vó xuất phát đến bến cảng Decama.
Chiếc xe màu xanh biến mất ở cuối đường, Lâm Nguyên đứng bên cửa sổ nhìn không chớp mắt.

Cũng không phải hắn ta mới quen vị thiếu gia này, nhưng vẫn bị chấn động đến mức trợn mắt há mồm: “Đi ngay bây giờ sao?”
Ngược lại Cố Yến đã nhìn mãi thành quen: “Có vấn đề gì à?”
“Không phải, hắn ta không cần chuẩn bị gì sao?” Lâm Nguyên nói.
“Ví dụ như?”
“Ây…”
Bác sĩ Lâm ậm ừ nửa ngày, vẫn không nghĩ ra có thứ gì nhất định phải chuẩn bị, từ bỏ nói: “Ví dụ như mang microphone phỏng vấn gì đó.”
Yên Tuy Chi bật người.
Suýt nữa thì anh bật thốt ra cái “biệt danh” “đồ đần”, nhưng nể mặt Cố Yến, tạm thời thay đổi một chút, cười đùa nói: “Tính cách này của tiểu thiếu gia rất không tệ, có đôi khi lo lắng quá nhiều, chuẩn bị quá nhiều, ngược lại sẽ không làm được.

Dù sao trên đời này có một quy luật thần bí, gọi là luôn có một vài phiền phức khiến bạn sẽ không ra cửa được vào lúc quan trọng nhất.”
Cố Yến nghe vậy, quay đầu nhìn anh.
Bỗng chốc giáo sư Yên chưa thể hiểu được thâm ý của hắn: “Nhìn tôi làm gì?”
“Không có gì.” Cố Yến nói, “Chỉ là đột nhiên có chút lo lắng cho Joe.”
Yên Tuy Chi: “Hửm?”
Bác sĩ Lâm nghe vậy cũng không hiểu lắm: “Sao thế?”
Cố Yến nhàn nhạt giải thích một câu: “Thầy Yên của tôi có một tuyệt kĩ, tên khoa học là một câu thành sấm, nói thô là miệng quạ đen, đến nay chưa từng thất bại lần nào.”
Bác sĩ Lâm theo chủ nghĩa duy vật đột nhiên cảm thấy lo lắng.

Yên Tuy Chi: “…”
Luật sư Cố cũng là phái hành động, nghiêm túc mở màn hình máy thông minh ra, gửi cho Joe một tin: [Rời cảng an toàn thì báo một tiếng]
Joe tiểu thiếu gia đang lao vùn vụt trên đường, hoàn toàn không biết gì về sự nguyền rủa của thần vận mệnh này.
Cố Yến gửi một tin xong, lại soạn tiếp tin thứ hai, vừa nhập vào chữ “Yên”, đã bị giáo sư nào đó tóm gọm.
Yên Tuy Chi đưa tay lướt một cái, thay hắn tắt màn hình đi, tức giận uy hiếp: “Phỉ báng là phạm pháp, phỉ báng thầy tội thêm một bậc, nhẹ thì gãy chân, nặng thì xử bắn.”
Cố Yến để mặc anh nghịch màn hình máy thông minh, bình tĩnh phản bác: “Luật pháp do tên hôn quân phong kiến nào định ra vậy?”
“Tôi.”
Bác sĩ Lâm thấy bọn họ cứ trò chuyện tiếp thì sẽ cùng dắt nhau ra pháp trường mất, không nhịn được ôm chặt thiết bị bảo bối sống nương tựa với mình.
Cũng may cũng bao lâu sau, thành viên trong tổ nghiên cứu của hắn ta đã lần lượt đến.
“Được rồi, bây giờ tôi cũng là người có học sinh.” Lâm Nguyên nhìn Yên Tuy Chi, đùa: “Hơi chiếm ưu thế về số lượng.”
Đội ngũ người trẻ tuổi vào được trung tâm nghiên cứu của bệnh viện Xuân Đằng thì ai nấy cũng đều cực kì ưu tú, nhưng không hề kiêu ngạo chút nào.
Bọn họ đều là người vừa vào trung tâm nghiên cứu đã đi theo Lâm Nguyên, là trợ lý cũng là học sinh, nhiều năm qua đã hiểu nhau rất rõ, xem như một đám người mà Lâm Nguyên có thể yên tâm tín nhiệm nhất.
Lâm Nguyên giải thích đơn giản cho bọn họ về tiến triển phân tích đoạn gen trước mắt.
Đương nhiên là lướt qua thân phận của Yên Tuy Chi, cùng với đủ loại tội ác của anh em Manson, để tránh liên lụy đến những nghiên cứu viên này.
“Hiểu rồi nhóm trưởng, phân công đi.”
Nghiên cứu viên điều chỉnh xong găng tay vô khuẩn, đứng nghiêm chào Lâm Nguyên như đùa giỡn.
Một cô nàng khác cười hì hì nói: “Bọn em mang cả đồ rửa mặt đến luôn rồi, đã chuẩn bị kỹ càng phải ở lại phòng thí nghiệm.”
“Lúc em đi ra ngoài còn do dự không biết có nên mang theo lều vải với giường nén không.”
“Cậu đến nấu cơm dã ngoại đấy hả? Nằm ngay tại chỗ tiện hơn nhiều.”
“Tớ chỉ cầm theo một lọ cao che quầng thâm mắt.”
“Nói cứ như cậu còn muốn gặp người ấy.”
“Cậu không phải người?”

Bọn họ ríu rít trò chuyện không ngừng, phòng thí nghiệm lập tức trở nên nhẹ nhàng náo nhiệt, giống như loại chuyện tăng ca làm việc không ngủ không nghỉ này, đối với bọn họ mà nói cũng không có thống khổ gì cả.
Lâm Nguyên dứt khoát sắp xếp việc cho họ, ngay ngắn rõ ràng.
Những người trẻ tuổi này cực kì phối hợp, hiểu rõ phân công thì ai vào chỗ người nấy, một câu cũng không hỏi nhiều.

Hoặc có thể nói là không chỉ phối hợp, mà còn không thèm để ý.
Bọn họ không thèm để ý đến những âm mưu quỷ kế, bối cảnh chuyện cũ kia.

Giống như chỉ cần biết rằng chuyện mình làm có thể cứu một mạng người, bọn họ sẽ có đầy đủ động lực và lý do để mất ăn mất ngủ.
Có lẽ đây cũng là một tính chất đặc biệt của bác sĩ.
Yên Tuy Chi và Cố Yến không quấy rầy thêm, tạm biệt rời đi.
Lâm Nguyên tiễn bọn họ đến hành lang, “Lại đến chỗ đương sự sao? Đến thời gian phòng bệnh mở cửa cho gặp rồi hả?”
Cố Yến: “Lúc Joe đi, tôi đã liên lạc với phòng bệnh.

Vừa rồi mới nhận được phản hồi, sáng nay đương sự kia đột nhiên có phản ứng bệnh lý, chỉ sợ không nhận được bất kì cuộc gặp mặt nào, tôi đi xác nhận một chút.”
Lâm Nguyên gật đầu, “Tôi có nghe nói, vốn dĩ hôm nay muốn chuyển gã đến trung tâm trị liệu lây nhiễm, nhưng gã cực kỳ không muốn, cho nên vẫn còn ở lại Xuân Đằng.

Đúng là hiệu quả ở bên này không rõ bằng bên kia, có vài phản ứng lặp đi lặp lại cũng bình thường.”
Nếu như không phải bọn họ biết rõ bối cảnh của trung tâm trị liệu lây nhiễm, không chừng sẽ cật lực đề nghị Horace · Ji chuyển qua bên kia.
Nhưng mà Horace · Ji đã biểu đạt, nếu như nhóm người điều trị đầu tiên của trung tâm trị liệu lây nhiễm có thể thuận lợi xuất viện, đồng thời chưa từng xuất hiện bất kì biến chứng gì, gã có thể thử miễn cưỡng chấp nhận loại thuốc trị lây nhiễm mới kia.
Nhưng đồng thời gã cũng từng biểu đạt, mặc dù kết quả kiểm tra của gã là dương tính, nhưng cũng không có bất kì triệu chứng lây nhiễm rõ ràng gì, chưa đến lúc sắp chết thì sẽ không mạo hiểm đến chỗ kia.
Sở cảnh sát không làm gì được gã, dù sao trước khi toà án chưa tuyên án, gã chỉ bị hiềm nghi chứ chưa có tội, không thể làm lơ mong muốn và yêu cầu của gã được.

Khu nội trú rất vắng vẻ, thời gian gặp mặt đã đến, nhưng bởi vì còn quá sớm, không có nhiều người lắm.
So với hành lang trống rỗng của những tầng khác, tầng mà Horace · Ji ở đặc biệt bất ngờ.
Lúc Yên Tuy Chi và Cố Yến đi ra khỏi thang máy, mấy người mặc áo blouse mới đi ra khỏi phòng bệnh, có bác sĩ có y tá.
Nhóm y tá đều tản ra xem xét các phòng bệnh khác, bác sĩ vừa vặn chạm mặt hai người.
“Chào buổi sáng.” Bác sĩ lên tiếng chào.
Hắn ta vừa trực ca đêm xong, vẻ mặt mỏi mệt.


Nhưng vẫn lấy đơn kiểm tra ra cho Cố Yến và Yên Tuy Chi xem qua.
Phía trên ghi rằng sáng sớm 5 giờ Horace · Ji đã bắt đầu phát sốt nôn mửa, cánh tay và phần lưng nổi mần, nhưng rất nhanh lại hết.
“Lặp đi lặp lại nhiều lần, giày vò cũng được nửa giờ rồi.” Bác sĩ nhìn đồng hồ trên tường.
“Nguyên nhân là gì?” Cố Yến hỏi.
“Phán đoán sơ bộ vẫn là biến chứng của lây nhiễm.” Bác sĩ nói, “Vừa rồi kiểm tra cho gã một lần, ngoại trừ lây nhiễm, không phát hiện ra những nguyên nhân khác có thể dẫn đến biến chứng.

Nhưng mà…”
“Nhưng mà cái gì?” Thấy bác sĩ do dự, Cố Yến lại hỏi.
“Chứng bệnh này của gã không giống lây nhiễm bình thường lắm.” Bác sĩ day đôi mắt đầy tơ máu, nói: “Tôi đánh dấu kết quả kiểm tra này lại, lát nữa bác sĩ khác đến thay ca sẽ kiểm tra thêm mấy lần nữa cho gã, để tránh có sơ sót.”
“Vậy bây giờ Horace · Ji sao rồi?”
“Vừa uống thuốc, đã ngừng nôn mửa rồi, cũng đang hạ sốt.

Tốt lên nhanh hơn mong đợi, nhưng tôi không đề nghị nên gặp mặt ngay lúc này.” Bác sĩ trả lời, “Tâm trạng của gã cực kì không ổn định.”
Có hai cảnh sát canh gác đang dựa lưng vào tường ngủ gà ngủ gật, những người khác thì luôn mở to mắt.
Cửa phòng bệnh vẫn được mở rộng, ngoại trừ lúc gặp luật sư thì từ trước đến nay đều không đóng.

Thật ra đây là yêu cầu của Horace · Ji, giống như một khi đóng cửa lại, sẽ có người không có ý tốt làm gì gã vậy.
Horace · Ji cũng không nằm ở trên giường, mà quấn cái chăn mỏng của bệnh viện, ngồi co ro trên ghế sô pha nhỏ cạnh cửa sổ.
Biến chứng đã hao hết tinh thần gã, nhìn qua tâm trạng của gã cực kì tồi tệ, sắc mặc cũng rất kém.
Nếu như nhìn kĩ sẽ phát hiện, gã còn hơi run rẩy.
“Tôi phát hiện hai người rất biết chọn thời gian.” Gã nói rồi cầm cốc nước lên, nhét mấy viên thuốc vào trong miệng.
“Bác sĩ nói anh vừa uống thuốc xong.” Cố Yến thuận tay cầm chai thuốc kia lên nhìn thoáng qua, “Thuốc chống buồn nôn?”
Horace · Ji lại kéo chăn mỏng lên, ngáp một cái: “Đã uống rồi, nhưng không có quy định không thể uống nhiều đúng chứ?”
Yên Tuy Chi: “Anh coi là ăn cơm sao?”
Horace · Ji không để ý tới anh, lấy lại chai thuốc từ trong tay Cố Yến, không kiên nhẫn nói: “Cậu cho rằng tôi thích uống? Mẹ nó chứ cảm giác buồn nôn như dời sông lấp biển dễ chịu sao?”
Lời này của gã cũng không giả, bởi vì trên trán gã đang đổ mồ hôi lạnh.
Gã cau mày quấn chặt chăn mỏng hơn.
Một lát sau, gã lại khó chịu cầm cốc nước lên uống mấy ngụm.
Một cốc nước thủy tinh bị gã uống hết sạch, nhưng cảm giác buồn nôn này vẫn không bị đè xuống.
Yên Tuy Chi nhíu mày nhìn phản ứng càng ngày càng nghiêm trọng của gã, trực tiếp ấn chuông thay gã.
Chỉ chốc lát sau, nhân viên y tế lại vội vàng tràn vào.

Bác sĩ trực ban vừa đi vào vừa cài nút áo, “Chậm thêm hai phút nữa là tôi đã về nhà rồi.

Lại làm sao vậy?”
Trong chốc lát, Horace · Ji đã không để ý tới việc há miệng nói chuyện.
“Lại buồn nôn.” Yên Tuy Chi nói với bác sĩ, “Từ lúc chúng tôi vào, gã vẫn luôn run rẩy.”
Bác sĩ chỉ huy mấy y tá ghim kim kiểm tra cho gã, lại tiêm dung dịch dinh dưỡng vào.
Yên Tuy Chi và Cố Yến đi ra ngoài cửa, nhìn bên trong bận rộn.
Một hồi lâu, bác sĩ cầm tờ đơn ra nói: “Kỳ quái, vừa rồi số liệu đều rất ổn định, tại sao lại sốt nữa… Nếu cứ tiếp tục như vậy, vẫn nên chuyển đến trung tâm lây nhiễm đi.”
Một câu vô tình của bác sĩ lại khiến trong đầu Yên Tuy Chi lóe lên một suy nghĩ.
Bọn họ đi đến góc tối không người trên hành lang, mượn cây cối che chắn, Yên Tuy Chi nói với Cố Yến: “Horace · Ji vừa nói gã không có biến chứng lây nhiễm, không đến mức bất đắc dĩ sẽ kiên quyết không chuyển viện nếm thử thuốc mới, vậy nên có phải biến chứng này xuất hiện quá trùng hợp rồi không?”
“Kết luận rõ ràng, có người động tay chân.” Cố Yến nói, “Nhưng sẽ là ai?”
Vào lúc bọn họ đang nói chuyện, trong phòng y tá cách đó không xa truyền đến một trận ồn ào.

Mấy cô nàng y tá vừa đi thăm bệnh xong, trở lại phòng y tá, tháo khẩu trang ra nói chuyện phiếm.
Trong đó có một cô gái đưa lưng về phía bọn họ, khoát tay với đồng nghiệp, lại cởi áo khoác ra, dáng vẻ như muốn tan tầm về nhà.
Lúc cô ta đi vào thang máy, cuối cùng cũng quay mặt sang.

Yên Tuy Chi và Cố Yến có thể nhìn thấy khuôn mặt cô ta qua những tán lá.
Hai người lập tức sững sờ.
Y tá trong tháng máy không tính là quen thuộc với bọn họ, nhưng cũng không phải hoàn toàn không biết.
Lần đầu tiên bọ họ tới phòng bệnh để gặp Horace · Ji, y tá này đang ở trong phòng bệnh, lúc ấy cầm kim tiêm, lã chã chực khóc đuổi theo Horace · Ji cực kì không phối hợp chạy loạn.

Vẫn là Yên Tuy Chi thay cô ta chọc kim vào người Horace · Ji.
Nhưng điều khiến bọn họ ngạc nhiên không phải điều này.
Ban đầu ở Tửu Thành, bọn họ và Laura đến trung tâm trị liệu lây nhiễm thăm dò, từng gặp một cô gái ăn mặc đẹp đẽ già dặn trong trung tâm nghiên cứu.
Laura nói cô gái kia phụ trách trông coi những thứ thuốc không rõ tên trên tàu vận chuyển.
Lúc ấy Yên Tuy Chi và Cố Yến chỉ cảm thấy cô ta có chút quen mắt, nhưng lại không nhớ nổi đã từng gặp ở đâu.
Cuối cùng bây giờ bọn họ đã rõ ràng…
Cô gái kia giống y tá trong thang máy như đúc.