Nói một câu bình tĩnh như vậy, lại khiến Yên Tuy Chi nghe thấy mà giật mình trong lòng.
Gần như toàn thế giới đều tin rằng vụ nổ kia là ngoài ý muốn, có người nghĩ anh xui xẻo, có người thổn thức vì anh qua đời, học viện pháp luật đã đưa anh vào phòng danh nhân, bọn Locke lông vàng kia lúc bàn luận về anh sẽ đổi cách gọi anh thành “tiền viện trưởng.”
Chưa tới mấy năm sau, những người vì cái chết của anh mà cảm thấy khổ sở sẽ dần không khổ sở nữa, người nhắc tới anh càng ngày càng ít đi, thậm chí thỉnh thoảng còn có thể mang anh ra để nhạo báng đôi câu đùa một chút…
Đây là một quỹ tích biến hóa rất bình thường, cũng đã được Yên Tuy Chi dự đoán được trong lòng. Cho nên anh cảm thấy rất thông suốt, cũng dễ thích ứng.
Ngược lại loại phản ứng này của Cố Yến đã hoàn toàn vượt ngoài dự đoán của anh.
Anh không ngờ rằng ngoài mình ra, lại có người khác quan tâm đến án nổ đó, sẽ quan tâm đến mức phí sức đi tìm hiểu sự thật của nó.
Điều khiến anh cảm thấy ngoài ý muốn nhất, người này lại là Cố Yến.
Chẳng lẽ vị bạn học này sau khi tốt nghiệp vòng vo đâu đó mấy năm, đột nhiên tấm lòng ban đầu lại trở về, kính yêu người thầy này của hắn ta lần nữa?
Yên đại giáo sư suy đoán như vậy, trong lòng đột nhiên có một chút xíu áy náy — năm đó nên ít chèn ép sinh viên này mấy lần, đối tốt với hắn ta thêm một chút.
Yên Tuy Chi ngẩn ra trong thời gian ngắn đã thu hút ánh mắt quan sát của Cố Yến.
“Cậu cũng học trong đại học Metz, chẳng lẽ chưa từng nghe nói?”
“Hả?” Yên Tuy Chi phục hồi tinh thần lại, gật đầu nói, “Nếu như anh nói đến tai nạn mà tiền viện trưởng gặp phải thì tất nhiên là tôi có nghe nói. Vừa sững sờ bởi vì không ngờ đây lại là nguyên nhân anh nhận nhiều án nổ như vậy. Sao thế? Anh cảm thấy tai nạn lần đó có gì kì lạ?”
Cố Yến châm chước chốc lát, nói: “Mới nghi ngờ, không có chứng minh thực tế.”
“Không có chứng minh thực tế? Vậy tại sao lại nghi ngờ?” Yên Tuy Chi nhìn hắn ta.
Cố Yến: “Xem người.”
Yên Tuy Chi: “???”
Lời nói này quá đơn giản, khiến Yên đại giáo sư không thể hiểu nổi. Thông thường mà nói, “xem người” chính là chỉ chuyện này xảy ra trên người người này với xảy ra trên người người khác, thái độ đối xử không giống nhau.
“Xem người?” Yên Tuy Chi trêu ghẹo nói, “Chẳng lẽ bởi vì anh đặc biệt kính trọng người thầy này, cho nên đặc biệt muốn tìm hiểu sự thật?”
May là Yên đại giáo sư đang khoác một lớp da khác cho nên không cần có chút kiêng kỵ không biết xấu hổ nào. Nói ra lời này chính anh cũng muốn giễu cợt đôi câu.
Cố Yến nghe vậy, dùng một loại ánh mắt “cậu đang đùa cái quỷ gì đấy” liếc anh một cái, sau đó không nhanh không chậm nhấp một hớp cà phê, nhàn nhạt nói: “Thực ra là ngược lại, nếu như cậu biết hàng năm đến lúc chấm điểm cho giáo sư mỗi quý, tôi cho thầy ta bao nhiêu, thì sẽ không có suy đoán như gặp quỷ này đâu.”
Yên Tuy Chi: “Bao nhiêu điểm?”
Cố Yến: “Không tới 50.”
Yên Tuy Chi: “Chậc.”
Cố Yến nhìn anh một cái.
Yên Tuy Chi: “Đấy là anh cũng cậy được ẩn danh thôi.”
Cố Yến: “Không ẩn danh có lẽ chỉ cho 20 thôi.”
Yên Tuy Chi: “Chậc.”
Bạn học, sợ là cậu không ngờ được mình đang nói xấu thầy giáo với ai đâu.
Nhưng buồn bực nhất là, Yên Tuy Chi hơi suy nghĩ một chút, coi như năm đó Cố Yến tức giận hoặc là lăn lộn về cái tính tình cũ, nói không chừng chấm điểm ngay trước thật sự có thể đập con điểm 20 lên mặt anh lắm.
Hắn ta quả thật làm được.
Cho nên… Cứ để tình thầy trò kia đi gặp quỷ thôi.
Yên Tuy Chi nhíu mày, tự trấn an mình một chút, nhưng càng nghĩ càng buồn bực: “Vậy anh nói xem người là ý gì?”
Cố Yến bóp nát cốc cà phê uống xong ném vào thùng rác, mới trả lời: “Không có ý gì.”
Yên Tuy Chi đang muốn trợn trắng mắt, Cố Yến đột nhiên không đầu không đuôi nói một câu: “Hôm đó tôi có nghe mấy thực tập sinh kia nói cậu có chút giống thầy ấy.”
“Cái gì?” Yên Tuy Chi sửng sốt một chút mới phản ứng được, chu miệng cười một tiếng, giống như tùy ý nói: “Anh đang nói đến vị tiền viện trưởng xui xẻo kia à? Trước đây cũng có người nói rồi, ngay cả tôi còn không phát hiện ra. Anh thì sao? Anh có cảm thấy giống không?”
Liên quan tới điểm này, thật ra thì Yên Tuy Chi không lo lắng. Bởi vì có một câu trả lời hợp lý như thế này, nói người xa lạ nhìn giống một người nào đó, chợt nhìn toàn thể một cái thì rất dễ dàng cảm thấy dáng vẻ của hai người giống nhau. Nhưng càng là người quen, càng nhìn chi tiết ngũ quan, theo bản năng sẽ chú ý tới sự khác biệt, ngược lại không dễ dàng cảm thấy giống.
Giống như sẽ có người cảm thán nói: “Oa, anh và bố mẹ anh giống nhau như đúc”, mà người bị cảm thán thường sẽ kinh ngạc nói: “Giống sao? Cũng tàm tạm”.
So với bọn Locke, quả thực Cố Yến quá quen với mặt anh.
Huống chi, cho dù giống như thì thế nào, trên thế giới cũng không thiếu người xa lạ mà lớn lên lại giống sinh đôi.
Nhưng cho dù như vậy, lúc Cố Yến đột nhiên hơi khom người nhìn chằm chằm mặt anh, Yên Tuy Chi vẫn phải kinh ngạc giật mình.
Anh tránh ra sau một chút, nhịn hai giây, vẫn không nhịn được, tức giận nói: “Sao anh không dùng luôn kính hiển vi đi?”
Đang nói chuyện, Cố Yến đã đứng thẳng lần nữa, bình tĩnh nói: “Không giống.”
Quả nhiên.
“Nếu thật sự cậu giống thầy ấy như vậy, ngày thứ nhất đã bị tôi mời ra khỏi phòng làm việc rồi.” Cố Yến nói xong cũng không chờ anh phản ứng, liền xoay người đi.
Yên Tuy Chi dở khóc dở cười: “Hôm đó anh không mời tôi ra khỏi phòng làm việc, mà trực tiếp mời tôi về nhà đó, anh còn nhớ hành động vĩ đại đó không vậy?”
Cố Yến đi ở phía trước, không nói tiếng nào, cũng không biết là không nghe thấy thật hay giả bộ điếc, hoặc chẳng qua lười để ý người ta.
Hai người một trước một sau đi tới thang máy, nhưng mà người vây quanh có chút nhiều, vì vậy Cố Yến chuyển mũi chân một cái, dứt khoát đi lên tầng.
“Lên tầng làm gì?” Yên Tuy Chi đầu óc mơ hồ đi theo sau lưng hắn ta lên tầng ba.
“Lúc vừa nói chuyện, đương sự của chúng ta, ngài Dale vào thang máy.”
Theo lý thuyết thủ tục nên làm của bệnh viện cũng đã xong xuôi, chi phí nên nộp cũng đã nộp, huống chi cho dù chưa nộp thì cũng không phải chuyện của cậu ta, dù sao bây giờ vẫn là Cố Yến chi tiền. Rosi · Dale vẫn còn ở tầng một truyền nước, cậu ta lên tầng ba làm gì.
Yên Tuy Chi nhớ lại chốc lát, đột nhiên nghĩ đến người bị hại Kitty · Bell trong vụ án vào nhà cướp bóc kia cũng nằm trong bệnh viện Xuân Đằng này.
Hiển nhiên hai người đều suy đoán như vậy, lúc bọn họ lên tầng ba, rất ăn ý chuyển hướng sang khu nội trú B ở hành lang liền đó.
Khu B tầng ba là phòng bệnh đặc biệt của bệnh viện Xuân Đằng, dùng cho một ít bệnh nhân có thân phận đặc biệt, ví dụ như một ít tội phạm được bảo lãnh ra nhập viện bên ngoài, hay là người bị hại trong vụ án chưa kết thúc như Kitty · Bell, vân vân.
Phòng bệnh ở tầng này cũng có mật mã như tầng trên tầng dưới, chỉ có điều hành lang này chỉ cho bác sĩ và người thân ra vào.
Trước cửa phòng bệnh của Kitty · Bell còn có cảnh vệ mặc đồng phục trông nom, đang ngồi nghỉ ngơi trên ghế, trong đó có hai người đang dựa vào tường, nhìn sắc mặt cũng biết đã mấy ngày chưa được nghỉ ngơi.
Cố Yến và Yên Tuy Chi vừa vào hành lang, đã nhìn thấy Joshua · Dale đang dựa vào một bên hành lang nhìn kia phòng bệnh xa xa.
Nhưng mà nhìn từ góc độ của cậu ta chỉ có thể xuyên qua cửa phòng bệnh đang mở rộng, nhìn thấy một góc giường màu trắng.
Joshua · Dale đứng một lúc, người của cảnh đội ngẩng đầu nhìn sang, một người trong đó nhíu mày một cái, đang muốn đứng dậy.
Nhưng mà anh vừa có động tác, Joshua cũng đã xoay người trở về.
“A —” Cậu ta rũ mắt, vừa đi hai bước suýt chút nữa đụng vào Yên Tuy Chi, cả kinh hít một hơi, ngẩng đầu lên, “Sao các anh lại…”
“Vừa ở dưới tầng thấy cậu vào thang máy.” Yên Tuy Chi nói.
Joshua đổi sắc mặt một cái, trong nháy mắt tỏ ra vô cùng khó coi lại vô cùng căm giận, “Tôi lên thì sao? Chẳng lẽ các anh còn sợ tôi vọt vào phòng bệnh à?”
Yên Tuy Chi nhíu mày, lòng nói tên nhóc này đúng là cả người đều là thuốc nổ, tùy tiện nói một câu cũng có thể làm cậu ta nổ tung ra.
Anh đè vai Joshua, không nhẹ không nặng đẩy cậu ta ra ngoài hành lang, “Thôi đi, nếu thật sự sợ cậu vọt vào phòng bệnh thì bọn tôi cũng chẳng cần đi lên, mấy cảnh sát giữ cửa kia còn không bắt cậu như bắt gà sao?”
Joshua · Dale: “…”
Cậu ta vặn vai một cái, đẩy tay Yên Tuy Chi ra, thô lỗ nói: “Vậy mấy người cùng tới đây làm gì?”
“Sợ cậu bị người nhà của bà Kitty · Bell gặp phải, treo ngược lên đánh.” Yên Tuy Chi thuận miệng nói.
Mặt Joshua · Dale đầy vẻ tức giận: “Không phải tôi làm thì tại sao phải đánh tôi?!”
“Cậu nói sao?” Yên Tuy Chi nói: “Trước khi có thể tìm được hung thủ chịu tội thay cậu thì người ta vẫn phải có một đối tượng để hận thù. Huống chi một ngày tòa án không xử cậu vô tội, người ta liền ngầm thừa nhận cậu vẫn có tội, cái này rất bình thường.”
Joshua · Dale lại trợn mắt muốn gào lên, vừa há mồm, Yên Tuy Chi liền nói: “Im miệng đừng có gào, mấy năm nay bọn tiểu quỷ các cậu đúng là hay cáu giận, đừng có mà kích động như thế.”
“…”
Joshua · Dale giận đến mức nghiêng đầu thở hổn hển mấy lần.
Cố Yến vẫn luôn không mở miệng, im lặng ở bên cạnh xem cuộc vui.
“Đừng hổn hển, có cần dùng ống thở không” Yên Tuy Chi cười một tiếng, nói: “Cậu có thể nghĩ như thế này, cũng không chỉ một mình cậu xui xẻo, còn có hai chúng tôi bị dính líu nữa mà. Có thể nói, bọn họ không chỉ hận cậu, còn hận tôi giúp cậu thoát tội, cậu nên vui mừng rằng trong tòa án có kiểm tra an ninh, nếu không cậu mà kích động thân nhân, chọn hai thùng axit đặc, cho cậu một thùng, tôi một thùng, còn sót lại đổ lên đầu hắn ta, cũng không phải là không thể.”
Lúc anh nói lời này cười híp mắt, Joshua · Dale nghe đến mức lạnh cả lòng.
Hù dọa xong rồi, anh còn trấn an nói: “Trước kia thật sự có loại chuyện này, cậu cứ nhìn tôi có phải hổn hển đâu.”
Joshua · Dale: “…”
Cố Yến ở bên cạnh không dấu vết cau mày một chút, lại buông xuống rất nhanh, giống như là chưa bao giờ lộ ra vẻ mặt đó vậy.
Yên đại giáo sư đang hù dọa trẻ nít hưng phấn, hoàn toàn quên mình còn có một kỹ năng đặc biệt, gọi là miệng mắm muối.
Đang nói chuyện, ba người sắp ra khỏi hành lang, một người lại xuất hiện ở khúc quanh.
Đó là một thiếu niên tóc ngắn màu nâu, lớn hơn Joshua khoảng hai tuổi, nhiều nhất là 17. Trong tay cậu ta đang xách một thùng nước nóng không biết lấy được từ đâu, nhìn hơi nóng đang bốc lên cuồn cuộn, rất có thể vừa mới sôi không lâu.
Phòng bệnh này cung cấp phần lớn là nước lạnh hoặc là nước ấm có thể uống trực tiếp, muốn nước nóng phải tìm chỗ để đun.
Trong nháy mắt đó, Yên Tuy Chi cảm thấy thiếu niên này hơi có chút quen mắt, nhưng không nghĩ nhiều đã theo bản năng nhường đường cho thiếu niên kia, dẫu sao người ta vất vả lắm lấy được một thùng nước, vòng tới vòng lui sẽ không tốt.
Ai ngờ anh vừa bước sang bên cạnh được hai bước, thiếu niên tóc ngắn màu nâu kia lại trợn mắt nhìn bọn họ nhìn hai giây, đột nhiên mắng một câu: “Đm! Là mấy người!”
“Thằng cặn bã!”
Thiếu niên kia vừa nói, vừa cầm lấy đáy thùng, tạt cái thùng nước sôi kia đến.
Mình phải tìm một chỗ để giải xui thôi, sao cứ gặp phải loại chuyện này chứ…
Trong nháy mắt đó, trong lòng Yên Tuy Chi nảy ra một suy nghĩ như vậy. Anh chỉ kịp nâng cánh tay lên che mặt, ngay sau đó, anh cũng cảm giác trên chân mình chợt đau xót, đồng thời lại bị một cơ thể ấm áp đụng một cái.
Rồi sau đó là không biết y tá nào thét chói tai.
Mười phút sau, Yên Tuy Chi ngồi ở trong một phòng khám, đàng hoàng cho bác sĩ khám vết bỏng từ bắp chân phải đến mắt cá chân.
Đây là kết quả khi áo choàng dài của Cố Yến đã giúp anh chặn phần lớn nước. Còn Joshua · Dale thì tương đối may mắn, chỉ bị thương mu bàn tay trái.
Bác sĩ xử lí gấp cho bọn họ một chút, sau đó kê đơn để Cố Yến đi quẹt thẻ cho bọn họ.
Tính chất nửa từ thiện của bệnh viện Xuân Đằng quyết định mỗi lần khám bệnh đều phải có hồ sơ thân phận, lúc đóng tiền đi lấy thuốc cũng cần phải điền vào một tờ giấy chứng nhận thân phận.
Cố Yến vắt áo choàng bị ướt lên khuỷu tay, đi đến chỗ thu tiền.
Y tá sau cái bài dài nói: “Lần đầu tiên khám ở đây sao? Đúng vậy, cần điền vào tờ giấy chứng minh thân phận này.”
Cố Yến rũ mắt quét qua tờ đơn, trên điện toán quang cho ra một tờ danh sách mới.
Họ tên bệnh nhân: ______
Cố Yến nắm bút điện tử, theo bản năng viết một chữ, lại dừng một chút.
Y tá đưa đầu tới, ân cần hỏi: “Sao thế? Có vấn đề gì không?”
Cố Yến lạnh nhạt nói: “Không sao, viết sai chữ.”
Y tá cười một tiếng, nhân tiện liếc mắt đến phần tên họ.
Chỉ thấy nơi đó có chữ “Yên” đã viết xong, nhưng một giây kế tiếp đã bị Cố Yến xóa đi.