Tiêu Kì Huyên lời còn chưa dứt, Lãnh Huỳnh Duệ nhận được một tin nhắn công việc. Họ Thôi kia tà tâm không chết, lần lượt gây khó dễ, vòng vo tam quốc, mang tiếng là người đứng đầu của một tổ chức mà mặt đen như đáy nồi, tìm không thấy Lãnh Huỳnh Duệ, hắn chạy đi uy hiếp Kha Dĩ Nhu. Nhưng thấy Kha Dĩ Nhu, họ Thôi liền choáng váng, người ta là Athena sống nha, hắn ta không có cửa đánh với thánh đấu sĩ đâu.
Cái tên đứng trước mặt, đôi mắt thì hóa hình trái tim, không ngừng nuốt nước miếng, Kha Dĩ Nhu cảm thấy ghê tởm chịu không nổi. Cô không sợ ai đó uy hiếp, Kha lão cha trở thành thương nhân nổi tiếng từ hơn hai mươi năm trước, Kha Dĩ Nhu cũng theo đó mà trải qua không ít tai họa lớn nhỏ, bắt cóc với cô mà nói không khác gì cơm bữa, nhiều lắm là có chút kíƈɦ ŧɦíƈɦ thôi, chỉ cần đối phương gọi điện thoại đòi tiền chuộc, không tới nửa ngày, vệ sĩ của Đằng Vũ Thời Đại sẽ đem vị đại tiểu thư này giải cứu mà lông tóc không tổn hao gì. Cô thấy phiền nhất chính là cái dạng người xấu xa, đặc biệt giống vị côn đồ họ Thôi này, bộ dạng không khác gì con cóc ở Amazon, tạm thời không đề cập tới bộ dạng con cóc này nữa, trời sinh có mấy ai tình nguyện bị xúc phạm tầm nhìn, mùi hương trên người tên này, mùi bột mì hòa với mùi cà phê, tây trang phối hợp với quần jeans rách bơi, trên chân mang một đôi dép lê, đại ca anh đây lạnh hay nóng vậy, còn nữa, anh trước khi đi ra khỏi cửa có phải quên mất việc đốt nhang rồi không, một thân dày đặc mùi nước hoa, không biết còn tưởng rằng anh ta là phần tử khủng bố thứ mười ba, đem chai đựng nước hoa làm bom, đầu hàng sao, còn lâu.
"Muốn bao nhiêu tiền, mau tôi một con số" Kha Dĩ Nhu bịt mũi, hàng ngày người ta chỉ cần xịt một ít nước hoa, hương vị này nặng, quá nặng.
Côn đồ họ Thôi mở to hai mắt, kính mát rơi xuống, hắn không nghe sai chứ, người đẹp lại hỏi hắn muốn bao nhiêu tiền, đây là làm nhục chỉ số thông minh của hắn sao, "Ông đây có tiền không thua cô".
Tiền không thua mình, vậy tìm tôi làm chi, Kha Dĩ Nhu muốn phun lửa, đại ca không phải Tiểu Trầm Dương, không phải muốn náo loạn sân khấu chứ, "Muốn cái gì?" Muốn cướp sắc sao, bà đây liền đá mạnh vào gốc rễ của anh, hôm nay mang giày cao gót, đủ dùng.
"Tự đi mà tìm Lãnh Huỳnh Duệ, chó ngoan đều không lên tiếng, đừng cản công việc của tôi" Kha Dĩ Nhu hẹn người đẹp cùng nhau ăn bữa tối, xem ra bị muộn rồi, nhưng đó là người đẹp như Lưu Thi Thi a, Kha Dĩ Nhu thế nào nhẫn tâm để cho người đẹp đợi lâu, cô đẩy người tên to con trước mắt mở đường, tiếp tục đi về phía trước.
Côn đồ họ Thôi lắc lắc tay, vài tên áo đen ngăn Kha Dĩ Nhu lại, chặt đứt của đường đi của cô.
"Không phải đã nói là tự mình đi tìm nàng sao, nghe vẫn không hiểu ư?" nói xong, điện thoại Kha Dĩ Nhu vang lên, nhìn dãy số, đầy mặt hoa đào bắt máy, "Đợi tôi một chút nhé, ngoan nha, cúp máy đây".
"Tôi nếu tự tìm được nàng, còn nhờ cô sao" côn đồ họ Thôixoay xoay cái nhẫn, trong đó một tên cầm dao găm lóe sáng chỉa về hướng Kha Dĩ Nhu, trước mặt nàng trái lắc lắc phải lắc lắc, có xu hướng muốn hủy dung. Đại hiệp giang hồ người ta thà làm ngọc vỡ, nhưng đem những tình huống này đặt trên người Kha Dĩ Nhu, mặc kệ, tuyệt đối mặc kệ, không phải chỉ là một luật sư nhỏ nhoi sao, Lãnh Huỳnh Duệ cũng thật là, dây dưa với côn đồ nhiều như vậy làm gì, Kha Dĩ Nhu oán thầm, còn không quên nguyền rủa nàng cùng bạn gái nàng chia tay. Một cú điện thoại gọi qua, vấn đề mới được giải quyết.
Cắt đứt điện thoại, Lãnh Huỳnh Duệ cảm thấy đầu mình đang to ra, một mặt là tình cảm, một mặt là công việc làm cho nàng có chút ứng biến không nổi. Tiếp tục nói chuyện, nói không rõ thì đôi bên sẽ càng thêm xấu hổ, không khí khó có thể dịu xuống. Hiện tại ra quyết định gì đều là qua loa, Lãnh Huỳnh Duệ cần thời gian tự hỏi, Tiêu Kì Huyên cần thời gian bình tĩnh, còn có công việc đang cần hai người. Cuộc sống chính là dạng này, tình cảm cần trau dồi, công việc cần xử lý, một phía chạy cũng không thoát.
"Tiểu Lãnh Tử, thời gian không còn sớm, chúng ta đi thôi." Tiêu Kì Huyên nhìn đồng hồ, thời gian vừa vặn là tám giờ mười lăm phút tối.
"Được" Lãnh Huỳnh Duệ gọi người phục vụ tới, quên đem tiền nên phải ghi sổ. Tiêu Kì Huyên tri kỷ phá vỡ hiện trường xấu hổ, nội tâm Lãnh Huỳnh Duệ dày vò liên hồi, cô gái trước mắt dũng cảm và đảm đang lại kíƈɦ ŧɦíƈɦ tiếng lòng Lãnh Huỳnh Duệ. Gọi hai phần cơm điền vào bao tử rồi nhưng chưa điền đủ vào tâm của hai người.
Sao đêm loe lói, gió nhẹ thoảng qua, hai người sóng vai đồng hành, cuối cùng chia tay ở ven đường, mỗi người đi một ngả, một người đi về công ty ở hướng nam, một đi về nhà ở hướng bắc viết bản thảo. Lãnh Huỳnh Duệ đi về hướng nam, từng bước một, không gọi xe, không ngồi giao thông công cộng, chỉ đi bộ như vậy. Tiêu Kì Huyên đi về hướng bắc, đi không đến hai bước, vươn tay gọi một chiếc taxi, nghe tiếng giày cao gót sau lưng càng lúc càng xa, tâm tình rất loạn.
Nhìn đoàn người của tên côn đồ họ Thôi, Lãnh Huỳnh Duệ lộ ra khuôn mặt trắng bệch, nàng xoay người rời đi lấy tài liệu tìm hiểu một chút về sự việc. Nàng chưa nói quan tòa nhất định sẽ thắng, cũng chưa nói quan tòa khẳng định sẽ bại, không nói gì đáp lại làm cho tên côn đồ họ Thôi sờ không được, nhưng cũng không làm cho hắn quá mức lo lắng, trước mắt hắn tin đây là đệ nhất Luật sư. Sự tình cũng bình thường như hắn mong đợi, em trai đã bị kết án được phán hoãn lại, tiếp đó lại được phóng thích, người nhìn qua không có việc gì, tên côn đồ họ Thôi cũng không tiếp tục làm phiền Lãnh Huỳnh Duệ, hắn chịu không được của sự lạnh lùng của nàng, khí thế kia làm cho cả người hắn không thoải mái, giống như sắp bị đông chết.
Có một số việc không phải anh muốn chạy trốn là có thể chạy thoát được. Giống như học sinh bước vào thời điểm thi cuối kỳ, mặc kệ anh không muốn cũng phải tham dự, cuộc thi tổ chức ở đâu đi chăng nữa cho dù anh không tham dự, điểm số cũng được giám khảo ghi lại, hiệu quả vẫn giống nhau, trốn cũng trốn không thoát. Lãnh Huỳnh Duệ có thói quen độc lai độc vãng, tâm sự của nàng không ai biết. Nhưng Tiêu Kì Huyên không giống người ta, nhiều năm qua người người tới lui bên cạnh nàng, mặc dù giao thiệp không sâu nhưng số lượng không ít, nàng mặc dù không thích nói về chuyện riêng của mình, nhưng có chuyện vẫn cần tìm người kể khổ.
Thời tiết mưa dầm kéo dài, thành phố dần im lặng, Ôn Đình Đình phiền não. Nàng vốn hẹn bạn bè cùng đi thăm quan các thắng cảnh, thời tiết giáng một đòn nên chỉ có thể một mình buồn rầu ở nhà chơi máy tính, đói bụng chạy đi tìm Tiêu Kì Huyên ăn cơm, cơm hàng cháo chợ nàng không thích ăn, không phải ghét việc người ta cho nhiều dầu, chỉ là do ăn không quen thức ăn nhanh.
Nghe có người gõ cửa, Tiêu Kì Huyên lê dép lê đi mở cửa, nhìn thấy chính là Ôn Đình Đình ôm một cái máy tính màu hồng nhạt, trong tay nàng còn xách một cái dù màu cầu vồng y hệt mấy người trẻ tuổi hiện nay, ngoài cửa so với bên trong sinh động hơn nhiều lắm, Ôn Đình Đình không chút khách khí vào nhà đổi giày, đem dù để vào trong nhà vệ sinh, mở nước rửa sạch tay, mở tủ lạnh lấy đồ uống mà bắt đầu uống, giống như đang ở nhà của mình.
"Uống từ từ, không có ai dành với cậu" Tiêu Kì Huyên hết chỗ nói, làm sao mà phải chạy nạn đến đây.
"Thật sao" Ôn Đình Đình nhìn nhìn nước ngọt trong tay, ngơ ngác cười "Đây là lon cuối cùng trong nhà cậu nha".
"Đem máy tính vào trong phòng đi, lại đây nói chuyện phiếm với tớ" Tiêu Kì Huyên ngồi xuống sô pha, lấy hai tay đỡ đầu, thời tiết tối tăm làm cho nàng nghĩ đến Lãnh Huỳnh Duệ, nghĩ đến việc không biết nên làm cái gì bây giờ.
"Cậu đừng nói cho tớ biết, cậu đang nhớ Lãnh Huỳnh Duệ?" Ôn Đình Đình cầm ống hút bỏ vào trong lon nước ngọt bắt đầu hút.
"Nhìn rõ lắm sao?" Tiêu Kì Huyên che hai gò má, rõ vậy sao, thế nào mà làm cho tên ngốc này nhìn ra tâm sự.
"Ngoại trừ cô ấy, còn ai làm cho cậu phiền não như vậy, tóc cậu cũng chưa sấy xong" Ôn Đình Đình chỉ chỉ, tiếp tục uống đồ uống.
Tiêu Kì Huyên sờ sờ mới phát hiện bị Ôn Đình Đình đùa dai, mặt đen thui "M* k**, hôm nay cậu sẽ không có cơm trưa!" đây không phải lúc để thêm rắc rối vào, chọc tức người khác vui đến vậy sao.
"Hắc hắc, chỉ đùa một chút thôi, nói tớ nghe coi ra sao rồi?" nhìn Tiêu Kì Huyên đen mặt, Ôn Đình Đình cuối cùng thở dài nhẹ nhõm một hơi, mấy ngày nay Tiêu Kì Huyên buồn bã ỉu xìu, cảm xúc khác thường, chủ động hỏi thì hỏi không ra, chỉ có thể chờ tiêu Thái Hậu khi nào khó nhịn thì sẽ tự tìm đến mình phun ra.
"Nàng bị vây trong đoạn tình cảm trước kia, không dứt ra được" nhớ tới chuyện này, đôi mắt đen như bảo thạch lại lần nữa ảm đạm, "Đình Đình, cậu đã từng yêu nhiều thì thử trả lời cho tớ nghe xem mối tình đầu... Thật sự rất khó quên sao?".
"Cũng không nhất định" Ôn Đình Đình giống như một chuyên gia, buông đồ uống trong tay, ngồi lại đoan chính, hỏi nàng chuyện tình cảm xem như hỏi đúng người, Tiêu Kì Huyên ôm đầu gối nghe nàng nói.
"Với một số người mối tình đầu rất khó quên" Ôn Đình Đình bỗng nhiên ý thức được hiện tại nên tạo ra nhiều hy vọng cho Tiêu Kì Huyên, nàng cần một ngọn hải đăng chiếu sáng con đường phía trước. "Còn với một số người thì lại muốn quên đi thật nhanh, thậm chí oán hận cũng có" lời này không giả, thái độ mỗi người đối với mối tình đầu cũng không giống nhau, hơn phân nửa được quyết định bởi quá trình và kết quả của mối tình đầu.
Ôn Đình Đình nói cho Tiêu Kì Huyên về rất nhiều người quen của mình, thậm chí đem cả Thái Thản Ni Khắc ra làm ví dụ, người ngoài ai mà chẳng nói được, chỉ là giúp nàng giảm bớt một chút âu sầu. Đạo lý này Tiêu Kì Huyên thế nào không hiểu, chẳng qua không muốn biết thôi, Lãnh Huỳnh Duệ đang lẩn trốn, nàng làm sao không nhận ra?
"Huyên Huyên, chuyện này còn phải xem bản thân luật sư Lãnh làm như thế nào, có thể giải thoát cho nàng chỉ có chính nàng".
Có thể giải thoát cho nàng chỉ có chính nàng.