Khuôn mặt của Lãnh Huỳnh Duệ thoắt cái đỏ bừng bừng như Quan Công, gương mặt trắng nõn làm như bị lật ngược bên trong ra, thịt đỏ bừng hướng lên trời; Sắc mặt sau đó lại thoắt cái thay đổi như cũ giống như bộ dáng Lãnh Huỳnh Duệ hiện tại, giây trước vừa là Quan Công giây sau thì biến thành người anh em tốt Trương Phi, đen giống khối than.
"Tôi nói này Lãnh đại luật sư, cô chắc là người Tứ Xuyên hả?" Tiêu Kì Huyên vẻ mặt vui mừng, hiện trường không cần đạo cụ để thay đổi sắc mặt, thật là đẹp mắt, y tá để cô biểu diễn cho tôi xem, tôi nhất định trao cho cô y tá một giải thưởng thiên sứ nhỏ thân thiết nhất.
"Thì làm sao?" Lãnh Huỳnh Duệ khó hiểu, sao lại có liên quan đến người Tứ Xuyên, Tiêu Kì Huyên thật sự là quái thai.
"Không có gì, sắc mặt của cô nhìn tốt lắm".
"Còn không phải do cô, không có việc gì nói hưu nói vượn" Lãnh Huỳnh Duệ không vui, đem giấy vệ sinh ném về hướng Tiêu Kì Huyên, mặc dù không có lực sát thương nhưng vẫn có thể phóng thích một chút bất mãn trong lòng.
"Cô không có đạo đức nơi công cộng, tôi đang là bệnh nhân" Tiêu Kì Huyên nhớ tới lời nói vừa rồi, thì ra Lãnh đại luật sư còn coi như thật, mình hẳn không phải mối tình đầu, "Lần đầu tiên nghe người ta nói?".
"Mặc kệ cô" Lãnh Huỳnh Duệ đi đến bên giường nhìn tán cây lớn ngoài cửa sổ, lá cây lay động tới lui, nhàn nhã tự tại.
"Tôi đùa với cô thôi" Tiêu Kì Huyên cũng không biết vì sao lại muốn giải thích, nhưng trong phòng này chỉ có duy nhất một vật sống, mà cách mình xa như vậy, không biết khi nào thì nàng mới được xuất viện, năng lực ngôn ngữ có thể tiêu hao vì vậy hay không, chậc chậc, thật là đáng thương.
"Cô xem, đùa không được, chọc cũng không được, cô thật đúng là quái" rốt cuộc muốn thế nào thì cứ thống khoái mà nói ra không tốt sao?
"Nói cô đi" quấy nhiễu đã trở lại, Lãnh Huỳnh Duệ rất muốn biết Tiêu Kì Huyên là người thế nào, vì sao lại không giống với người khác, là do kết cấu bất đồng hay là do từng trải, tóm lại hiện tại nàng đối với tính cách của cô ấy rất tò mò.
"Được, chị đây nói với cô, cô hỏi tôi đáp" có người cùng nói chuyện phiếm cũng không đến mức buồn, vì cái gì muốn dụ dỗ Lãnh Huỳnh Duệ thì chính Tiêu Kì Huyên cũng không rõ, nhưng nói chuyện cùng nàng cảm thấy thoải mái và không cần phải dè chừng.
"Ngu ngốc, cái này mà còn hỏi?" Tiêu Kì Huyên hết chỗ nói, Lãnh đại tiểu thư, ngài thoát ly cuộc sống bao nhiêu năm rồi, giờ này mà còn đùa như vậy, thật bất đắc dĩ.
Nhưng thật ra Lãnh Huỳnh Duệ đã bắt được yếu điểm, không lầm thì đây gọi là nói chuyện phiếm chỉnh người, làm cuộc sống nên vô hạn phấn khích.
"Tốt, cô gái ngu ngốc, tuổi".
Tiêu Kì Huyên muốn phun máu, thâm tình phun chết Lãnh Huỳnh Duệ cũng có, cô mấy tuổi rồi mà còn đùa giỡn người ta như vậy, thật sự là hết sức ngây thơ.
"Một bó to" cô muốn đùa, tôi cùng cô đùa, dù sao nhàm chán gặp phải nhàm chán hơn, muốn cược xem nhàm chán có thể đạt tới cái trình độ nào.
"Tình trạng hôn nhân" Lãnh Huỳnh Duệ hỏi xong, ánh mắt nhìn thẳng vào Tiêu Kì Huyên, nàng hy vọng cô ấy chưa kết hôn, ý nghĩ như vậy rất mãnh liệt nhưng lại cảm thấy mình hỏi mà không có nguyên nhân.
"Chưa. Nếu tôi kết hôn rồi thì hiện tại người xuất hiện ở trong này nên là vị hôn phu kia mà không phải Lãnh đại luật sư cô" hiện tại Tiêu Kì Huyên rất hy vọng Lãnh Huỳnh Duệ là người chung phòng bệnh với mình, bởi vì bệnh của nàng thật sự không rõ, quả thật có một số lúc giống như bệnh tình gần nguy kịch.
"Có bạn trai chưa?" lại là một câu hỏi cực kì nhàm chán, lại là vấn đề để cho người ta quan tâm, Lãnh Huỳnh Duệ rất bội phục năng lực biện chứng của mình, bởi vì lần đầu tiên nàng nhìn thấy Tiêu Kì Huyên thì cảm thấy người này không giống bình thường.
"Cô có thể đổi câu hỏi không?" Tiêu Kì Huyên không kiên nhẫn với những câu hỏi không có trình độ này, nếu có bạn trai rồi thì cần gì Ôn Đình Đình sau khi tan tầm ở bên chăm sóc, còn có thể một người nhàn nhã tự tại vào cuối tuần sao, khe rãnh trong đầu Lãnh Huỳnh Duệ hẳn là giống như tấm ván giặt quần áo, không có quan hệ gì với nhau, quả thực chính là điển hình cùa ngu si.
"Không thể trả lời tôi à" ngữ khí rất tích cực làm cho người nghe nhanh chóng khó chịu.
"Không có".
"Tốt lắm" Lãnh Huỳnh Duệ đối với sự phối hợp của Tiêu Kì Huyên thật vừa lòng, mà Tiêu Kì Huyên nghĩ sẽ không đơn giản như vậy.
"A, nếu có thì có phải tốt hơn hay không?".
"Tôi không có ý kia".
"Cô nói vào trọng điểm" nếu trong tay Tiêu Kì Huyên có một lồng chim, có một ấm trà nhỏ, sau cổ cắm một cây quạt giấy như vậy cùng hiện tại rất phù hợp, Lãnh Huỳnh Duệ giống như là tiểu nha đầu bán nghệ trong quá trà, bán nghệ xong rồi chờ lĩnh thưởng.
"Không có trọng điểm".
"......".
"Quên đi, không hỏi nữa, càng hỏi càng nhàm chán" Lãnh Huỳnh Duệ thu dọn chén đĩa và xếp cái bàn liền giường vào chỗ cũ, để lại một mình Tiêu Kì Huyên ngồi trên giường còn mình thì đến nhà vệ sinh rửa mặt, rửa tay.
"Lãnh đại mỹ nữ, cô mang tôi ra ngoài đi dạo hít thở không khí với" Tiêu Kì Huyên bị đè nén đến nghẹt thở trong này, bệnh viện này thật không phải là nơi người có thể ở, nơi nơi dày đặc mùi thuốc sát trùng, điều không thay đổi là màu xanh trắng của trang phục bệnh viện, ngẫu nhiên sẽ nhìn thấy vài cô y tá xinh đẹp tới một là phát thuốc hai là tiêm thuốc, Tiêu Kì Huyên cảm thấy mình thật đáng thương, vì đang tuổi thanh xuân tươi tốt lại phải trụ lại bệnh viện một thời gian dài mà ai thán liên tục.
"Đã biết, chờ tôi rửa xong chén đi".
"Tiểu Lãnh Tử thật ngoan" có sơ hở mà không lợi dụng là đầu đất.
"......".
......
Hoa viên bệnh viện được xây dựng rất đáng yêu, luôn luôn có thể nhìn thấy được hoa cỏ xanh tươi, những hoa nhỏ màu sắc rực rỡ tranh nhau khoe sắc, dế cùng ve sầu thay phiên tấu nhạc, Tiêu Kì Huyên được Lãnh Huỳnh Duệ giúp đỡ đi ra.
"Chồng ơi, nhìn hai người xinh đẹp kia kìa" một cô gái tuổi còn trẻ cách đó không xa vỗ bả vai người bên cạnh, chỉ vào Lãnh Huỳnh Duệ cùng Tiêu Kì Huyên vừa mới đi ra.
"Ai xinh đẹp cũng không bằng bảo bối xinh đẹp của chồng" cô gái kia hôn lên môi của cô gái này, tiếp tục nói lời ngon tiếng ngọt.
"Hai người kia hôn môi" Lãnh Huỳnh Duệ cố ý nói với Tiêu Kì Huyên, mục đích không rõ, nhưng chính là muốn để cho nàng nhìn.
"Rất tốt, có thể thấy được đó là tình yêu thật sự" Tiêu Kì Huyên là người sống cảm tính, nàng đọc nhiều tác phẩm văn học có liên quan đến bách hợp, đối với chuyện hai cô gái hôn môi nàng cũng có xem, bất quá không có một đôi nào đẹp mắt hơn so với đôi trước mắt này.
"Cô đối với chuyện đó thấy thế nào?" có lẽ đây mới là vấn đề mấu chốt của Lãnh Huỳnh Duệ, người bên cạnh nàng gặp vận xui cũng ít nhiều có quan hệ.
"Thật tình là tốt rồi, chạy theo mô đen nhìn không quen" Tiêu Kì Huyên nói rất trực tiếp, mà trên thực tế đúng là như vậy, bất luận tính hướng ra sao thì thật tình đều tốt nhất, Mao gia gia từng nói: "Không lấy kết hôn là cái đích của tình yêu thì đều là đùa giỡn" Tiêu Kì Huyên cũng cho là như vậy, tuy nói hiện tại trong nước không thể thỏa mãn nhu cầu kết hôn của xã hội, nhưng cái này bất quá cũng chỉ là một tờ giấy mà thôi, hai người chỉ cần đối tốt với nhau thì mới tính được lâu dài.
"Cô không thấy chán ghét sao?" tôi chính là một thành viên trong đó, Lãnh Huỳnh Duệ cũng không nói gì ra, nhưng thông minh như Tiêu Kì Huyên làm sao không thấy biểu tình của Lãnh Huỳnh Duệ.
"Không chán ghét" kỳ thật tôi cũng là một thành viên trong đó, nhưng mà chuyện này không liên quan đến cô.
"Công việc phóng viên có phải hơi vất vả hay không?" không thân thiết mà nhắc tới thì đại khái ngay cả phù du Quỷ Hồn cũng sẽ không tin.
"Không tính là vất vả, thật ra tin tức rất phong phú. Chọn nó làm nghề nghiệp bởi vì tôi thích".
"Ba mẹ cô cũng sẽ thường xuyên lo lắng nhỉ?".
Người nói vô tâm, người nghe đã đặc biệt cảm khái, ba mẹ hẳn là sẽ lo lắng, chỉ là họ không có cơ hội vì mình làm lụng vất vả mà lo lắng.
Lãnh Huỳnh Duệ thấy khóe miệng Tiêu Kì Huyên dần dần hạ xuống biến thành hai đường thẳng song song, ánh mắt cũng trở nên sâu thẳm, nàng hẳn là cũng có chuyện xưa, có lẽ mình không nên hỏi.
"Không muốn nói thì đừng nói, chúng ta qua bên kia một chút đi" nàng muốn đỡ nàng nhưng khi nâng tay lên lại tự nhiên mà buông xuống.
"Cha mẹ tôi đã mất" một câu nói đơn giản, trộn lẫn nhớ nhung, khao khát, mong muốn, buồn bã...... cảm tình chồng chất, ai có thể giữ được ngữ khí không để cho nó thấm một chút tình cảm.
"Thật xin lỗi" thì ra Tiêu Kỳ Huyên hoạt bát hiếu động cũng có đã trải qua nhiều chuyện thương tâm như vậy.
Hai người đi theo hướng đài phun nước nhỏ, nước suối ào ào từ trên đỉnh phun ra rơi xuống hồ nhân tạo nhỏ phía dưới, bên trong nuôi một ít cá chép, chúng tự do tự tại lay động cái đuôi, lâu lâu phun ra bong bóng khí dưới mặt nước.
Lần đầu tiên Lãnh Huỳnh Duệ tiếp xúc với sự im lặng của Tiêu Kì Huyên, cô ấy dưới ánh mặt trời nhìn qua đặc biệt đẹp mắt, ánh mặt trời chiếu vào trên người nàng giống như phủ thêm một lớp vàng, biểu tình của nàng thật tự nhiên, lông mi như liễu, mắt hoa đào, miệng anh đào nhỏ nhắn. Nàng thích im lặng mà ở chung như vậy, không có phân tranh, không có vận xui làm bạn, chỉ cần hai người bình tĩnh, giống như bạn bè bình thường lâu năm không gặp.
"Ê, có muỗi" thanh âm ong ong xuất hiện ở bên tai Tiêu Kì Huyên, máu của nàng thật ngọt, trên người lại tản ra mùi thơm của cơ thể, muỗi nếu không thích nàng, nghĩ lại cũng cảm thấy rất khó.
"......" mùa hè không muỗi có còn gọi là mùa hè không, cô là một cô gái thật phiền toái.
"Cô đi đập muỗi đi" Tiêu Kì Huyên cảm giác rõ ràng chân nhỏ của mình bị muỗi cắn, ngứa ngáy khó nhịn.
"Vì sao lại là tôi?".
"Cô cảm thấy tôi có một bàn tay thì có thể đập được sao?" Tiêu Kì Huyên lắc lắc cánh tay bị bó bột, trạng thái này nhìn qua giống như xoa bóp chi giả.
"Ba" Lãnh Huỳnh Duệ phát hiện và tiêu diệt một con muỗi đang ở trên đùi Tiêu Kì Huyên ăn no nê.
"Ao! Lãnh Huỳnh Duệ, cô là cô gái xấu xa, nếu cô có thành tâm thì đền chân nhỏ cho tôi!".