"Missouri đâu?" lúc Lãnh Huỳnh Duệ xuất hiện trở lại ở phòng bệnh đã là nửa giờ sau, nàng tiện tay để túi kem ở trên tủ đầu giường rồi đi vào phòng vệ sinh rửa tay.
"Quay trở về. Cô để nó xa như vậy làm sao tôi ăn được" thanh âm Tiêu Kì Huyên có chút lười biếng, nếu đeo thêm bộ móng tay giả của Từ Hi trên tay, làm một cái Lan Hoa Chỉ, vênh mặt hất hàm chỉ tay sai bảo, thật đúng là Tiêu Thái Hậu độc nhất vô nhị.
"Vậy cô phải chờ một chút rồi" Tiêu Kì Huyên trên giường trợn tròn mắt giống như bệnh nhân bị đục thủy tinh thể, Lãnh Huỳnh Duệ không thèm quan tâm mà lập tức đi vào phòng vệ sinh.
Chờ thì đã chờ được hơn nửa giờ, cũng không để ý mà chờ thêm một chút. Tiêu Kì Huyên đeo tai nghe điện thoại tiếp tục nghe radio, trong khoảng thời gian ốm đau nằm trên giường này cũng không muốn bỏ lỡ một chút tin túc nào, mắt thấy cánh tay cũng tốt hơn rất nhiều, qua hai ngày nữa có thể bỏ thạch cao là có thể trở về công tác, phải điều chỉnh độ mẫn cảm với tin tức một chút .
"Mở ra" hai chữ ngắn gọn.
"......" ly kem lại lần nữa trở về trong tay Lãnh Huỳnh Duệ, giữ chặt thành ly, gở nắp đậy ra, phần kem phía trên đầu đã có chút mềm, Lãnh Huỳnh Duệ đem ly kem đã mở nắp đưa tới trước mặt Tiêu Kì Huyên, "Mời dùng" lời nói khách khí, nhưng chỉ là ý nghĩa của nó vốn không có đơn giản như hai chữ này, kết hợp lại mà giải thích một chút chính là "Các hành động được yêu cầu đã được thực hiện tốt, cô tự mình ăn hết đi, ăn chết cũng mặc kệ, là cô liên tục muốn thưởng thức".
"Cám ơn, thìa" lòng bàn tay hướng lên trên, mu bàn tay hướng xuống phía dưới, Tiêu Kì Huyên cũng không quay đầu lại mà nhìn chằm chằm ly kem trước mắt, nàng rất muốn ăn, không phải, nàng chẳng qua chỉ là muốn bãi giá, làm một động tác giống như bác sĩ ngoại khoa đang giải phẫu đang muốn trợ thủ đưa dụng cụ, hay là nói cách khác, hiện tại tôi là chủ nên cô phải nghe lời tôi.
"Tiểu Lãnh Tử" Tiêu Thái Hậu nói ra suy nghĩ của mình.
"......".
"Đút cho tôi" một lời nói ra, mặt Tiêu Kì Huyên bắt đầu nóng lên từng trận, mặc kệ đi, hôm nay mình muốn ép buộc cô gái ngạo mạn này.
"Cô không phải có tay sao?".
"Cô không thấy nó lại tiếp tục trượt đi sao?".
"Trượt thì đừng ăn" Lãnh Huỳnh Duệ ngữ khí bình thản.
"Tôi làm sao không biết xấu hổ mà lãng phí tiền của cô chứ?" Một câu nói thật trái lương tâm.
"......".
Mắt thấy một ly kem sẽ ở trong cuộc nói chuyện của các nàng mà hóa thành milkshake, Lãnh Huỳnh Duệ rộng lượng thỏa hiệp, cầm lấy thìa, bưng cái ly lên, bắt đầu đút từng thìa từng thìa.
"Bình thường rất ngây thơ" milkshake hương vị vanila, sao lại là lạ như vậy.
"Giảng hòa đi" thìa xâm nhập vào trong ly kem, bị Lãnh Huỳnh Duệ hơi tác dụng lực, xoay tròn, kem thành thành thật thật nằm vào.
"Cái gì?" Tiêu Kì Huyên không nghe sai, người trước mắt này nói giảng hòa, nàng còn chưa có khi dễ Lãnh Huỳnh Duệ đủ đâu, hiện tại thu tay lại thì hơi sớm.
"Cứ như vậy mà gây nhau thì cũng không có ý nghĩa gì" Lãnh Huỳnh Duệ đem kem đưa tới bên miệng Tiêu Kì Huyên, thấy ánh mắt kinh ngạc của nàng, toàn tâm toàn ý phồng miệng, một bộ dáng y hệt con cá thiếu khí, "Há mồm".
"......".
"Người tới gần tôi trên cơ bản đều đã như vậy" Lãnh Huỳnh Duệ cố ý khống chế ngữ khí, biểu hiện bộ dáng không thèm để ý.
"Đều gì?" Tiêu Kì Huyên rất ngạc nhiên, "Đều" này hẳn không chỉ là một người rồi.
Lãnh Huỳnh Duệ ngẩng đầu, liếc mắt nhìn Tiêu Kì Huyên một cái, cặp mắt trong suốt thấy đáy đẹp như bảo thạch kia, "Gặp vận rủi".
"Mê tín" Tiêu Kì Huyên tưởng chuyện đặc biệt gì, ai ngờ lời Lãnh Huỳnh Duệ nói ra giống như phù thủy nói chuyện trong phim truyền hình, gương mặt thật chú ý, biểu tình còn rất nghiêm túc, những câu chuyện không hay.
"Giường 25, 26, 27 lấy cơm" y tá hô.
Lãnh Huỳnh Duệ nghe xong, cầm lấy cà mên trên bàn đứng dậy đi ra ngoài.
"Bữa trưa của mình cũng lấy ở đó, cô ấy chắc cũng mua thêm một hộp để ăn" gặp nàng gặp vận rủi còn không một mình mình, Tiêu Kì Huyên suy tư.
Lãnh Huỳnh Duệ nhìn đồ ăn trên xe ăn, chọn mấy thứ cho Tiêu Kì Huyên, còn mình thì lấy thêm một hộp cơm. Trở lại phòng, đem cà mên cơm đặt lên bàn, mở ra.
Tiêu Kì Huyên nhìn bên trong, cà tím, chân gà, bắp cải, thịt rau phối hợp, dinh dưỡng phong phú.
"Đưa thìa cho tôi đi" thấy Lãnh Huỳnh Duệ chuẩn bị đút cơm cho mình, Tiêu Kì Huyên đánh gãy động tác của nàng.
"Tự mình có thể chứ?".
"Ừm" tiếp nhận đồ ăn, Tiêu Kì Huyên đào một thìa cà tím, mặn ngọt vừa phải, hương vị cũng không tệ lắm, "Vì sao người tiếp cận cô đều gặp chuyện không hay?".
"It"s none of your business (Đây không phải việc của cô)".
"Trước kia có lẽ thì không nhưng hiện tại tôi đã được xếp vào phạm vi không hay, tôi có quyền lợi được biết đã xảy ra cái gì" ăn một thìa cơm vào lại mắc nghẹn ngay cổ họng làm Tiêu Kì Huyên ho khan một trận.
Lãnh Huỳnh Duệ nhíu mi, vỗ nhẹ lưng Tiêu Kì Huyên, giúp nàng rót một ly nước để ra trước mặt.
"Đã nói là cô không cần hỏi, cô vẫn không nghe, cô gái như cô sao lại không biết nghe lời?".
"Nghe lời? Nghe ai ? Tôi muốn cô nói cho tôi nghe, cô có nói sao?".
Lãnh Huỳnh Duệ nghe chất vấn như pháo liên châu, nhìn người trước mắt giận dữ, nhẹ nhàng kéo kéo khóe miệng, cảm thấy Tiêu Kì Huyên là một người rất kỳ quái.
Người khác trốn nàng giống như trốn dịch hạch, chỉ có người phóng viên kỳ quái này liên tục cầm gậy đi về phía trước, nàng không sợ lại tiếp tục gặp phải vận rủi sao?
Trước kia nàng cũng từng giải thích qua với những người bên cạnh, người quen biết đơn giản đều gặp phải chuyện có hơi không thuận lợi, người hơi thân thiết cũng đều gập ghềnh, người quen biết lâu liên tục gặp vận rủi. Nàng cùng Tiêu Kì Huyên chính là trường hợp quen biết đơn giản mà cũng đã gặp vận rủi liên tục, chuyện sau này không đoán trước được, nàng không nghĩ lại có người vô tội bị liên lụy.
"Tôi nói này, cùng là người với nhau, như vậy thật không hay ho" nói như vậy cùng không nói thì không gì nhau.
"......" Cô đang giỡn với tôi sao? Cô đang đùa với tôi sao? Lãnh Huỳnh Duệ, cô thật đang đùa tôi sao? Tôi chỉ bị đụng gãy cánh tay, còn chưa có bị ngốc, cô cho là tôi ngu ngốc sao! Tiêu Kì Huyên oán thầm, nhưng lời nói có chút ngây thơ này nàng lười nói ra, ánh mắt không nhìn Lãnh Huỳnh Duệ, một bộ dáng ngươi phải nói, không nói cũng phải nói.
"Nói về cô đi" ai là nữ vương còn chưa biết đâu, trước đem ánh mắt từ đỉnh đầu nhìn xuống đi.
"Tôi?" nhắcđến tôi để làm chi, tôi không có gì không thích hợp?
"Đụng tới tôi thật xui xẻo, hy vọng vạn năm cũng không muốn nhìn thấy tôi, lời này cô đã nghĩ trong bụng đúng chứ?".
Đúng vậy, đây đúng là lời nói từng quanh đi quẩn lại trong bụng Tiêu Kì Huyên, là lời tâm huyết chưa bao giờ nói ra miệng. Tiêu Kì Huyên trợn mắt lên, miệng há ra, lại một lần nữa xác minh suy đoán của Lãnh Huỳnh Duệ.
"Cảm thấy khó hiểu khi tôi liên lạc lại với cô sao?".
"Uhm".
"Tôi không tin sự mê tín này" tôi chỉ muốn nhìn thấy cô, đây mới là mục đích của Tiêu Kì Huyên.
Ngoài cửa sổ nổi lên mưa to, gió cuốn giọt mưa đánh mạnh vào cửa sổ thủy tinh, không khí giống như mưa rào bình thường, phục hồi độ ẩm chung quanh, bầu không khí nghiêm trang làm cho người ta có chút không được tự nhiên. Bốn bức tường trắng của bệnh viện nhìn qua khiến cho người ta cảm thấy áp lực, Tiêu Kì Huyên giật giật đầu tóc, vẫn giống như tiếp tục làm chút chuyện ngây thơ, tuổi tác không còn trẻ, không bằng thỉnh thoảng vô lý một chút.
Tiêu Kì Huyên uống miếng nước, hơi hơi nheo mắt lại, ngoéo khóe môi một cái, đùa Lãnh Huỳnh Duệ.
"Tôi giống như đã thích cô nha".
Một câu thốt ra, Lãnh Huỳnh Duệ đầu tiên là sửng sốt, nhìn biểu tình thú vị kia của Tiêu Kì Huyên, tâm tình vốn đã lắng đọng lại cuồn cuộn đi lên.
"A, nhận được sự ưu ái của Tiêu đại phóng viên, nhưng mà thích mà cô nói chắc không phải là thích kia chứ".
Cô gái ngồi trên giường này có bộ dạng thanh tú, dáng người cao gầy, thời điểm lần đầu tiên Lãnh Huỳnh Duệ nhìn thấy nàng, thái độ thì lạnh lùng, làm việc cẩn thận, nguyên tắc làm việc thường ngày vô cùng tốt, đối với tin tức thì có cái nhìn sâu sắc mạnh mẽ, chỉ là kỹ thuật theo dõi hiển nhiên hơi bình thường, đặc biệt là chiếc đầm màu xanh ngày đó của cô, những người Lãnh Huỳnh Duệ từng gặp qua ít có ai có thể làm nổi bật khí chất trong màu xanh như thế.
"Này!" Tiêu Kì Huyên ở bên tai Lãnh Huỳnh Duệ hô một câu, xem ra lời nói vừa rồi của mình Lãnh Huỳnh Duệ một câu cũng không nghe.
Bị kia thanh âm kia làm chấn động một chút, trên mặt Lãnh Huỳnh Duệ lập tức xuất hiện ba vạch đen, đó chẳng qua chỉ là vui đùa, mình làm sao có thể coi là thật, nhất định là do nghỉ ngơi không tốt do gần đây có nhiều chuyện quá phức tạp xảy ra.
"Bên này không có ai nằm chứ?" Lãnh Huỳnh Duệ chỉ vào giường bên cạnh giường Tiêu Kì Huyên, đi đến cuối giường, cúi đầu, chỉ thấy vị trí treo bệnh án trống rỗng.
"Aiz, người nhà bệnh nhân, mời cô không cần làm lộn xộn giường bệnh!" không biết y tá từ nơi nào đi ra mà nhìn thấy hành động của Lãnh Huỳnh Duệ.