Phòng bệnh nhỏ trong bệnh viện xx dùng bóng đèn sợi đốt, màu sắc giống như bụng con ong mật, độ sáng giống như đom đóm, xung quanh cực kỳ im ắng nhưng thanh âm ồn ào ngoài hành lang thì rất nhiều, cũng khó trách Tiêu Kì Huyên không thấy được Ôn Đình Đình đã trở lại, hoặc là do nàng ngây người ở cửa hồi lâu mới tiến vào, cũng không phải không có khả năng.
"Sao mà chậm thế, hại tớ lo lắng nửa ngày" nằm viện là chuyện chán muốn chết, ngày đầu tiên ở trong bệnh viện, trong phòng chỉ có một mình Tiêu Kì Huyên, hoàn cảnh nơi này thật đúng là rất thích hợp để an tâm tĩnh dưỡng.
"Gọi taxi đợi nửa ngày, gọi điện thoại cho cậu, di động của cậu còn tắt máy. Như vầy là nhanh lắm rồi" lúc trở về thì gặp Lãnh Huỳnh Duệ, nói chuyện trong chốc lát, điểm ấy Ôn Đình Đình chưa nói, nàng biết ba chữ Lãnh Huỳnh Duệ này đối với Tiêu Kì Huyên mà nói thì nó tương đương với 731*, chuyện có lực sát thương lớn như vậy vẫn không nên đề cập tới, miễn cho Tiêu đại phóng viên lại phát ra nhiễu loạn.
"Điện thoại tắt máy? Chủ biên có thể vẫn đang gọi, không gọi được thì thôi. Đình Đình tốt, biết giúp đỡ chị đây a" bụng Tiêu Kì Huyên thầm thì kêu, "Ôi, dạ dày chết tiệt này, Đình Đình tớ đói bụng".
"Buổi tối đừng ăn, đã qua tám giờ rồi, để tớ gọt hoa quả cho cậu ăn thôi, ăn cho đỡ đói đi ha".
"Nếu cậu là bạn gái tớ, tớ nhất định phải trừng phạt cậu thật tốt, lại dám tạo phản, gan của cậu ngày càng to ha" Lãnh Huỳnh Duệ ơi Lãnh Huỳnh Duệ, đạo hạnh của cô cao bao nhiêu đây, làm tôi chịu đựng cả ngày dài, chờ bà đây xuất viện, tôi làm thế nào cũng phải ép chết cô, đừng tưởng rằng bà đây dễ khi dễ, cổ tay của tôi rất khỏe.
"Hắt xì, hắt xì" ngoài cửa truyền đến âm thanh hắt xì.
"Ít nguyền rủa tớ đi, nhớ đến ngày đó, tớ là một bông hoa trong ngành tin tức, chuyện biến thành heo cũng không thích hợp với tớ, nhưng tớ cậu thì rất thích hợp, hai cằm đều đã xuất hiện".
Ôn Đình Đình cuống quít buông hoa quả trong tay, chạy tới WC soi gương, dư thịt là điều tối kỵ của người, sự tình quan trọng a.
"Y tá, cho hỏi phòng số 27 đi như thế nào?".
Cô y tá buông hồ sơ đang sửa sang lại xuống, ngẩng đầu nhìn về phía người hỏi đường, cô ấy có mái tóc đen dài, gương mặt tinh tế nhưng nhìn không ra biểu tình, mặc một chiếc váy trắng dài, vạt áo có nhiều nếp gấp, bên hông thắt một cái thắt lung nhỏ màu vàng, dây thắt lưng dư được tạo hình thành một cái nơ bướm tính tế dựa vào vòng eo, ánh mắt nàng nhìn chằm chằm cô y tá, đó là một đôi mắt giống như bảo thạch đen tuyền, ánh mắt thâm thúy mà sáng ngời, "Ngay bên cạnh thôi, để tôi dắt cô qua".
"Đó là ai ta?".
"Không biết, nhìn hơi quen mắt, hình như đã nhìn thấy ở trên báo hay sao đó".
"Tìm phòng số 27?".
"Đúng thế, thật đúng là vật họp theo loài, người chia theo bầy. Hôm nay tôi đi phòng số 27 kiểm tra, cô gái kia bộ dạng đặc biệt xinh đẹp, nghe nói là bạn bè của bác sĩ, không nghĩ tới đám bạn bè của cô gái kia lại có bộ dáng tốt như vậy. Aiz, cô nhìn nè, cô xem những bệnh nhân này ai cũng trợn tròn mắt".
Cô gái đi ngang qua nơi nào thì nơi đó giống như được rắc bột phấn thần kỳ, tất cả bệnh nhân đều ngẩng đầu nhìn với ánh mắt tán dương, trong đó còn có một người kêu tên của cô ấy, cô gái quay đầu nhìn nhìn người mình không biết, vốn không để ý mà đi thẳng đến phòng số 27.
Cửa vào phòng bệnh khá nhỏ, bên trái là phòng vệ sinh, sau đó mới là giường bệnh, có giường bệnh có vị trí cạnh cửa sổ, có thể nhìn thấy hoàn toàn rõ ràng những hoạt động bên ngoài, nhưng ở vị trí của Tiêu Kì Huyên cũng chính là giường cách phòng vệ sinh có vẻ gần, chỉ có thể nghe được âm thanh bên ngoài.
Nghe cửa phòng mở, Ôn Đình Đình xoay người đi ra, thấy người tới thì sửng sốt một chút, bận rộn chào hỏi.
"Huyên Huyên, luật sư Lãnh đến thăm cậu nè".
Luật sư Lãnh, Lãnh Huỳnh Duệ? Có phải thật không trời, nằm viện rồi mà cũng không tha cho tôi, thiên lý có còn không a. Tuy là nghĩ như vậy, ai có thể đuổi khách vừa tới cửa nhà mình về đây, nếu không thích thì cũng phải giả bộ tươi cười, Tiêu Kì Huyên thật muốn tìm một cái gương đem đến đây, soi soi bộ dáng hiện tại của mình, không thể bại dưới tay Lãnh Huỳnh Duệ, cô gái làm cho nàng gặp bi kịch ở khắp nơi.
"Mua ít súp cho cô" Lãnh Huỳnh Duệ đem gói đồ trong tay giao cho Ôn Đình Đình.
"Ha ha, luật sư Lãnh thật tài giỏi giống như Gia Cát Lượng, vừa nãy Huyên Huyên còn nói đang đói bụng thì cô đã đưa súp lại đây" đem gói đồ để trên ngăn tủ, lấy một cái hộp mở ra, bên trong là súp rau củ, mùi thơm bay ra, hương vị cũng không tệ lắm, "Huyên Huyên, tớ đút cho câu một chút nha".
"Thôi đi, tớ cũng không muốn ăn súp, mắc công đầu lưỡi sẽ bị cái gì nữa" Tiêu Kì Huyên quay đầu nhìn Lãnh Huỳnh Duệ, một thân váy trắng thể hiện dáng người hoàn hảo của nàng, bên hông có thắt thắt lưng đem nàng chia làm hai phần, phần trên tinh tế, đùi thon dài, vừa vặn là tỷ lệ vàng.
"Đừng nói bừa, đây, luật sư Lãnh ăn hoa quả đi" Ôn Đình Đình đem hoa quả vừa gọt xong đưa tới trước mặt Lãnh Huỳnh Duệ.
"Không cần, thấy Tiêu phóng viên không có chuyện gì, tôi cũng an tâm".
"Cô còn muốn tôi xảy ra chuyện gì nữa? Lãnh Huỳnh Duệ, từ khi tôi gặp phải cô, một ngày tốt lành cũng chưa được trải qua, tôi kính nhờ cô không cần xuất hiện ở trước mặt tôi được không?".
"Huyên Huyên" Ôn Đình Đình có ý ngăn cản.
"A ~" Lãnh Huỳnh Duệ hừ lạnh một tiếng.
"Cô hừ cái gì?".
"Không có gì. Hình như không phải tôi không nên gặp cô nữa, mà do cô vẫn đuổi theo tôi, theo dõi tôi chứ".
"Tôi khinh, ai đuổi theo cô, ai theo dõi cô? Cô thật đúng là tự kỷ, cô cho cô là ai, là luật sư thì rất giỏi sao? Là luật sư thì có thể tùy tiện chui vào chỗ trống của pháp luật sao?" đem lời trong lòng nói ra, tất cả đều nói ra, đối với người như vậy cũng không có gì hay ho để giấu diếm, cũng phải thôi, trước đây nàng chui vào chổ trống của pháp luật, nếu làm thì sẽ không sợ người khác nói.
"Đó là chuyện của tôi, không liên quan đến cô".
"Tôi cũng không muốn liên quan, nhưng mỗi lần cô đều "Hiếu kính" tôi như vậy, tôi nhận không nổi" mình cũng không phải Mona Lisa, rõ ràng là Lãnh Huỳnh Duệ không đúng, vì còn làm cho mình gặp phải xui xẻo chứ, quả thật rất không phân rõ phải trái, chính nghĩa không nên thiên vị sắc đẹp, chẳng lẽ mắt của Thượng Đế cũng bị đặt ở mông sao?
"Lãnh Huỳnh Duệ, cô dịu dàng một chút sẽ chết sao?" lời nói lạnh nhạt không biểu tình, vô tình làm gương mặt của người khác biến sắc.
Lãnh Huỳnh Duệ giật mình, lời nói này nàng nghe được đây là lần thứ hai, khi cùng bạn gái cãi nhau, thời điểm đối phương tức giận liền quăng ra một câu như vậy, nhìn lại người trước mắt này nằm ở trên giường bệnh, ánh mắt Lãnh Huỳnh Duệ ảm đạm rồi theo gió biến mất trở về như bình thường.
"Thật ra bộ dáng cô cười lên nhìn tốt lắm, cô gái có bộ dạng xinh đẹp như vậy, cười nhiều một chút thật đáng yêu" thanh âm càng ngày càng nhỏ, cuối cùng dường như là lẩm bẩm, Tiêu Kì Huyên nói không được tự nhiên xoay người, nàng thích nhìn bộ dáng tự ngẫm của Lãnh Huỳnh Duệ, yên tĩnh tao nhã.
"A ~ phải không?" Lãnh Huỳnh Duệ ngoắc ngoắc khóe môi, ngẩng đầu nhìn Tiêu Kỳ Huyên không được tự nhiên, nhìn thấy bộ dáng nàng vì quay đầu quá mạnh mà ăn đau, "Phốc" một cái cười thành tiếng.
"Aiz, quên đi quên đi, nhìn cô cười cũng khó coi như vậy, vẫn nên phụng phịu đi".
Bộ dáng Lãnh Huỳnh Duệ cười so với trong tưởng tượng càng thêm hoàn mỹ, ánh mắt cong cong, khóe miệng cong lên, hàm răng trắng noãn, thanh âm như chuông bạc. Tiêu Kì Huyên dùng khóe mắt nhìn nàng, lời ngoài miệng nói cùng tiếng lòng tương phản nhau, cô gái trước mắt này không phải khoe khoang mà nói, quan trọng là mình không muốn để cho nàng thấy được suy nghĩ của mình có một chút biến hóa, nhưng ở mức độ lớn hơn, sự biến hóa này ngay cả bản thân Tiêu Kì Huyên cũng không phát hiện.
"Luật sư Lãnh, chuyện của cô xử lý tốt chưa?" thật ra câu hỏi này, Ôn Đình Đình đã sớm hỏi, hỏi lại một lần nữa là đặc biệt hỏi cho Tiêu Kì Huyên nghe, nàng biết cô ấy cũng nhớ chuyện này, nhưng vịt chết mạnh miệng, không chịu nói.
"Ừm, đều đã chuẩn bị cho tốt, ngày hôm qua thật cám ơn hai người đã giúp đỡ".
"Về sau bớt trái lương tâm trước quan tòa thì sẽ không có nhiều rắc rối như vậy".
"Nói như vậy, cô cho rằng tôi là một luật sư đen tối sao?".
"Không dám, đen tối thì không dám, nhưng trái lương tâm thì khẳng định có".
Lãnh Huỳnh Duệ đi đến bên người Tiêu Kì Huyên, cầm tay nàng, cảm giác được nàng run một chút, lại cong khóe môi lên, nghiền ngẫm nhìn Tiêu Kì Huyên, "Tiêu đại phóng viên, cô cũng là người sống trái lương tâm nha?".
Hai gò má ửng hồng, thời điểm nơi được bàn tay kia chạm vào truyền cho mình độ ấm khác với nhiệt độ cơ thể, tim Tiêu Kì Huyên nhảy loạn, giận dữ rút tay về, "Cho dù trái lương tâm, tôi cũng không giống với người nào đó, tôi là một thanh niên tốt có công việc đàng hoàng".
"A, dám nhận là tốt rồi, thanh niên tốt, cô an tâm dưỡng bệnh đi, chúc cô sớm ngày xuất viện".
"Cút!".
"Ha ha, đánh cẩn thận, coi chừng cánh tay trái cũng bị thương nha".
"Lãnh Huỳnh Duệ, cô thật khốn kiếp, cô nguyền rủa tôi. Chờ tôi tốt rồi cùng tranh đấu một phen!".
"Ai? Tôi không muốn tranh đấu cùng cô, tôi vốn là một cô gái, về phần cô không phải vì muốn mạnh mẽ hơn, tôi cũng không thèm quan tâm".
"A, cũng phải, cô nếu là con gái, chẳng qua chỉ là thụ thôi".
"Cô nói cái gì?" Lãnh Huỳnh Duệ đối với tính hướng của mình thật khẳng định, nàng chắc chắn là một công xứng với danh, mà trong cảm giác của vài người trước mắt là chuyện ván đã đóng thuyền, hôm nay lại bị con gái thẳng nói mình là thụ làm cho nàng không thể chịu được.
"Tôi nói cô là thụ, bị đặt ở dưới thân, không chuyển mình được, vạn năm thụ!".