Luật Sư Biết Phép Thuật, Ai Cũng Không Cản Được!

Chương 70: Mèo con rơi lệ - Vụ án mới




Có lẽ đây là bữa sáng thịnh soạn nhất mà Diệp Đồng Trần từng ăn. Cô tự nhận mình ăn khá nhiều, nhưng vẫn bị no căng bụng.

Vừa đến chợ, bà chủ quán đã gọi điện thoại cho Lưu Phương nhiệt tình ra tiếp đón cô. Chẳng mấy chốc, Lưu Phương và bà chủ đã mua cho cô đủ loại đồ ăn sáng có trong chợ. Diệp Đồng Trần nói sao ăn hết được, lãng phí quá, nhưng họ không nghe, chỉ nói: “Không ăn hết thì nếm thử hai miếng rồi đóng gói mang về cũng được, ngon lắm!” Rồi họ lại gọi cả Hiểu Thanh Tĩnh cùng ăn.

Hiểu Thanh Tĩnh cũng bị no căng bụng.

Chỉ trong một bữa sáng, cả khu chợ đều biết luật sư Diệp đã đến. Hầu như ai cũng cười rạng rỡ đến nhìn cô hai lần, chào hỏi cô.

Diệp Đồng Trần nghe liên tiếp những lời: “Chào buổi sáng luật sư Diệp” 

“Luật sư Diệp ngoài đời còn xinh đẹp hơn trên TV nhiều!”

“Cả nhà chúng tôi đều rất thích luật sư Diệp!”

“Tâm sinh tướng mà, nhìn luật sư Diệp giống như Bồ Tát vậy…”

Cô dần dần bắt đầu cảm thấy chóng mặt vì no, mặt đỏ bừng, không biết là do nóng hay do ngại ngùng.

Hiểu Thanh Tĩnh lén nhìn cô, không nhịn được cười. Thực ra cô là người rất hay xấu hổ. Anh nhớ cô ngay cả làm nũng với sư phụ Thiện Thủy Thiên Sư cũng không dám, được sư phụ khen cũng đỏ mặt như vậy.

Lúc anh còn là mèo con của cô, cô sẽ dùng giọng điệu kỳ quái làm nũng với anh, sẽ nắm lấy móng vuốt của anh, khen ngợi bằng giọng điệu kỳ quái: “Ai nha, mèo con xinh quá, mèo con của ai mà xinh đẹp thế này? Bộ lông trắng muốt, đôi mắt to tròn, móng vuốt hồng hồng, ngửi một cái đều thơm phức.”

Hiểu Thanh Tĩnh mỗi lần nhớ lại đều không nhịn được cười, bởi vì anh cảm thấy có lẽ ngay cả lão đạo sĩ Thiện Thủy cũng chưa từng thấy mặt này của cô.

“Anh cười gì đấy?” Diệp Đồng Trần nhìn anh.

Hiểu Thanh Tĩnh vội vàng kìm nụ cười, nói: “Không có gì, chỉ là cảm thấy vui vẻ thôi.”

Anh thật sự rất vui vẻ, đã rất lâu rồi không được ở bên Diệp Đồng Trần như thế này.

“Ăn no chưa?” Anh sợ Diệp Đồng Trần cố ăn sẽ bị đầy bụng, liền đưa tay đóng gói hết số thức ăn còn lại: “Có thể mang về cho Sơn Thanh và dì Hà, cả Đới Dã nữa.”

Anh lại rút khăn giấy ướt đưa cho cô lau tay, chu đáo và tỉ mỉ.

Cái này không giống mèo con của cô, mà giống sư phụ của cô hơn.

Diệp Đồng Trần lau tay, cùng Hiểu Thanh Tĩnh chào tạm biệt Lưu Phương rồi rời đi.

Lưu Phương và bà chủ quán lại nhét cho cô một con cá tươi.

Diệp Đồng Trần nói cô không ăn thịt, Lưu Phương liền nhét cá cho Hiểu Thanh Tĩnh, lại đóng gói cho cô một đống lớn rau củ tươi.

“Luật sư Diệp đừng chê ít ỏi, không phải đồ quý giá gì, chỉ là chút tấm lòng của tôi.” Lưu Phương nhất quyết nhét vào tay cô.

Diệp Đồng Trần nhận lấy, trên tay nặng trĩu một túi lớn.

Bà chủ quán còn muốn lấy trứng gà cho cô.

Cô thật sự ngại ngùng, lập tức kéo Hiểu Thanh Tĩnh nhanh chóng rời khỏi chợ, sợ rằng họ sẽ nhét đầy nguyên liệu đủ cho cô nấu ăn cả tháng mất.

****

Xe rời khỏi chợ, đã hơn bảy giờ. Lúc này về văn phòng luật thì vừa đúng lúc Hiểu Sơn Thanh đến làm việc. Hôm nay là ngày phát sóng trực tiếp cuối cùng, Hiểu Sơn Thanh sẽ đến văn phòng luật tập hợp với cô rồi cùng đến đồn cảnh sát ghi hình phát sóng trực tiếp.

Diệp Đồng Trần nhìn đống rau củ dưới chân và con cá vẫn còn động đậy: “Anh biết nấu ăn không? Hay là anh mang con cá này đi đi, rau củ thì chia cho dì Hà và Đới Dã, để ở văn phòng luật sẽ hỏng mất.”

Hiểu Thanh Tĩnh ấp úng một lúc mới nói: “Tôi biết nấu ăn, cô luôn gọi đồ ăn ngoài ở văn phòng luật cũng không tốt, hay là mỗi ngày tôi nấu cơm bảo Sơn Thanh mang đến cho cô nhé?” Rồi lại nói: “Không phiền phức đâu.”

Diệp Đồng Trần kinh ngạc nhìn anh: “Anh biết nấu ăn sao?”

Hiểu Thanh Tĩnh mỉm cười nói: “Vâng, sau khi tách khỏi cô, tôi đã học được rất nhiều thứ.”

Diệp Đồng Trần nhìn anh, nhớ lại lúc anh vừa tu luyện thành hình người, vui mừng làm người được mấy ngày, lại biến về hình dạng mèo con cuộn tròn bên cạnh cô nói: “Làm người mệt quá, vẫn là làm mèo tốt hơn.”

“Làm người có phải rất vất vả không?” Cô hỏi anh: “Là bởi vì phải gánh chịu ác quả, anh mới bất đắc dĩ phải làm người đúng không? Ác quả của anh là phải chịu đựng nỗi khổ sở của kiếp người trong vài kiếp sao?”

Hiểu Thanh Tĩnh khựng lại, anh không trả lời ngay, dường như đang suy nghĩ xem nên trả lời như thế nào.

Diệp Đồng Trần đột nhiên đưa tay lên trán anh, nói: “Đừng nói dối.”

Cô đang dò xét xem lúc này anh đang nghĩ gì trong đầu.

Hiểu Thanh Tĩnh đương nhiên có thể né tránh, nhưng anh sợ cô tức giận, nên đành thở dài nói: “Phải, ác quả của tôi là phải chịu đựng vài kiếp sống tồi tệ. Làm người có hơi vất vả, nhưng làm người rất tốt.”

Anh không nói tiếp, nhưng Diệp Đồng Trần từ trong đầu anh cảm nhận được cái “tốt” mà anh nói, là có thể tìm thấy cô, gặp được cô, chăm sóc cô…

Hình như còn có gì đó khác nữa, nhưng Hiểu Thanh Tĩnh đã đưa tay kéo tay cô xuống, bất đắc dĩ cười cười nói: “Bây giờ tôi là người rồi, con người cần có một chút riêng tư.”

Anh không buông tay cô ra, siết nhẹ cổ tay cô, lẩm bẩm nói: “Gầy quá, trước đây cô còn có thể cầm kiếm bắn cung cơ mà.”

Diệp Thiên Sư trước đây cao ráo và rắn rỏi, cô từ nhỏ tập võ mà lớn lên, Thiện Thủy Thiên Sư và các sư huynh đệ đã nuôi nấng cô rất tốt. Trên cánh tay cô có những đường cơ bắp đẹp mắt, có thể kéo căng một cây cung mà đàn ông không kéo nổi.

Nhưng kiếp này, thời thơ ấu và thời thiếu nữ của cô đều không được tốt đẹp. Diệp Trần vốn đã hơi thiếu máu và hạ đường huyết, cộng thêm thế giới này không có linh lực, cô sử dụng tu vi luôn phải tiêu hao chính mình…

Làm sao anh có thể yên tâm được?

“Để tôi nấu cơm cho cô nhé.” Hiểu Thanh Tĩnh nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của cô, nói: “Cứ coi như báo đáp ơn nuôi dưỡng của cô trước đây.”

Diệp Đồng Trần nhìn anh, không đồng ý mà hỏi ngược lại: “Trước khi anh chịu hết ác quả, anh không thể biến về hình dạng mèo con sao? Chỉ có tai là có thể hiện ra thôi à?”

Hiểu Thanh Tĩnh không hiểu tại sao cô lại hỏi như vậy, liền đáp: “Phải, tôi bị hạn chế một số năng lực, ngoài tai ra có lẽ còn có đuôi…”

Chưa nói xong đã cảm thấy tay Diệp Đồng Trần trong lòng bàn tay mình giãy giụa một cái, anh lập tức giật mình, nắm chặt lấy tay cô, lo lắng nhìn cô, suýt nữa thì nói ra câu “Đừng như vậy”.

Diệp Đồng Trần bật cười: “Anh căng thẳng cái gì? Anh nghĩ tôi muốn sờ đuôi anh sao?”

Mặt Hiểu Thanh Tĩnh lập tức đỏ bừng, anh chỉ là lo lắng thôi, dù sao Diệp Đồng Trần muốn anh hiện tai ra cũng rất đột ngột, anh căn bản không có cách nào phản kháng.

Dù sao… bây giờ anh là người rồi, đuôi bị cô đột nhiên dùng pháp thuật “hiện” ra thì kỳ quái quá.

Diệp Đồng Trần lại tò mò hỏi: “Tính anh thay đổi nhiều rồi đấy, trước đây lúc anh tu luyện thành hình người không phải lúc nào cũng kéo theo cái đuôi to tướng đi đi lại lại sao? Còn chủ động cho tôi sờ nữa.”

Lúc đó tu vi của anh còn nông cạn, mỗi lần hóa thành hình người đều lộn xộn, lúc thì tai và đuôi không giấu được, lúc thì móng vuốt không biến thành tay người được, anh cũng chưa bao giờ xấu hổ như vậy.

Hiểu Thanh Tĩnh bị cô hỏi đến á khẩu không trả lời được, mặt càng đỏ bừng, một lúc lâu sau mới mở miệng nói: “Lúc đó tôi còn chưa hiểu rõ về con người, không có gì gọi là xấu hổ.”

Lúc đó anh mới tu luyện thành người, căn bản không có những thứ tình cảm phức tạp của con người, vừa không cảm thấy xấu hổ, cũng sẽ không vì sự đụng chạm của cô mà nảy sinh những cảm xúc phức tạp không nên có.

Nhưng hiện tại, anh đã trải qua rất nhiều kiếp, anh mất cô rồi lại tìm thấy cô, nảy sinh quá nhiều tình cảm phức tạp, anh biết rõ những tình cảm này sẽ khiến cô khó chịu, chán ghét.

Diệp Đồng Trần cũng không nói gì nữa, rút tay về, thở dài nói một câu: “Vẫn là lúc đó đáng yêu hơn, bây giờ anh giống như biến thành một người hoàn toàn xa lạ.”

Trá tim Hiểu Thanh Tĩnh như bị ai đó đập mạnh một cú, giống như một trận sụp đổ bất ngờ ập đến. Anh nhìn cô, gần như không nói nên lời, cổ họng động đậy mấy cái, nhưng không nói ra được lời nào. Anh giả vờ bình tĩnh tiếp tục lái xe, nhưng hơi ấm trong xe quá ngột ngạt, khiến anh có chút khó thở, hốc mắt nóng rực.

Cô không thích anh của hiện tại, anh là một “ông già” chẳng đáng yêu, cũng chẳng thú vị, cô chẳng thích chút nào… Nhưng anh không thể quay lại, không thể nào sau khi trải qua ngần ấy chuyện lại có thể giống như trước kia…

Anh cứ nghĩ mình trở thành Thiện Thủy Thiên Sư để dịu dàng chăm sóc cô, cô sẽ vui vẻ, sẽ thích.

Chẳng phải cô rất thích sư phụ của cô sao?

Hiểu Thanh Tĩnh rối bời, ngoài nỗi buồn còn có rất nhiều sự bất lực và hoang mang, anh nên làm gì đây?

Trong xe rất yên tĩnh.

Sắp đến văn phòng luật rồi, Diệp Đồng Trần nhận ra Hiểu Thanh Tĩnh im lặng suốt dọc đường, không nói thêm lời nào nữa, bèn quay đầu nhìn anh: “Sao không nói gì nữa?”

Anh ngẩn người, yết hầu khẽ động, như đang tìm chủ đề nói: “Hôm nay thời tiết đẹp nhỉ…”

Diệp Đồng Trần liếc nhìn bầu trời u ám bên ngoài nói: “Trời âm u mà.”

Anh lại ngẩn người, lần nữa mở miệng: “Có lẽ lát nữa sẽ có nắng.”

Diệp Đồng Trần nhíu mày, bất đắc dĩ nói: “Có lẽ vậy.” Cô nhận ra anh không có chuyện gì để nói với mình, vậy thì thôi vậy.

Nhưng câu “Có lẽ vậy” tùy ý của cô lại như một đòn giáng mạnh.

Hiểu Thanh Tĩnh siết chặt vô lăng, nhìn thấy cô đã nghiêng đầu nhắm mắt, không còn muốn tìm chuyện để nói với anh nữa, anh đã phá hỏng tất cả, thậm chí anh còn không biết nói những lời cô muốn nghe, chắc chắn cô cảm thấy anh nhàm chán xa lạ, không muốn gần gũi với anh nữa.

Tệ quá.

Cảm giác tồi tệ này nhấn chìm Hiểu Thanh Tĩnh, anh khàn giọng đưa tay bật radio, cố gắng tìm một bản nhạc để xua đi bầu không khí ngột ngạt, nhưng mãi không tìm được, chỉ đành tắt đi.

Tệ thật.

May mà rất nhanh đã đến cổng văn phòng luật.

Diệp Đồng Trần mở mắt ra, nghe thấy anh khẽ nói: “Tới rồi.”

Sau đó, cửa xe bên cạnh cô tự động mở ra.

Hiểu Thanh Tĩnh nói: “Tôi không tiễn nữa, luật sư Diệp vào trong đi.”

Xe của Hiểu Sơn Thanh đang đỗ bên ngoài văn phòng luật, Hiểu Sơn Thanh và Đới Dã đã mở cửa văn phòng luật, thò đầu ra nhìn cô.

Diệp Đồng Trần chống tay lên cửa xe, định xuống xe thì lại do dự quay đầu nhìn Hiểu Thanh Tĩnh, giọng anh nghe khàn khàn, có vẻ không bình thường: “Hiểu Thanh Tĩnh?”

Cô gọi anh.

Anh “Ừm?” một tiếng nhưng không quay đầu nhìn cô.

Diệp Đồng Trần kinh ngạc thò đầu nhìn mặt anh: “Anh khóc à?”

Hiểu Thanh Tĩnh vội vàng quay đầu đi, hé cửa sổ nói: “Không có, là do điều hòa nóng quá.”

Nói dối, hốc mắt anh đỏ hoe, bên trong toàn là nước mắt, rõ ràng là đang khóc thật mà.

“Xuống xe nhanh đi, Sơn Thanh bọn họ đang đợi cô kìa.” Anh lại nói, giọng càng thêm khàn.

Hiểu Sơn Thanh bọn họ đang vẫy tay với cô.

Diệp Đồng Trần liếc nhìn, đẩy cửa xe bước ra, nói: “Đợi một lát.”

Sau đó lại quay lại xe, “rầm” một tiếng đóng cửa xe lại, nghiêm túc hỏi anh: “Sao lại khóc? Anh có thể nói cho tôi biết không?”

Hiểu Thanh Tĩnh cố nén nước mắt, lại hận bản thân vô dụng, muốn nói dối, nhưng cô cứ nhìn chằm chằm anh, truy hỏi anh, anh lại có cảm giác bất lực “lộ nguyên hình”, nhưng anh có thể nói với cô như thế nào đây?

Cô… sẽ không hiểu gì cả, cô cũng không cần phải hiểu những cảm xúc phức tạp, tự ti… này của anh.

Diệp Đồng Trần nên là một Thiên Sư vô tư vô lo.

Vì vậy anh nói: “Không có… Chỉ là cảm thấy làm người thật sự rất vất vả.”

Diệp Đồng Trần càng không hiểu, con mèo này luôn nghĩ một đằng nói một nẻo, muốn gì cũng không nói, giờ thành người rồi vẫn khiến người ta khó đoán như vậy.

Cô bèn đưa tay nâng mặt anh lên, áp lòng bàn tay lên trán anh, ghé sát nhìn vào mắt anh nói: “Hiểu Thanh Tĩnh, anh khóc cái gì?”

Cô ghé sát như vậy, nhìn chằm chằm vào mắt anh ép hỏi anh.

Hiểu Thanh Tĩnh cứng đờ người ngồi trên ghế nhìn cô, cảm nhận được sự mát lạnh trên trán, cô đang đọc suy nghĩ của anh.

Anh nhìn thấy lông mày cô hơi cau lại, trong lòng chột dạ kéo tay cô ra, sợ cô đọc được việc anh thích cô, không chỉ là sư yêu thích của mèo dành cho chủ nhân…

“Anh đang bắt chước sư phụ tôi à?” Diệp Đồng Trần kinh ngạc hỏi anh, cô đọc được anh khóc là vì câu nói vừa rồi của cô: Vẫn là lúc trước đáng yêu hơn, bây giờ anh trở nên xa lạ rồi?

Là vì anh cảm thấy cô không còn muốn gần gũi với anh nữa, chê anh trở thành một lão già nhàm chán, không còn đáng yêu nữa?

Là vì anh cố gắng trở thành như bây giờ, là vì nghĩ rằng cô cần sư phụ của cô bầu bạn chăm sóc, anh muốn thay thế sư phụ của cô?

Ánh mắt Hiểu Thanh Tĩnh lập tức trở nên vô cùng hoảng hốt, anh không biết rốt cuộc cô đã đọc được bao nhiêu…

Cho đến khi Diệp Đồng Trần bật cười khó hiểu, nói với anh: “Hiểu Thanh Tĩnh, tôi đã lớn rồi, không có sư phụ tôi cũng có thể tự mình sinh sống. Anh là anh, sư phụ là sư phụ, ông ấy rất quan trọng với tôi, anh đối với tôi cũng rất quan trọng.”

Trái tim Hiểu Thanh Tĩnh run lên từng hồi, cô đưa tay luồn vào mái tóc đen của anh vuốt ve, chỉ hai cái là tai anh đã không nhịn được mà lộ ra.

Cô nhẹ nhàng vuốt ve đôi tai mèo mềm mại của anh, mỉm cười trước mặt anh: “Quả thật tôi có chút xa lạ với anh khi làm người hiện tại, nhưng có thể gặp lại anh, tôi rất vui.”

Cô xoa tai con mèo nhỏ như rất lâu rất lâu về trước, áp má vào đầu anh ôm anh nói: “Bởi vì tôi quá cô đơn.” Cô ôm anh, như ôm lấy “di vật” duy nhất trên đời này, thứ duy nhất thuộc về Diệp Đồng Trần để lại.

Hiểu Thanh Tĩnh nghẹn ngào, đưa tay ôm lấy cô. Anh biết, anh biết cô sống lâu như vậy, tiễn từng người sư huynh đệ, một mình chôn cất người sư phụ duy nhất bầu bạn trong đạo quán Bão Nhất trống trải thì cô đơn biết nhường nào. Vì vậy anh đã cố gắng tìm được Hiểu Sơn Thanh, đó có lẽ là chuyển thế của Thiện Thủy Thiên Sư.

Vì vậy anh luôn không nỡ để cô lẻ loi một mình.

“Tôi vẫn luôn ở đây.” Anh ôm chặt cô, mặc cho cô vuốt ve tai mình, như thể đây là cách duy nhất để họ tìm lại sự thân mật ngày xưa: “Cô đừng sợ, tôi chưa bao giờ rời xa cô, tôi cũng tuyệt đối sẽ không bỏ rơi cô một mình, trừ khi… cô không cần tôi nữa.”

Anh lại muốn khóc.

Diệp Đồng Trần dụi má vào tai anh, bật cười: “Anh vẫn hay khóc như ngày xưa.” Ngày xưa anh mới hóa thành hình người cũng hay khóc, bị cô mắng cũng khóc, bị cô phạt cũng khóc, bị cô lạnh nhạt cũng sẽ khóc.

Hiểu Thanh Tĩnh đỏ mặt tía tai, người cũng nóng ran, chỉ cảm thấy dái tai bị cô dụi qua như muốn bốc cháy, anh càng ôm cô chặt hơn, đặc biệt muốn lấy lòng cô, cô thích tai mèo của anh, vậy có thích đuôi không?

Như vậy có thể khiến cô thân thiết với anh như trước kia không?

Anh lấy hết can đảm, muốn hiện đuôi ra cho cô sờ, nhưng chưa kịp chuẩn bị xong thì bên ngoài đã có người gõ cửa sổ xe.

Là Hiểu Sơn Thanh.

****

Hiểu Sơn Thanh không nhìn thấy bên trong, chỉ nhẹ nhàng gõ cửa sổ xe.

Diệp Đồng Trần buông anh ra, rụt tay về, xóa bỏ tai mèo của anh, đẩy cửa xe ra: “Sao vậy?”

Hiểu Thanh Tĩnh vội vàng lau mặt.

“Có người tìm cô.” Hiểu Sơn Thanh nói, lại thò đầu nhìn vào trong xe: “Ba, ba có muốn xuống xe ngồi một lát không?” Cậu thấy Hiểu Thanh Tĩnh đỏ mặt: “Ba không khỏe à?”

“Không có.” Hiểu Thanh Tĩnh lập tức nói, sau đó lại giả vờ như không có chuyện gì cầm túi rau đưa cho Hiểu Sơn Thanh: “Con cầm xuống đi.”

Hiểu Sơn Thanh ngơ ngác nhận lấy: “Sao lại mua nhiều rau thế?”

“Khách hàng của tôi cho đấy.” Diệp Đồng Trần xuống xe, lại xách một túi rau bỏ vào xe Hiểu Thanh Tĩnh, nói với anh: “Không phải anh muốn nấu cơm trưa cho tôi sao? Làm món tôi thích ăn ấy.” Trong túi rau này có cà chua và măng, cô thích ăn.

Hiểu Thanh Tĩnh ngẩn người, lập tức gật đầu: “Được.” Lại nhìn Hiểu Sơn Thanh nói: “Thuận tiện mang cho Sơn Thanh một phần nữa.”

Hả?

Hiểu Sơn Thanh không hiểu gì cả, ý là sao? Ba cậu mang cơm cho Diệp Trần? Thuận tiện mang cho cậu phần nữa?

Nhưng Hiểu Thanh Tĩnh đã lái xe đi rồi.

Hiểu Sơn Thanh xách túi rau đi theo Diệp Đồng Trần về văn phòng luật, lại hỏi cô: “Khách hàng nào vậy? Khách hàng mới của cô à? Sao cô không nói với tôi vậy?” Còn nữa, sao lại gặp ba cậu? Cậu chỉ mới ghi hình chương trình một ngày không đến văn phòng luật, đã xảy ra nhiều chuyện cậu không biết như vậy sao?

“Một vụ án rất đơn giản, hiện tại đang chờ ngày hầu tòa.” Diệp Đồng Trần vừa nói vừa hỏi: “Ai tìm tôi vậy?”

Đới Dã mở cửa cho cô, ánh mắt ra hiệu, người tìm cô đang ở bên trong.

“Chính là người này.” Hiểu Sơn Thanh cũng đi vào, nhìn người đàn ông trên ghế sofa nói.

Một người đàn ông trẻ tuổi mà cậu chưa từng gặp, cạo đầu đinh, mắt một mí, trông khoảng hơn 20 tuổi, giữa hai đầu lông mày lộ rõ vẻ hung dữ.

Cậu ta từng ngồi tù.

Diệp Đồng Trần nhìn cậu ta.

Cậu ta cũng đang nhìn cô, đặt cốc nước trong tay xuống, đứng dậy: “Tôi tìm cô.”

“Xin hỏi cậu là?” Diệp Đồng Trần hỏi cậu ta: “Tìm tôi có việc gì không?”

Người đàn ông không nói tên mình, mà cảnh giác nhìn xung quanh văn phòng luật có nhiều người như vậy, lại nhìn camera nói: “Ở đây có camera giám sát à?”

Diệp Đồng Trần nói: “Đó là camera livestream, hiện tại đang livestream.”

Người đàn ông nhíu mày rõ rệt, luống cuống né về phía cửa, không muốn bị camera quay trúng, suýt chút nữa thì đụng phải cửa.

Khiến Đới Dã, Hiểu Sơn Thanh, dì Hà đều ngẩn người, người này… bây giờ mới biết văn phòng luật có livestream? Cậu ta muốn làm gì vậy?

“Cậu yên tâm, tổ chương trình sẽ làm mờ mặt.” Diệp Đồng Trần nhìn cậu ta hỏi: “Cậu có việc gì thì cứ nói?”

Người đàn ông bèn nói: “Ở đây không tiện nói chuyện, cô đi với tôi đến một nơi không có camera giám sát, những người khác không được đi theo, chỉ có hai chúng ta nói chuyện.”

Đới Dã và Hiểu Sơn Thanh lập tức cảnh giác.

“Cậu có chuyện gì thì cứ nói ở văn phòng luật.” Hiểu Sơn Thanh nói với cậu ta.

Nhưng người đàn ông lại nhìn chằm chằm Diệp Đồng Trần nói: “Tôi chỉ nói chuyện với cô, cô yên tâm, tôi đến đây không phải để làm hại cô, mà là muốn bàn với cô một vụ làm ăn.”

Thật thú vị.

Diệp Đồng Trần mơ hồ nhìn thấy một con dao trên người cậu ta, người này từ trong ra ngoài đều toát ra vẻ hung thần ác sát, nhưng dường như cậu ta thật sự không có ý định giết cô, thậm chí còn lộ ra vẻ… ngu ngốc lạc lõng với xã hội.