Luật Sư Biết Phép Thuật, Ai Cũng Không Cản Được!

Chương 7: Tống thẳng vào trại giam đi!




“Đừng hoảng, trước tiên chị đừng hoảng, mau gửi địa chỉ cho tôi, tôi chạy tới ngay!”

Lý Phi Phi trốn ở góc tường trong phòng, vừa lo lắng vừa sợ hãi nhìn chằm chằm ra phía cửa. Khóa cửa đã bị hỏng, cô ấy phải dùng bàn ghế để chặn lại. Căn phòng nhỏ này là căn phòng cô ở lúc chưa gả đi, không có nhà vệ sinh riêng, khóa cửa hỏng vài năm chẳng ai thay, đồ đạc vứt lung tung, bụi bặm ngập trời. Từ khi cô ấy lấy chồng, căn phòng này trở thành kho chứa đồ, và hiện tại cô ấy bị em trai cùng cha khác mẹ – Lý Dũng và mẹ kế Vương Lệ bắt về nhốt trong đây.

Điện thoại cô ấy vốn bị Lý Dũng cướp đi rồi, họ sợ cô ấy tiếp tục lên livestream “ăn nói bậy bạ” làm họ mất mặt. Nhưng không hiểu sao lúc nãy cô ấy lại mò được điện thoại trong túi mình. Bên trong đấy còn có một gói giấy in quảng cáo của [Văn phòng Luật Hiểu], chính là gói mà luật sư Diệp đã đưa cho cô ấy lúc ở bệnh viện!

Cô ấy đột nhiên cảm thấy luật sư Diệp như là một vị thần được ông trời phái xuống để cứu rỗi mình vậy!

Luật sư Hiểu Sơn Thanh, đồng nghiệp của luật sư Diệp, đang vội vã chạy đến, vừa định vị vị trí của cô ấy vừa thở hổn hển bảo rằng cô ấy chỉ cần nhấp vào hợp đồng ủy quyền cậu gửi và ký tên, để cậu với tư cách là luật sư đại diện của cô ấy có thể danh chính ngôn thuận bảo vệ cô ấy.

Cậu còn nói: “Đừng lo về phí đại diện, tôi hỗ trợ chị miễn phí!”

Lý Phi Phi bỗng dưng muốn khóc, cách một cánh cửa, cô ấy nghe thấy Lý Dũng đang gọi điện cho chồng cô là Vương Nhất Khang, hoàn toàn đứng về phía hắn ta, nói: “Chuyện này đúng là chị em đã cư xử quá đáng. Anh yên tâm, nhà em đã đưa chị về rồi, tạm thời không cho dùng điện thoại, chị sẽ không thể lên mạng nói lung tung nữa đâu, yên tâm đi. Đợi nhốt hai ngày cho chị bình tĩnh lại, nhà em sẽ bảo chị lên mạng thừa nhận bản thân nói bậy là xong, coi như qua chuyện. Hai người cũng có con với nhau rồi, chúng ta vẫn là người một nhà…”

Ba ruột cô ấy đứng bên cạnh nhỏ giọng nhắc Lý Dũng: “Con nói với anh rể con rằng vì đứa trẻ, làm sao có thể thực sự ly hôn được. Đây đều là chuyện gia đình, đóng cửa bảo nhau hai nhà mình bàn bạc kỹ là giải quyết được thôi, không thể ly hôn kiện tụng được.”

Đây chính là người nhà của cô, vì không muốn hoàn lại 88 nghìn tiền sính lễ, vì sợ mất mặt mà muốn cô phải hy sinh cả cuộc đời.

Lý Phi Phi cố nén nước mắt, tay run rẩy nhấp vào hợp đồng ký kết trực tuyến mà luật sư Hiểu gửi đến, ký tên mình vào…

Bên ngoài, Lý Dũng cúp điện thoại, nói với ba cô ấy: “Vương Nhất Khang nói không ly hôn cũng được nhưng trước hết phải xóa toàn bộ dữ liệu trong điện thoại của chị hoặc đưa nó cho anh ta.”

Ba cô gần như chẳng thèm bận tâm: “Vậy cứ đưa cho thằng bé đi, vì đứa nhỏ, hai đứa nó không thể ly hôn được. Con giữ điện thoại của chị con đúng không?”

Lý Phi Phi hoảng loạn gửi hợp đồng đi, Lý Dũng nhận ra điện thoại không có trong túi thì bắt đầu đẩy cửa. Thấy cửa bị chặn, anh ta lớn tiếng chất vấn: “Lý Phi Phi, chị lấy điện thoại rồi phải không? Chị đang nói chuyện với ai?”

Từ khe cửa bị đẩy ra, Lý Phi Phi đối diện với ánh mắt hung tợn của anh ta, máu cả người đều lạnh toát, cô ấy luống cuống tay chân chặn cửa.

Nhưng sức lực anh ta rất khoẻ, sau khi đẩy đổ bàn ghế, anh ta xông tới cướp điện thoại di động của Lý Phi Phi: “Chị còn dám liên lạc với người khác! Đưa đây!”

Lý Phi Phi cầm điện thoại quỳ gối xuống trước mặt Lý Dũng, khóc nấc lên: “Con và mọi người mới là người một nhà, còn là con gái ruột của ba mà!”

Ba cô ấy, Lý Quần, bước đến, tức giận nói: “Để người đời thấy mày qua lại với phụ nữ, mày vui lắm à? Mày không thấy xấu hổ ư? Vì mày mà cái nhà này bị người trong xóm chỉ trỏ! Nếu bây giờ ly hôn, ai còn để ý mày nữa? Mày không phải con gái tao, tao đếch thèm quan tâm tới chuyện của mày!”

“Ba đừng lắm lời với chị ta làm gì, chị ta bị ma quỷ mê muội chẳng biết ai tốt với mình đâu.” Lý Dũng mạnh bạo tách ngón tay của cô ấy ra, không hề quan tâm bàn tay bị rách của cô ấy đang chảy máu, chỉ lo dùng sức đoạt điện thoại xoá dữ liệu.

Lý Phi Phi tuyệt vọng gào to, đứng dậy vớ lấy cây kéo rỉ sét trên sàn nhà, run rẩy hét lớn: “Trả điện thoại cho tôi, các người muốn ép tôi chết sao? Tôi chết rồi các người mới hài lòng đúng không!”

Lý Dũng và Lý Quần chưa kịp phản ứng, trong điện thoại đột nhiên phát ra tiếng của Hiểu Sơn Thanh: “Lý Phi Phi, chị đừng làm liều! Không nên tự tử! Chị hãy tin vào pháp luật, tin vào tôi! Tôi và luật sư Diệp đang nỗ lực bảo vệ quyền lợi cho chị! Chị không được chết!”

Lý Dũng lập tức tắt máy.

Lý Phi Phi cầm kéo khóc thảm thiết.

****

Trên đường cao tốc, Hiểu Sơn Thanh đạp chân ga hết mức, hận không thể mọc cánh bay đến. Sao quãng đường lại xa vậy chứ? Lúc này cậu thật sự hy vọng trên đời có tồn tại quỷ thần, có nhân quả báo ứng!

Nếu Đồng Trần Thiên Sư mà ba cậu ngày ngày thờ phụng thực sự linh thiêng, xin Người hãy phù hộ Lý Phi Phi, nhất định phải phù hộ cô ấy…

Cậu đạp ga rẽ khỏi đường cao tốc, trước mặt đột nhiên xuất hiện một con đường nhỏ không có trên bản đồ. Cậu chưa kịp phản ứng đã lái lên con đường đó, đang định quay xe trở lại thì nghe tiếng thông báo từ hệ thống định vị: “Bạn đã đến đích, điểm đến ở phía trước bên phải của bạn.”

Cái gì? Chẳng phải còn tận hai mươi phút nữa mới đến nơi sao? 

Hiểu Sơn Thanh sững sờ, nhưng chỗ cậu đang đậu đúng là điểm đến. Phía trước bên phải là một ngôi nhà mới xây. Cậu không nghĩ ngợi nhiều, mở cửa xe, chạy thẳng vào ngôi nhà đó.

****

Trên một con đường khác, Diệp Đồng Trần ngồi trong xe Giang Dã nhanh chóng rút một tờ giấy, nôn ra một ngụm máu.

Giang Dã đang lái xe vốn tưởng rằng cô say xe buồn nôn, nhưng khi nhìn thấy máu trên giấy, gã tức khắc sững sờ: “Chuyện gì vậy?”

Trước mắt Diệp Đồng Trần tối sầm lại, cô dựa người vào lưng ghế. Lúc này, cô không thuần là bị “hạ đường huyết” nữa. Ở văn phòng luật, cô đã sử dụng thuật chuyển vật từ xa, đưa điện thoại của Lý Phi Phi về lại túi của cô ấy, đó chỉ là thuật đơn giản. Nhưng mới vừa rồi cô dùng thêm thuật dịch chuyển không gian, còn khó hơn thuật dịch chuyển vật gấp nhiều lần, thân thể này của cô không chịu nổi.

Cô cần bồi bổ ngay lập tức, cô rút nửa thanh chocolate còn thừa trong túi cho vào miệng.

“Anh đưa em đến bệnh viện trước.” Ngữ khí Giang Dã vô cùng kiên quyết.

Diệp Đồng Trần chỉ “suỵt” một tiếng, khép mi nói với gã: “Đưa tôi về nhà, anh đừng nói chuyện, tôi nghe xong buồn nôn lắm.”

Giọng nói của cô càng dứt khoát hơn gã.

Giang Dã khó tin liếc sang nhìn cô một cái, cô dường như đã biến thành một người khác, từ trước đến nay cô ấy chưa bao giờ nói chuyện như thế với gã.

Khuôn mặt nhợt nhạt của cô dưới ánh sáng mờ ảo xuyên qua lớp kính xe, trông như hóa thân của một nàng tiên nữ.

Cuối cùng, Giang Dã lái xe đưa Diệp Đồng Trần về lại căn hộ của Diệp Trần. Căn hộ này do Giang Dã mua, sau khi ký hợp đồng với Diệp Trần, gã đã sắp xếp cho cô ấy ở đây vì hoàn cảnh của cô khó khăn, cuộc sống chắt chiu khắc khổ, luôn phải ở ghép với người khác trong điều kiện rất tệ.

Gã nói cho Diệp Trần, nơi này chính là nhà của cô ấy, vĩnh viễn là nhà của cô ấy.

Nhưng thỉnh thoảng cô ấy rất nổi loạn, luôn muốn thoát khỏi căn nhà này, cho nên trong hai ngày mất liên lạc Giang Dã đã cố ý không tìm cô ấy, cũng không báo cảnh sát, gã muốn cô ấy tự suy nghĩ thật kỹ, nhưng bây giờ sau khi trở về thấy mặt cô ấy tái nhợt như vậy, cánh tay bó thạch cao, còn nôn ra máu, gã lại không đành lòng.

Đưa cô vào nhà xong, Giang Dã đun nước sôi nấu mì cho cô, gã nhìn cô ngồi bên bàn ăn yên tĩnh ăn hết một bát mì, một phần pizza cỡ lớn, thêm mười mấy cái sủi cảo chay, một phần bánh hạt dẻ, bốn lon Coca… Ăn sạch sẽ, trong lòng Giang Dã càng lo lắng hơn: “Theo anh đi bệnh viện một chuyến đi, đừng giận dỗi nữa, em không muốn tham gia tiệc rượu, anh sẽ cho em mấy tháng nghỉ phép, em chăm sóc sức khỏe thật tốt, đi nghỉ dưỡng đi.”

Cô lại giơ ngón tay lên “suỵt” gã, mắt không rời khỏi màn hình máy tính xách tay.

Cô vừa ăn vừa nghịch máy tính xách tay, Giang Dã không biết cô đang làm gì, chỉ nghe thấy cô dường như đang xem livestream. Từ buổi phát trực tiếp vọng ra giọng một người đàn ông: “Nói chuyện đàng hoàng, đừng động tay chân! Tôi đang livestream, 100 nghìn khán giả đang xem đấy. Nếu các anh dám động tay động chân, đây sẽ là bằng chứng các anh gây rối!”

Giang Dã nhận ra giọng nói này, chẳng phải là luật sư nam của văn phòng luật nhỏ đó sao? Hình như tên là Hiểu Sơn Thanh gì đó? Cô ấy quen thân với anh ta lắm sao?

“Em có bạn mới à?” Giang Dã cảm thấy hơi bực bội, nhíu mày nhẹ. Kể từ khi phát hiện ra Diệp Trần, gã đã biết cô ấy chắc chắn sẽ trở thành ngôi sao điện ảnh tiếp theo, sẽ là tác phẩm xuất sắc nhất của gã. Vì vậy, gã đã bắt Diệp Trần cắt đứt liên lạc với tất cả bạn bè cũ để tránh bị đào bới ra những thông tin bất lợi. Không ngờ mới rời xa gã một hai ngày, cô ấy đã có một người bạn mới mà không được phép.

Nhưng cô vẫn không để ý đến gã, chăm chú nhìn vào màn hình máy tính xách tay.

Giang Dã châm một điếu thuốc, hít một hơi, cố nén cơn bực bội: “Tiểu Diệp, em luôn là đứa trẻ ngoan ngoãn và lịch sự mà. Anh đang nói chuyện với em đấy.”

Cuối cùng Diệp Đồng Trần cũng ngẩng mắt lên khỏi màn hình nhìn gã, nhưng lại nói: “Dập thuốc đi.” Khó chịu quá!

Giang Dã tựa vào lưng ghế, tay có hình xăm kẹp điếu thuốc, cười nhẹ. Qua làn khói mờ ảo, gã nhìn Diệp Trần với tính cách đã thay đổi hoàn toàn và nói: “Em vẫn còn giận anh à? Định dùng thái độ này để phản kháng anh sao? Tiểu Diệp, em đang giận chuyện gì vậy? Là vì công ty tung tin đồn em là con riêng của Kỷ Vọng? Hay là vì trước đây anh sắp xếp em tiếp đãi sếp Cố?”

Tiếp đãi sếp Cố, tức là làm cho Diệp Trần say rượu, rồi đưa thẻ phòng cho vị sếp Cố đó, xem Diệp Trần như một món tráng miệng để tiếp đãi ông chủ lớn.

Diệp Đồng Trần nhìn Giang Dã, nhưng tay vẫn đang thao tác trên máy tính xách tay. Trong máy tính quả nhiên có những bằng chứng mà nguyên chủ Diệp Trần đã lưu giữ – các đoạn chat yêu cầu cô ấy tham gia các buổi tiệc rượu, bản ghi âm đối chất về việc công ty cô lập và tung tin đồn về cô ấy, cũng như toàn bộ bản ghi âm về việc cô ấy trốn thoát khỏi khách sạn và Giang Dã không cho cô ấy báo cảnh sát…

Diệp Trần đã làm rất tốt, cô ấy luôn cố gắng thu thập bằng chứng, bảo vệ bản thân, muốn thoát khỏi công ty và thoát khỏi Giang Dã.

Giang Dã ngồi đối diện, biện minh mà không hề có ý hối lỗi: “Anh đã hứa với em rồi, nếu em không thích những chuyện này thì anh sẽ không sắp xếp nữa, sao em còn giận anh?” Gã nói: “Tiểu Diệp à, em quá ngây thơ và đơn thuần rồi. Em nghĩ điều gì quan trọng nhất trong cuộc sống? Trinh tiết à? Vớ vẩn, phụ nữ đừng để trinh tiết trói buộc mình. Khi mẹ em cần tiền phẫu thuật trong bệnh viện, trinh tiết đâu có cứu được bà ấy.”

Gã rít một hơi thuốc, thở ra, cả khuôn mặt chìm trong làn khói mờ ảo, giọng hơi khàn đục: “Tiền mới là quan trọng nhất. Tất cả những gì anh làm không phải để hại em, mà là để mở đường cho tương lai của em. Sếp Cố là chủ của Hoa Anh Ảnh Thị, nếu em chinh phục được ông ta thì cũng như có được tấm vé thông hành đến giải Ảnh hậu quốc tế. Thương vụ này chẳng phải rất có lời sao? Đừng làm ầm ĩ nữa, em muốn hủy hợp đồng với anh để về làm một luật sư nghèo à?”

Gã cười nhẹ rồi cuối cùng cũng dập tắt điếu thuốc: “Thôi đừng giận nữa, Tiểu Diệp. Em nghỉ ngơi một tháng đi, anh đã giúp em nhận một show truyền hình mới, là một chương trình về luật pháp do Đài Trung Ương lên kế hoạch. Đây là cơ hội hiếm có, lại là về luật pháp mà em thích. Nhân lúc em đang nổi tiếng, chắc chắn sẽ bùng nổ.”

Diệp Đồng Trần nhìn thấy từ khuôn mặt mơ hồ của gã cái “nhân” xuyên suốt cả cuộc đời. Gã sinh ra trong cảnh nghèo, bị bán đi, bị bỏ rơi, lớn lên trong nghèo khó, vì một bữa ăn no thật sự có thể làm mọi việc, bán máu, bán chính mình, giết người, phóng hỏa…

“Cô gái cuối cùng nghe anh nói những lời này đã chết rồi đúng không?” Sau khi Diệp Đồng Trần sao lưu chứng cứ xong, cô nhìn thẳng vào gã, nói: “Chết ngay trong chính căn nhà này.”

Ngón tay Giang Dã thoáng run lên.

Ngón tay Diệp Đồng Trần đột nhiên chỉ lên vách tường trắng tinh, một đường chỉ thẳng lên trần nhà: “Máu của cô ấy phun khắp nơi, từ vách tường đến đèn chùm. Tuy anh đã sửa sang lại căn nhà nhưng mùi máu vẫn rất tanh.”

Khuôn mặt của Giang Dã dần dần cứng đờ, nhíu mày chặt, nhìn cô với vẻ gần như kinh hoàng.

Từ phòng livestream đang mở trên máy tính vọng ra tiếng ồn ào hỗn loạn của một cuộc ẩu đả. Diệp Đồng Trần liếc nhìn, thấy Hiểu Sơn Thanh bị Lý Dũng đấm một cú vào mặt. Cô không còn tâm trí để đùa với Giang Dã nữa, đóng máy tính lại và nói: “Anh yên tâm, tôi sẽ không hủy hợp đồng đâu.”

Giang Dã ngạc nhiên, cô ấy… sao lại đổi ý vậy? Trước đây cô ấy còn thà chết cũng muốn hủy hợp đồng với anh ta, từ chối mọi buổi chụp hình và công việc.

“Anh không phải đã nhận một show truyền hình mới cho tôi sao?” Cô đứng dậy, cầm máy tính nói: “Cứ nhận đi, phim truyền hình, điện ảnh, quảng cáo, nhận hết đi. Đợi tay tôi khỏi, tôi sẽ phối hợp.” Hủy hợp đồng thì chỉ có lợi cho bọn họ thôi, bọn họ phải chịu trừng phạt pháp luật.

Giang Dã hoàn toàn bối rối, nhưng thấy cô cầm máy tính đi thẳng ra ngoài: “Em đi đâu vậy?” Anh ta đứng dậy vội hỏi.

“Không phải anh cho tôi nghỉ phép một tháng sao? Tôi đi nghỉ mát.” Cô mở cửa, quay đầu lại nói với Giang Dã đang đuổi theo: “Gần đây hãy tránh xa đồ điện.”

Giữa lúc Giang Dã khó hiểu, cô đã ra ngoài rồi đóng sầm cửa lại. Nồi áp suất trong bếp bắt đầu kêu “tít tít”, là gã đang hầm sườn cho cô.

Giang Dã đành bước nhanh vào bếp ngắt điện, nhưng gã vừa đến gần nồi áp suất, nồi đột nhiên phát ra một tiếng nổ dữ dội.

Giang Dã chỉ kịp ôm đầu khụy gối mặt đất, bát canh cùng với sườn đều bắn hết lên mu bàn tay và cơ thể gã, cửa kính phòng bếp cũng vỡ vụn…

Giang Dã cảm thấy cực kỳ đau rát…

****

Trong sân nhà họ Lý, Hiểu Sơn Thanh ngã sõng soài trên mặt đất, ngoài cảm giác đau đớn còn cảm thấy choáng váng và sợ hãi… Người nhà họ Lý vây quanh cậu, những khuôn mặt méo mó cùng với gương mặt đẫm nước mắt của Lý Phi Phi đang cố gắng vùng vẫy…

Thế nhưng, cậu không còn nghe thấy bất cứ âm thanh nào nữa.

Thiết bị trợ thính ốc tai của cậu đã rơi mất, trong tích tắc cậu như bị chìm vào một vùng biển chết, nỗi kinh hoàng và bất lực nuốt chửng lấy cậu. Cậu vội vã bò dậy, lục lọi trên mặt đất tìm kiếm máy trợ thính của mình. Cuối cùng cậu tìm thấy nó trong chậu nước bên cạnh, ướt sũng trong tay, cậu luống cuống nhét vào tai. Lỗ tai đầy máu, cơn đau không còn là điều đáng sợ nhất, mà chính thế giới không có âm thanh mới khiến cậu khiếp đảm.

Nhưng máy trợ thính dường như đã hỏng, cậu không nghe thấy gì cả. Cậu hoàn toàn chìm trong tĩnh lặng, không một âm thanh nào lọt vào tai.

Có người đến kéo vai cậu, cậu có thể nhìn thấy bọn họ đang mắng cậu, nhìn thấy Lý Phi Phi bị mẹ kế bắt giữ định trói lại, cô ấy há to miệng như đang gọi cậu…

Nhưng cậu không nghe thấy, cậu bắt đầu mất khống chế cảm xúc, phẫn nộ hất tay đối phương ra, hét lớn: “Các người không được trói chị ấy!”

Ngay cả giọng nói mình, cậu cũng không nghe thấy, không biết mình nói có đúng có rõ không. Cậu nhớ lại thời thơ ấu, khi mới đeo máy trợ thính để học nói. Lúc đó, cậu phát âm rất to rất kỳ quặc, ai nấy đều cười trêu khiến cậu cảm thấy vừa hoang mang vừa bất lực. Khi ấy, ba cậu đã cúi người xuống, xoa nhẹ đầu cậu, cậu ngẩng đầu lên thì trông thấy ba đang chậm rãi phát âm từng chữ: “Con nói giỏi lắm!”

“Đấy là phạm pháp, các người không thể làm thế được!” Hiểu Sơn Thanh cũng không rõ bản thân đang nói gì, cảm xúc của cậu càng lúc càng mất khống chế.

Một bàn tay từ đâu bất chợt đặt lên vai cậu, cậu như chú chim sợ cành cong run rẩy muốn đẩy tay nó ra, nhưng khi cậu ngước lên lại thấy khuôn mặt trắng nhạt đầy tinh xảo của cô…

Cô nhíu mày nhìn cậu, bàn tay dịu dàng nâng gương mặt cậu xoay qua kiểm tra vết thương bên má và chỗ tai chảy máu.

Cô mở miệng nói gì đó với cậu, thế nhưng Hiểu Sơn Thanh không nghe thấy, cậu luống cuống lắc đầu, miệng lẩm bẩm vô thức: “Tôi không nghe thấy, Diệp Trần, tôi không nghe thấy cả…”

Cô nắm chặt cánh tay cậu đang cầm máy trợ thính.

Ngay khoảnh khắc cô chạm vào, Hiểu Sơn Thanh lập tức có thể nghe được giọng của cô, như thể có người trong đầu cậu, nói: “Đừng sợ, Hiểu Sơn Thanh.”

Cậu đờ đẫn nhìn Diệp Trần, cứ ngỡ là ảo giác, ảo thính của bản thân nên đỏ hoe mắt. Cô dìu tay kéo cậu đứng dậy, cậu có thể nghe rõ mồn một giọng nói của cô và chỉ nghe thấy mỗi giọng nói của cô.

Giọng cô tựa như là truyền từ trong lòng bàn tay tới truyền thẳng vào trong tâm trí cậu.

“Ai đã ra tay?” Diệp Đồng Trần nắm bàn tay dính máu Hiểu Sơn Thanh, cô nhíu mày quét qua đám người phía đối diện: “Hay là tất cả các người đều động thủ?”

“Mày là đứa nào?” Lý Dũng dựa vào thân hình to lớn, hùng hồn tiến lên hỏi: “Nhà tao đều ra tay hết đấy thì sao? Đứa nào xông vào nhà tao quản chuyện nhà tao, tao đập đứa nấy!” Anh ta giơ tay định xử lý Diệp Trần.

“Lý Dũng!” Lý Phi Phi hét lớn.

Hiểu Sơn Thanh cuống quít muốn bảo vệ Diệp Đồng Trần.

Cô lại vung tay ngăn Hiểu Sơn Thanh lui về phía sau một bước.

Khoảnh khắc ngón tay Lý Dũng chạm vào cô, cửa sổ phòng bên cạnh anh ta đột nhiên “bùm” một tiếng nổ tung, mảnh vỡ thủy tinh văng tung tóe lên mặt anh ta.

Diệp Đồng Trần nhanh chóng kéo Hiểu Sơn Thanh lùi về sau vài bước, Lý Dũng gào thét đau đớn, phần lớn gương mặt lẫn cơ thể anh ta đều bị rạch nhiều vết, một vài mảnh thủy tinh còn cắm hẳn vào mặt anh ta.

Người nhà họ Lý sợ hãi, không ai nghĩ nồi cơm điện cắm dưới cửa sổ phòng bếp sẽ bất thình lình phát nổ, bể luôn cửa sổ kính, bà mẹ kế Vương Lệ cũng mặc kệ Lý Phi Phi, vội chạy sang xem con trai bà ta.

Lý Phi Phi ngây ra chốc lát rồi chạy ngay tới ôm chặt cánh tay Diệp Đồng Trần òa khóc: “Luật sư Diệp!”

Diệp Đồng Trần kéo Lý Phi Phi đứng ra phía sau mình, nói với người nhà họ Lý: “Vừa rồi các người thừa nhận ra tay đánh người đúng không? Cả nhà ba người gây rối, hành hung người khuyết tật, phá hoại tài sản người khác, các người đã phạm pháp nặng rồi.”

Người nhà họ Lý nổi giận đùng đùng muốn xông tới.

Ngoài cửa truyền đến tiếng xe cảnh sát.

Trên đường tới đây, Diệp Đồng Trần đã báo cảnh sát rồi.

Vài viên cảnh sát đi vào thấy người nhà họ Lý muốn động thủ, quát lớn: “Làm gì vậy! Đánh người là phạm pháp đấy biết chưa!”

“Đã nói phạm pháp mà không nghe.” Diệp Đồng Trần một tay kéo Hiểu Sơn Thanh, một tay kéo Lý Phi Phi, nói với cảnh sát: “Anh nhìn xem, bọn họ đánh luật sư của chúng tôi, luật sư của chúng tôi là người khiếm thính, bọn họ còn đánh hỏng cả thiết bị trợ thính, thiết bị này ít nhất cũng 300 – 400 nghìn, chúng tôi yêu cầu làm giám định thương tật, không chấp nhận hòa giải, tống thẳng vào trại giam đi.”

Hiểu Sơn Thanh nắm chặt tay Diệp Đồng Trần, bên tai cậu chỉ vang vọng mỗi giọng nói của cô, ánh mắt nhìn cô như thần tiên! Cô thật tài giỏi, nếu là cô nhất định có thể làm cho chính nghĩa mãi tồn tại.