Luật Sư Biết Phép Thuật, Ai Cũng Không Cản Được!

Chương 54: Chân tướng rõ ràng, Bạch Vi thú nhận




Bên trong phòng bệnh VIP yên tĩnh, từ đầu đến cuối Bạch Vi chẳng hề tìm được chiếc bật lửa của mình. Thật ra sau khi về nước cô ta cũng đã ít hút thuốc lại. Cô ta lại giả vờ là một cô gái ngoan không thuốc lá không rượu chè trước mặt người chồng Vương Siêu. Chỉ có lần gặp Tôn Khả đó, hai người họ đã cùng nhau chia sẻ một điếu thuốc trong căn hầm tối tăm.

Tôn Khả không biết hút thuốc. Anh ta chỉ hút điếu thuốc đầu tiên do cô ta châm lửa, giống như ngày xưa trong căn phòng ở quê nhà, khi anh ta lần đầu tiên nếm trải cảm giác của một nụ hôn. Và người mang đến cho anh ta trải nghiệm ấy, cũng chính là cô ta.

Ngày hôm ấy, cô ta hỏi Tôn Khả rằng nếu không gặp được cô, liệu cuộc đời anh ta có hoàn toàn khác đi không? Liệu anh ta có sống một cuộc đời bình thường như bao người khác – học hành, làm việc, kết hôn, sinh con?

Nhưng Tôn Khả đáp: “Nếu không gặp được em, anh đã chết từ năm 15 tuổi rồi.”

Anh ta hỏi cô ta: “Em còn nhớ năm 15 tuổi, khi anh đứng trên sân thượng trường học, em đã hỏi anh có thấy một con mèo màu cam chạy lên đó không?”

Anh ta kể tiếp: “Lúc đó anh đang định nhảy xuống, muốn kết thúc tất cả. Nhưng em đã gọi anh lại, nhờ anh cùng tìm mèo. Anh đã đi cùng em tìm kiếm rất lâu, dù chẳng thấy con mèo nào cả. Từ đó, anh không còn nghĩ đến chuyện tự tử nữa.”

Cô ta tất nhiên nhớ rõ chuyện đó.

Bên trong tầng hầm, cô ta nói với Tôn Khả, thật ra hoàn toàn chẳng có chú mèo màu cam nào cả. Cô ta biết Tôn Khả đang định nhảy xuống, cho nên mới viện cớ lừa anh ta leo xuống. Cô ta không ngờ rằng sau lần đó, mỗi ngày Tôn Khả cũng đợi cô ta đến tìm mèo.

Tôn Khả bật khóc trong làn khói thuốc lá, anh ta nói rất nhiều rất nhiều lời với cô ta, hỏi những năm qua cô ta sống ở nước ngoài có tốt không? Có phải rất vất vả không? Cũng hỏi Vương Siêu đối xử với cô ta có tốt không?

Trong làn khói kia, cô ta hôn anh ta, đó là một nụ hôn khác biệt với Vương Siêu, Vương Siêu sẽ càng muốn nhiều hơn, nhưng Tôn Khả sẽ không, Tôn Khả chỉ khóc.

Luật sư Diệp ngồi đối diện với cô ta, mở livestream trên điện thoại di động ra, đặt lên trên bàn.

Ống kính của phòng live nhắm thẳng vào Hiểu Sơn Thanh ở bên ngoài phòng cấp cứu, cậu ngồi trên ghế nhíu chặt lông mày, đang đợi tin tức của Tôn Khả.

Bạch Vi cầm điếu thuốc cười cười, muốn hỏi luật sư Diệp muốn dùng điều này để công kích cô ta sao?

Nhưng còn chưa đợi cô ta mở lời, ống kính đã chuyển từ phía Hiểu Thanh Sơn quay trở về đồn cảnh sát ——

Tống Minh Minh lại nói: “Thử sinh nhật của Kim Tú Tú xem.”

Bọn họ dùng sinh nhật của Kim Tú Tú để mở khóa chiếc điện thoại nắp gập cũ kỹ kia, tìm được đoạn video đã phủ bụi ở bên trong đó.

Video được ấn mở, tiếng khóc của Kim Tú Tú cùng với tiếng gào thét của Diêu Tiểu Nguyệt cùng được truyền đến.

Tống Minh Minh đột nhiên đưa tay che đi ống kính, trong phòng live chỉ còn có thể nhìn thấy những đường vân tay của Tống Minh Minh và những âm thanh phát ra từ trong đoạn video.

Diêu Tiểu Nguyệt đang kêu gào: “Vương Tuấn, anh mau buông con bé ra! Anh buông Tú Tú ra, tôi hầu hạ anh, Tú Tú không làm chuyện này! Tú Tú nó còn nhỏ lắm, nó vẫn là con nít! Vương Tuấn, anh không phải con người! Lý Kiến Tài, anh thả tôi ra! Con mẹ nó, anh thả tôi ra! Tôi phải giết các người! Các người sẽ chết không yên đâu! Súc sinh!”

Lý Kiến Tài nói: “Nó đã tròn 18 rồi, tiếp khách không phạm pháp. Con gái của con điếm mà vẫn còn tỏ vẻ trong sạch sao? Nếu nó thật sự trong sạch, nghe nói sẽ được ngồi máy bay tư nhân còn hưng phấn gì hả? Con gái của cô giống cô, trời sinh yêu thích bám vào người giàu có, làm gái.”

Phần bình luận như sóng biển cuồn cuộn ——

[Đây là video gì thế? Nghe… thật thê thảm quá đi.]

[Là giọng của ai nhỉ? Điện thoại di động này là của Tôn Khả sao? Người bên trong đang gọi Tú Tú, là Kim Tú Tú hả? Kim Tú Tú gặp phải chuyện gì thế?]

[Vương Tuấn, Lý Kiến Tài… Không phải bọn họ cưỡng hiếp Kim Tú Tú đấy chứ?]

[Trời đất ơi, Kim Tú Tú đang khóc gọi mẹ mình kìa…]

[Người đang gào thét là mẹ của cô ấy sao? Nghe mà da đầu của tôi cũng tê dại luôn rồi, buồn nôn quá!]

[Lý Kiến Tài mới mắng mẹ Kim Tú Tú là điếm… Vậy mẹ của Kim Tú Tú chính là Diêu Tiểu Nguyệt à? Người đang gào thét chính là Diêu Tiểu Nguyệt, sau đó Kim Tú Tú đang bị tình nhân của Diêu Tiểu Nguyệt là Lý Kiến Tài với Vương Tuấn xâm phạm? Sụp đổ rồi, là thế này phải không? Xâm phạm một người trước mặt mẹ người ta, còn là người không thế?]

[Vương Tuấn là Vương Tuấn của vụ án ngược đãi mèo kia đúng không? Ba của Vương Siêu đã bị giết.]

[Móa…. Trên máy bay tư nhân à? Cơ trưởng này sẽ không phải là cơ trưởng Quách Hiện một trong những người chết đấy chứ? Vậy nên tất cả năm người bị giết đều là người làm hại và cưỡng hiếp Kim Tú Tú trước đây sao? Tôn Khả đang báo thù cho Kim Tú Tú à?]

[Đây mới là động cơ thật sự khiến Tôn Khả gây án?]

[Sao cảnh sát Tống lại che đi thế! Cho bọn tôi xem ai mới là súc sinh đi! Xem thử rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi!]

[Hẳn là cảnh sát Tống đang cố bảo vệ Kim Tú Tú… Lúc đó Kim Tú Tú mới chỉ 18 tuổi thôi…]

[Thật tàn nhẫn quá, Lý Kiến Tài nói những gì vậy, có phải ông ta đã tính toán kỹ để chờ Kim Tú Tú đủ 18 tuổi mới ra tay không…]

[Bọn chúng đáng phải chết, thật sự đáng phải chết.]

Bạch Vi lắng nghe và quan sát một cách bình thản. Dưới ánh mắt chăm chú của Diệp Đồng Trần, cô bỗng mỉm cười và nói:

“Cảnh sát Tống không cần phải như vậy đâu. Kim Tú Tú đã qua đời rồi, còn gì để bảo vệ nữa chứ? Hơn nữa, có lẽ cô ấy đã chẳng còn bận tâm từ lâu rồi.”

Diệp Đồng Trần nhìn cô, đáp lại: “Dù người đã mất, cảnh sát vẫn sẽ bảo vệ nạn nhân. Chúng tôi không bao giờ để ống kính hướng về phía nạn nhân.”

Bạch Vi cười nhạt, giọng đầy mỉa mai: “Thật vậy sao? Nhưng rồi có ích gì đâu? Cả cuộc đời nạn nhân đã bị hủy hoại, vậy mà kẻ gây tội sẽ bị kết án bao lâu? Một năm? Hai năm? Tôi từng đọc tin một giáo viên dâm ô học sinh chỉ bị phạt có 14 ngày.” Cô ta tự cười chế giễu: “Luật sư Diệp, 14 ngày, cô không thấy buồn cười sao?”

Diệp Đồng Trần im lặng lắng nghe.

“Họ thậm chí còn có thể nói rằng đó là tự nguyện, rằng cô gái đã quyến rũ anh ta. Con gái của một gái điếm thì còn ra thể thống gì? Nếu không muốn quyến rũ thì sao lại tự dâng mình lên tận cửa? Tại sao lại trang điểm, nhuộm tóc, ăn mặc như thế?” Những ngón tay cầm điếu thuốc của Bạch Vi run rẩy nhẹ, nhưng cô vẫn cười: “Luật sư Diệp này, trong tình huống như vậy, cô ấy phải làm sao để chứng minh mình là nạn nhân đây? Cô ấy đã nói không, cô ấy đã khóc, nhưng cô ấy lại là con gái của một… gái điếm, và đã tự nguyện lên chiếc máy bay riêng đó.”

Diệp Đồng Trần nhìn cô ta chăm chú, bỗng cảm thấy vô cùng đau lòng: “Những lời này… có phải Kim Thành đã nói với cô không?”

Bạch Vi sững sờ, ánh mắt cô chuyển từ ngỡ ngàng sang đau đớn, rồi không kìm được, ngón tay run rẩy, một giọt lệ lăn dài.

Cô ta vội vàng quay mặt đi, cố gắng lau nước mắt một cách kín đáo, nhưng bàn tay vẫn run rẩy dữ dội.

Vào giây phút này, Diệp Đồng Trần hiểu rõ rằng sau khi Kim Tú Tú bị xâm phạm, Diêu Tiểu Nguyệt với Kim Tú Tú đã từng nghĩ đến việc báo cảnh sát.

Nhưng Kim Thành đã vội vã đến và nói với họ: “Báo cảnh sát thì có ích gì? Một người phụ nữ lăng loàn đưa con gái mình tự nguyện lên máy bay riêng của người ta, rồi lại bảo ông chủ lớn kia cưỡng bức nó ư? Cảnh sát có tin không? Họ chỉ nghĩ là các người chưa thỏa thuận xong giá cả thôi. Nếu không muốn con gái mình bán thân thì tại sao lại đưa nó lên máy bay riêng của ông chủ người ta chứ?”

Cho nên Diêu Tiểu Nguyệt đã bị đả kích, bà ta cho rằng tự mình đã hại con gái.

Diệp Đồng Trần không có cách nào tưởng tượng được, lúc Diêu Tiểu Nguyệt gửi tin nhắn cuối cùng cho Kim Tú Tú, bà ta đang ôm một loại tâm trạng đau khổ như thế nào.

Cô nói với Bạch Vi: “Không phải như vậy đâu. Cho dù cô tự nguyện lên chiếc máy bay kia, bọn họ cưỡng ép xâm phạm cô chính là phạm tội. Chuyện này không liên quan gì đến việc cô mặc quần áo gì, nhuộm tóc gì, là con gái của ai cả.”

Cô không có cách nào nói với Kim Tú Tú của lúc đó rằng đương nhiên báo cảnh sát có tác dụng, rằng trên thế giới này vẫn còn có người cảnh sát kiên trì tìm kiếm chân tướng giống như Tống Minh Minh, vẫn đang bảo vệ từng người bị hại.

Nhưng cô có thể cho Bạch Vi của hiện tại thấy, Tống Minh Minh và đồng nghiệp của anh ấy đang nỗ lực để không ai bị oan uổng, và họ luôn vô thức bảo vệ nạn nhân.

“Cô có biết tại sao Tôn Khả dù cẩn thận như vậy mà vẫn để lại đoạn video này không?” Diệp Đồng Trần nói với cô: “Có lẽ anh ta không muốn sau khi mình chết đi, những sự thật này cũng bị chôn vùi theo. Anh ta muốn sự thật được phơi bày, muốn mọi người biết rằng những kẻ đó đáng chết, muốn Kim Tú Tú biết rằng đó không phải lỗi của cô ấy hay mẹ cô ấy, mà là lỗi của những kẻ đó.”

Diệp Đồng Trần nghĩ, có lẽ Tôn Khả sợ rằng sau khi anh ta chết, Bạch Vi cũng sẽ tìm đến cái chết.

Bạch Vi cố gắng kìm nén cảm xúc, nhưng nước mắt vẫn tuôn rơi. Cô nhớ lại lần đầu tiên bị Đổng Thanh Phong sàm sỡ tại nhà ông ta. Khi cô chạy ra khỏi nhà Đổng Thanh Phong, Tôn Khả đã đuổi theo cô và nói: “Chúng ta hãy đi báo cảnh sát. Tôi đã thấy hết rồi, tôi có thể làm nhân chứng. Tôi không sợ đâu.”

Lúc đó, cô ta nghĩ rằng anh ta thật ngây thơ. Cô ta hỏi anh ta làm sao chứng minh được rằng cô ta không tự nguyện? Ở trường học, trong thị trấn, ai cũng cho rằng cô ta là một cô gái không ra gì. Chẳng ai tin cô ta cả. Dù có báo cảnh sát, cô ta cũng chỉ bị mắng là không đứng đắn. Cuối cùng, cô ta sẽ bị đuổi học, bị mọi người chê cười. Người bị trừng phạt vẫn sẽ là cô ta.

Nhưng Tôn Khả nói: “Tôi tin tưởng cậu, ít nhất trên đời này vẫn còn có tôi tin tưởng cậu. Tôi sẽ nghĩ cách chứng minh là lỗi của ông ta chứ không phải lỗi của cậu!”

Hóa ra đã nhiều năm như vậy rồi, anh ta vẫn ngây thơ như thế, vẫn muốn cho tất cả mọi người biết đó không phải lỗi của cô ta, không phải lỗi của cô ta và mẹ cô ta.

Diệp Đồng Trần không nói gì thêm. Bạch Vi đang khóc. Có lẽ đã quá lâu quá lâu rồi cô ta không khóc, đến nỗi cố gắng hết sức để che giấu những giọt nước mắt của mình. 

Không biết đã bao lâu trôi qua, trong phòng livestream truyền đến giọng nói của Hiểu Sơn Thanh.

Hóa ra ống kính đã truyền đến ngoài phòng cấp cứu, Hiểu Sơn Thanh đứng dậy đón tiếp bác sĩ, hỏi về tình hình của Tôn Khả.

Bác sĩ nói: “Chúng tôi đã cứu được anh ta, nhưng cần chuyển sang phòng hồi sức tích cực.”

Tôn Khả đang hôn mê được đưa khỏi phòng cấp cứu. Hiểu Sơn Thanh đang gọi anh ta: “Tôn Khả, không biết anh có thể nghe được hay không, nhưng nếu như anh có thể nghe được, hãy nhanh tỉnh lại nhé. Chuyện Kim Tú Tú bị xâm hại nhất định sẽ được điều tra rõ ràng, chắc chắn sự thật sẽ được phơi bày.”

Diệp Đồng Trần tắt livestream đi, nói với Bạch Vi trong phòng bệnh an tĩnh: “Tôi đã đồng ý với Tôn Khả, nếu như cô không giết người, tôi sẽ không để cho người khác biết cô là Kim Tú Tú.”

Cuối cùng, Bạch Vi cũng quay mặt về phía cô, trên mặt đã không còn nước mắt, chỉ có hốc mắt đỏ hoe, hồi lâu sau mới mở miệng: “Luật sư Diệp, cô phát hiện từ bao giờ thế?” Phát hiện cô ta chính là Kim Tú Tú.

“Có lẽ ngay từ lần đầu tiên tôi đã biết cô là Kim Tú Tú rồi.” Diệp Đồng Trần nhìn kỹ gương mặt của cô ta, nói: “Có lẽ, lần đầu tiên tôi đến nhà cô, quan sát kỹ gương mặt cô, tôi phát hiện cô đang nói dối. Cô nói người nhà cô đối xử với cô rất tốt, nhưng gương mặt của cô lại cho tôi thấy rằng không phải như thế.”

Bạch Vi thoáng chút kinh ngạc, sờ lên mặt mình nói: “Tôi cho rằng sẽ không ai nhận ra gương mặt này nữa. Dù sao tôi cũng đã phẫu thuật thẩm mỹ hơn chục lần rồi, đã khác hẳn so với hồi nhỏ rồi. Không ngờ… trên đời này thật sự có huyền học.”

Cô ta cười khổ một cái, hỏi Diệp Đồng Trần: “Luật sư Diệp, nếu như cô thật sự linh nghiệm như thế, có thể nói cho tôi biết được không, cái thai này của tôi chính là con gái sao?”

Cô ta nhẹ nhàng đặt tay vào phần bụng.

Diệp Đồng Trần lại trông thấy ngón tay của cô ta một lần nữa, ngón tay mảnh khảnh xinh đẹp.

Bạch Vi trở nên nhu hòa, cô ta nói: “Tôi vốn không muốn giữ đứa bé này lại, con bé là một điều ngoài ý muốn. Tôi không muốn làm mẹ, cũng không muốn mang một đứa bé đến thế giới này.” Lúc cô ta phát hiện mình mang thai đã muốn phá bỏ nó rồi, bởi vì cô ta biết rõ đây không phải là con của Vương Siêu. Cô ta đã từng nói với Vương Siêu rằng mình không muốn có con, cho nên lần nào họ cũng đều dùng biện pháp tránh thai.

Nếu quả thật có con vậy thì sẽ rất phiền phức, cô ta cần nghĩ cách để Vương Siêu tin rằng đây là con của anh ta.

“Thế nhưng sau khi mang thai, tôi đã mơ thấy mẹ, mơ thấy cảnh mẹ con tôi cùng ở trong khách sạn, bà ấy đã trang điểm, sơn móng tay cho tôi, khen ngón tay tôi đẹp… Khi đó tôi đã nói với bà ấy rằng kiếp sau tôi sẽ làm mẹ của bà ấy để chăm sóc cho bà.” Hốc mắt của Bạch Vi ửng đỏ, cô ta gần như cầu khẩn hỏi Diệp Đồng Trần: “Có phải mẹ tôi đã đến làm con của tôi không?”

Cho nên cô ta mới do dự, cô ta nghĩ cách để lừa Vương Siêu, đồng ý với lời cầu hôn của Vương Siêu và đăng ký kết hôn với anh ta. Cô ta bắt đầu dưỡng thai, bởi vì sợ đây là mẹ mình.

Diệp Đồng Trần không có cách nào lừa cô ta. Đầu thai chuyển thế không cách nào có thể nhìn thấy được, cũng chưa chắc gì kiếp sau có thể tiếp tục làm người.

Nhưng Bạch Vi cứ nhìn cô như vậy, cô vẫn nhẹ nhàng đặt tay lên bụng Bạch Vi.

Cô nhắm mắt lại, có thể nhìn thấy dòng suy nghĩ hiện tại của Bạch Vi, cô ta đang nhớ đến mẹ mình ——

Diêu Tiểu Nguyệt bị Lưu Hướng dùng thắt lưng đánh đến mình đầy thương tích trong khách sạn. Khi bà ta ra khỏi đồn cảnh sát, Kim Tú Tú và Tôn Khả đã đợi sẵn trong một con hẻm nhỏ. Khi bà ta đến, Kim Tú Tú ôm chầm lấy mẹ và òa khóc.

Bà ta vuốt ve mái tóc con gái, dỗ dành: “Không sao đâu con, mẹ không sao cả. Tại mẹ không có năng lực nên mới phải làm nghề này. Nhưng Tú Tú của mẹ khác, con sẽ trở thành nghệ sĩ cello trong tương lai.”

Vào lúc Kim Tú Tú vừa chào đời, câu nói này đã được Diêu Tiểu Nguyệt nắm những ngón tay của con gái để nói với Kim Thành: “Anh xem này, những ngón tay của con gái tôi thật dài, mảnh mai và xinh đẹp. Tương lai chắc chắn sẽ trở thành một nghệ sĩ dương cầm tài ba.”

Lúc đó, Kim Thành đáp lại với vẻ khó chịu: “Sinh xong thì mau xuất viện đi. Nếu để người khác biết đây là con gái cô, nó sẽ chỉ bị người đời dèm pha thôi.”

Diêu Tiểu Nguyệt cũng chỉ đau đớn nghĩ: “Phải rồi, không thể để con gái bị người đời bàn tán như mình.”

Vậy nên mỗi lần bà ta đều lén lút đến gặp Kim Tú Tú, chưa từng để cho người khác biết mối quan hệ của họ. Từ trước đến giờ đều không đi cùng cô ấy khi ở bên ngoài, bị người ta bắt gặp cũng sẽ nhanh chóng tránh đi, tự xưng là dì hoặc cô của cô ấy.

Bởi vì Diêu Tiểu Nguyệt không muốn con gái mình bị người ta xem thường.

Bà ta dành hết tất cả số tiền tiết kiệm cho Kim Tú Tú, tích lũy tiền để gửi cô ấy đi học đàn cello ở trường nghệ thuật. Điều bà ta sợ nhất trong đời là nghe ai đó gọi Tú Tú là “con của gái điếm”.

Nhưng cuối cùng, bà ta lại tận mắt nhìn thấy con gái bị ức hiếp, bị khinh nhục…

Diệp Đồng Trần hơi đau khổ mở mắt ra, trông thấy đôi mắt Bạch Vi hàm chứa nước mắt, cô ta đang tha thiết mong chờ câu trả lời của cô.

“Là con gái.” Diệp Đồng Trần thành thật nói với cô ta, mặc dù có lẽ đó không phải là Diêu Tiểu Nguyệt chuyển thế.

Bờ môi Bạch Vi run run, gật đầu, giọng nói đã rất khàn: “Cảm ơn luật sư Diệp, cảm ơn.”

Diệp Đồng Trần thu tay lại, đưa cho cô ta một tờ khăn giấy: “Bạch Vi, cô có giết người không?”

Hãy thành thật với cô đi, cô sẽ giữ lời hứa của mình.

Bạch Vi nhận lấy khăn giấy, cuối cùng vẫn lắc đầu nói: “Không có, ba tôi tự chết quá sớm, chưa kịp ra tay. Sau khi về nước, tôi chỉ tiếp cận Vương Siêu với ý định giết ba anh ta là Vương Tuấn, nhưng chưa kịp hành động thì gã đã chết.”

Cô ta nhìn Diệp Đồng Trần: “Vậy nên tôi thật sự cảm tạ luật sư Diệp đấy, bởi vì cô mà Vương Tuấn chết rồi.”

Cô ta đã không còn gì để giấu giếm trước mặt Diệp Đồng Trần nữa, bèn nói với Diệp Đồng Trần mình và Tôn Khả đã chuẩn bị nhiều năm, lên kế hoạch thăm dò hành động của từng người trong nhiều năm rồi mới ra tay. Theo kế hoạch, cô ta vốn nên lợi dụng Vương Siêu để giết Vương Tuấn.

Nhưng Vương Tuấn chết rồi, cô ta cũng không còn cơ hội để ra tay nữa.

“Vương Siêu không phải do cô giết?” Diệp Đồng Trần hỏi cô ta.

“Không phải.” Bạch Vi nói: “Ban đầu vốn không có kế hoạch muốn anh ta chết.”

Đó là vì sau khi Tôn Khả đã thuận lợi giết được Đổng Thanh Phong, tài xế Lưu Hướng và cơ trưởng Quách Hiện, Lý Kiến Tài đã hoảng sợ. Ông ta nhận ra rằng cái chết liên tiếp của những “đồng phạm” này tuyệt đối không phải là sự trùng hợp ngẫu nhiên, mà là Kim Tú Tú đã quay về để trả thù.

Vì vậy ông tìm đến nhà Bạch Vi, gây ồn ào, chất vấn cô ta có phải là Kim Tú Tú không, còn nói trước mặt Vương Siêu: “Cô ta chính là Kim Tú Tú, ba cậu ngày xưa thà đoạn tuyệt quan hệ ba con cũng không cho cậu cưới cô ta, chính là vì cô ta là Kim Tú Tú! Cô ta đã quay lại trả thù chúng ta rồi! Lão Lưu tài xế đã chết, Quách Hiện trên chuyến bay riêng cũng chết, đều là do cô ta giết cả!”

Bạch Vi cười nhạt nói: “Điều buồn cười là, Vương Siêu mơ hồ hỏi Kim Tú Tú là ai? Tại sao phải trả thù họ? Tài xế nào, Quách Hiện nào? Lý Kiến Tài lại không dám trả lời. Giống như khi Vương Tuấn nhận ra tôi, gã cũng chỉ dám nói với Vương Siêu rằng tôi là gái bao, đã ngủ với nhiều bạn của gã, nhưng không dám nói cho con trai biết, gã và Lý Kiến Tài đã cưỡng hiếp tôi.”

“Bọn họ cũng biết đó là phạm pháp đấy, luật sư Diệp ạ.” Bạch Vi vứt điếu thuốc đi, dường như cô ta đã bình tĩnh lại, đang mang theo một sự chế giễu kể lể: “Luật sư Diệp, cô có biết năm đó tôi ra nước ngoài như thế nào, làm sao để đổi thân phận hay không?”

Đúng vậy, khi đó cô ta chỉ mới 18 tuổi. Một cô gái nhỏ lấy đâu ra bản lĩnh lớn đến vậy cơ chứ, ngụy tạo việc mất tích ở nước ngoài, sau đó thay hình đổi dạng trở thành Bạch Vi ở nước ngoài?

“Chính Vương Tuấn với quyền lực to lớn đã giúp tôi đổi danh tính. Gã đưa tiền cho tôi, nhờ người giúp tôi tạo ra vụ mất tích ở nước ngoài, đổi danh tính và tên họ.” Bạch Vi nói: “Chỉ vì tôi có trong tay đoạn video quay trên máy bay, đã chụp được mặt gã.”

Cô thấy đấy, họ biết đây là hành vi phạm pháp, nhưng họ không quan tâm, vì họ luôn có cách để “hóa giải”.

Vì vậy, Kim Tú Tú mới lợi dụng đoạn video kia để ra nước ngoài, bắt đầu cuộc sống mới, nhưng cô ta vẫn không hề từ bỏ việc báo thù. Sau đó cô ta lại tìm được cách để hoán đổi một thân phận khác, từ Jenny ở trại mồ côi biến thành con gái nuôi Bạch Vi của một giáo sư đại học sanh tiếng.

Cô ta thay hình đổi dạng, dùng thân phận mới trở về nước. Những năm qua chỉ có một người biết được hành tung và thân phận của cô ta —— Là Tôn Khả.

Người bạn duy nhất, đồng phạm duy nhất của cô ta.

Sau khi ra nước ngoài, lần đầu tiên cô gửi cho Tôn Khả một đĩa than. Đó là đĩa nhạc của Bach, cô đã viết một lá thư dài dặc cho Tôn Khả bên trong giấy gói đĩa.

Từ đó về sau, họ giao tiếp và lập kế hoạch thông qua phương thức này, chưa từng một phút giây nào từ bỏ ý định trả thù.

“Bởi vì Vương Siêu biết cô là Kim Tú Tú, cho nên cô với Tôn Khả mới lên kế hoạch giết anh ta?” Diệp Đồng Trần hỏi cô ta.

Bạch Vi lắc đầu: “Là vì sau khi Lý Kiến Tài tìm đến, Tôn Khả sợ tôi bị bại lộ, quá gấp gáp ra tay giết chết Lý Kiến Tài trước kế hoạch, dẫn đến việc vợ Lý Kiến Tài và Vương Siêu nghi ngờ tôi.”

Cái người tên là Cam Mẫn Mẫn kia đã đến đồn cảnh sát làm ầm lên, bảo rằng nghi ngờ cô ta chính là hung thủ giết người.

Điều này khiến Tôn Khả bất ngờ, hoảng hồn. Vào lúc đó, Vương Siêu cũng nghi ngờ cô ta, hỏi rốt cuộc cô ta với Lý Kiến Tài có quan hệ như thế nào, đã từng xảy ra chuyện gì rồi.

Tôn Khả vốn có thể bình an vô sự thoát thân, lại sợ cảnh sát điều tra được cô ta, cho nên… hẹn Vương Siêu ra ngoài, giết Vương Siêu, đồng thời tự để lộ khiến mình bị bắt ở hiện trước livestream của chương trình kia, tự chui đầu vào lưới, xác nhận tội danh giết người của mình.

Cuối cùng Diệp Đồng Trần cũng đã hiểu rõ động cơ để Tôn Khả giết Vương Siêu, chính là muốn khiến Bạch Vi thoát khỏi hiềm nghi. Bởi vì chồng của cô ta cũng đã bị giết, cô ta không có động cơ, cũng có thể chứng minh được bản thân có chứng cứ ngoại phạm.

Tôn Khả dùng trăm phương ngàn kế, chỉ vì muốn để Bạch Vi được bắt đầu một cuộc sống mới.

“Năm đó là Lý Kiến Tài giới thiệu cô với mẹ cô cho Vương Tuấn quen biết nhỉ?” Diệp Đồng Trần hỏi cô ta. Khi đó chắc Diêu Tiểu Nguyệt là tình nhân của Lý Kiến Tài: “Lúc cô bị xâm phạm, Quách Hiện chính là cơ trưởng của máy bay tư nhân ư? Đổng Thanh Phong thì sàm sỡ, tài xế Lưu Hướng đánh mẹ cô, cho nên cô muốn giết bọn họ.”

“Là Lưu Hướng lừa tôi sang đó.” Bạch Vi nói: “Mẹ tôi chưa từng có ý định đưa tôi đi gặp ông chủ của bà, bà rất cố gắng bảo vệ tôi. Lý Kiến Tài muốn lấy lòng Vương Tuấn vì dự án mới, đã gọi điện thoại cho Lưu Hướng, bảo Lưu Hướng gạt tôi rằng mẹ tôi đang đợi tôi trên máy bay tư nhân. Ông ta gạt tôi rằng mẹ bảo ông ta đến đón tôi, nên tôi mới lên xe ông ta.”

Nhưng sau khi giải thích xong, Bạch Vi lại cảm thấy khổ sở, không ai có tin rằng mẹ cô ta đã rất cố gắng bảo vệ cô ta.

“Không phải vậy đâu, luật sư Diệp.” Bạch Vi nhìn chăm chú vào cô: “Luật sư Diệp cũng nghĩ rằng tôi muốn họ chết là vì tôi bị quấy rối, bị xâm hại sao? Thực ra đối với tôi, những điều đó chẳng có nghĩa lý gì, tôi không quan tâm đến chúng. Điều tôi quan tâm là họ đã giết mẹ tôi. Họ đã hủy hoại đứa con gái mà bà ấy luôn tự hào ngay trước mặt bà. Họ đã chửi rủa rằng con gái của gái điếm cũng là gái điếm ngay trước mặt bà… Họ không hiểu bà đã cố gắng bảo vệ con gái mình đến nhường nào, không hiểu trong cuộc đời tồi tệ của bà, con gái là điều duy nhất bà có thể tự hào. Họ không hiểu… Họ đã giết bà ấy.”

Diệp Đồng Trần ngồi yên, trong lòng dâng lên từng cơn rung động. Cô không có mẹ, cô không cách nào tưởng tượng nổi vào thời khắc ấy, thế giới của một người mẹ sẽ ầm vang sụp đổ, tuyệt vọng như thế nào.  

Đúng vậy, là bọn họ giết Diêu Tiểu Nguyệt, bọn họ đã giết Diêu Tiểu Nguyệt vào ngay khoảnh khắc ấy rồi.

Có lẽ từ trước đó, nhiều người đàn ông khác đã từng bước giết chết Diêu Tiểu Nguyệt. Và sau đó, Đổng Thanh Phong, những học sinh trong trường, những người chỉ trỏ, dư luận, định kiến… cũng đã từng bước giết chết Kim Tú Tú.

Cô ấy xinh đẹp, cô ấy nhuộm tóc, cô ấy trang điểm, đó chính là không đoan trang, không đứng đắn. Giáo viên đã dẫn đầu việc quấy rối cô ấy, cô lập cô ấy, tất cả mọi người đều đẩy cô ấy ra ngoài biên giới.

Mà đồng thời còn có một người khác cũng bị đẩy ra ngoài biên giới – chính là Tôn Khả. Tôn Khả không có bạn, Tôn Khả bị ức hiếp vì bị bệnh, bọn họ đã cứu rỗi lẫn nhau.

“Luật sư Diệp, pháp luật đối với họ mà nói là quá nhẹ nhàng rồi.” Bạch Vi nói: “Tôi không muốn họ chỉ ngồi tù mấy năm, tôi muốn bọn họ phải chết.”

Diệp Đồng Trần buông mắt, không nói gì cả một hồi lâu, trong đầu cô hiện lên một vài cảnh tượng kỳ lạ —— Cô cầm thanh kiếm đẫm máu, nói với một người đang quỳ dưới đất: “Sám hối cũng vô dụng, các ngươi đáng chết…”

Cô vô cùng choáng váng, đưa tay vịn lấy mép bàn.

“Luật sư Diệp?” Bạch Vi vội vươn tay dìu cô: “Cô không khỏe sao?”

Cô không nghe thấy giọng của Bạch Vi, chỉ nghe trong đầu mình có một câu nói cứ lặp đi lặp lại —— Sám hối cũng vô dụng, các ngươi đáng chết… đáng chết…

Đột nhiên, có một bàn tay ôm lấy cô, lòng bàn tay lạnh buốt đang dán lên trán cô, giống như có một luồng linh lực đang được truyền vào người cô, trong nháy mắt, âm thanh trong đầu cô cũng im bặt.

Trong lúc choáng váng, cô mở mắt ra và nhìn thấy Hiểu Thanh Tĩnh.

Anh cúi đầu chau mày, dường như đang gọi cô, thế nhưng cô đang ù tai, chẳng hề nghe thấy gì cả.

Chỉ nhìn thấy miệng anh, mặt anh. Có một phút chốc cô không biết là ký ức hỗn loạn trong đầy hay là hiện tại chân thực, dường như trong trí nhớ cũng có một người ôm lấy cô như thế này, cầu xin cô dừng lại, dừng lại, có điều người kia đang khóc…

“Dừng lại, dừng lại đi Diệp Đồng Trần!” Lòng bàn tay của Hiểu Thanh Tĩnh chứa đầy linh lực, che đi đôi mắt của cô, chỉ hận không thể dùng tất cả linh lực để phong bế cấm thuật cô sắp kìm hãm không nổi nữa. Dừng lại đi, đừng nhớ lại, đừng nhớ lại mà Diệp Đồng Trần.

Cuối cùng cô cũng nhắm mắt lại dưới linh lực, ngã vào trong lồng ngực anh, ngất đi.

Hiểu Thanh Tĩnh ôm chặt lấy cô, một bàn tay khác vẫn còn che phủ trên đôi mắt cô, cũng chẳng nói gì, chỉ ôm lấy cô xoay người rời đi.

Ngoài cửa, quản gia Bạch An của anh đã đến, cười tủm tỉm gật đầu với Bạch Vi một cái, sau đó đóng cửa phòng bệnh lại.

Bạch Vi ngồi trên ghế sofa giật mình, chưa kịp phản ứng vừa rồi đã xảy ra chuyện gì…

****

Hiểu Thanh Tĩnh ôm Diệp Đồng Trần vào xe, nhưng không hề dặn dò Bạch An lái xe đến văn phòng luật sư. Anh chỉ bảo Bạch An lái xe, lái xe không có mục đích nhất định.

Anh ngồi ở băng ghế sau, Diệp Đồng Trần mê man nằm trong lồng ngực anh, trên trán giăng đầy mồ hôi lạnh.

Anh không nỡ đặt cô xuống ghế, mà ôm cô như ngày xưa cô đã ôm tiểu Thanh Tĩnh vậy. Bàn tay anh nhẹ nhàng lau đi những giọt mồ hôi lạnh trên trán cô, khẽ nói: “Em quá mệt rồi, cứ ngủ một giấc cho ngon, ngủ một giấc cũng không sao đâu, làm sai cũng không sao đâu… Em đã làm rất nhiều việc tốt, cứu giúp biết bao nhiêu người, em xứng đáng được tha thứ…”

Cô sinh ra đã mang cốt Thiên Sư, một vị Thiên Sư cứu khổ cứu nạn. Nhưng cô cũng là một Diệp Đồng Trần lớn lên từng chút một từ một đứa trẻ. Cô cũng sẽ cảm thấy cô đơn, biết yêu biết hận, cũng sẽ mắc sai lầm…

Cô đáng được tha thứ một lần, phải không?

Diệp Đồng Trần gục trên ngực anh, không biết đang mơ thấy điều gì, đôi tay đẫm mồ hôi nắm chặt lấy áo anh.

Hiểu Thanh Tĩnh vội vàng vươn tay nắm chặt bàn tay lạnh như băng của cô, nghe cô mê sảng gọi khẽ: “Sư phụ…”

Lòng anh vừa đắng vừa cay. Cô chưa từng nhớ đến chú mèo sư tử của mình có đúng hay không? Hay là cô đã xóa sạch những ký ức về Tiểu Thanh Tĩnh rồi?

Nhưng anh vẫn thấp giọng đáp lại lời cô: “Ở đây, người ở đây này.”

Dường như cô đã nghe thấy, nắm chặt ngón tay của anh, lại nói mê: “Sư phụ…”

Hiểu Thanh Tĩnh nghĩ, không sao cả, ít nhất cô vẫn còn sống tốt, và đã gặp lại anh.

Nên anh an ủi cô: “Ở đây, người luôn ở đây, không bỏ rơi em đâu.”

Cô ngủ bao lâu, xe chạy bấy lâu. Cho đến khi trời tối đen, Hiểu Thanh Tĩnh cảm thấy cô sắp tỉnh, mới bảo Bạch An lái xe đến văn phòng luật.

****

Đến văn phòng luật đã là tám giờ rưỡi tối, Hiểu Sơn Thanh vẫn còn đang ở bệnh viện quan sát Tôn Khả, chưa trở về.

Trong văn phòng luật, Đới Dã với dì Hà đều ở đó, còn cả Miêu Miêu đang ngồi trên bàn làm việc làm bài tập nữa.

Bọn họ trông thấy Hiểu Thanh Tĩnh ôm Diệp Đồng Trần đang mê man vào, đều vội vàng đứng lên.

Hiểu Thanh Tĩnh “xuỵt” một tiếng, rón rén đặt Diệp Đồng Trần mê man xuống giường trong phòng, ngồi xuống giúp cô cởi giày, đắp chăn.

Quay đầu đã thấy Miêu Miêu đứng bên giường nhìn mình, đôi mắt của cô bé đen láy, đeo ốc tai, nhỏ giọng hỏi anh: “Chị Diệp ngủ thiếp đi vì mệt mỏi à?”

Hiểu Thanh Tĩnh gật gật đầu, mỉm cười với cô bé, thấp giọng hỏi cô bé: “Bé có thể giúp tôi chăm sóc cô ấy một chút được không?”

Miêu Miêu khẽ gật đầu, lại nhỏ giọng nói: “Không phải giúp ngài Hiểu, đây vốn là việc mà cháu nên làm.”

“Vì sao chứ?” Hiểu Thanh Tĩnh hiếu kì hỏi cô bé.

Miêu Miêu lại không trả lời anh, chỉ bước qua nhẹ nhàng sờ lên trán Diệp Đồng Trần, lại hỏi Hiểu Thanh Tĩnh: “Chị ấy đã đổ rất nhiều mồ hôi sao? Ngủ như thế này sẽ bị lạnh đấy.” Cô bé chỉ chỉ ra bên ngoài, nói: “Ngài Hiểu có thể ra ngoài không? Cháu muốn giúp chị Diệp cởi áo khoác ra.”

Hiểu Thanh Tĩnh không yên tâm cho lắm, Miêu Miêu nhỏ như vậy, có thể giúp Diệp Đồng Trần cởi áo khoác được sao?

Nhưng anh cũng không tiện giúp Diệp Đồng Trần cởi, liền đứng dậy bước ra ngoài, định nhờ dì Hà đến giúp.

Còn chưa ra ngoài được bao lâu, chỉ nghe thấy bên trong truyền đến giọng nói rất nhẹ của Miêu Miêu. Cô bé nói như một người lớn: “Không thể ngủ như thế này được đâu, ngày mai sẽ cảm nhức đầu đấy. Chị nâng tay phải lên nào, nghe lời em.”

Diệp Đồng Trần dường như đã tỉnh, khàn giọng nói với Miêu Miêu: “Ôm chị một cái nào, Miêu Miêu.”

Chắc Miêu Miêu đã ôm lấy cô rồi nhỉ.

Hiểu Thanh Tĩnh không hề gọi dì Hà vào, chỉ đứng đó có chút khổ sở. Lúc anh gặp được Diệp Đồng Trần thì cô đã lớn, là Thiên Sư kỳ tài 15 tuổi, đi theo sư phụ của cô trừ yêu cứu người, chữa bệnh cho mọi người.

Anh không biết, khi Diệp Đồng Trần bằng tuổi Miêu Miêu, cô có từng nhớ đến mẹ không?