Luật Sư Biết Phép Thuật, Ai Cũng Không Cản Được!

Chương 43: Gặp lại lần nữa




Hiểu Sơn Thanh cuối cùng cũng đồng ý với kế hoạch của cô, tự mình đến đạo quán Bão Nhất lo hậu sự cho Ngụy Phán Phán.

Dì Hà và Miêu Miêu ở lại văn phòng luật, còn Đới Dã lái xe đưa Diệp Đồng Trần đến nhà tù gặp Lý Lập.

Cô đã học lái xe một thời gian dài và cảm thấy khá tự tin, dự định khi rảnh rỗi sẽ đi thi lấy bằng lái lần nữa. Tuy nhiên, khi nghe Đới Dã giải thích về các biển báo và tình hình giao thông trên đường, cô lại thấy đau đầu.

Đến nhà tù, Đới Dã đi cùng cô vào trong, đứng phía sau như một vệ sĩ lạnh lùng vô cảm.

Lý Lập ngồi đối diện thậm chí không dám ngước mắt nhìn Đới Dã.

“Thế nào? Ở đây đã quen chưa?” Không có Hiểu Sơn Thanh bên cạnh, Diệp Đồng Trần thậm chí không cầm theo giấy bút. Cô tựa lưng vào ghế, vắt chéo chân phải lên chân trái, nhìn Lý Lập với nụ cười nửa miệng đầy ẩn ý.

Lý Lập lén nhìn cô một cái, chỉ thấy dáng vẻ cô lúc này chẳng giống luật sư chút nào, mà như một kẻ xấu chuyên đi gây rắc rối.

Ông ta không đáp lời, ngón tay cô liền gõ nhẹ xuống bàn tỏ vẻ thiếu kiên nhẫn.

Đới Dã đứng sau lưng cô như đã diễn tập từ trước, cúi người chống một tay lên bàn, mắt nhìn xoáy vào Lý Lập, giọng lạnh lẽo: “Luật sư Diệp đang hỏi ông, sao không trả lời?”

Ánh mắt ấy như thể ông ta dám không đáp thì sẽ bị lột da sống vậy.

Lý Lập đành phải vội vàng trả lời: “Quen rồi…” Ông ta biết trả lời sao đây? Ai đi tù mà quen được? Ông ta ở đây lao động cải tạo, thỉnh thoảng còn bị bạn tù đánh đập, khổ không tả xiết, biết trả lời thế nào?

Diệp Đồng Trần nhìn vết bầm trên mặt ông ta nói: “Phải biết ăn năn hối cải, tuân thủ kỷ luật, nếu không sẽ bị tăng án đấy.”

Lý Lập cúi đầu, lòng muốn khóc. Ông ta biết chứ, chính vì biết nên dù bị đánh cũng không dám đánh trả, chỉ muốn nhẫn nhục cho qua ngày đoạn tháng để mau chóng mãn hạn tù.

“Ông biết tại sao hôm nay tôi đến đây chứ?” Những ngón tay thon dài của Diệp Đồng Trần nhẹ nhàng đặt lên tay vịn ghế. “Trước đây luật sư Hiểu đến gặp ông để thương lượng về vụ Mạch Tử, cuộc gặp diễn ra không mấy vui vẻ. Cậu ấy nói ông đe dọa rằng chỉ chịu hòa giải nếu rút đơn kiện ông, có đúng không?”

Lý Lập nghe xong liền cảm thấy da đầu tê dại, vội vàng nói: “Không, không phải vậy! Tôi đâu có đe dọa! Tôi chỉ… chỉ là… đang thương lượng với luật sư Hiểu thôi, làm sao có thể coi là đe dọa được?” Ông ta đã từng chứng kiến sự lợi hại của luật sư Diệp, sợ rằng chỉ cần nói sai một câu là sẽ bị cô kiện tiếp, khiến mình phải ngồi tù mọt gông.

“Tôi thật sự không hề đe dọa, tôi chỉ đang cầu xin thôi.” Ông ta gần như van nài nhìn Diệp Đồng Trần, cầu xin: “Luật sư Diệp, trong tù tôi thật lòng hối cải và nhận ra lỗi lầm của mình rồi. Xin cô cho tôi một cơ hội để sửa đổi.” Hãy tha cho ông ta đi.

“Chỉ những người lương thiện mới có cơ hội sửa đổi. Lý Lập, ông có phải là người lương thiện không?” Diệp Đồng Trần nhìn ông ta, đáy mắt chỉ toàn sự lạnh lùng: “Ông đã hại Lưu Quyên và Phán Phán rồi, đừng liên lụy đến gia đình hiện tại của ông nữa.” Cô nói tiếp: “Vụ việc của ông gây chấn động dư luận rất lớn, ông có biết vợ con ông giờ không dám ra khỏi nhà không?”

Nghe đến chuyện vợ con hiện tại, mắt Lý Lập cuối cùng cũng đỏ hoe. Ông ta biết rõ, sau khi vụ án kết thúc, gia đình ông ta đã bị ảnh hưởng nặng nề, đặc biệt là con trai ông ta, bị xì xào chỉ trỏ ở trường học…

“Hãy tích đức cho gia đình ông đi.” Diệp Đồng Trần nói: “Hành vi trộm xe của Mạch Tử quả thật là sai trái, cậu ấy sẽ phải chịu hình phạt thích đáng. Nhưng động cơ của cậu ấy chỉ là muốn kiếm tiền cho em gái thay ốc tai.” Diệp Đồng Trần hỏi hắn: “Cậu ấy không đáng được tha thứ sao?”

Lý Lập mắt đỏ hoe cúi đầu, gật nhẹ. Ông ta đã hiểu ra.

****

Bước ra khỏi nhà tù với bức thư thông cảm trong tay, ánh nắng chói chang đến lạ thường.

Diệp Đồng Trần hơi nheo mắt đón nắng, cảm nhận hơi ấm dịu dàng trên da. Đứng một lúc, cô nghiêng đầu nhìn Đới Dã: “Tôi có phải là người xấu không?”

Đới Dã ngẩn người trước câu hỏi, mất vài giây mới hiểu ra cô đang hỏi về việc bắt Lý Lập viết thư thông cảm hôm nay. Anh ta lắc đầu. Dù không giỏi ăn nói, nhưng anh ta cho rằng việc gia đình Lý Lập bị dư luận ảnh hưởng không phải do luật sư Diệp gây ra, mà là do chính Lý Lập. Ông ta nên cảm thấy hổ thẹn với gia đình mình.

Luật sư Diệp chỉ đang bảo vệ những người không thể tự bảo vệ mình, giống như chính anh ta ngày xưa.

“Cô là người tốt.” Đới Dã chỉ biết trả lời một cách vụng về: “Đôi khi đối phó với kẻ xấu cần một vài thủ đoạn.” Những người chính trực, thiện lương như luật sư Hiểu rất dễ bị kẻ xấu bắt nạt. Đối phó với bọn lưu manh vô lại không thể chỉ dùng lý lẽ. “Mạch Tử quả thật đã sai, nhưng cô nói đúng, người lương thiện có thể sửa đổi, được tha thứ.”

Diệp Đồng Trần cười dưới ánh nắng, mắt cô híp lại, nụ cười cong cong như trăng non. Đây là lần đầu tiên Đới Dã thấy cô cười như vậy. Anh ta khó có thể diễn tả cảm giác giây phút này mang lại. Dường như trong ánh nắng có mùi hương, rắc lên người cô lớp bụi vàng mềm mại, như một khung cảnh trong mơ vậy.

Anh ta tự nhủ, hẳn ai cũng phải ngưỡng mộ luật sư Diệp. Cô quả thật quá đỗi… tựa như mặt trời, mang trong mình sức mạnh chữa lành và bảo vệ vạn vật.

“Đới Dã nói cũng đúng, đối phó với kẻ xấu cần có thủ đoạn.” Diệp Đồng Trần dùng bức thư hòa giải nhẹ nhàng vỗ vào ngực anh ta, cười nói: “Nhưng về đừng nói với Hiểu Sơn Thanh nhé, cứ bảo là Lý Lập đột nhiên thức tỉnh lương tâm, chịu nói lý.”

Cô bước xuống bậc thang, đi dưới ánh nắng nói: “Thế giới này vẫn cần những người tin rằng nói lý lẽ sẽ có tác dụng.”

Đới Dã sờ ve áo nơi ngực, mặt đỏ bừng, vội vàng bước nhanh theo sau cô.

****

Đạo quán Bão Nhất đóng cửa tĩnh tu một ngày, cổng chính khép chặt. Từ bên trong vọng ra tiếng chuông vàng, tiếng trống, tiếng chiêng và âm thanh tụng kinh mơ hồ, tạo nên bầu không khí thanh bình, xa vắng dưới ánh nắng.

Hiếm khi văn phòng luật cũng khóa cửa. Dì Hà dẫn Miêu Miêu theo luật sư Hiểu đến đạo quán Bão Nhất tiễn đưa Phán Phán. Dù chưa từng gặp mặt, dì Hà vẫn cảm thấy rất quen thuộc với Phán Phán, có lẽ vì hoàn cảnh của cô ấy quá giống Miêu Miêu.

Cùng đến tiễn đưa Phán Phán còn có vài người bạn học, ai nấy đều khóc nức nở.

Dì Hà cũng không kìm được nước mắt.

Hiểu Sơn Thanh đem những đồ vật của Phán Phán hỏa táng cùng với nghi lễ tang. Nghe các đạo sĩ tụng kinh một lúc, cậu không thấy bóng dáng ba mình đâu.

Chống gậy bước ra ngoài, từ xa cậu nhìn thấy Hiểu Thanh Tĩnh đứng trên bậc thềm chính điện. Hôm nay ông đội mũ Ngũ lão quan*, mặc pháp y màu vàng kim, đứng bên cạnh lư hương đồng lớn, khói xanh bay lên uốn lượn. Có những khoảnh khắc Hiểu Sơn Thanh suýt không nhận ra ông, trông ông như một bậc cao nhân ngoài trần thế…

* Là loại khăn mũ dùng trong các nghi thức Đạo Giáo. Trên mũ có hình ảnh hoặc húy tự của Ngũ Phương Ngũ Lão Thiên Tôn: Đông Phương Thanh Đế, Nam Phương Xích Đế, Trung Ương Hoàng Đế, Tây Phương Bạch Đế, Bắc Phương Hắc Đế, năm vị Thiên Tôn.

Hiểu Sơn Thanh rất hiếm khi thấy ba nuôi mặc pháp y, chỉ có một lần dường như khi ông tham dự hoạt động của Hiệp hội Đạo giáo Quốc gia, ông mới ăn mặc như vậy. Thường ngày Hiểu Thanh Tĩnh cũng rất ít khi mặc đạo bào.

Cậu từng hỏi Hiểu Thanh Tĩnh, tại sao không mặc đạo bào? Khác với những người tu đạo khác.

Hiểu Thanh Tĩnh chỉ nói: Ông tu đạo Thiên Sư chỉ để phụng sự Đồng Trần Thiên Sư, chứ không phải để tu đạo.

Vì vậy, lần này Hiểu Thanh Tĩnh đồng ý đích thân chủ trì nghi lễ, cậu cảm thấy rất lạ. Những hoạt động của Hiệp hội Đạo giáo, Hiểu Thanh Tĩnh hầu như có thể không tham dự là không tham dự…

Hiểu Sơn Thanh nhìn bóng lưng của ba nuôi, bỗng nhận ra một chút ưu sầu, định bước tới gọi ông.

Miêu Miêu kéo nhẹ tay áo cậu, dùng ngôn ngữ ký hiệu hỏi liệu cô bé có thể đến dưới cây hồng xiêm nhặt lá rụng không, cô bé muốn làm tiêu bản vẽ.

“Dĩ nhiên là được.” Hiểu Sơn Thanh liền dắt Miêu Miêu đến dưới tán cây hồng xiêm già cỗi đó.

****

Ánh nắng vàng rực rỡ, khiến đạo quán càng thêm tĩnh lặng.

Hiểu Thanh Tĩnh đứng dưới nắng rất lâu, anh tưởng rằng hôm nay cuối cùng cũng có thể gặp được cô…

Đêm qua anh đã nhuộm đen mái tóc, sợ cô ấy nhìn thấy những sợi tóc bạc đang mọc ra. Anh đã đợi quá lâu, theo quy luật của con người, tóc đáng lẽ đã bạc trắng từ lâu, nên anh đã để mặc tóc bạc dần.

Nhưng khi sắp gặp cô, anh lại sợ cô thấy tóc bạc không đẹp, thật sự xem anh như bậc cha chú của Hiểu Sơn Thanh…

Anh đã suy nghĩ mấy ngày liền nên gặp lại cô như thế nào? Làm sao để nói câu đầu tiên mà không để lộ cảm xúc? Câu đầu tiên nên nói gì?

Nghĩ rất nhiều, rất nhiều, vậy mà cô lại không đến.

Có lẽ, duyên phận giữa họ chỉ có một kiếp đó, chính anh đã cố chấp muốn đi ngược ý trời, gặp lại cô.

Anh buông tay xuống dưới vạt áo pháp y, thở dài rồi cất tiếng hỏi: “Cô bé hồn ma, bệnh của cô ấy đã đỡ hơn chưa?”

Ngụy Phán Phán đang lơ lửng xung quanh, ngắm nhìn anh, giật mình sững sờ, đứng chết trân tại chỗ, đầu óc quay cuồng mấy giây, rồi nhìn trái nhìn phải, xung quanh chỉ có một mình cô là hồn ma…

“Ông có thể nhìn thấy tôi sao???” Ngụy Phán Phán kinh ngạc, vội vàng lùi lại, cô ấy tưởng chỉ có luật sư Diệp mới nhìn thấy được cô ấy! Cô ấy cứ nghĩ tất cả đạo sĩ trên đời này đều là những kẻ lừa đảo… Vậy mà ba nuôi của luật sư Hiểu lại có thể nhìn thấy cô!!

Vừa rồi cô còn bay lượn xung quanh ông để ngắm nhìn, tự nói với mình rằng ông đẹp trai quá, hoàn toàn khác với luật sư Hiểu, giống như một con hồ ly tinh già! Ông… ông nghe thấy hết rồi sao???

Anh quay sang nhìn Ngụy Phán Phán, với vẻ mặt: Cô nghĩ sao?

Ngụy Phán Phán sợ hãi, vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi, xin lỗi đại sư… Tôi, tôi vừa rồi có lời nói xúc phạm, xin ngài đừng giận. Tôi thật sự rất cảm ơn ngài đã làm lễ cho tôi!” Cầu mong ông ấy đừng nổi giận mà tiêu diệt hồn phách của cô ấy…

Anh nhẹ nhàng cau mày nói: “Tôi không giận. Cô ấy muốn tiễn cô đi đầu thai, tôi đương nhiên sẽ tận tâm tận lực. Cô đừng sợ.”

Nhưng vẻ mặt và giọng điệu của anh rõ ràng là đang tức giận.

Ngụy Phán Phán thậm chí còn cảm thấy lúc này ba nuôi của Hiểu Sơn Thanh có chút… thay đổi tính cách*? Hoàn toàn khác với vị Hiểu tiên sinh hòa nhã, vui vẻ nói chuyện với luật sư Hiểu, dì Hà và Miêu Miêu ban nãy, như thể là hai người khác nhau.

*OOC: out of character

Anh lạnh lùng nhìn cô ấy: “Bệnh của luật sư Diệp đã đỡ chưa? Còn đau đầu không?”

Ngụy Phán Phán gật đầu rồi nói: “Đầu không đau nữa, chỉ là còn hơi cảm. Có lẽ khi tôi đi rồi cô ấy sẽ khỏe lại.” Cô ấy ở gần luôn khiến luật sư Diệp hắt hơi.

Anh “ừm” một tiếng, giọng cũng lạnh lùng: “Vậy thì cô mau đi đầu thai đi, cô ấy sợ đau nhất.”

Lời lẽ thật kỳ lạ, giọng điệu cũng kỳ lạ.

Ngụy Phán Phán hoang mang, nghi hoặc hỏi anh: “Ngài và luật sư Diệp quen thân lắm sao?” Nhưng ba nuôi của luật sư Hiểu chẳng phải chưa từng gặp mặt luật sư Diệp sao?

Anh nhìn cô, không trả lời, ánh mắt như băng tuyết tan chảy, đột nhiên trở nên ưu sầu.

Khiến Ngụy Phán Phán luống cuống, không biết mình có hỏi sai không: “Tôi không nên hỏi vậy phải không?”

Cửa quán không biết từ lúc nào đã mở, có người truyền âm hỏi Ngụy Phán Phán một câu: “Cô đang nói chuyện với ai vậy?”

Ngụy Phán Phán chỉ thấy ánh mắt của vị Hiểu tiên sinh trước mặt khẽ rung động, đột ngột quay đầu đi.

Luật sư Diệp lặng lẽ bước vào đạo quán, lúc này tay khoác chiếc áo choàng, chỉ mặc bộ vest của văn phòng luật đứng dưới bậc thang, ngẩng đầu nhìn vị Hiểu tiên sinh trên bậc thềm.

Ánh nắng rơi nhẹ như bụi giữa hai người, khói xanh lượn lờ trong nắng, phản chiếu thành những sợi khói tím mờ ảo.

Ngụy Phán Phán cảm thấy, trong thoáng chốc, thần thái của Hiểu tiên sinh giống như một con mèo lộ dấu vết, vẻ mặt bình thản nhưng dưới tay áo, những ngón tay đang nắm chặt đầy căng thẳng.

Hai người cứ thế nhìn nhau, im lặng trong chốc lát, chỉ có ánh nắng đang lay động.

Mặc dù anh đang đứng ở vị trí cao hơn, nhưng trong khoảnh khắc đó, Ngụy Phán Phán cảm thấy anh như sắp bị gió thổi tan vậy, khóe mắt cũng đỏ lên như bị gió thổi.

Rồi, Diệp Đồng Trần bước lên bậc thang, nhìn vào đáy mắt anh với nụ cười nhẹ: “Hóa ra ngài Hiểu cũng có thể nhìn thấy hồn phách.”

Nhưng chỉ trong vài giây ngắn ngủi, anh đã mỉm cười với luật sư Diệp, như thể đã diễn tập nhiều lần: “Chỉ là học được chút đạo thuật tầm thường thôi, xin chào cô Diệp.”

Anh đứng đó, đưa tay về phía Diệp Đồng Trần: “Tôi là ba nuôi của Hiểu Sơn Thanh, Hiểu Thanh Tĩnh.”

Gió thổi bay pháp y của anh, anh lại trở về vẻ hiền hòa thường ngày, khiến Ngụy Phán Phán kinh ngạc nhìn, như thể vừa rồi anh bị ma nhập vậy?

“Xin chào ngài Hiểu, tôi thường nghe Hiểu Sơn Thanh nhắc đến anh.” Diệp Đồng Trần bước đến bên cạnh anh, nắm lấy tay anh.

Trong khoảnh khắc nắm tay, một cơn gió thổi làn khói, cuộn qua bên cạnh hai người, những nén nhang đang cháy trong lư hương bỗng gãy đôi hết.

Diệp Đồng Trần nhíu mày nhìn vào lư hương, lẩm bẩm: “Đây không phải điềm lành, chẳng lẽ chúng ta từng là kẻ thù kiếp trước?”

Cô lại nhìn về phía Hiểu Thanh Tĩnh, chỉ thấy khóe mắt anh đỏ lên như bị gió thổi, nhưng vẻ mặt anh vẫn ôn hòa bình thản, toát ra sự dịu dàng của bậc trưởng bối, cười hỏi cô: “Chỉ có thể là kẻ thù thôi sao?”

Diệp Đồng Trần quan sát anh thật kỹ, đáng lẽ anh phải hơn 40 tuổi, vậy mà vẫn trẻ trung như thế, không một sợi tóc bạc. Giống như Thẩm Xác vậy, cô không thể nào đọc được quá khứ hay tương lai từ khuôn mặt này.

Đạo thuật của anh chắc hẳn không tầm thường, anh cũng chắc chắn không chỉ hơn 40 tuổi, ít nhất cũng như Thẩm Xác, đã sống cả trăm năm, vài trăm năm.

Vậy thì không thể là kiếp sau của nhóc què Bình An được, kiếp sau của Bình An lẽ ra phải nhìn thấy được quá khứ và tương lai.

“Diệp Trần!” Giọng nói của Hiểu Sơn Thanh vang lên.

Diệp Đồng Trần quay đầu nhìn, thấy Hiểu Sơn Thanh dắt Miêu Miêu khập khiễng lên từ cầu thang bên cạnh, tay còn cầm một bó lá rụng lớn.

Cô rút tay lại, bước về phía Hiểu Sơn Thanh.

Ngụy Phán Phán để ý thấy sắc mặt ngài Hiểu tái nhợt đi, cúi đầu nhìn bàn tay vừa nắm tay luật sư Diệp.

Trời ơi, chẳng lẽ đúng như cô ấy nghĩ sao? Ba nuôi của Hiểu Sơn Thanh… cũng thích luật sư Diệp ư??? Ông ấy có biết, luật sư Hiểu cũng đang thầm yêu luật sư Diệp không???

Ngụy Phán Phán đứng tại chỗ, trong đầu tưởng tượng ra nhiều thứ, nghe thấy luật sư Diệp đang nói với luật sư Hiểu Sơn Thanh rằng đã lấy được thư thông cảm, cô còn đi một chuyến đến đồn cảnh sát, bên Mạch Tử đã đồng ý bồi thường 2000 tệ, không bị giam giữ nữa.

Cô ấy lập tức chạy tới, hỏi đầy phấn khởi: “Mạch Tử sắp được thả ra rồi phải không?”

Diệp Đồng Trần hắt hơi một cái.

Hiểu Thanh Tĩnh giơ tay áo pháp bào lên, che chắn giữa Ngụy Phán Phán và luật sư Diệp, ngăn luồng khí lạnh cô ấy mang theo.

Cô ấy vội vàng lùi lại, xin lỗi: “Xin lỗi, xin lỗi, tôi cứ quên mất mình đã chết, là ma rồi.”

“Áo lông vũ của cô đâu?” Hiểu Sơn Thanh thấy Diệp Đồng Trần chỉ cầm áo khoác, nhíu mày nói: “Dù hôm nay ấm hơn một chút nhưng cô cũng không thể chỉ mặc vest được.” Cậu tiện tay cầm lấy chiếc áo khoác cô đang cầm: “Mặc vào đi.”

Một cách rất tự nhiên, cậu khoác chiếc áo lên người Diệp Đồng Trần.

Miêu Miêu bước tới nắm tay cô, giúp cô ủ ấm bàn tay, ngước nhìn cô, bắt chước dáng vẻ người lớn nói: “Mặc quá ít sẽ bị bệnh đấy.”

Diệp Đồng Trần cười, cúi đầu nhìn Miêu Miêu, như thể đang nói với cô bé, đồng thời cũng nói với Ngụy Phán Phán: “Không sao đâu, anh trai em sắp về rồi, yên tâm nhé.”

Thật tốt quá.

Hiểu Thanh Tĩnh đứng bên cạnh nhìn cô, cô đang cười, nếp nhăn đuôi mắt dãn ra, chắc hẳn bây giờ cô thật sự đang hạnh phúc.

Gió thổi bay mái tóc đen nhánh của cô, bàn tay anh giấu trong tay áo pháp bào khẽ nhấc lên, rất nhẹ nhàng vuốt ve một lọn tóc đen bay lên của cô. Trong lòng anh vừa chua xót vừa vui mừng, như thế này rất tốt, xung quanh cô có nhiều người, chăm sóc cô, đồng hành cùng cô.

Thực ra cô rất sợ cô đơn, chưa bao giờ thích một mình trơ trọi cả.

Anh hy vọng cô sẽ không cô đơn một mình, dù cho… người ở bên cạnh cô không phải là anh, cũng tốt.

****

Nghi lễ kéo dài đến tám giờ tối, Hiểu Thanh Tĩnh đích thân tụng kinh, đưa Ngụy Phán Phán lên đường đầu thai.

Trước khi đi, Ngụy Phán Phán quay đầu nhìn lại các bạn học và luật sư Diệp, cười vẫy tay chào họ. Cô ấy rất muốn đùa một câu rằng: Nhân gian khá tốt đấy, lần sau cô ấy sẽ lại đến.

Diệp Đồng Trần mỉm cười với cô ấy.

Trong đạo quán có chuẩn bị cơm chay đãi khách đến dự lễ tang.

Đây là lần đầu tiên kể từ khi hồi sinh, Diệp Đồng Trần ăn cơm chay ở đạo quán. Những món ăn nóng hổi được bày lên bàn, mỗi người tự đi lấy thức ăn và cơm, lấy bao nhiêu ăn bấy nhiêu, tránh lãng phí.

Diệp Đồng Trần ăn không nhiều, ăn xong liền đứng trong đạo quán nhìn về phía tháp lâm sau núi. Trong bóng đêm đen kịt, chỉ có thể nhìn thấy đỉnh của những ngọn tháp xanh, nơi đó chôn cất các sư huynh đệ của cô, cũng là nơi an nghỉ của sư phụ cô.

Ngày xưa, chính tay cô đã chôn cất hài cốt và y phục của sư phụ vào đó… Còn sau đó thì sao?

Cô nhíu mày, cố gắng nhớ lại, nhưng không thể nhớ ra sau khi chết, cô có được chôn vào đó không, ai là người chôn cất cô?

Thật kỳ lạ, cô hồi sinh đã lâu, hầu như mọi ký ức đều đã phục hồi, nhưng duy chỉ thiếu mất––– sau khi sư phụ mất, cô đã chết như thế nào? Con mèo nhỏ Tiểu Thanh Tĩnh của cô đã đi đâu? Tại sao nó lại phải chịu quả báo của nghiệp ác?

Tại sao lại thiếu mất phần ký ức này? Giống như… có người đã cố tình lấy đi riêng phần ký ức này vậy.

“Cô Diệp, bên ngoài lạnh đấy.” Hiểu Thanh Tĩnh gọi, bước về phía cô, tay cầm một chiếc áo lông vũ.

Đó là áo lông vũ của cô, Đới Dã đã về văn phòng lấy giúp cô.

“Cảm ơn.” Diệp Đồng Trần đưa tay nhận lấy, khoác lên người.

Hiểu Thanh Tĩnh nhìn mái tóc đen của cô bị đè dưới áo lông vũ, thăm dò hỏi: “Cô Diệp, cô có phiền không nếu tôi giúp cô gỡ tóc ra ngoài?” Thấy cô ngạc nhiên, anh giải thích thêm: “Tôi hơi bị chứng ám ảnh cưỡng chế… nhìn thấy vậy hơi khó chịu.”

“Ồ.” Diệp Đồng Trần tự mình vén tóc ra ngoài.

Tay Hiểu Thanh Tĩnh lúng túng nắm lại, trong lòng có chút buồn bã. Ngày xưa cô rất thích dùng đuôi tóc quét mũi anh, để anh ngủ bên cạnh mặt cô, gối đầu lên mái tóc đen của cô…

“Ngài Hiểu.” Diệp Đồng Trần bỗng gọi anh.

Anh lập tức đáp lời, nghe cô nhìn về tháp lâm hỏi: “Tháp lâm không mở cửa cho khách tham quan, anh cũng không được vào sao?”

Cô muốn vào tháp lâm ư? Muốn đi xem, hay là…

Hiểu Thanh Tĩnh suy nghĩ một lát rồi nói: “Nếu cô Diệp muốn vào, tôi có thể tìm cách.”

Diệp Đồng Trần quay đầu nhìn anh, đôi mắt sáng như sao trong đêm lạnh, đột nhiên hỏi: “Anh có phải là Bình An không?”

Gió đêm thổi lá rụng, xào xạc rất to.

Tim Hiểu Thanh Tĩnh đập nhanh đến mức gần như không thể che giấu, những lời tái ngộ sau bao năm xa cách nghẹn nơi cổ họng, nhưng anh không thể nói, không thể thừa nhận, đây là một cấm lệnh buộc phải “giữ im lặng”.

Chỉ cần anh nhận ra cô, hậu quả của việc đi ngược lại ý trời đó sẽ lại quay về, toàn bộ đổ lên người cô.

Cô không thể nhớ ra.

Anh nhìn cô đăm đăm rất lâu, cổ họng vừa nghẹn vừa khàn nói: “Bình An… là ai vậy? Bạn của cô sao?”

Diệp Đồng Trần cứ nhìn anh như vậy, ánh mắt tối đi, cười: “Không có gì, tôi nhận nhầm rồi.”

Cô tiếp tục nhìn về phía tháp lâm, khoác chặt áo lông vũ trong đêm lạnh nói: “Ngài Hiểu chưa từng gặp tôi mà lại vô cớ tốt với tôi, khiến tôi hiểu lầm anh là người tôi từng quen biết.”

Còn anh nhìn gáy cô, cố nén nước mắt.

So với những mụn nhọt, đau đớn… những quả báo đã từng chịu, có lẽ giây phút này mới thực sự là quả báo của anh. Anh đã đợi lâu như vậy, nhớ lâu như vậy, vậy mà bây giờ thậm chí không thể gọi tên thật của cô.

Anh chỉ có thể nói giọng khàn đặc: “Bởi vì cô Diệp là bạn của Sơn Thanh, Sơn Thanh… có rất ít bạn, tôi mừng cho Sơn Thanh.”

Không biết từ lúc nào, trên bầu trời tĩnh lặng rơi xuống những mảnh vụn.

Diệp Đồng Trần ngẩng đầu lên, kêu một tiếng: “Là tuyết sao?”

Những mảnh vụn rơi trên mái tóc đen của cô, đúng là tuyết.

****

Hàng Châu hiếm khi thấy tuyết rơi, vậy mà đã có trận tuyết đầu tiên sớm như vậy, vào thời điểm gần tháng Mười Hai.

Tuy nhiên, trận tuyết đầu mùa này không kéo dài lâu. Khi thức dậy vào ngày hôm sau, mặt đất ướt át mà chẳng còn chút tuyết đọng nào.

Nhưng Miêu Miêu vẫn rất vui. Cả đêm không ngủ được, sáng sớm đã dậy thay quần áo và giày dép sạch sẽ, đeo cặp sách nhỏ, ngồi trên sofa chờ đợi.

Cô bé đang chờ đi đón anh trai. Chị Diệp đã nói hôm nay anh ấy sẽ về.

Sau khi Diệp Đồng Trần thức dậy, cô thấy Miêu Miêu ăn mặc chỉnh tề ngồi trên sofa nhìn đồng hồ.

Trước khi đi đón Mạch Tử ra, Diệp Đồng Trần nhận được hai cuộc gọi. Một cuộc là từ Hiểu Thanh Tĩnh, nói rằng anh muốn tài trợ cho ca phẫu thuật cấy ốc tai cho Miêu Miêu, cũng như tài trợ cho cô bé và Mạch Tử đi học.

Anh còn giải thích thêm: “Bởi vì hoàn cảnh của Sơn Thanh rất giống với Mạch Tử và Miêu Miêu, tôi hy vọng có thể làm được điều gì đó.”

Nhưng ngay sau đó, một người khác gọi điện cho cô, không ngờ lại là Bạch Thắng Nam. Sau vụ án ngược đãi mèo, Bạch Thắng Nam đã đến văn phòng luật một hai lần. Không ngờ lần này cô ấy gọi điện để hỏi liệu có thể nhận nuôi Miêu Miêu không, cần những thủ tục gì.

Nếu không thể nhận nuôi, cô ấy có thể sắp xếp cho Miêu Miêu và Mạch Tử học tại trường của mình.

Lúc này Diệp Đồng Trần mới biết hóa ra Bạch Thắng Nam không chỉ cứu trợ mèo chó hoang, mà những năm qua cô ấy còn dạy học tại trường tiểu học Hy Vọng.

Nói chuyện qua điện thoại không rõ ràng, Bạch Thắng Nam quyết định sẽ đến văn phòng luật một chuyến.

Diệp Đồng Trần bèn đưa Miêu Miêu đi đón Mạch Tử tại nơi tạm giam trước.

Thời tiết rất lạnh, Mạch Tử ra khỏi nơi tạm giam vẫn chỉ mặc chiếc áo khoác jean mỏng, cúi chào viên cảnh sát dẫn giải mình rồi mới đi.

Vừa ra khỏi, cậu ấy đã thấy Miêu Miêu đang đứng bên xe đợi.

“Anh!” Miêu Miêu buông tay Diệp Đồng Trần, chạy vội về phía Mạch Tử, lao vào lòng cậu ấy và òa khóc nức nở.

Đây là lần Diệp Đồng Trần thấy Miêu Miêu khóc to nhất kể từ khi gặp cô bé. Thường ngày, ngay cả khi khóc cô bé cũng rất ngoan, chỉ khi ở trong vòng tay anh trai mới dám khóc thành tiếng.

Mạch Tử ôm em gái, vỗ về an ủi, nhưng rồi cũng khóc. Nhìn thấy Diệp Đồng Trần, cậu ấy lau nước mắt, dắt Miêu Miêu lại gần, “bịch” một tiếng quỳ xuống, nghẹn ngào như đứa trẻ: “Luật sư Diệp, từ nay tôi nhất định sẽ làm người tốt, không bao giờ trộm cắp nữa. Tôi sẽ xin lỗi gia đình ông chủ Lý Lập… Tôi, tôi sẽ làm trâu làm ngựa để đền đáp cô và luật sư Hiểu…”

Cậu ấy không biết làm sao để bày tỏ lòng biết ơn, đến nỗi định dập đầu.

Diệp Đồng Trần đưa tay kéo cậu ấy lên, nhìn khuôn mặt thô ráp của cậu ấy và khẽ thở dài. Có lẽ Mạch Tử 8 tuổi cũng đã như thế này, không cha không mẹ, trốn khỏi cô nhi viện, bị thúc ép phải mau chóng lớn lên để nuôi sống bản thân và Miêu Miêu.

Cậu ấy chưa từng đi học, không biết mấy chữ, nhưng lại dạy Miêu Miêu biết lễ phép. Cậu ấy cố gắng muốn cho Miêu Miêu thay ốc tai, muốn em gái học nói, đi học như người bình thường.

Cậu ấy biết đi học mới có tương lai, chỉ là bản thân không có cơ hội.

“Mạch Tử, hãy đi học đi.” Diệp Đồng Trần nói với cậu ấy: “Đi học để có tài năng, tương lai mới có khả năng giúp đỡ người khác.” Giống như giúp đỡ Miêu Miêu vậy.

Mạch Tử nhìn cô, lại khóc.

Miêu Miêu dùng ngôn ngữ ký hiệu nói với anh: Chị Bạch nói, em có thể ở bên anh mãi mãi.

****

Trong những ngày sau đó, mọi người bận rộn với việc đăng ký hộ khẩu và nhập học cho Mạch Tử và Miêu Miêu, nên phòng livestream của luật sư vẫn chưa mở lại.

Thậm chí còn lên hot search #HômNayDiệpTrầnĐãPhátTrựcTiếpChưa#.

Mọi người đều quan tâm đến tình hình tiếp theo của Mạch Tử, nên mỗi ngày đều túc trực ở kênh trực tiếp chờ Diệp Trần và Hiểu Sơn Thanh phát sóng.

Ngày Mạch Tử và Miêu Miêu chính thức nhập học, Hiểu Sơn Thanh đăng một bức ảnh đã che mặt hai người. Trong ảnh, cả hai đều mặc đồng phục, chụp ở cổng trường.

Đăng xong, cậu bắt đầu phát trực tiếp.

Vừa mở phát sóng, hot search đã lên top 1 #PhòngLivestreamCủaLuậtSưHômNayĐãPhátSóng#!

Số người xem trực tiếp vượt 2.5 triệu, Douyu trực tiếp gửi tin nhắn riêng cho cậu, nói rằng phòng livestream của cậu đã phá vỡ kỷ lục số người xem trực tuyến cao nhất trong lịch sử Douyu, khiến Hiểu Sơn Thanh hoảng hốt, ngồi gò bó, nghiêm túc nói với mọi người: “Hôm nay mở phát trực tiếp là để phản hồi với mọi người về tình hình của Mạch Tử. Cảm ơn mọi người đã quan tâm đến Mạch Tử. Hiện tại Mạch Tử đã được thả khỏi nơi tạm giam, cậu ấy và em gái cũng nhận được sự tài trợ của người tốt bụng. Em gái hai hôm trước đã phẫu thuật cấy ốc tai, hiện đang trong quá trình phục hồi, luyện tập ngôn ngữ.”

Người tốt bụng này chính là ba cậu.

“Còn Mạch Tử cũng đã được trường Hy Vọng phá lệ nhận vào, từ hôm nay bắt đầu trở thành một học sinh.” Hiểu Sơn Thanh nhắc đến vẫn thấy vui muốn cười: “Tuy với cậu ấy hơi muộn, nhưng tin vui là có lẽ cậu ấy sẽ học cùng lớp với em gái.”

Trong khung bình luận cũng rất vui vẻ–––

[Aa cuối cùng cũng có kết quả tốt rồi!]

[Chúc mừng Mạch Tử và em gái trở thành học sinh! Hê hê Mạch Tử phải cố gắng nhé! Đừng để thi kém hơn em gái!]

[Ha ha ha ha muốn biết Mạch Tử học lớp lớn hay lớp Một? Cậu ấy có ngại không?]

[Hu hu thật tốt quá, thế giới vỡ vụn mà luật sư Diệp và Hiểu Cẩu cứ vá víu!]

[Vậy sau này em gái còn ở với Mạch Tử không? Làm ơn đừng tách họ ra!]

[Vợ tôi đâu? Vợ tôi vợ tôi!]

[Sức khỏe pháp sư Diệp đã đỡ hơn chưa? Hiểu Cẩu, chân cậu thế nào rồi?]

[Nhớ vợ tôi quá.]

“Em gái đã có gia đình nhận nuôi, về mặt pháp lý Mạch Tử không thể nhận nuôi em gái được, nhưng mọi người yên tâm, gia đình nhận nuôi này rất tốt, họ cũng nhận Mạch Tử làm con nuôi, cho Mạch Tử và Miêu Miêu cùng sống trong nhà họ.” Hiểu Sơn Thanh liếc nhìn Diệp Đồng Trần đang đọc sách, vẻ mặt cô nhăn nhó như đang giải một bài toán khó, nhưng thực ra chỉ là cuốn sách cần đọc để thi bằng lái xe.

Cậu cười nói: “Vợ của các bạn đang ôn tập gấp rút để thi bằng lái xe đấy.” Cậu xoay camera, hướng ống kính phòng livestream về phía Diệp Đồng Trần.

Trên màn hình xuất hiện hình ảnh Diệp Đồng Trần ngồi trên sofa, một tay chống cằm, một tay lật sách. Cô không mặc vest mà mặc áo hoodie màu xanh rêu, tóc đen dài xõa, trên đùi là con mèo Quả Hồng Nhỏ đang ngủ, mặc áo len nhỏ.

Hiểu Sơn Thanh nhìn cảnh tượng này, trong đầu lướt qua nhiều từ ngữ ––– tươi đẹp, hạnh phúc, ấm áp, đáng yêu…

Trong khung bình luận cũng giống như cậu–––

[Bị hình ảnh này đánh trúng… cảm thấy thật đẹp quá.]

[Trời ơi, đây là cảnh hạnh phúc gì vậy, là hai con mèo nhỏ đáng yêu! Mèo Quả Hồng Nhỏ, mèo Diệp Tử nhỏ!]

[Hu hu vợ tôi mặc áo hoodie cũng đẹp quá, như đang quay phim vậy, bỗng nhiên hy vọng cô ấy đi đóng phim luôn.]

Tay cầm dao mổ giết rồng: [Đáng ghét, Hiểu Sơn Thanh mỗi ngày đi làm lại đối mặt với cảnh hạnh phúc thế này!!!]

[Khóc luôn, nếu được làm việc như vậy tôi chết ở công ty mỗi ngày cũng không ghét đi làm nữa.]

[Ha ha ha pháp sư Diệp cũng có lúc bị làm khó à! Chỉ là thi bằng lái thôi mà, pháp sư Diệp đừng sợ, không khó đâu!]

[Thi bằng lái cũng khá khó đấy…]

[Gì cơ? Vợ tôi lại không biết lái xe sao? Càng đáng yêu hơn!]

Hiểu Sơn Thanh lén cười sau ống kính, đi làm đối với cậu quả thật rất hạnh phúc.

Trong khung hình, Đới Dã bưng một tách trà xuất hiện, đặt bên cạnh tay Diệp Đồng Trần, nhẹ nhàng nói: “Tôi tự làm trà mật ong bưởi đấy, luật sư Diệp nếm thử xem.”

[Ồ, xuất hiện rồi! Anh lễ tân da ngăm ngực lớn!]

[Trời ơi còn biết làm trà mật ong bưởi! Quả là người vợ tốt!]

[Đại ca da ngăm ngực lớn, trời ơi thích quá, luật sư Diệp có thích không?]

[Làm sao đây, người vợ này có vẻ rất hợp với pháp sư Diệp…]

Hiểu Sơn Thanh nhìn những bình luận đó, không còn cười nổi nữa. Dường như chưa bao giờ có ai nghĩ rằng cậu phù hợp với Diệp Trần cả…

Cậu khẽ nói: “Thực ra Diệp Trần theo chủ nghĩa không kết hôn… Cô ấy tu đạo Thiên sư, nói không thể kết hôn.”

Nhưng trong khung bình luận lại nói–––

[Có ai nói đến kết hôn đâu, ai có thể xứng với vợ tôi chứ! Chỉ nói là phù hợp làm chó trung thành của vợ tôi thôi!]

[Chủ nghĩa không kết hôn tốt quá! Không ai xứng với luật! sư! Diệp!]

Hiểu Sơn Thanh hơi không theo kịp cách suy nghĩ của mọi người trong phòng livestream, định xoay camera lại thì có người đẩy cửa văn phòng luật bước vào.

Nhìn thấy người đến, Hiểu Sơn Thanh đứng dậy. Người đó mặc cảnh phục, nếu cậu không nhầm thì đó là Cục trưởng Cục cảnh sát Hàng Châu, và người bên cạnh Cục trưởng cũng trông rất quen.

Khung bình luận nhận ra trước–––

[Cục trưởng Vương Triệu của Hàng Châu? Người kia là đạo diễn Uông Kiệt của Đài truyền hình Trung Ương phải không???]

[Ơ? Cục trưởng có vụ án cần tìm luật sư Diệp và luật sư Hiểu sao?]

[Trời… văn phòng luật nhỏ của chúng ta giờ đã thành danh rồi!]

Đới Dã rót trà cho hai vị khách.

Hai người rất lịch sự cười và bắt tay giới thiệu với Diệp Đồng Trần và Hiểu Sơn Thanh: “Tôi là Vương Triệu từ Cục cảnh sát, đây là đạo diễn Uông Kiệt từ Đài truyền hình Trung Ương, nghe danh nên đến thăm hai vị luật sư.”

“Không dám không dám.” Hiểu Sơn Thanh nói một cách gò bó.

Đạo diễn Đài Trung Ương cũng không vòng vo, đi thẳng vào vấn đề, nói rằng chuyến này đến là muốn mời luật sư Diệp và luật sư Hiểu tham gia ghi hình một chương trình phổ biến pháp luật do nhà nước và Đài Trung Ương tổ chức, muốn dùng hình thức livestream giải trí để phổ biến pháp luật cho công chúng.

Diệp Đồng Trần nhận lấy bản giới thiệu chương trình, cảm thấy hơi quen. Đây có phải là chương trình giải trí phổ biến pháp luật mà trước đây Giang Dã đã nói, nhận cho cô không?

Nhưng lúc đó, một số tài liệu và kịch bản Giang Dã đưa là để cô đóng vai một luật sư ngây thơ–––Trong chương trình toàn là luật sư, bác sĩ pháp y, cảnh sát tinh anh này, cô tham gia với tư cách luật sư từ giới giải trí, có lẽ là để cô làm trò hề, kéo chân, bị chỉ trích để tạo ra những khoảnh khắc gây sốc và thu hút người xem.

“Chương trình giải trí phổ biến pháp luật sao?” Hiểu Sơn Thanh càng thêm gò bó, cậu chưa từng lên chương trình hay show giải trí nào cả. Cậu lén nhìn Diệp Đồng Trần, muốn biết ý kiến của cô.

Nếu cô không tham gia, cậu sẽ từ chối.

Ánh mắt Diệp Đồng Trần dừng lại ở phần nhà đầu tư. Nhà tài trợ đầu tư cho chương trình này lại là tập đoàn Hòa Quang Đồng Trần.

Là Kỷ Vọng sao? Kỷ Vọng có biết Đài Trung Ương sẽ mời cô không?

Đạo diễn Uông Kiệt cũng không vội vàng, lại đưa thêm một tài liệu nữa: “Luật sư Diệp và luật sư Hiểu có thể cân nhắc, những vụ án trong chương trình này có liên quan đến các vụ án mà hai vị đã từng xử lý, vì vậy đài chúng tôi và Cục trưởng Hàng Châu đều nhất trí rằng phải mời được hai vị.”

“Vụ án gì vậy?” Hiểu Sơn Thanh nhận lấy tài liệu mở ra, bất ngờ thấy tên Vương Tuấn, đây là vụ án ở Trung tâm thương mại được xây dựng trên mảnh đất mà Vương Tuấn từng “đóng cọc sống”, liên tiếp xảy ra bốn vụ tự tử nhảy lầu.

Điều kỳ lạ là tất cả người tự tử đều là nam giới, và đều bị mèo cào trước khi tự tử.

Sau đó tin đồn lan truyền ầm ĩ, nói rằng những con mèo và chó bị “đóng cọc sống” đã hóa thành oan hồn đòi mạng, nơi đó bị ma ám.

Hiểu Sơn Thanh đọc mà vô cùng kinh ngạc, không hổ danh là chương trình Đài Trung Ương, là vụ án thật sao? Sẽ livestream toàn bộ quá trình điều tra, xét xử những vụ án thực tế này sao?

Điều này… có thể phát sóng không?

“Còn có nhiều vụ án hiện tại nữa.” Uông Kiệt cố gắng dụ dỗ hai luật sư: “Một nữ tội phạm giết người để trì hoãn án tử hình, đã sinh liên tiếp năm đứa con trong vòng sáu năm.”

Hả???

Hiểu Sơn Thanh há hốc mồm, đây là… làm sao mà có thai được?

Uông Kiệt nhìn Diệp Đồng Trần với vẻ mặt bình thản, trong lòng có chút nóng ruột, vậy mà vẫn không hứng thú sao? Ông ta đã “hạ quân lệnh” nhất định phải mời được vị luật sư huyền thoại này lên chương trình mà.

Diệp Đồng Trần gấp tài liệu lại nói: “Thật xin lỗi, tôi rất quan tâm đến chương trình, nhưng nhà đầu tư là Kỷ Vọng của Hòa Quang Đồng Trần phải không?”

Cô nói thẳng: “Trước khi ông ta đứng ra làm rõ tôi không phải con riêng, xin lỗi tôi và mẹ tôi, tôi không muốn có bất kỳ liên quan gì với ông ta.”

Cô tỏ vẻ tiếc nuối.

Bên cạnh, Hiểu Sơn Thanh hận không thể vỗ đùi, cố gắng giữ bình tĩnh, trong lòng sôi sục, Diệp Trần thật giỏi! Dám nói dám làm, phải nói thẳng ra mặt như vậy!

Cậu cũng phối hợp với Diệp Trần, tiếc nuối đặt tài liệu xuống nói: “Đúng vậy, trong tình huống này, văn phòng luật chúng tôi không thể tham gia chương trình của các ông, thật đáng tiếc.” Dù sao không tham gia cũng được, cậu chắc chắn phải đứng chung chiến tuyến với Diệp Trần.

Đạo diễn Uông Kiệt và Cục trưởng Vương Triệu im lặng một lúc, gật đầu nói: “Chúng tôi hiểu, những điều này chúng tôi hiểu, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức để liên lạc.”