Luật Sư Biết Phép Thuật, Ai Cũng Không Cản Được!

Chương 40: Phiên tòa xét xử vụ án Ngụy Phán Phán




Tên của Kỷ Diệu Quang và Diệp Trần lại tiếp tục xuất hiện cùng nhau trên hot search, lần này còn kèm theo một hot search khác là #KỷDiệu QuangBịHủyDung#. Trong phần bình luận, những người thích xem náo nhiệt đều hò hét rằng con riêng đừng xin lỗi nữa, cứ đối đầu với Diệp Trần đến cùng đi, bọn họ muốn chứng kiến cảnh tập đoàn Hòa Quang Đồng Trần sụp đổ.

Trong tổng công ty Hòa Quang Đồng Trần, mọi người đều đang bàn tán xôn xao. Là chủ tịch nên tất nhiên Kỷ Vọng cũng thấy hot search đó rồi, cũng biết đầu đuôi mọi chuyện. Ông ta vội vàng bỏ dở công việc để tới bệnh viện. Đến khi ông ta tới nơi thì con trai Kỷ Diệu Quang đã phẫu thuật xong và đang nằm trong phòng bệnh.

Mẹ của Kỷ Diệu Quang – Trương Nghê, ngồi bên cạnh với đôi mắt đỏ hoe, rõ ràng là vừa khóc xong.

Kỷ Vọng vừa đến là Trương Nghê lập tức đứng lên, lại muốn khóc nữa. Ông ta đi đến xem tình hình con trai mình, thấy Kỷ Diệu Quang băng bó từ cổ lên tới mặt, trông cực kỳ nghiêm trọng.

Bác sĩ cũng trao đổi tình hình với Kỷ Vọng, mảnh vỡ của đèn chùm suýt nữa đâm vào mắt hắn, những vết thương trên cổ cũng rất nguy hiểm, nhưng may mà được đưa đến kịp thời nên bây giờ không còn nguy hiểm về tính mạng nữa, nhưng chắc chắn sẽ để lại sẹo trên mặt.

Kỷ Diệu Quang được gây mê nên giờ vẫn chưa hoàn toàn tỉnh hẳn.

“Giờ phải làm sao đây?” Trương Nghê đè nén tiếng khóc, nhỏ giọng nói: “Vết thương trên mặt dài lắm, để lại sẹo thì hủy dung rồi…”

Kỷ Vọng không nhìn bà ta mà chỉ nhìn Kỷ Diệu Quang trên giường, nói: “Bây giờ y học phát triển như vậy, sẹo có thể làm mờ đi, đàn ông có tí sẹo cũng không sao.”

Trương Nghê chỉ có thể vừa khóc vừa gật đầu, nhưng bà ta thật sự rất sợ hãi, cẩn thận bàn bạc với Kỷ Vọng: “Chuyện này… kỳ lạ quá, có nên mời đại sư Thẩm Xác đến xem cho Diệu Quang không?” Lại nói: “Nếu không được thì tôi sẽ đi tìm Diệp Trần, hỏi cô ta rốt cuộc muốn gì.”

Kỷ Vọng bực bội nói: “Nếu con nhỏ đó muốn bà dẫn con trai rời khỏi nhà họ Kỷ, bà có đồng ý không?”

Trương Nghê giật mình đứng sững tại chỗ, mím chặt môi. Có đôi khi bà ta cảm thấy Kỷ Vọng không chỉ không thích bà ta, mà còn hận bà ta nữa, nhưng bà ta không quan tâm vì bà ta vốn biết rõ Kỷ Vọng là loại người gì rồi. Bà ta chỉ cần con trai mình có thể ngồi vững vị trí người thừa kế của nhà họ Kỷ là được. Cho nên dù có bảo bà ta đi xin lỗi Diệp Trần, bà ta cũng có thể làm được, đối với bà ta thì thể diện là thứ không quan trọng nhất.

“Bà đừng lo về chuyện này nữa, chăm sóc Diệu Quang tử tế là được.” Kỷ Vọng thấy Kỷ Diệu Quang trên giường bệnh khẽ động đậy mí mắt, lập tức cúi người nhẹ giọng gọi: “Diệu Quang? Diệu Quang tỉnh chưa?”

Kỷ Diệu Quang có vết thương trên mí mắt nên một bên mắt bị băng bó, không thể mở ra, chỉ có thể mở được một mắt. Hắn mất một hồi để tỉnh táo hẳn, đột nhiên hoảng hốt: “Mắt của con…”

“Không sao đâu, không sao đâu Diệu Quang, mắt con vẫn bình thường.” Trương Nghê vội nói với hắn: “Chỉ bị thương mí mắt thôi chứ con mắt thì không sao, mấy ngày nữa tháo băng ra là được.”

Nhưng Kỷ Diệu Quang vẫn còn sợ hãi. Khoảnh khắc đèn trần rơi xuống, hắn tưởng mình sắp chết… Chắc chắn phía sau Diệp Trần có cao nhân nào đó muốn hắn chết bất đắc kỳ tử, giống như cách hắn đã nhờ Thẩm Xác thay đổi mệnh của Diệp Trần, khiến cô bé chết không toàn thây vậy.

Những thủ đoạn này hắn đã từng sử dụng, cũng đã linh nghiệm nên hắn càng sợ hãi hơn.

“Ba.” Hắn gọi Kỷ Vọng một cách yếu ớt, nói với ông ta: “Đi tìm Thẩm Xác, nhờ ông ấy tra xem là ai đang giúp Diệp Trần…”

Kỷ Vọng bảo hắn cứ yên tâm dưỡng bệnh, ông ta sẽ đi tìm Thẩm Xác.

Ra khỏi phòng bệnh, Kỷ Vọng trực tiếp đến bệnh viện nơi Thẩm Xác đang điều trị. Nhưng khi nhìn thấy Thẩm Xác bị liệt nửa người, bỗng dưng ông ta cảm thấy nghi ngờ, không biết Thẩm Xác có còn làm được gì hay không.

Kỷ Vọng khó mà không tin vào suy đoán của con trai mình, hễ đối đầu với Diệp Trần thì dường như đều chết hoặc bị thương hết. Rốt cuộc là ai đứng sau giúp cô?

Thẩm Xác dựa vào xe lăn, cử động cổ nhìn về phía ông ta, cứ như đã đoán trước được việc ông ta sẽ đến đây: “Chủ tịch Kỷ, Kỷ Diệu Quang vẫn còn sống đúng không? Nhưng nếu Diệp Trần ra tay lần nữa thì chưa chắc đâu.”

Kỷ Vọng cau mày, bước tới nhìn Thẩm Xác: “Ông biết ai đang giúp Diệp Trần sao?”

Giờ đây, Thẩm Xác cử động cổ cũng khó khăn, nên chỉ ngón tay ra hiệu cho ông ngồi xuống ngang tầm mắt mình, rồi mới nói nhỏ: “Chủ tịch Kỷ đã nghe câu chuyện về sư tổ Thiện Thủy Thiên Sư và đệ tử Đồng Trần Thiên Sư của đạo quán Bão Nhất chưa?”

Kỷ Vọng càng nhíu mày sâu hơn: “Tôi không muốn nghe chuyện, tôi chỉ muốn biết liệu ông có thể giúp tôi loại bỏ kẻ đứng sau Diệp Trần không.” Ông ta cũng không phải muốn lấy mạng con gái, chỉ muốn cô an phận một chút thôi.

Thẩm Xác mỉm cười: “Tôi có thể giúp ông loại bỏ kẻ đứng sau Diệp Trần, nhưng trước hết chủ tịch Kỷ phải giúp tôi một việc, đó là khôi phục cơ thể của tôi.” Với tình trạng tàn phế hiện tại, hắn ta không chỉ không thể sử dụng pháp thuật, mà ngay cả di chuyển cũng khó khăn.

Chứ đừng nói đến việc nghịch thiên cải mệnh, đổi thân thể. Thiên lôi lần này đã khiến hắn ta bị tàn phế rồi. Ngoài việc nằm trên giường bệnh, hiện tại hắn ta chẳng làm được gì.

Nhưng có một cách có thể giúp hắn ta hồi phục như cũ.

Hắn ta giơ tay chỉ vào một tờ giấy trên bàn: “Ông biết về thi giải tiên không? Người tu đạo sau khi đắc đạo sẽ vứt bỏ thân xác để thành tiên, không để lại di thể hoặc chỉ để lại áo quần, pháp kiếm để trở thành tiên thì được gọi là thi giải tiên.”

“Sư tổ Thiện Thủy Thiên Sư của đạo quán Bão Nhất từng bỏ lại thân xác, để cho dân làng dưới chân núi chia nhau ăn thịt mình vào lúc dịch bệnh bùng nổ. Ông ấy có tấm lòng nhân ái bao la nên đã thi giải thành tiên.” Giọng điệu của hắn ta rất mỉa mai, Thiện Thủy Thiên Sư là đạo sĩ ngu ngốc nhất mà hắn ta từng gặp, đúng là tiếc thay cho tu vi của ông ấy: “Ông ấy để lại tiên cốt chôn cất, nằm trong tháp lâm* của đạo quán Bão Nhất. Tôi muốn có tiên cốt của ông ấy.”

*tháp lâm (quần thể mộ hình tháp của những người tu hành, thường tọa lạc gần chùa chiền

Đây là thứ hắn ta hằng mơ ước, tiên cốt còn được gọi là Nhập Tinh Cốt, là tài năng tu đạo bẩm sinh có linh lực trời phú. Thiện Thủy Thiên Sư sinh ra đã có, Diệp Đồng Trần cũng vậy. Họ tu luyện một cách dễ dàng đạt được cảnh giới mà hắn ta phải khổ tu cả trăm năm cũng không đạt được.

Chỉ cần lấy được Nhập Tinh Cốt của Thiện Thủy Thiên Sư thì hắn ta không chỉ có thể hồi phục cơ thể này, mà hắn ta còn có thể sử dụng loại pháp thuật cỡ như Khai Thiên Môn giống Diệp Đồng Trần.

Thế nên hắn ta nhất định phải có được nhập tinh cốt, đánh bại Diệp Đồng Trần.

Kỷ Vọng nhíu mày thật chặt, cầm tờ giấy lên xem. Trên giấy vẽ tháp lâm của đạo quán Bão Nhất, đánh dấu vị trí mộ phần của Thiện Thủy Thiên Sư.

Nhưng mà…

“Đạo quán Bão Nhất là di tích được nhà nước bảo vệ. Không chỉ tôi, mà bất cứ ai cũng không thể đào mộ trong tháp lâm được.” Kỷ Vọng cảm thấy đây quả là một trò đùa. Đến khu di tích văn hóa đào mộ, chưa động thổ đã bị bắt vào tù, trường hợp nghiêm trọng còn bị kết án tử hình, làm sao có thể lấy được di cốt của Thiện Thủy Thiên Sư?

Còn nói gì đến tiên cốt? Chỉ dựa vào một bộ xương là có thể khiến Thẩm Xác đứng dậy được sao?

Mặc dù ông ta đã từng nghe về chuyện Thẩm Xác đổi mệnh cho người khác, bản thân cũng từng nhờ Thẩm Xác làm một số phép thuật, nhưng những lời vô lý như đào xương người có thể “hồi sinh” này, ông ta vẫn rất khó tin.

Kỷ Vọng ném tờ giấy lại lên bàn: “Tôi không thể làm được.” Nói xong, ông ta xoay người định đi.

Vừa đến cửa, ông ta nghe thấy Thẩm Xác cười nói: “Ông sẽ quay lại tìm tôi thôi, nếu ông không làm, con trai ông cũng sẽ đến.”

Kỷ Vọng không dừng bước, bước ra khỏi phòng bệnh. Ông ta sẽ không cho phép Diệu Quang làm chuyện tìm đường chết như vậy. Đối phó với Diệp Trần còn nhiều cách, không cần phải làm chuyện chỉ có đường chết này.

Trong phòng bệnh, Thẩm Xác chẳng hề vội vàng. Kỷ Vọng vẫn chưa hiểu rõ con trai mình, Kỷ Diệu Quang vì muốn trở thành người thừa kế nhà họ Kỷ đã từng đổi vận mệnh của Diệp Trần rồi.

****

Trời vừa lạnh vừa âm u.

Trong thời gian Kỷ Diệu Quang nằm viện, dư luận về vụ việc của Vương Hữu Phúc ngày càng ồn ào. Do phải nằm viện nên hắn không thể can thiệp vào chuyện này nữa, cho đến khi vụ án của Vương Hữu Phúc được đưa ra xét xử, chuyện của Mạch Tử vẫn chưa bị phanh phui.

Đây chính là điều mà Diệp Đồng Trần mong muốn.

Vụ án của Vương Hữu Phúc và vụ án của Nguy Quân, Lý Quế Lan, Lý Lập được xét xử cùng một ngày. Buổi sáng là vụ án của Vương Hữu Phúc, buổi chiều là vụ án của Nguy Phán Phán. Thực ra cả hai vụ án đều không phải là án lớn, cảnh sát đã điều tra rất rõ ràng sau khi can thiệp, chỉ là dư luận rất ồn ào nên đều yêu cầu phát sóng trực tiếp phiên tòa.

Sau khi thẩm phán Triệu Chính bên phía tòa án xem xét kỹ lưỡng hai vụ án này thì đột nhiên đồng ý, bởi vì bản chất của hai vụ án này là giống nhau, hơn nữa đều liên quan đến một cậu tội phạm trộm xe còn đang bị tạm giam.

Rõ ràng hai cô bé trong hai vụ án này ở hai độ tuổi khác nhau, nhưng lại như đang lặp lại cùng một bi kịch.

Ngày xét xử, thẩm phán Triệu Chính lại gặp cậu học trò luôn tràn đầy nhiệt huyết của mình là Hiểu Sơn Thanh, lần này cậu làm trợ thủ, luật sư của cả hai vụ án đều là Diệp Trần.

Nói là học trò nhưng thực ra Hiểu Sơn Thanh chưa từng học lớp của ông ấy, chỉ là khi Hiểu Sơn Thanh học cấp ba từng được ba nuôi dẫn đến thăm ông ấy. Ba nuôi vốn muốn ngăn cản ý định học luật của Hiểu Sơn Thanh, nhưng rõ ràng không có tác dụng.

Hiểu Sơn Thanh gọi ông ấy một tiếng thầy, ông ấy cũng đáp lại.

Hiện trường phiên tòa có khá nhiều người đến, phần lớn là những người của truyền thông đến vì vụ án Vương Hữu Phúc, sau khi ngồi xuống thì bất ngờ run lên.

Không biết tại sao, hôm nay hiện trường phiên tòa lạnh một cách kỳ lạ.

Ngay cả thẩm phán Triệu Chính cũng phải rùng mình một cái, thầm nghĩ không bật điều hòa à?

Chỉ có Hiểu Sơn Thanh khẽ nói với Diệp Đồng Trần: “Hôm nay có vẻ lạnh khác thường, may mà có cô nhắc tôi dán miếng giữ nhiệt.”

“Không có gì.” Diệp Đồng Trần cũng dán đầy miếng giữ nhiệt bên trong áo vest và quần tây nên bây giờ thấy rất ấm áp và dễ chịu. Khoa học kỹ thuật hiện đại quả thật không tồi.

Cô liếc nhìn hàng ghế trống ở hàng đầu khu vực dự thính, thở dài bất lực. Ngồi ở đó không chỉ có hồn ma Ngụy Phán Phán, mà còn có cả những hồn ma khác mà cô không quen biết. Cô nghi ngờ Ngụy Phán Phán đã đi khắp nơi quảng bá về mình.

Cô thầm nghĩ mình không thể thoát khỏi tình cảnh này rồi, dù đã quyết định không nhận những vụ án liên quan đến âm phủ nữa.

Ngụy Quân và những người khác vừa ngồi xuống ghế bị cáo, tất cả đều nhìn thấy Ngụy Phán Phán ngồi ở hàng ghế đầu tiên, một Ngụy Phán Phán đẫm máu. Họ hoảng sợ, rối loạn thành một đám.

Khiến cảnh sát tòa án phải tiến lên duy trì trật tự, thẩm phán cũng liên tục cảnh cáo, mấy người họ mới ngồi xuống ghế với vẻ mặt tái nhợt, run rẩy, không ai dám ngẩng đầu nhìn về phía khu vực dự thính.

Người xem livestream phiên tòa này cũng rất kinh ngạc–––

[Hôm nay vừa mở phiên tòa đã kích động như vậy rồi sao? Đám bị cáo này gặp ma hả? Sao trông họ sợ hãi thế?]

[Ngụy Phán Phán mà họ hét lên là ai vậy? Sao Ngụy Phán Phán có mặt tại hiện trường lại khiến họ sợ hãi như vậy?]

[Không phải vụ của Vương Hữu Phúc sao? Sao bị cáo không phải là Vương Hữu Phúc? Sao lại nhiều người thế này?]

[Buổi chiều mới là vụ của Vương Hữu Phúc, bây giờ đang xét xử một vụ án khác, không biết mọi người có còn nhớ vụ trộm xe tải mà luật sư Diệp livestream tư vấn không.]

[Nhớ chứ, trên báo đưa tin là trong chiếc xe tải đó có một thi thể nữ, vụ này còn cần xét xử à? Có uẩn khúc gì sao? Bị cáo nào là kẻ trộm xe tải?]

[Khoan đã, sao ghế nguyên cáo lại không có nguyên cáo? Chỉ có luật sư Diệp và Hiểu Cẩu? Thế Ngụy Phán Phán là ai? Sao đám bị cáo trông như sắp chết khiếp vậy? Rốt cuộc đây là vụ án gì thế? Có ai giải thích cho tôi được không! Tôi cứ như đứa bị tối cổ ấy, ngơ ngác nhìn xung quanh.]

[Ngụy Phán Phán là ai ở hiện trường vậy?]

Ngụy Phán Phán với tư cách nguyên cáo đương nhiên phải có mặt tại hiện trường.

Diệp Đồng Trần hy vọng đám bị cáo này sẽ nhìn chằm chằm vào Ngụy Phán Phán suốt phiên tòa. Cô đặt bài phát biểu đã chuẩn bị xuống, bắt đầu trình bày về vụ án: “Tôi là Diệp Trần, luật sư đại diện được ủy quyền bởi nguyên cáo Ngụy Phán Phán. Do nguyên cáo Ngụy Phán Phán đã qua đời nên không thể tham dự phiên tòa, tôi sẽ trình bày về vụ án thay cô ấy.”

[Hả?]

[Ngụy Phán Phán chết rồi? Đám bị cáo gặp ma thật à?]

[Thảo nào đám bị cáo sợ hãi như vậy… Hóa ra là nhìn thấy Ngụy Phán Phán tại hiện trường…]

[Ờ-mây-zing, không hổ danh là Diệp Trần – luật sư của âm phủ.]

“Ngày 13 tháng 11, Ngụy Phán Phán bị ba mẹ là Ngụy Quân và Lý Quế Lan cưỡng ép đưa về nhà từ trường học, ép cô ấy bỏ học, xé và đốt tất cả sách vở, vở ghi chép của cô ấy, cắt tóc cô ấy, giam cô ấy trong nhà để suy nghĩ lại, và chỉ cho phép cô ấy rời khỏi phòng ngủ nếu cô ấy đồng ý bỏ học để đi xem mắt.” Diệp Đồng Trần bình tĩnh trình bày: “Sau ba ngày bị giam, Ngụy Phán Phán đã xảy ra cãi vã dữ dội với Ngụy Quân và Lý Quế Lan, rồi nhảy lầu tự tử.”

“Sau khi Ngụy Phán Phán tự tử, tôi nhận được di thư của cô ấy do bạn học đại học Khang Tĩnh gửi đến, trong di thư ủy thác tôi đại diện xử lý các hậu sự liên quan.” Diệp Đồng Trần đưa di thư của Ngụy Phán Phán lên: “Trong di thư yêu cầu sau khi cô ấy chết, thi thể được gửi đến lò hỏa táng Bão Nhất để hỏa táng, và toàn bộ hậu sự do đạo quán Bão Nhất đảm nhận. Nhưng ba mẹ của Ngụy Phán Phán sau khi cô ấy chết đã bán di thể cho Vương Hưng Quốc, nhận 20 nghìn tệ, để làm âm hôn cho con trai Vương Hưng Quốc. Sau khi cảnh sát đến nơi, Ngụy Quân và những người khác vẫn cố tình chống đối, chôn cất thi thể của Ngụy Phán Phán.”

“Sau điều tra của cảnh sát, phía bị cáo Lý Lập cũng nhận bao lì xì 5000 tệ từ việc bán thi thể.” Diệp Đồng Trần nhìn về phía Lý Lập: “Lý Lập thừa nhận ông ta là cha đẻ của Ngụy Phán Phán, sau khi Ngụy Phán Phán sinh ra đã bỏ rơi, gửi nuôi cô ấy cho vợ chồng Ngụy Quân và Lý Quế Lan.”

Diệp Đồng Trần lại đưa ra một bằng chứng nữa: “Vợ chồng Ngụy Quân và Lý Quế Lan năm đó đã trả cho Lý Lập 1000 tệ.”

Bọn họ muốn ngẩng đầu lên phản bác nhưng rồi lại không dám ngẩng đầu, chỉ có Lý Lập cúi đầu nói nhanh: “Đó, đó là tiền lì xì đầy tháng cho vợ tôi, không phải bán con.”

Thẩm phán yêu cầu ông ta giữ im lặng.

Diệp Đồng Trần không để ý đến ông ta, tiếp tục trình bày yêu cầu của mình: “Vợ chồng Ngụy Quân và Lý Quế Lan mua bán trẻ em, buôn bán di thể. Còn Lý Lập tham gia vào việc buôn bán di thể và chia chác, bỏ rơi và bán con gái ruột.”

Lời trình bày của cô không dài, nhưng thẩm phán xem xét các bằng chứng và im lặng một lúc lâu, rồi mới cho phép bị cáo phát biểu.

Lý Quế Lan không biết là vì sợ hay vì lo lắng, cúi đầu khóc vì sợ hãi.

Luật sư của họ thay họ phát biểu: “1000 tệ mà vợ chồng Ngụy Quân và Lý Quế Lan đưa cho Lý Lập năm đó là tiền mừng khi tham dự tiệc đầy tháng, không thể coi là bằng chứng mua bán trẻ em.” Ông ta cũng đệ trình lời khai của bạn Ngụy Quân, chứng minh rằng lúc đó là tiền mừng cho tiệc đầy tháng.

Sau đó, ông ta lại đưa ra một số lời khai của hàng xóm vợ chồng Ngụy Quân, và nói: “Thưa thẩm phán, phong tục kết âm hôn không hiếm gặp ở địa phương. 20 nghìn tệ mà thân chủ của tôi nhận được là tiền sính lễ trong phong tục kết ân hôn, không phải là buôn bán di thể. Những người hàng xóm này có thể làm chứng.”

Nhóm người theo dõi trong phòng livestream đã nhịn hết nổi rồi–––

[…Nếu đó là phong tục thì được hợp pháp hóa à? Là được phép mua bán di thể sao?]

[Trời ạ, giờ tôi mới hiểu câu “sống chết đều là món hàng kiếm tiền” là như thế nào. Lúc mới sinh ra đã bị bán đi, sau khi chết còn bị bán di thể để kiếm thêm một khoản nữa chứ. Sinh con gái đúng là chỉ có lời không có lỗ.]

[Tôi nghe xong mà thấy chết lặng, lời kể của Diệp Trần về vụ án này giống như kịch bản của phim kinh dị vậy, tên bộ phim là “Sinh ra là con gái”.]

[Ngụy Phán Phán, là mong chờ* gì? Mong có con trai à? Nếu đã nhận nuôi cô ấy thì tại sao lại không đối xử tốt với cô ấy chứ? Ép thôi học, đốt sách vở, cắt tóc… Tôi thấy nghẹn không thở nổi rồi.]

*Phán (盼) trong Phán Phán có nghĩa là mong mỏi, trông mong.

Tay cầm dao mổ giết rồng: [Đây chẳng phải là tương lai của con gái Vương Hữu Phúc hay sao? Nếu con gái của ông ta không được người tốt cứu giúp, thì có phải cô bé cũng sẽ bị bán với giá 1000 tệ, sau khi bị ép đến mức tự sát thì lại bán với giá 20 nghìn tệ không? Lời quá, đúng là lời quá.]

[Hai vụ án này xét xử cùng ngày, lại còn được livestream cả hai vụ… Đây chính là nửa đầu và nửa sau của một bộ phim kinh dị phải không. So với việc Ngụy Phán Phán có mặt tại hiện trường, lời trình bày về vụ án còn đáng sợ hơn.]

[Nếu vụ này không bị kết án thì đúng là tuyệt vọng.]

[Vậy di thể trên chiếc xe tải bị trộm chính là Ngụy Phán Phán à?]

“Thẩm phán, tôi cũng có một bằng chứng khác.” Diệp Đồng Trần lấy ra một bằng chứng khác: “Vợ chồng Lý Lập sinh con khi chưa đến tuổi kết hôn hợp pháp, không có đám cưới, cũng không tổ chức tiệc đầy tháng. Đây là lời khai của mẹ ruột Ngụy Phán Phán.”

Lý Lập ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn Diệp Đồng Trần.

Diệp Đồng Trần đề nghị triệu tập nhân chứng, thẩm phán chấp thuận.

Một người phụ nữ mặc áo phao đen được dẫn lên tòa.

Ngay cả Ngụy Phán Phán cũng không biết, hóa ra luật sư Diệp đã tìm được mẹ ruột của cô ấy, và còn thuyết phục được bà ta ra tòa làm chứng…

Cô ấy nhìn người phụ nữ đang đứng trên bục nhân chứng, hóa ra đây là mẹ ruột của cô ấy. Thoạt nhìn bà ta vẫn còn khá trẻ, chỉ tầm 40 tuổi, vóc dáng cao gầy, tóc uốn xoăn, lông mày và mí mắt đều được xăm.

Là kiểu phụ nữ khác hoàn toàn với Lý Quế Lan. Lý Quế Lan chưa bao giờ trang điểm, càng không uốn tóc hay xăm lông mày. Bà ta suốt ngày bận rộn, tất bật lo kiếm tiền để xây nhà, cưới vợ cho con trai, hiếm khi nói chuyện với Ngụy Phán Phán, càng không bao giờ ôm Ngụy Phán Phán. Ngụy Phán Phán vẫn nhớ như in lần đầu tiên có kinh nguyệt, cô ấy đã sợ đến mức khóc thầm, là một cô giáo ở trường cho cô ấy miếng băng vệ sinh đầu tiên.

“Lưu Quyên.” Người phụ nữ đó khai tên của mình.

Hóa ra mẹ ruột của cô ấy tên Lưu Quyên.

Ngụy Phán Phán nhìn người phụ nữ khác biệt hoàn toàn này, đột nhiên tự hỏi: Nếu cô ấy không bị đưa cho người khác, nếu mẹ ruột của cô ấy thương cô ấy, liệu một người mẹ như vậy có cười cô vì sợ hãi khóc khi có kinh nguyệt lần đầu không? Liệu bà ấy có đưa cô đi uốn tóc cùng không? Có ôm cô và nói nhiều chuyện riêng tư giữa mẹ và con gái không?

Lưu Quyên lo lắng đan tay vào nhau và nói: “Tôi sinh con lúc 19 tuổi, chính là Ngụy Phán Phán. Lúc đó chưa đăng ký kết hôn, ba mẹ Lý Lập nói sinh con gái không cần tổ chức tiệc đầy tháng, nên không tổ chức. Chỉ có vài người thân và bạn bè đến nhà tặng trứng gà và đồ bổ dưỡng, không có tiền mừng đầy tháng gì cả.”

“Cô biết gì chứ! Lúc đó cô sinh con xong là về nhà ngoại rồi!” Lý Lập như chó cùng dứt dậu, vội vàng biện hộ: “Ba mẹ tôi đã tổ chức tiệc đầy tháng cho con ở nhà!”

Thẩm phán nhíu mày bảo ông ta ngồi xuống, chưa đến lúc phát biểu thì không được nói. Ông hỏi nhân chứng lời Lý Lập nói có đúng không?

Lưu Quyên, mắt đỏ hoe, ngẩng đầu trừng mắt nhìn Lý Lập nói: “Tôi có về nhà ngoại, nhưng đó là trước khi con đầy tháng. Khi tôi ở cữ không ai chăm sóc, tôi chỉ có thể về nhà mẹ đẻ để ở cữ. Ba mẹ anh ta vốn hứa khi con sinh ra sẽ tổ chức đám cưới cho chúng tôi, nhưng sau đó lại đổi ý nói phải sinh cháu trai mới tổ chức đám cưới! Tôi vừa sinh xong, nhà họ đã tỏ thái độ, cãi nhau với tôi, nói tôi vô dụng… Tôi tức quá mới về nhà ngoại, nhưng tôi đã quay lại trước khi con đầy tháng. Khi tôi quay lại, nhà họ đã dẫn Ngụy Quân và Lý Quế Lan đến xem đứa bé.”

Lưu Quyên giờ nhắc lại vẫn đầy ấm ức: “Lúc đó tôi không biết chuyện gì, chỉ biết Ngụy Quân và Lý Quế Lan đưa cho Lý Lập 1000 tệ. Không qua hai ngày, ba mẹ Lý Lập đến nói gửi con cho vợ chồng Ngụy Quân nuôi một thời gian, vợ chồng họ vẫn chưa có con, ở quê chúng tôi có câu nói rằng nuôi con người khác một thời gian sẽ dễ có thai…”

Thẩm phán nghe đến đây thì nhíu mày: “Lúc đó cô đồng ý?”

“Lúc đó tôi bị lừa, không biết Lý Lập đã bán con cho Ngụy Quân nên mới đồng ý.” Lưu Quyên cúi đầu, không biết là hổ thẹn hay hối hận mà nước mắt rơi xuống: “Sau đó Lý Lập uống rượu đánh tôi, tôi đã ly hôn với anh ta, sợ anh ta quấy rầy nên về nhà ngoại rồi đi làm ở thành phố, không ngờ cả nhà họ lại bán con gái đi…”

Lưu Quyên vừa khóc vừa căm hận, hỏi vợ chồng Ngụy Quân: “Các người đã đem con bé về nuôi sao không đối xử tốt với nó? Nó đã chết rồi mà các người còn muốn kiếm tiền từ nó! Các người còn là người nữa không?”

Thẩm phán bảo bà ta bình tĩnh lại, rồi hỏi tiếp Lý Lập và vợ chồng Ngụy Quân.

Ngụy Phán Phán ngồi đó nhìn người phụ nữ xa lạ mà hóa ra là Lưu Quyên – mẹ đẻ của mình, cảm thấy vừa buồn bã vừa thanh thản. Ít nhất mẹ đẻ của cô ấy không cố tình bán cô ấy, phải không? Lúc đó bà ta cũng mới 19 tuổi thôi.

Mặc dù Lưu Quyên cũng rất đáng ghét, bà ta đã quá vô trách nhiệm với cuộc đời của mình, 19 tuổi đã mang thai sinh con.

Nhưng ít nhất bà ta đã đến làm chứng.

Diệp Đồng Trần nghe thấy tâm tư của Ngụy Phán Phán, khẽ thở dài. Phán Phán dễ tha thứ cho người khác như vậy, nếu cuộc sống cho cô ấy thêm một chút hy vọng, có lẽ cô ấy đã không đi đến bước đường cùng này.

“Thưa thẩm phán.” Cô đứng dậy lấy ra một số tài liệu mình đã tổng hợp, không phải là bằng chứng: “Đây là một số vụ án và tin tức về kết âm hôn mà tôi tìm được. Chỉ trong nửa năm nay, tại Hàng Châu đã có 26 vụ án liên quan đến buôn bán di thể để kết âm hôn. Có vụ đào mộ cô gái chưa kết hôn, có vụ vợ chồng ly hôn đánh nhau để tranh giành di thể con gái, thậm chí có cả vụ đấu giá di thể con gái… Phong tục không phải là tấm màn che đậy hành vi phạm tội. Họ thực sự không biết mình đang phạm pháp sao? Thực sự không hiểu rằng mình đang buôn bán di thể sao? Không phải vậy, thưa thẩm phán.”

Diệp Đồng Trần đệ trình bằng chứng cuối cùng, đó là bằng chứng ghi âm từ Mạch Tử.

“Đây là lời khai của người đã sử dụng trái phép xe tải của Lý Lập để vận chuyển di thể của Ngụy Phán Phán.” Diệp Đồng Trần nói.

Đoạn ghi âm được phát, truyền ra giọng của Diệp Đồng Trần: “Khi đến nhà Ngụy Quân để vận chuyển di thể của Ngụy Phán Phán, cậu có biết đó là di thể của Ngụy Phán Phán không? Lúc đó họ nói với cậu thế nào?”

Mạch Tử trả lời: “Biết, biết là di thể. Ông chủ Ngụy Quân nói con gái ông ta chưa kết hôn, theo phong tục quê nhà không thể chôn vào mộ tổ, nên bảo tôi chở đến nghĩa trang ở Hưng Sơn để chôn cất.”

“Họ yêu cầu cậu chở đi vào nửa đêm, đúng không?” Diệp Đồng Trần hỏi tiếp.

“Đúng vậy, ông chủ Ngụy Quân bảo chở đi lúc 10 giờ đêm.” Mạch Tử nói: “Còn dặn tôi đi một mình, tránh cảnh sát giao thông để khỏi bị kiểm tra.”

“Tại sao phải tránh cảnh sát giao thông?” Diệp Đồng Trần hỏi lại.

Mạch Tử nói: “Họ bảo, ông chủ Ngụy Quân nói việc này bị phát hiện sẽ không hay, cụ thể thế nào tôi không rõ, hỏi nhiều quá ông chủ Ngụy Quân không vui sẽ không cho tôi làm việc này nữa.”

Diệp Đồng Trần bảo cậu ấy nhắc lại nguyên văn lời Ngụy Quân đã nói lúc đó.

Mạch Tử suy nghĩ rồi nói: “Ông chủ Chủ Ngụy Quân chỉ nói: Đừng hỏi nhiều, làm được thì làm, 200 tệ chở đến Hưng Sơn, đừng để cảnh sát phát hiện.”

Đoạn ghi âm kết thúc.

Diệp Đồng Trần nhìn vợ chồng Ngụy Quân và hỏi: “Nếu các người thực sự nghĩ mình không phạm pháp, cho rằng không buôn bán di thể, tại sao lại nhấn mạnh phải chở đi vào nửa đêm đến Hưng Sơn, không để cảnh sát phát hiện?”

Vợ chồng Ngụy Quân ngồi đó run rẩy, mặt tái nhợt.

“Đây không phải là phong tục, mà là hành vi phạm tội.” Diệp Đồng Trần quay về phía thẩm phán nói: “Vợ chồng Ngụy Quân rất rõ họ đang lợi dụng di thể của con gái để kiếm lời, cũng rất rõ họ đang thực hiện hành vi phạm tội, chỉ là nghĩ rằng mình sẽ không bị bắt.”

“Thưa thẩm phán, nếu có thể dùng phong tục để che đậy hành vi phạm tội, thì sau này các hành vi phạm tội như mua bán di thể, xúc phạm di thể, trộm cắp di thể sẽ chỉ ngày càng nhiều hơn. Cũng giống như việc làm cha mẹ mà có thể tùy ý bỏ rơi, buôn bán con cái mình, điều đó chỉ khiến nạn buôn người ngày càng gia tăng.”

Đây là lời biện hộ cuối cùng của Diệp Đồng Trần.

[Đây không phải là phong tục mà là hành vi phạm tội!]

[Tức chết mất, tức chết mất! Cặp vợ chồng này rõ ràng biết bán di thể con gái là phạm pháp! Cái gì mà tiền sính lễ, cái gì mà phong tục, động cơ của họ chỉ là kiếm tiền từ di thể của con gái!]

[Thưa thẩm phán, ngài phải sáng suốt!]

[Ý nghĩa của việc livestream chẳng phải là để cảnh tỉnh những kẻ có ý định thực hiện cái gọi là “kết âm hôn” vô nghĩa đó sao!]

Thẩm phán trong lòng rất rõ, ông và đồng nghiệp trong tòa án phê duyệt buổi livestream này có ý nghĩa gì. Ông hỏi phía bị cáo: “Lời khai của nhân chứng có đúng sự thật không?”

Họ cúi đầu run rẩy im lặng, mãi đến khi thẩm phán hỏi lớn tiếng một lần nữa mới gật đầu.

Cuối cùng thẩm phán hỏi họ: “Các người còn gì muốn nói không?”

Đến giờ vẫn chưa có lòng hối cải sao?