Luật Sư Biết Phép Thuật, Ai Cũng Không Cản Được!

Chương 31: Phán quyết đối với ba con nhà họ Chương




Hiểu Sơn Thanh làm luật sư bấy lâu, hạng người cậu gặp nhiều nhất chính là những kẻ vô liêm sỉ.

Vì thế, khi nhận được thông báo rút đơn kiện từ ba con nhà họ Chương, cậu chẳng lấy làm ngạc nhiên, chỉ cười nhạt đầy mỉa mai. Cậu đoán rằng việc rút đơn này hẳn do Vương Đống nghiên cứu kỹ các bằng chứng rồi thuyết phục họ.

Đây là thủ thuật cơ bản của Vương Đống với tư cách là một luật sư. Bởi với những bằng chứng Diệp Trần đã đệ trình, ba con họ Chương chắc chắn sẽ thua kiện.

Vương Phượng Tiên không những đã ly hôn với Triệu Dũng, mà còn có giấy hôn thú với Chương Phúc An làm bằng chứng.

Triệu Bảo Châu không chỉ có giấy khai sinh, mà còn có giấy chứng nhận được Chương Phúc An nhận làm con nuôi.

Diệp Trần thậm chí còn cùng Đới Dã đi một chuyến nữa đến Yên Kinh, tìm được đồn công an đã tiếp đón Chương Phúc An khi ông trở về nước cách đây mấy chục năm. Lúc đó, Chương Phúc An dẫn theo người con nuôi mới 18 tuổi là Chương Yên Kinh về nước, đến đồn công an đó nhờ cảnh sát giúp tìm Vương Phượng Tiên và Chương Bảo Châu.

Thế nhưng, sau khi trải qua một thời kỳ đầy biến động và chiến loạn như vậy, làm sao có thể tìm được những người không có hộ khẩu, phải lưu lạc khắp nơi? Chỉ riêng việc tra cứu những người tên Vương Phượng Tiên và Chương Bảo Châu ở thành phố Phong Hải đã nhiều vô kể, hơn nữa rất có thể hai người này đã qua đời trong quá trình chạy nạn, hoặc đã đổi tên họ và đăng ký hộ khẩu ở một thành phố khác.

Chương Phúc An đã ở lại Yên Kinh gần nửa năm mà vẫn không tìm được người, nên ông đã bán đi ngôi nhà cũ của mình ở Yên Kinh. Ông mang theo tất cả những gì còn lưu giữ ở Yên Kinh, gửi vào ngân hàng ở nước ngoài, và lúc đó đã lập di chúc để lại toàn bộ những thứ này cho Vương Phượng Tiên và Bảo Châu.

Đồn công an Yên Kinh còn lưu trữ hồ sơ ghi chép của thời điểm đó làm bằng chứng.

Với ngần ấy bằng chứng trong tay, ba con nhà họ Chương lại rút đơn kiện, sau khi rút đơn còn một lần nữa bày tỏ ý muốn hòa giải riêng với Triệu Bảo Châu.

Diệp Đồng Trần thẳng thừng từ chối việc hòa giải riêng, đã nộp những bằng chứng này và kiện ba con nhà họ Chương sử dụng thủ đoạn lừa đảo, đe dọa để ép buộc Triệu Bảo Châu từ bỏ quyền thừa kế tài sản.

Ba con nhà họ Chương nhanh chóng nhận được trát đòi hầu tòa, kèm theo lệnh cấm của tòa án.

Diệp Đồng Trần đã đệ đơn yêu cầu ngăn cấm họ gặp Triệu Bảo Châu trước phiên tòa. Lý do rất đơn giản: Bà Triệu Bảo Châu đã hơn 90 tuổi cao niên, trước đây từng bị ba con nhà họ Chương đe dọa khiến phải nhập viện, làm sao có thể để sự việc như vậy xảy ra lần thứ hai.

Ba con nhà họ Chương thậm chí còn bị ngăn cản đến thăm bệnh. Nhìn từng chứng cứ mới mà Diệp Đồng Trần đệ trình, họ rối bời như tơ vò. Giờ đây, hai ba con đều đang tá túc tại khách sạn, không dám quay về biệt thự ở Hàng Châu.

Thật kinh khủng quá! Kể từ đêm hôm đó, khi chiếc xe tự đâm vào phòng khách, những chuyện kỳ quái cứ liên tiếp xảy ra. Nếu không phải đèn và ti vi đột ngột tắt ngúm, thì cũng là nước đỏ chảy ra từ vòi.

Nửa đêm lúc nào cũng có tiếng khóc và tiếng kẽo kẹt từ chiếc ghế tựa, như thể cụ già đang ngồi trên đó mà khóc vậy.

Sau khi đại sư Thẩm Xác bị sét đánh nhập viện, mấy lá bùa hắn ta đưa bọn họ cũng tự cháy thành tro. 

Bọn họ sợ đến mức chẳng dám ở lại đó nữa, cũng chẳng dám lái xe. Họ từng đến bệnh viện tìm Thẩm Xác một lần, nhưng dù đã được cứu sống, hắn ta lại bị liệt, vẫn đang điều trị tại phòng chăm sóc đặc biệt, bản thân còn khó bảo toàn.

Không còn cách nào khác, bọn họ đành chuyển đến ở khách sạn. Đến nước này, họ nhìn thấy rõ là không thể không giao di sản cho Triệu Bảo Châu, nên đã vắt óc tìm cách tiếp cận Triệu Bảo Châu để thương lượng riêng.

Họ có thể giao di sản, nhưng để toàn bộ rơi vào tay Triệu Bảo Châu thì họ không thể cam tâm. Dù sao Triệu Bảo Châu cũng đã hơn chín mươi tuổi rồi, nếu hai năm nữa bà ấy qua đời, một khoản tài sản lớn như vậy sẽ rơi hết vào tay nhà họ Triệu.

Trước đây Triệu Bảo Châu chẳng phải đã nói nguyện ý từ bỏ di sản, không muốn làm to chuyện ra tòa hay sao? Bây giờ bọn họ sẵn lòng giao phần lớn di sản cho Triệu Bảo Châu, giữ lại được bao nhiêu hay bấy nhiêu.

Thế nhưng chưa kịp để Vương Đống đi gặp Triệu Bảo Châu thương lượng, cảnh sát đã đến bắt ba con nhà họ Chương đi để điều tra.

Mãi đến khi bị đưa đến đồn cảnh sát, ba con nhà họ Chương mới biết rằng họ đã bị Triệu Lãng Lãng kiện tội đột nhập trái phép vào nhà và trộm cắp tài sản.

Họ ngơ ngác không hiểu chuyện gì, cho đến khi cảnh sát hỏi: “Thẩm Xác có phải là trợ lý của các người không? Hắn ta dẫn người đột nhập trái phép vào nhà tổ của Triệu Lãng Lãng, trộm một tài liệu chứng cứ trong đó, không phải do các người chỉ đạo sao?

Họ bừng tỉnh ra, tài liệu chứng cứ cảnh sát nhắc đến chính là bản khế ước cầm vợ,  và quả thật lúc đó họ đã ủy thác Thẩm Xác đi… Không ngờ Thẩm Xác lại gặp sự cố phải vào viện.

Càng không ngờ rằng, cảnh sát đã bắt được tên tài xế đi cùng với Thẩm Xác. Tên tài xế là người của Chương Quy, đã khai nhận rằng chính Chương Quy ra lênh cho hắn lái xe đưa Thẩm Xác đến nhà tổ của nhà họ Triệu.

Nguyên nhân tài xế chịu khai nhận là do luật sư của Triệu Lãng Lãng, Diệp Trần, đã lấy ra một bản ghi hành trình. Bản ghi này đã ghi lại rõ ràng cảnh Thẩm Xác đột nhập vào nhà tổ nhà họ Triệu.

Vương Đống ngồi cạnh ba con nhà họ Chương, mặt mày tái mét. Chẳng phải ba con họ Chương bảo rằng bản khế ước cầm vợ được mua từ hậu duệ khác của nhà họ Triệu sao? Ngay cả với luật sư của mình mà cũng nói dối cơ đấy.

Vương Đống tuy lòng đầy căm phẫn nhưng vẫn phải đứng ra giải quyết hậu quả. Anh ta đã từng nhắc nhở hai ba con này đừng tin vào mấy ông thầy phong thủy tà đạo đó, vậy mà họ không chịu nghe, quả là tự chuốc lấy họa vào thân!

Ba con nhà họ Chương bị tạm giữ một đêm tại đồn cảnh sát. Vì Chương Quy chưa hồi phục sau chấn thương gãy chân, Vương Đống mới lấy lý do chữa bệnh để xin bảo lãnh tại ngoại cho ông ta.

Ra khỏi đồn, Chương Quy lại hỏi Vương Đống: “Danh Thụy có bị lưu hồ sơ tiền án không? Chuyện này có ảnh hưởng đến quyền thừa kế của tôi và Danh Thụy không?”

Vương Đống kìm nén cơn giận, cố gắng giữ thái độ chuyên nghiệp mà nói với ông ta: “Hiện giờ ông nên lo nghĩ liệu ông và con trai có phải ngồi tù không.”

Chương Quy sững sờ.

Vương Đống lúc này mới hiểu sự lợi hại của Diệp Trần. Cô tìm từng chứng cứ một, trước tiên chặn đứng khả năng hòa giải hay gặp mặt riêng, rồi báo cảnh sát bắt người với tội danh đột nhập trái phép.

Đột nhập trái phép và trộm cắp chứng cứ, ba con nhà họ Chương chỉ còn biết chờ ngày ra tòa trong tâm trạng rối bời.

Vương Đống bật cười chua chát, vụ án này quả thực là vụ án tệ hại nhất mà anh ta từng đảm nhận.

****

Ba con nhà hộ Chương không có chứng cứ mới để nộp, nên vụ án nhanh chóng được đưa ra xét xử.

Ngày xét xử, Chương Danh Thụy vừa ra khỏi trại tạm giam không lâu đã phải lên tòa án.

Ban đầu, Triệu Bảo Châu yêu cầu xét xử kín, bà ấy không muốn đưa vụ việc lên tòa án để mẹ và ba cả bị đàm tiếu. Nhưng trước đó, ba con nhà Chương đã kiện mẹ bà tội trùng hôn làm ầm ĩ lên, họ thậm chí còn nhận phỏng vấn của truyền thông, nhắc đến khế ước cầm vợ này.

Lãng Lãng đã cho bà xem những lời đàm tiếu trên mạng, nhiều người hiểu lầm rằng mẹ bà và ba hai lừa ba cả.

Đây là điều bà không muốn thấy nhất. Đã đến nước này, bà yêu cầu xét xử công khai, ít nhất có thể chứng minh mẹ bà không trùng hôn, không lừa ba cả.

Cộng đồng mạng cũng không ngờ vụ án này lại được xét xử công khai. Khi phiên tòa bắt đầu, những bình luận trong phòng phát sóng trực tiếp vẫn còn đang mơ hồ——

[Đây có phải là vụ án di sản của thái giám không? Hậu duệ của thái giám thật sự kiện vợ quá cố của người ta tội trùng hôn sao? Thật không thể hiểu nổi.]

[Không phải vụ án tội trùng hôn nữa đâu. Vụ kiện tội trùng hôn, ba con họ Chương là hậu duệ của thái giám đã rút đơn rồi. Bây giờ đang xét xử vụ con gái nuôi của thái giám kiện ba con họ Chương tội lừa đảo, đe dọa, che giấu di chúc, và đột nhập trái phép vào nhà riêng để trộm chứng cứ.]

[Tôi đã đọc toàn bộ diễn biến trên mạng, cặp ba con này thật quá đáng. Chứng cứ họ trộm chính là bản khế ước cầm vợ đó, còn tung lên mạng để dẫn dắt dư luận… Điều còn quá đáng hơn nữa là kẻ giúp cặp ba con này đi trộm bản khế ước ngay tối hôm đó đã bị sét đánh, khó mà không nói một câu “làm điều bất nghĩa bị trời tru đất diệt”.]

[Quả nhiên là ly kỳ, không hổ danh là vụ án đầu tiên mà luật sư Diệp chính thức đại diện!]

[Luật sư của ba con nhà họ Chương là Vương Đống đấy, một luật sư nổi tiếng trong giới luật cao cấp.]

Vào giây phút này, Vương Đống chỉ mong những người đang theo dõi phiên tòa đừng nhận ra anh ta.

Anh ta ngồi đó, lắng nghe Diệp Trần trình bày các chứng cứ.

Giấy khai sinh của Triệu Bảo Châu, giấy chứng nhận nhận con nuôi, giấy ly hôn của Vương Phượng Tiên, những mảnh vụn còn sót lại của tờ hôn thú đã bị đốt cháy, mỗi thứ đều mạnh mẽ chứng minh rằng Vương Phượng Tiên và Triệu Bảo Châu đích thực là vợ và con gái nuôi của Chương Phúc An.

Bản khế ước cầm vợ kia lại trở thành bằng chứng hài hước chứng minh mối quan hệ tình cảm giữa Triệu Dũng và Vương Phượng Tiên đã tan vỡ, họ đã ly hôn và không thể tái hôn.

Triệu Bảo Châu cũng khai rằng, mẹ bà chưa bao giờ tái hôn với Triệu Dũng, suốt mấy chục năm ngủ riêng phòng, vì vậy mẹ bà không có hộ khẩu ở Phong Hải hay Hàng Châu.

Diệp Đồng Trần lại đưa ra hồ sơ ghi chép của đồn công an, nơi Chương Phúc An đã trở về Yên Kinh tìm Vương Phượng Tiên và Bảo Châu năm xưa. Trong hồ sơ ghi chép rất chi tiết, Chương Phúc An muốn tìm vợ là Vương Phượng Tiên và con gái nuôi Bảo Châu, những người đã chạy nạn đến Phong Hải.

Chương Phúc An khi đó còn đưa ra một tờ giấy cũ: đó là hóa đơn mua chiếc khóa trường mệnh cho con gái yêu Bảo Châu năm xưa.

Và chiếc khóa trường mệnh này chính là chiếc mà Triệu Bảo Châu đang giữ.

Diệp Đồng Trần mở chiếc khóa, cho mọi người xem dòng chữ khắc bên trong [Con gái yêu Bảo Châu].

Cô còn đưa ra đoạn ghi âm cuộc đối thoại với ngân hàng và văn phòng luật nước ngoài nơi Chương Phúc An lập di chúc. Phía ngân hàng cho biết: lý do cụ Chương Phúc An không ghi họ của con gái nuôi Bảo Châu là vì ông không thể xác định liệu con gái nuôi có thay đổi họ hay không.

“Việc không thể xác định họ là bởi vì khi xưa, trong lúc chạy nạn, cụ Chương Phúc An đã gửi gắm vợ và con gái nuôi cho Triệu Dũng. Cụ đã đoán trước rằng trong thời kỳ biến động như vậy, có lẽ con gái nuôi của mình sẽ đổi sang họ Triệu để làm hộ khẩu.” Diệp Đồng Trần giải thích: “Ông ấy đã cân nhắc mọi khả năng có thể, chỉ để lại khoản di sản này cho vợ và con gái nuôi.”

Triệu Bảo Châu nắm chặt nửa tấm ảnh gia đình, cố nén nước mắt. Bà nên vui mừng mới phải, ba cả luôn tìm kiếm bà và mẹ, ba cả không hề thất hứa.

Chỉ là bà rất tiếc nuối, mẹ bà đã không còn cơ hội biết được những điều này.

“Ba con Chương Quy và Chương Danh Thụy dù biết rõ tất cả những điều này, vẫn cố tình che giấu sự tồn tại của di chúc, tìm cách lừa gạt, đe dọa bà Triệu Bảo Châu từ bỏ quyền thừa kế.” Diệp Đồng Trần nhìn về phía ba con nhà họ Chương, Chương Danh Thụy sau mấy ngày ở trại tạm giam đã gầy đi trông thấy, người ủ rũ hẳn. “Thậm chí còn dùng cả việc kiện người quá cố Vương Phượng Tiên tội trùng hôn để hăm dọa bà Triệu Bảo Châu.”

“Phản đối.” Vương Đống đưa ra ý kiến phản đối: “Thân chủ của tôi khi kiện bà Vương Phượng Tiên tội trùng hôn, không hề biết bà Triệu Bảo Châu chính là con gái nuôi của cụ Chương Phúc An. Lúc đó, bà Triệu Bảo Châu không đưa ra bất kỳ bằng chứng nào chứng minh bà ấy là con nuôi, thân chủ của tôi nghi ngờ cụ Chương đã bị người nhà họ Triệu lừa gạt, nên mới kiện bà Vương Phượng Tiên tội trùng hôn.”

Anh ta nhìn Diệp Đồng Trần và nói: “Sau khi bà Triệu Bảo Châu đưa ra giấy khai sinh, giấy chứng nhận nhận con nuôi và các bằng chứng khác, thân chủ của tôi mới biết được bà Triệu Bảo Châu chính là con gái nuôi của cụ Chương, và họ đã lập tức rút đơn kiện. Họ nhận ra đã hiểu lầm bà Triệu Bảo Châu, và đã nhiều lần đề nghị gặp mặt bà ấy để nói chuyện, giải tỏa hiểu lầm, nhưng đều bị từ chối.”

Vương Đống tuyên bố: “Thân chủ của tôi chỉ muốn tìm con gái nuôi cho ông Chương Phúc An để hoàn thành tâm nguyện, không hề có ý định che giấu hay chiếm đoạt tài sản.”

Hiện tại, anh chỉ có thể cố gắng tranh cãi để ba con họ Chương được miễn tội, còn về phần tài sản thì không cần nghĩ đến nữa.

Diệp Đồng Trần dường như đã đoán trước được anh ta sẽ nói như vậy, cô lấy ra một bằng chứng do ngân hàng cung cấp. Bằng chứng này cho thấy sau khi ba của Chương Quy là Chương Yên Kinh qua đời, ngân hàng đã đưa di chúc và thông tin về Vương Phượng Tiên cũng như con gái nuôi cho ba con nhà họ Chương.

Ngân hàng khẳng định: Khi đó, Chương Yên Kinh đã biết Vương Phượng Tiên và con gái nuôi Bảo Châu đã chạy nạn đến Hàng Châu.

“Không lâu sau khi Chương Yên Kinh qua đời, Chương Quy và Chương Danh Thụy đã đến Hàng Châu, tìm gặp thân chủ của tôi là Triệu Bảo Châu.” Diệp Đồng Trần nói: “Khi đó, họ liên lạc với trưởng thôn để tìm nhà họ Triệu, tự xưng là hậu duệ của Chương Phúc An – người quen cũ của Triệu Bảo Châu, đến thăm bà ấy. Họ còn yêu cầu bà ký vào một bản hợp đồng thừa nhận rằng bản thân không phải là con nuôi của Chương Phúc An.”

Cô lại lấy ra bản hợp đồng mà ba con nhà họ Chương đã lần đầu tiên đưa cho Triệu Bảo Châu để bà ký, đặt trước mặt Vương Đống: “Thân chủ của anh nếu không biết Triệu Bảo Châu là con gái nuôi của Chương Phúc An, tại sao họ lại làm việc thừa thãi này? Động cơ của họ là gì?”

Cô không cho Vương Đống thời gian trả lời, tiếp tục nói: “Nhân chứng có mặt tại hiện trường lúc đó, trưởng thôn Triệu Minh, đã xác nhận rằng sau khi Triệu Bảo Châu từ chối ký hợp đồng, Chương Danh Thụy đã nói: “Không ký thì sẽ kiện Vương Phượng Tiên tội trùng hôn.” Sau đó họ liên tục gọi điện đe dọa người nhà Triệu Bảo Châu, và sau khi Triệu Bảo Châu nhập viện vì hoảng sợ, ba con nhà họ Chương đã cử trợ lý Thẩm Xác đột nhập trái phép vào nhà tổ họ Triệu, đánh cắp giấy tờ chứng minh nhân thân của Triệu Bảo Châu.”

“Khi đó, các người đã có trong tay bản khế ước cầm vợ mà Vương Phượng Tiên để lại, cũng như biết được chiếc khóa trường mệnh có khắc [Con gái yêu Bảo Châu] chính là của bà Triệu Bảo Châu, vậy mà vẫn kiện Vương Phượng Tiên tội trùng hôn, còn tung tin bịa đặt trên mạng xúc phạm bà Vương Phượng Tiên đã quá cố.” Diệp Đồng Trần đưa ra thời điểm và bằng chứng về việc Thẩm Xác đột nhập trái phép vào nhà tổ họ Triệu để đánh cắp tài liệu. “Đây là hành vi sử dụng thủ đoạn đe dọa, bịa đặt trong tình huống đã xác nhận bà Triệu Bảo Châu chính là con nuôi của Chương Phúc An, nhằm can thiệp và tước đoạt quyền thừa kế của bà ấy, đồng thời xúc phạm người mẹ quá cố của bà.”

Sắc mặt Vương Đống không thể nào tệ hơn được nữa. Tội danh đột nhập trái phép vào nhà tổ để trộm cắp bằng chứng đã rõ như ban ngày. Ba con nhà họ Chương quả thật đã kiện tội trùng hôn sau khi đánh cắp được bản khế ước cầm vợ. Dù anh ta có biện hộ thế nào cũng vô ích.

Chương Quy nhìn thấy Vương Đống không phản bác, không thể không lên tiếng: “Lúc đó chúng tôi vẫn chưa chắc chắn rằng Triệu Bảo Châu là con gái nuôi của ông nội.”

Tốt lắm.

Diệp Đồng Trần thích cái kiểu cố chấp đến cùng của ông ta, nếu không thì chứng cứ cô chuẩn bị sẽ uổng phí.

Cô chuyển cho thẩm phán bản lời khai từ cuộc điều tra của cảnh sát cùng các bằng chứng liên quan: “Đây là lời khai của tài xế Vương Nghiêu và Thẩm Xác. Cả hai đều thừa nhận rằng ba con Chương Quy đã chỉ đạo Thẩm Xác đột nhập vào nhà tổ họ Triệu để đào chiếc hộp phía sau tường, nói rằng: Trong hộp có giấy tờ chứng minh thân phận con nuôi của Triệu Bảo Châu, nhất định không thể để người nhà họ Triệu lấy được trước.”

Thẩm phán lật xem bản lời khai này, ngước mắt nhìn về phía ba con nhà họ Chương.

Chương Danh Thụy ngồi đó cúi đầu, không nói một lời, trong khi sắc mặt Chương Quy lúc xanh lúc trắng, ông ta không thể tin được rằng Đại sư Thẩm Xác lại… lại khai ra ông ta.

Chẳng phải Thẩm Xác vẫn còn trong phòng chăm sóc đặc biệt sao?

Diệp Đồng Trần ngồi lại bên Triệu Bảo Châu, nhìn đôi ba con không thấy quan tài không đổ lệ này. Họ nghĩ Thẩm Xác là người giữ chữ tín và trung thành lắm sao? Đối với Thẩm Xác, họ chết cũng không sao, hắn ta chỉ quan tâm đến việc mình có sống sót hay không.

Triệu Lãng Lãng nghe mà muốn đập bàn chất vấn: Các người còn gì để ngụy biện nữa không?!

Nhưng hắn ta phải nghe lời pháp sư Diệp, giữ trật tự trong phòng xử án, nên chỉ có thể kìm nén, khoanh tay và lầm bầm trong lòng.

Hắn ta liếc thấy luật sư Hiểu Sơn Thanh dưới bàn lén giơ ngón cái với pháp sư Diệp.

Cũng không chịu kém cạnh, hắn ta đưa tay lên bàn, giơ mạnh ngón cái lên.

Diệp Đồng Trần thấy bộ dạng của hai người này, không nhịn được bật cười.

Thẩm phán hỏi bị cáo còn gì muốn nói không.

Vương Đống mặt đen như đáy nồi, chỉ có thể nói: “Không còn gì nữa.”

Chương Quy không hài lòng với việc Vương Đống từ bỏ, định mở miệng tự biện hộ. Bỗng nhiên, một cơn gió thổi vào mặt ông ta, như thể một cái tát mạnh, khiến ông ta choáng váng, đầu ngoẹo sang một bên. Chỉ thấy ở hàng ghế dự thính bên cạnh, một ông lão tóc hoa râm đang đứng, nhìn chằm chằm vào ông ta…

Ông lão đó… chẳng phải là ông nội ông ta, Chương Phúc An sao?

Ông ta sợ đến ngẩn người, hét lên một tiếng thảm thiết và vùng vẫy ngã lăn từ xe lăn xuống đất.

“Ba, ba sao vậy?” Chương Danh Thụy vội đỡ ông ta dậy, nhưng ông ta như thể thấy ma, chỉ tay về một hướng.

Phòng xử án nhất thời hỗn loạn.

Diệp Đồng Trần nhìn về hướng đó, thấy một bóng ma gầy gò, tóc ông ấy đã bạc trắng rất nhiều, đứng cô đơn nơi đó nhìn Triệu Bảo Châu.

Chiếc khóa trường mệnh trong tay Triệu Bảo Châu “leng keng” kêu lên một tiếng, bà bỗng nhiên quay đầu nhìn về hướng đó, đờ đẫn nhìn, cổ họng run rẩy hồi lâu, rồi khàn giọng gọi một tiếng: “Ba cả…”

Bà nhìn thấy ba cả của mình đứng ở đó.

Khi nằm viện, bà đã thấy ba cả đến thăm, ngồi bên giường vuốt ve đầu bà… nhưng chẳng ai tin cả, con trai và cháu nội đều cho rằng bà đang nói nhảm.

Thế nhưng, ba cả của bà đã đến tìm bà rồi.

Vì vậy bà nhất định phải nói cho ba cả biết, mẹ đã đợi ông cả đời, chưa một ngày quên ông…

****

Bên ngoài là một ngày âm u không có ánh nắng, nhưng trong phòng xử án lại rất ồn ào.

Chương Quy cứ nói mãi rằng Chương Phúc An đang nhìn chằm chằm vào ông ta, không thể nào bình tĩnh được, nên đành phải áp giải ông ta ra ngoài trước.

Chẳng bao lâu sau, vụ án đã được tuyên án ngay tại tòa.

Ba con Chương Quy và Chương Danh Thụy bị kết tội sử dụng hợp đồng gian lận, đe dọa, trộm cắp và các thủ đoạn khác để cản trở người thừa kế theo di chúc. Cả hai bị tước quyền thừa kế và phải chịu trách nhiệm thanh toán toàn bộ chi phí nằm viện của Triệu Bảo Châu.

Chương Quy bị kết án 1 năm 3 tháng tù giam vì chỉ đạo người khác đột nhập trái phép vào nhà riêng và trộm cắp.

Chương Danh Thụy bị kết án 11 tháng tù vì đồng phạm tội.

Ngay khi phán quyết vừa kết thúc, Vương Đống cúi đầu rời khỏi tòa án, như muốn trốn chạy. Đây là thất bại lớn nhất trong sự nghiệp làm luật sư của anh ta, anh ta thực sự không muốn ở lại thêm một giây nào nữa, sợ bị người ta chặn lại hỏi về cảm xúc của mình.

Thật quá hoang đường! Thân chủ của anh ta nghe theo lời một Đại sư mà đi trộm cắp, lại còn thấy ma ngay tại tòa!

Anh ta không bao giờ ngờ rằng mình lại thua triệt để trước hậu bối Diệp Đồng Trần.

Tuy nhiên, vụ án này nhanh chóng trở thành tin hot trên mạng, và anh ta trở nên nổi tiếng theo một cách khác.

Tên của Diệp Trần lại một lần nữa leo lên vị trí đầu bảng hot search, lần này còn có các đại sư phong thủy bắt đầu luận giải tử vi cho Diệp Trần trong phần bình luận, nói gì đó như Diệp Trần từ chỗ chết mà sống lại, chuyển nghề liền nổi tiếng, số mệnh giàu sang phú quý của dòng dõi danh gia.

Đồng thời, mỗi khi cô lên hot search, Kỷ Diệu Quang của Hòa Quang Đồng Trần cũng bị kéo theo lên hot search với từ khóa #ConRiêngKỷDiệuQuang#

Mặc dù nhà họ Kỷ sẽ nhanh chóng xóa những hot search đó đi, nhưng Kỷ Diệu Quang vẫn cảm thấy phiền phức vô cùng. Hiện tại, hắn ta thực sự không có cách nào đối phó với Diệp Trần vì Thẩm Xác bị sét đánh và phải nhập viện. Hắn đã đến thăm một lần, Thẩm Xác ngoài miệng còn có thể cử động, những chỗ khác đều bất động.

Muốn dựa vào Thẩm Xác để hại chết Diệp Trần là không thể.

Kỷ Diệu Quang tạm thời cũng không có thời gian để nghĩ cách đối phó với Diệp Trần vì ba của Cố Ninh trong tù bị đánh và đã phản kháng, gây thương tích cho người khác, dẫn đến bị thay đổi án và lập tức thi hành án tử hình.

Cố Ninh bây giờ chắc chắn đang trong thời điểm yếu đuối và suy sụp nhất. Hắn ta hy vọng có thể nhân dịp này chăm sóc tốt cho Cố Ninh, tiến thêm một bước trong mối quan hệ với cô ấy

Hắn ta cần một đối tượng liên hôn, mà công ty nhà họ Cố lại dựa vào ông nội của Cố Ninh. Nếu có thể liên hôn với Cố Ninh, công ty nhà họ Cố sớm muộn gì sẽ là của hắn.

Tất nhiên, hắn ta cũng thích Cố Ninh vì cô ấy rất đẹp và nổi bật.

Hắn ta ra lệnh cho tài xế đến nhà họ Cố, đồng thời gửi tin nhắn WeChat cho Cố Ninh, nói rằng hắn đã đặt một bữa ăn từ nhà hàng riêng, sẽ sớm được giao đến nhà cô, mong cô ăn một chút gì đó.

Nhưng Cố Ninh chỉ trả lời hắn ta một chữ: [Cút.]

****

Trên hot search, điều mà mọi người quan tâm nhất là #DiSảnTấtCảLàBaoNhiêuTiền# khiến ba con họ Chương phải làm ra những việc vô đạo đức như vậy.

Thực ra, Hiểu Sơn Thanh cũng hơi tò mò, cho đến giờ cậu vẫn chưa rõ số tiền cụ thể của khoản di sản này.

Theo sự kết thúc của vụ kiện, ba con nhà họ Chương bị tạm giam, phía ngân hàng quản lý di chúc cũng bắt đầu tiến hành thủ tục để Triệu Bảo Châu thừa kế khoản di sản này.

Nhưng Triệu Bảo Châu tuổi đã cao, không thích hợp để ra nước ngoài, nên đã ủy thác cho Diệp Đồng Trần và Hiểu Sơn Thanh giúp xử lý các vấn đề liên quan đến di sản.

Khi Hiểu Sơn Thanh nhìn thấy danh sách di sản, quả thực đã bị sốc.

Ngoài những thỏi vàng, nén bạc, còn có rất nhiều đồ cổ và đồ trang sức, trong đó nhiều món xuất phát từ cung đình, tranh cổ. Số tiền ước tính khiến người ta kinh ngạc.

Hiểu Sơn Thanh ngạc nhiên thốt lên: “Lần này phí luật sư của cô đủ mua hai chiếc Maybach đấy chứ?”

Diệp Đồng Trần hào phóng đáp: “Tặng cậu một chiếc.”

Hai người họ vội vã ra nước ngoài và nhanh chóng trở về nước để bàn bạc với Triệu Bảo Châu về việc thừa kế tài sản.

Ngày họ trở về trùng với sinh nhật lần thứ 94 của Triệu Bảo Châu, nhà họ Triệu đang náo nhiệt chúc thọ cho bà, nhiệt tình mời họ ở lại dự tiệc.

Triệu Bảo Châu nắm tay Diệp Đồng Trần, lén nói: “Ba cả đã trở lại thăm tôi, ông ấy nói ông ấy phải đi rồi…”

Đúng là đã đi rồi.

Diệp Đồng Trần không nói cho bà ấy biết rằng sau khi qua đời, Chương Phúc An vẫn chưa rời đi, linh hồn ông vẫn tiếp tục tìm kiếm bà ấy và Vương Phượng Tiên. Sau này, những sự kiện kỳ lạ mà ba con nhà họ Chương gặp phải khi muốn chiếm đoạt tài sản thừa kế cũng là do Chương Phúc An gây ra.

Chương Phúc An không thất hứa, ngay cả khi đã chết, ông ấy cũng quay lại tìm bà ấy và Vương Phượng Tiên. Ông ấy làm sao có thể nhẫn tâm nhìn con gái yêu Bảo Châu của mình bị người khác ức hiếp.

Triệu Bảo Châu đắp tấm chăn dày, tay nắm chặt chiếc khóa trường mệnh, đã cảm thấy rất hạnh phúc rồi. Được gặp lại ba cả khi còn sống, thế là đủ lắm rồi.

Bà nói với Diệp Đồng Trần rằng muốn quyên góp toàn bộ tài sản thừa kế đó, cổ vật và tranh thư pháp sẽ hiến tặng cho nhà nước, số còn lại đổi thành tiền chia làm ba phần: một phần trả thù lao cho luật sư Diệp Đồng Trần, một phần để tu sửa lại nhà cửa, phần còn lại quyên góp hết cho trại trẻ mồ côi.

Bà ấy chỉ giữ lại chiếc khóa trường mệnh là đủ.

“Chỉ giữ lại tiền sửa sang nhà cửa? Còn lại đều quyên hết?” Diệp Đồng Trần hỏi bà. Đó là một khối tài sản khổng lồ, đủ để nhà họ Triệu trở nên giàu có qua nhiều thế hệ.

Triệu Bảo Châu gật đầu, nhìn về phía Triệu Lãng Lãng, người đang khuyên Hiểu Sơn Thanh uống rượu, và mỉm cười nói: “Cháu tôi nói nó làm livestream cũng kiếm được nhiều tiền. Số tiền này là của ba cả, không phải của nhà họ Triệu.”

Bà ấy lại nhìn về phía Diệp Đồng Trần và đột nhiên nói: “Cô có biết Bình An không? Bình An, cậu bé què của ba cả.”

Diệp Đồng Trần gật đầu.

“Khi tôi nhận nuôi đứa con trai này, tôi đã nghĩ đến Bình An.” Triệu Bảo Châu nói: “Tôi nghĩ ba cả và Bình An đều là những người tốt như vậy, chắc chắn họ vẫn còn sống, chỉ cần còn sống là sẽ có ngày gặp lại.”

Mãi về sau, qua điều tra Diệp Đồng Trần mới biết rằng con trai của Triệu Bảo Châu, Triệu Bình An, là con nuôi. Năm xưa, Triệu Bảo Châu kết hôn rồi bị chồng đánh đập, bất chấp sự phản đối của gia đình, bà đã trở thành người phụ nữ đầu tiên trong làng dám ly hôn, sau đó không muốn tái hôn nữa.

Về sau, Triệu Dũng không còn cách nào khác, đành khuyên bà ấy nhận một đứa trẻ làm con nuôi để nối dõi cho nhà họ Triệu.

Vì vậy, Triệu Bảo Châu đã nhận nuôi một đứa trẻ mồ côi trong làng và đặt tên là Bình An.

Triệu Bảo Châu nắm tay Diệp Đồng Trần, bắt đầu lẩm bẩm kể cho cô nghe chuyện thời trẻ của mình. Bà nói lúc trẻ bà rất hoang dã, rất điên rồ. Khi chồng đánh bà, bà liền cầm dao thái rau định liều mạng với hắn, dọa đến nỗi hắn ta chạy té khói.

Bà kể bà là người đầu tiên trong làng ly hôn, khiến ba hai tức điên lên, nhốt bà không cho ăn. Bà đã đập cửa chạy ra ngoài, đập phá hết cả nhà.

Sau đó chẳng ai dám nói gì bà nữa.

Triệu Bảo Châu nói rồi cười: “Mẹ tôi bảo, tôi sinh ra không phải để chịu khổ đâu. Ba cả đặt tên tôi là Bảo Châu, có nghĩa là quý như ngọc như châu…”

Nhưng bà cười được một lúc thì đôi mắt đỏ hoe, nắm chặt tay Diệp Đồng Trần, lẩm bẩm: “Hãy quyên góp hết đi, coi như thay ba cả, mẹ và Bình An tích đức, mong họ kiếp sau được đầu thai tốt.” Cổ họng bà nghẹn ngào mấy lần, rồi khàn giọng nói: “Ba cả bảo… không cứu được Bình An…”

Diệp Đồng Trần nhìn bà ấy, khẽ “vâng” một tiếng.

Cô ấy đã thấy cái chết của Bình An trong dòng thời gian ấy.

Bình An đã chết ở Yên Kinh năm đó. Sau khi chạy khắp nơi cầu xin, nhờ người cứu được Chương Phúc An, khi đang chạy về nhà tìm Vương Phượng Tiên và Bảo Châu, cậu ta đã gặp phải nhóm quan binh đi tịch thu tài sản. Họ bắt cậu ta vào ngục và đánh đập cậu ta đến chết.

Khi Chương Phúc An vội vã đến nhà tù, cậu ta đã thoi thóp.

Cậu ta nói với Chương Phúc An: “Lão gia đừng buồn vì ta. Ta vốn đầu thai để chịu quả báo… Chết đi, ta sẽ sớm được gặp lại chủ nhân của ta…”