Luật Sư Biết Phép Thuật, Ai Cũng Không Cản Được!

Chương 25: Con gái của thái giám




Lúc Diệp Đồng Trần và Hiểu Sơn Thanh gặp Triệu Lãng Lãng trong trại tạm giam, tên nhóc này vẫn thân thiện như thường lệ. Vừa trông thấy Diệp Đồng Trần hắn ta liền nở nụ cười, vẫy tay chào họ từ xa: “Pháp sư Diệp! Luật sư Hiểu!”

Cảnh sát quát bảo đừng kêu la om sòm, hắn ta cũng cười xòa, nói: “Thật ngại quá, thật ngại quá.”

Sau khi ngồi xuống, hắn ta cười hì hì nói với Diệp Đồng Trần: “Pháp sư Diệp với luật sư Hiểu đúng thật là người trọng nghĩa, nói đến cứu tôi là đến thật.” Lại hỏi: “Pháp sư Diệp, có phải mặt cô đã sưng hơn rồi đúng không? Nóng trong người thế này cũng nghiêm trọng quá rồi.”

Diệp Đồng Trần khoanh tay nhìn hắn ta, người này đúng là rất lạc quan vui vẻ.

“Không phải đến cứu anh, mà là tìm hiểu tình hình.” Hiểu Sơn Thanh nhẹ nhàng gõ bàn một cái, bảo hắn ta đứng đắn một chút: “Dù sao đánh người cũng là không đúng.”

Triệu Lãng Lãng cười, gật đầu như giã tỏi: “Biết rồi biết rồi, đồng chí cảnh sát đã phổ biến pháp luật cho tôi rồi, không nên bốc đồng.” Lại hỏi: “Bao giờ tôi mới có thể ra ngoài thế? Tôi là streamer, ngưng live liên tục không tốt, hơn nữa bà nội không biết tôi bị giam. Tôi và ba tôi nói sẽ tạm giấu bà, người già không thể xúc động quá. Tôi sợ vài ngày không về, bà sẽ lo lắng.”

“Anh đúng là rất hiếu thảo.” Hiểu Sơn Thanh bị hắn ta chọc cười, hỏi hắn ta: “Khi anh đánh Chương Danh Thụy, anh ta có đánh trả hay không?” Tình hình của hắn, chỉ đấm một cái, Chương Danh Thụy không có vết thương ngoài da rõ ràng, bản thân cũng không nghiêm trọng, bị giam không quá 5 ngày.  

Nếu là đánh nhau thì dễ giải quyết hơn rồi. 

Nhưng Triệu Lãng Lãng lắc đầu, bảo: “Tay chân anh ta lèo khèo thế, lại ở nhà tôi thì làm sao dám đánh trả chứ? Tôi đã đơn phương khống chế anh ta.”

“Anh còn tự hào à?” Hiểu Sơn Thanh nhìn hắn ta.

Diệp Đồng Trần mở miệng, trực tiếp hỏi: “Nguyên nhân anh ra tay là vì ba con nhà họ Chương ép bà nội anh ký hợp đồng, trên hợp đồng kia viết những gì?” Cô vừa nói chuyện liền đau miệng, cố gắng để Hiểu Sơn Thanh hỏi thay mình.

“Hợp đồng tận mấy trang.” Triệu Lãng Lãng cẩn thận nhớ lại một chút, trả lời: “Thực ra tôi cũng không hiểu lắm, chỉ đọc qua qua thôi. Trên đó nói bắt bà nội tôi xác nhận rằng mẹ của bà ấy là Vương Phượng Tiên và ba là Triệu Dũng đã kết hôn, cùng sinh con và sống chung suốt thời gian dài, còn nhắc đến ba lớn* của bà nội tôi nữa…”

* từ gốc là 阿大: a đại: phiên âm là anh cả, là tiếng địa phương, có thể dùng xưng hô với những người đàn ông lớn ví dụ như ba hay ông.

“Ba cả?” Hiểu Sơn Thanh vừa ghi chép vừa hỏi: “Ba cả là chỉ ai thế?”

“À, ba cả là chỉ Chương Phúc An – vị thái giám đời cuối của nước Hoa kia.” Triệu Lãng Lãng nói: “A Đại là tiếng địa phương ở quê bà nội tôi, có nghĩa là ba cả. Bà nói vị Chương Phúc An kia chính là ba cả của bà, người ba hiện tại Triệu Dũng là ba hai của bà.” Hắn ta lại bổ sung thêm: “Triệu Dũng chính là ông cố của tôi.”

Diệp Đồng Trần vẽ ra sơ đồ mối quan hệ trên giấy —— Triệu Dũng là ba của bà nội Triệu Lãng Lãng, Chương Phúc An là một người ba khác của bà nội Triệu Lãng Lãng.

Hiểu Sơn Thanh có chút mơ hồ: “Ba cả ý nói người ba đầu tiên? Hay là bác trai?”

“Là ý nói người ba đầu tiên.” Triệu Lãng Lãng nói rất chắc chắn: “Tôi tự xưng là hậu duệ của đời thái giám cuối cùng cũng không phải mánh lới để livestream đâu. Là sự thật đấy, bà nội tôi chính là con gái của vị Chương Phúc An kia. Bà kể rằng khi còn nhỏ bà gọi Chương Phúc An là ba cả, gọi ba của mình cũng chính là ông cố của tôi là ba hai, hồi nhỏ bà mang họ Chương, tên là Chương Bảo Châu.”

Triệu Lãng Lãng nói: “Sau này ông cố của tôi – Triệu Dũng đã đưa bà với mẹ là Vương Phượng Tiên lánh nạn đến Hàng Châu, bà mới đổi họ trên hộ khẩu, đổi thành Triệu Bảo Châu, cũng đổi cách xưng hô, gọi ông cố tôi là ba.”

Diệp Đồng Trần viết thêm một câu lên giấy —— Triệu Dũng đã biết quan hệ hôn nhân giữa Vương Phượng Tiên và Chương Phúc An.

“Vậy bà nội anh với vị Chương Phúc An kia có quan hệ huyết thống không?” Hiểu Sơn Thanh hỏi xong cũng thấy hoang đường.

“Chắc chắn là không rồi. Tôi nghe bà nội bảo, ba cả của bà từ nhỏ đã làm thái giám.” Triệu Lãng Lãng không tiện nói chuyện riêng tư của người lớn, chỉ bảo: “Bà nội tôi chắc chắn là con gái của ông cố, không thì làm sao lên hộ khẩu được?”

Khó nói lắm, Hiểu Sơn Thanh nhớ lúc bà nội hắn còn nhỏ là thời loạn lạc, luật pháp chưa hoàn thiện, lên hộ khẩu chỉ cần nhờ quan hệ xin giấy chứng nhận là được.

Nhưng bà nội của Triệu Lãng Lãng lại nói vị Chương Phúc An này đã làm thái giám từ nhỏ, chắc không thể có con gái ruột được.

“Vậy bà anh là con nuôi của Chương Phúc An à?” Hiểu Sơn Thanh hỏi: “Hay là mẹ của bà anh khi lấy Chương Phúc An đã mang thai bà anh rồi?”

Điều này cũng không đúng lắm, Vương Phượng Tiên mang thai con của Triệu Dũng lại lấy thái giám Chương Phúc An? Sau này Chương Phúc An bị bán ra nước ngoài, Triệu Dũng tìm được vợ con, rồi đưa họ chạy nạn đến Hàng Châu?

Ôi, Hiểu Sơn Thanh đã tưởng tượng ra một cảnh tượng yêu hận tình thù vô cùng phức tạp.

Triệu Lãng Lãng gãi đầu: “Chuyện này tôi cũng không rõ cho lắm. Bà nội tôi chỉ nói Chương Phúc An là ba cả của bà. Bà nói lúc chia tay ba cả, bà chỉ mới 4 – 5 tuổi, nhiều chuyện không còn nhớ rõ nữa. Chỉ nhớ là có chiến tranh, ba cả của bà đã nhét rất nhiều thỏi vàng vào trong túi áo của bà, dặn bà phải nghe lời mẹ, ba cả sẽ sớm tìm họ. Rồi sau đó họ đã thất lạc nhau.”

Sau này là chuyện hai ba con Chương Danh Thụy tự xưng là hậu duệ của Chương Phúc An, bạn cũ của bà nội, đến thăm bà.

Khi đó hắn ta thấy rất vui, tưởng rằng bà nội cuối cùng cũng có được tin tức về người ba cả mà bà luôn nhớ mong. Hắn ta cũng thấy bà nội rất vui, hiếm khi nói nhiều như vậy, hỏi ba con nhà họ Chương: “Ba cả đâu rồi? Ba cả có khỏe không? Ba cả trở về rồi sao?”

Hai ba con kia bảo Chương Phúc An đã qua đời, bà nội hắn ta khóc mãi. Bà ấy già nên lẫn rồi, quên mất mình đã 93 tuổi, làm sao ba cả còn sống được?

Đáng giận nhất là hai ba con kia lấy ra một chiếc thẻ, nói bên trong có 200 nghìn, là tiền họ cho bà nội, chỉ xin bà nội ký một bản hợp đồng, lo hậu sự cho cụ Chương Phúc An.

Bản hợp đồng kia tuy Triệu Lãng Lãng đọc không hiểu hết, nhưng có thể đọc hiểu được hai điều: Một là yêu cầu bà nội xác nhận quan hệ hôn nhân giữa Vương Phụng Tiên và Triệu Dũng, bà là con sinh ra sau khi Vương Phụng Tiên và Triệu Dũng kết hôn.

Điều kia là Vương Phượng Tiên đã tái hôn trong khi chưa ly hôn với Chương Phúc An. Do chiến tranh và các nguyên nhân bất khả kháng khác, Vương Phụng Tiên tự nguyện giải trừ quan hệ hôn nhân với Chương Phúc An khi tái hôn với Triệu Dũng.

Hắn ta đọc hợp đồng cho bà nội nghe, đọc đến hai điều này, bà nội hắn ta trở nên kích động, khóc lóc không chịu ký, nhất quyết không ký.

Nhưng ba con nhà họ Chương không quan tâm đến việc bà đang xúc động, còn đe dọa rằng: Nếu không ký, họ chỉ có thể kiện Vương Phượng Tiên tội trùng hôn thôi.

Làm sao hắn ta nhịn được? Trong cơn tức giận, hắn ta đấm Chương Danh Thụy một cú.

Triệu Lãng Lãng kể lại toàn bộ quá trình, kể xong còn hỏi Diệp Đồng Trần và Hiểu Sơn Thanh với vẻ nghi hoặc: “Vậy tôi có được coi là phòng vệ chính đáng không?”

Hiểu Sơn Thanh cười: “Phòng vệ chính đáng là chỉ khi đối phương có hành vi bạo lực phi pháp gây nguy hại nghiêm trọng đến an toàn thân thể, trừ phi lúc ấy ba con họ cầm súng chĩa vào đầu anh ép anh ký.”

Diệp Đồng Trần nhìn những thông tin mình đã ghi chép trên giấy, rõ ràng hai ba con nhà họ Chương kia đã chuẩn bị kỹ càng trước khi đến, họ còn mang theo luật sư, thậm chí còn để người thân là Triệu Lãng Lãng đích thân đọc hợp đồng cho Triệu Bảo Châu nghe.

Nhưng rõ ràng hai ba con này đã che giấu [Di chúc] của Chương Phúc An, không thông báo cho Triệu Bảo Châu.

Cô đoán, người thừa kế hàng đầu ngoài Vương Phượng Tiên – vợ của Chương Phúc An ra, còn có con cái của ông và Vương Phượng Tiên.

Có lẽ trong di chúc không ghi rõ tên [Triệu Bảo Châu], cho nên hai ba con này mới tìm mọi cách để Triệu Bảo Châu chứng minh: Vương Phượng Tiên phạm tội trùng hôn, quan hệ hôn nhân của bà ấy và Chương Phúc An không có thật hoặc đã tự nguyện giải trừ. Còn Triệu Bảo Châu là con sinh ra sau khi Vương Phượng Tiên giải trừ quan hệ hôn nhân với Chương Phúc An rồi kết hôn với Triệu Dũng.

Sau khi vợ cũ tái giá, chồng cũ qua đời, con cái của vợ cũ với người khác hoàn toàn không có quyền thừa kế của người chồng đã mất.

Như vậy, Triệu Bảo Châu sẽ hoàn toàn không có quyền thừa kế.

Nếu đúng như cô đoán, thì hai ba con nhà họ Chương đã tính toán quá tinh vi, chỉ muốn chiếm trọn di sản.

“Mẹ của bà nội anh – Vương Phượng Tiên với ông cố anh – Triệu Dũng có có giấy tờ chứng minh hôn nhân không?” Diệp Đồng Trần mở miệng hỏi Triệu Lãng Lãng: “Ví dụ như giấy đăng ký kết hôn hoặc bất kỳ chứng từ nào khác.”

Triệu Lãng Lãng cũng không rõ lắm, dù sao đã quá nhiều năm trước rồi, lúc đó ba hắn ta còn chưa ra đời.

Hơn nữa, thời kỳ đặc biệt, trong những năm chiến loạn lại phải chạy nạn qua mấy nơi mới định cư ở Hàng Châu, cho dù có giấy chứng nhận kết hôn thì cũng đã thất lạc từ lâu rồi phải không?

Triệu Lãng Lãng nói, có thể đi hỏi ba hắn ta ấy, tìm xem có sổ hộ khẩu không, cũng có thể đi hỏi bà nội hắn, tuy bà hơi lẫn lộn nhưng vẫn nhớ rõ nhiều chuyện.

Nói xong lại hỏi: “Sao việc tôi bị tạm giam còn phải dính dáng đến ông cố và bà cố của tôi thế?”

Diệp Đồng Trần đóng quyển sổ lại “Tôi sẽ thay anh kiện hai ba con Chương Danh Thụy, đợi tin tốt đi nhé.”

“Kiện ba con Chương Danh Thụy ư? Nhưng bọn họ đâu có đánh trả?” Triệu Lãng Lãng không hiểu, tuy hắn ta biết pháp sư Diệp giỏi, nhưng cũng không thể giỏi đến mức bịa đặt ra chuyện chứ?

“Bọn họ xâm phạm quyền hợp pháp của bà nội anh.” Diệp Đồng Trần nhìn về phía Hiểu Sơn Thanh, nói với hắn ta: “Xem ra, Maybach vẫn là của tôi nhỉ.”

Hiểu Sơn Thanh bất ngờ nhìn thấy trên mặt cô một thoáng đắc ý hiếm hoi, so với lúc mới đưa cô về văn phòng luật, trên mặt cô ngày càng có nhiều biểu cảm nhỏ, giống như một “người sống” có hơi thở của cuộc sống thường ngày vậy.

Thật tốt.

****

Diệp Đồng Trần, với tư cách là luật sư của Triệu Lãng Lãng, đáng lẽ nên liên hệ với hai ba con Chương Danh Thụy để thương lượng. Đối với những tranh chấp kiểu này, cảnh sát thường khuyên giải quyết riêng.

Nhưng cô đã quyết định kiện hai ba con họ Chương, nên cần phải soạn ngay đơn kiện để nộp hồ sơ.

Ra khỏi nơi tạm giam, hai người đi taxi đến nhà Triệu Lãng Lãng, gặp ba và bà nội hắn để tìm hiểu tình hình.

Trên xe, Diệp Đồng Trần mở máy tính xách tay để soạn thảo đơn kiện ba con nhà họ Chương, nhưng vì thường ngồi ghế phụ trên xe của Hiểu Sơn Thanh, hiện giờ ngồi phía sau nhìn màn hình một lúc, cô đã bị say xe.

“Để tôi giúp cô viết, cô nhắm mắt nghỉ một lát đi.” Hiểu Sơn Thanh cầm lấy máy tính giúp cô viết, cảm thấy hơi áy náy. Cậu bị gãy chân không thể lái xe, đành để Diệp Đồng Trần phải đi taxi. Nghĩ lại, cô ấy đã từ chối 300 triệu và văn phòng luật hàng đầu để ở lại văn phòng nhỏ của cậu. “Tôi sẽ thuê một tài xế, vừa lái xe vừa làm lễ tân. Chân tôi còn phải mấy tháng nữa mới lái xe được, công ty chúng ta cũng cần một lễ tân.”

Mặc dù quản gia Bạch An gần đây thường đến lái xe giúp họ, nhưng vẫn có những lúc đột xuất mà Bạch An không có mặt.

Diệp Đồng Trần nhắm mắt “ừm” một tiếng, vừa mới nghỉ một lát, đột nhiên mở mắt, nhìn ra ngoài xe.

Một chiếc xe cứu thương hú còi lao vút qua bên ngoài.

Cô linh cảm có điều không ổn, lập tức lấy điện thoại ra, gọi cho Triệu Bình An – ba của Triệu Lãng Lãng.

Quả nhiên nghe thấy ông ta nói gấp gáp, cụ bà biết Triệu Lãng bị bắt, cố gắng đứng dậy khỏi ghế rồi bị ngã, đã gọi xe cứu thương và giờ đang được đưa đến bệnh viện.

Cô bảo tài xế quay đầu xe đến bệnh viện.

Khi bọn họ đến nơi, cụ bà vẫn đang làm kiểm tra.

Bà cụ 93 tuổi ngã một cái, trông có vẻ không nghiêm trọng, nhưng hiện giờ người mơ màng không tỉnh táo, chỉ có thể làm các xét nghiệm để xác định vấn đề.

Triệu Bình An lo lắng đợi ở hành lang, thấy mấy người Diệp Đồng Trần đến, vội vã đón tiếp: “Làm phiền hai người rồi, thực sự làm phiền hai người quá rồi…”

“Sao cụ bà lại đột nhiên bị ngã thế?” Diệp Đồng Trần hỏi.

“Trách tôi, đều tại tôi.” Triệu Bình An hối hận không thôi. Ông ta đã nhận điện thoại của Chương Danh Thụy ở nhà, còn cố tình ra khỏi sân, đi ra đến cổng để nghe điện thoại, sợ cụ bà nghe thấy. Không ngờ từ khoảng cách xa như vậy mà cụ bà lại nghe được, cố gắng đứng dậy khỏi ghế, chống gậy muốn ra ngoài hỏi ông, rồi ngã trong sân.

Triệu Bình An hối hận nói mãi, không ngờ cụ lại nghe thấy, bình thường tai cụ nghễnh ngãng, phải hét to cụ mới nghe được…

Từ trong sân ra đến con đường lớn bên ngoài…

Khi Diệp Đồng Trần kết nối trực tiếp với Triệu Lãng Lãng, cô đã thấy qua bố trí sân nhà hắn, là kiểu sân nhỏ ở thị trấn, sân cách cổng ít nhất 5 – 6 mét, bên ngoài là con đường xe cộ qua lại, bên đường là ruộng đồng. Nếu không cố tình nói to khi nghe điện thoại, ở ngoài đường như vậy, một cụ bà 93 tuổi quả thực không nên nghe thấy được.

Đợi thêm một lúc nữa, cụ bà được đẩy ra.

Triệu Bình An vội vàng đến hỏi thăm bác sĩ tình hình, bác sĩ nói cú ngã không sao, nhưng người vẫn còn mê man không tỉnh táo, chỉ sợ tuổi cao sinh ra vấn đề khác, cần làm thêm các xét nghiệm khác để kiểm tra.

Diệp Đồng Trần đứng một bên nhìn cụ bà được đẩy đi kiểm tra trên giường chuyển viện đi ngang qua cô, trên khuôn mặt đó cô bất ngờ nhìn thấy linh thể đang thoát ra… linh hồn của cụ bà sắp rời khỏi cơ thể.

Không nên như vậy, số mệnh của Triệu Bảo Châu ít nhất phải đến trăm tuổi mới qua đời an lành, bà ấy không nên rời khỏi cơ thể vào lúc này.

Ai đã động vào bà ấy?

Diệp Đồng Trần không kịp suy nghĩ nhiều, giơ tay tháo dây buộc tóc đen của mình xuống, thắt một nút trên đầu ngón tay, bước nhanh đến nói: “Xin đợi một chút.”

Cô tiến lên buộc dây thun vào mái tóc bạc trắng của cụ bà, quay người bước nhanh đến dưới cửa sổ, lắng nghe giường chuyển viện rời đi, cô nhắm mắt giơ ngón tay lên thì thầm một câu:

“Trói ——”

****

Trên xe, một sợi tóc bạc đang cháy thành tro giữa ngón tay quấn băng, ngọn lửa rnhỏ đến nỗi Chương Danh Thụy ngồi phía trước cũng chẳng hề nhận ra.

Chỉ có chủ nhân của bàn tay đó, vò nát tro tàn trên đầu ngón tay, nở một nụ cười hưng phấn: Đã tìm thấy cô rồi.  

Tim Thẩm Xác đập thình thịch, “đồng loại” phá vỡ thuật của hắn ta lúc trước quả nhiên là vị luật sư tên Diệp Trần này phải không?

Diệp Trần…

Cái tên này khá giống với tên của vị cố nhân cách đấy mấy trăm năm, đáng tiếc, vị cố nhân này đã tuẫn đạo vì sư phụ ngu xuẩn của mình. Hắn ta đã cố tìm kiếm một chút linh hồn của cô, muốn hồi sinh cô, nhưng không biết cô đã tan biến hay đã đầu thai, trên đời này không còn một chút dấu vết nào của cô ấy nữa.

Diệp Trần…

Không lẽ đó là kiếp sau của cô ấy?

Nhịp tim của Thẩm Xác đập nhanh hơn nữa, nếu cô thực sự là cố nhân chuyển thế, vậy thì tuyệt quá rồi, kể từ khi tu đạo đến nay, người hắn ta hận nhất chính là cô. Cô đánh bại hắn ta, khinh miệt hắn ta, dùng đinh hồn đâm xuyên lưỡi hắn ta, khiến hắn ta mất hết tu vi, không thể nào tiếp tục tu luyện được nữa.

Cho đến một khắc cô chết đi, đinh hồn của hắn ta mới biến mất, hắn ta cuối cùng mới có thể tu luyện lại.

Bây giờ cô đã trở lại rồi sao?

Hắn ta không thể nào che giấu nụ cười của mình, nóng lòng muốn gặp được vị Diệp Trần này.

“Đại sư Thẩm.” Chương Danh Thụy quay đầu nhìn hắn ta, không yên lòng hỏi: “Cụ bà kia sẽ chết ư?”

“Tạm thời thì không.” Thẩm Xác nhìn ra ngoài cửa sổ, cười đáp: “Đại luật sư Diệp đã phá giải thuật của tôi rồi.”

“Diệp Trần? Vậy phải làm sao bây giờ?” Chương Danh Thụy lập tức lo lắng, Diệp Trần thực sự giỏi như vậy ư? Lại có thể phá giải được thuật của Thẩm Xác.

“Anh hoảng cái gì?” Thẩm Xác nhìn anh ta, mỉm cười: “Tôi cố ý để cô ta phá mà, cứ theo kế hoạch ban đầu của các người tiếp tục khởi kiện tội trùng hôn đi, tôi muốn xem xem Diệp Trần có trò gì.”

Chương Danh Thụy thực sự không thể nhìn thấu vị đại sư tên Thẩm Xác này. Thật ra, khi hai ba con họ gặp những chuyện kỳ quái trước đó, người họ tìm đầu tiên là Thẩm Xác. Thẩm Xác rất nổi tiếng trong giới, phải nhờ quan hệ mới liên lạc được với hắn ta.

Thế nhưng Thẩm Xác lại đưa ra ý kiến cho họ, bảo họ tìm Diệp Trần, nói rằng chỉ cần Diệp Trần đại diện cho vụ kiện này, tuyệt đối không thành vấn đề.

Kết quả, Diệp Trần lại không muốn nhận vụ kiện này. Thẩm Xác lại liên lạc với họ, nói rằng sẵn sàng giúp họ giải quyết vấn đề với một cái giá ưu đãi, điều kiện duy nhất là phải nghe theo hắn ta.

Bọn họ làm theo lệnh của Thẩm Xác, trước tiên tạm giam Triệu Lãng Lãng, sau đó gọi điện thoại cho Triệu Bình An.

Quả nhiên, Thẩm Xác thần thông quảng đại, chỉ cần một sợi tóc của cụ bà, qua điện thoại đã khiến cụ bà kia sắp tắt thở.

Nhưng bây giờ… Diệp Trần đã phá giải thuật của hắn ta rồi? Còn cứu sống cụ bà? Vậy những việc trước đây chẳng phải là làm vô ích sao?

Chương Danh Thụy muốn hỏi nhưng không dám.

Thẩm Xác đã mất kiên nhẫn, tên ngốc này đương nhiên không hiểu ý đồ của hắn ta. Hắn ta sẵn lòng giúp họ chỉ để tìm ra kẻ có thể phá giải thuật của mình.  

Chỉ để xác minh người đó có phải là Diệp Trần mà hắn ta luôn nghi ngờ hay không.

Lúc hắn ta thi triển thuật Ly Hồn với Triệu Bảo Châu, vẫn luôn đợi Diệp Trần ra tay.

Chiếc xe nhanh chóng lái đến bệnh viện.

Thẩm Xác đẩy cửa xe, hít hà một hơi, Diệp Trần vẫn còn ở đây.

****

Trong phòng bệnh, Hiểu Sơn Thanh vẫn còn đang viết đơn khởi tố, nghe thấy Triệu Bình An ở bên cạnh ngạc nhiên kêu lên một tiếng: “Chương Danh Thụy?”

Ai vậy?

Hiểu Sơn Thanh ngẩng đầu nhìn sang, chỉ thấy ở hành lang Chương Danh Thụy dẫn theo một người đàn ông mặc quần tây và áo sơ mi đen đi tới. Người đàn ông kia rất kỳ quái, tóc dài bạc trắng buộc phía sau đầu, da trắng như bệnh bạch tạng, đôi tay buông thõng quấn đầy băng vải.

Bọn họ đi tới, Chương Danh Thụy lên tiếng hỏi trước: “Cụ Triệu vẫn ổn chứ? Tôi rất xin lỗi vì cuộc gọi kia, nếu có thể, tôi sẵn sàng chi trả toàn bộ viện phí cho cụ Triệu.”

Triệu Bình An trong nhất thời không biết phải tức giận thế nào, bực bội nói: “Không cần đâu, cậu thả con trai tôi ra là tôi đã biết ơn lắm rồi.”

Chương Danh Thụy còn muốn nói thêm gì nữa, người đàn ông bên cạnh anh sốt ruột hỏi: “Luật sư Diệp Trần đâu?”

Hiểu Sơn Thanh cảnh giác ngẩng đầu nhìn hắn ta, vịn tường đứng lên, hỏi: “Anh tìm cô ấy có chuyện gì không? Anh là ai?”

Thẩm Xác không muốn để ý đến những người không liên quan, trong hành lang này vẫn còn mùi của Diệp Trần, cô chắc chưa đi, đã đi đâu rồi?

Hắn ta theo mùi hương của cô, đi về phía phòng bệnh cách đó không xa, cô có ở trong đó không?

Thẩm Xác đưa tay định đẩy cửa, nhưng vị luật sư chân què kia đã nhanh chóng chặn hắn ta lại.

“Bệnh nhân đang nghỉ ngơi ở bên trong, xin hỏi anh có chuyện gì không?” Hiểu Sơn Thanh nhíu mày nhìn hắn ta: “Tôi là trợ lý của luật sư Diệp Trần, anh có chuyện gì cứ nói với tôi.”

Thẩm Xác híp mắt nhìn Hiểu Sơn Thanh, giống đang nhìn một con kiến đáng thương. Hắn ta chỉ cần dùng một chút sức là có thể khiến cuộc sống của con kiến này bị hủy diệt…

****

—— Triệu Bảo Châu.

Trong phòng bệnh, Diệp Đồng Trần dùng bàn tay bao lấy mu bàn tay của cụ bà đang hôn mê bất tỉnh trên giường bệnh, các chỉ số của bà cụ đều đã ổn định, có điều vẫn chưa tỉnh lại.

—— Triệu Bảo Châu.

Diệp Đồng Trần nhắm mắt, thầm niệm tên bà, gọi bà trở về, gọi bà tỉnh lại.

Trên giường bệnh, cụ bà đang nhắm chặt mắt, tròng mắt không ngừng chuyển động.

Linh hồn của bà ấy được Diệp Đồng Trần trói buộc trong cơ thể, chỉ là bà ấy tưởng mình đã “chết”, vẫn chưa hoàn hồn.

Diệp Đồng Trần nghe thấy từ cổ họng bà phát ra tiếng lẩm bẩm mơ hồ, như đang nói mê, ú ớ không rõ: “Ba cả… mẹ, đợi con, đợi con một chút…”

Linh hồn của bà ấy đang “mơ” phải không?

Có phải bà ấy đang mơ thấy, trên con đường luân hồi, mẹ với ba cả đang đợi mình trước?

Diệp Đồng Trần đưa linh lực của mình thâm nhập vào, đi vào trong tâm trí bà, nhìn thấy —— Một bé gái nhỏ ngồi trên ghế xích đu dưới ánh nắng, đang ngái ngủ, bên cạnh là một người đàn ông cao gầy vừa cởi mũ thái giám, cười cúi người nhìn cô bé trong ghế xích đu, rồi lại khẽ nói với người phụ nữ đeo hoa tai ngọc bích bên cạnh ghế: “Đừng gọi con bé! Ta dẫn cô đi dạo hội chùa, ăn bánh chà là nhân đậu đỏ, lại may thêm hai bộ quần áo. Để Tiểu Châu Nhi ngủ đi!”

Bé gái ngồi trên xích đu mở mắt ra, mơ màng nói: “Ba cả, mẹ, chờ con một chút, con không ngủ nữa…”

Người đàn ông cao gầy mỉm cười, quay người bước đến bế cô bé lên…

Ký ức của bà bỗng chốc biến thành đám đông hỗn loạn, ga tàu trong thời chiến, người đàn ông cao gầy nhét cô bé vào lòng người phụ nữ đeo hoa tai ngọc bích và nói nhanh: “Các người mau đi đi, đi theo Triệu Dũng, cất kỹ tiền bạc, đừng bao giờ quay lại tìm ta.”

“Còn ngài thì sao?” Người phụ nữ đeo bông tai phỉ thúy vươn tay bắt lấy cánh tay của người đàn ông cao gầy: “Ngài phải làm sao hả? Chạy cùng với bọn ta đi!”

Người đàn ông cao gầy cầm tay bà một lát, hốc mắt đỏ lên, lại cười bảo: “Cô yên tâm, ta còn phải hầu hạ nương nương, sẽ không sao đâu, các người là người một nhà, đi đi…”

“Ba cả, con muốn đi cùng ba cả.” Cô bé ôm lấy cánh tay của ông khóc lớn: “Ba cả không cần mẹ với con nữa…”

“Không có chuyện không cần Bảo Châu đâu.” Người đàn ông cao gầy nâng gương mặt của bé gái: “Ba cả về thu dọn quần áo, Bảo Châu nghe lời mẹ nhé, hai người lên xe trước đi, ba cả sẽ sớm đến tìm con với mẹ…”

Người phụ nữ đang khóc, đột nhiên quay người đưa cô bé trong lòng cho một người đàn ông khác đứng phía sau, rồi quay lại nói với người đàn ông cao gầy: “Ta không đi, ta ở lại hầu hạ ngài…”

Người đàn ông cao gầy đứng ngây người giữa đám đông hỗn loạn, bỗng òa khóc nức nở…

“Ba cả, mẹ, đợi con một chút…”

Cửa phòng bệnh bỗng nhiên bị đẩy mạnh ra.

Hiểu Sơn Thanh và nhiều tiếng ồn ào khác ùa vào.

Sự thăm nhập của Diệp Đồng Trần bị gián đoạn, cô bỗng nhiên quay đầu nhìn ra cửa, linh khí còn chưa kịp thu hồi như một cơn gió cuồn tràn về phía người ở cửa.

Mái tóc trắng của Thẩm Xác tung bay, trong khoảnh khắc đó hắn ta nhìn chăm chú vào đôi mắt của Diệp Trần, đôi mắt ấy như mặt hồ lạnh lẽo vô tình, không gợn sóng đang nhìn xuống hắn ta.

Giống hệt như vị cố nhân mấy trăm năm trước, lạnh lùng, vô tình, ngay cả sự ghê tởm đối với hắn ta cũng chỉ thoáng qua, như một vị Thần cao cao tại thượng không biểu cảm trừng trị hắn ta, rủ lòng từ bi tha cho hắn ta một mạng.  

Đúng là cô, thực sự là cô, cô đã trở lại.

Thẩm Xác không nén được sự vui sướng điên cuồng trong lòng, nhưng cô chỉ quét mắt nhìn hắn ta một cái, sau đó lại nhìn về phía Hiểu Sơn Thanh sau lưng hắn ta, hỏi: “Hắn ta là ai?”

Hắn ta là ai?

Sao Diệp Đồng Trần có thể không nhớ hắn ta là ai? Hắn ta hận cô mấy trăm năm! Tìm cô mấy trăm năm rồi đấy!

Thế mà Diệp Đồng Trần lại không nhớ hắn ta sao? Thậm chí cô còn khinh miệt bỏ qua hắn ta, để hỏi Hiểu Sơn Thanh, hắn ta là ai?

Dù trải qua bao lâu, Diệp Đồng Trần vẫn kiêu ngạo như vậy.

Thẩm Xác nhìn cô chằm chằm, bước về phía cô.

Nhưng y tá bên ngoài phòng bệnh đã vào chặn anh ta lại, nhíu mày nói: “Anh là người nhà của bệnh nhân ư?”

“Hắn ta không phải!” Hiểu Sơn Thanh lập tức nói: “Người nhà của bệnh nhân không quen hắn ta.”

Triệu Bình An cũng tức giận hỏi hắn ta là ai, vì sao lại xông vào phòng bệnh.

Chương Danh Thụy vội nói: “Anh ấy là trợ lý của tôi, đi cùng tôi đến thăm bà Triệu.”

Y tá bực bội vẫy tay với Thẩm Xác nói: “Ra ngoài đi.”