Luật Sư Biết Phép Thuật, Ai Cũng Không Cản Được!

Chương 20: Sự phán xét




“Anh không vào sao?” Tài xế mở cửa cho Hiểu Thanh Tĩnh, mấy ngày nay ông chủ đều chăm sóc luật sư Diệp và cậu chủ Sơn Thanh ở công ty luật và bệnh viện. Sáng sớm anh đã đến nhà hàng tư nhân mua đồ tráng miệng gửi qua, sao đến cửa lại không vào?

“Không vào, cô ấy tỉnh là được rồi.” Hiểu Thanh Tĩnh đưa túi giấy đựng đồ tráng miệng cho tài xế: “Cậu giúp tôi mang vào nhé.”

Anh lên xe, nhìn tài xế bước vào văn phòng luật.

Xe không đậu ở cổng chính của văn phòng luật mà đậu ở bãi đỗ xe tạm thời bên cạnh. Hiểu Thanh Tĩnh nhìn qua cửa sổ văn phòng luật, nghe thấy Hiểu Sơn Thanh ở bên trong đang hỏi: “Ba tôi đến rồi ư? Tại sao không vào thế?”

Một bóng hình dần tiến đến cửa sổ. Diệp Đồng Trần xuất hiện bên khung cửa, cúi đầu nhẹ nhàng vuốt ve chú mèo nhỏ màu cam trong ổ trên bệ cửa. Ánh nắng rơi trên gò má cô, như thể rắc lên đó một lớp bụi vàng mỏng manh, hệt như hình ảnh trong ký ức của anh.

Cô yêu mèo, cũng như cô yêu thương mọi sinh linh một cách công bằng.

Nhưng anh nghĩ, hẳn phải có một con mèo đặc biệt hơn chứ. Một con mèo mà cô sẽ bênh vực trong những cuộc cãi vã, ban cho nó cuộc sống mới, và cũng sẽ tự tay cắt đứt mọi ràng buộc liên quan đến nó…

Như thể cảm nhận được điều gì đó, cô ngẩng đầu lên, nhìn về phía anh. Đôi mắt màu hổ phách của cô lấp lánh dưới ánh mặt trời.

Dù cách một lớp cửa kính xe, Hiểu Thanh Tĩnh vẫn cảm thấy tim mình run rẩy dưới ánh mắt của cô ấy. Liệu… cô ấy đã nhìn thấy anh chưa? Cô ấy có cảm nhận được sự hiện diện của anh không?

Cổ tay anh bỗng đau nhói như thể bị xé rách. Hiểu Thanh Tĩnh siết chặt cổ tay đang giấu trong tay áo. Máu đang dần rỉ ra.

****

Quái lạ thật.

Diệp Đồng Trần ngửi thấy mùi Phật thủ và mùi máu, đêm cô hôn mê cô cũng đã từng ngửi được mùi này.

Là ba nuôi của Hiểu Sơn Thanh sao? Tại sao anh không vào?

Tài xế đang nói dối với Hiểu Sơn Thanh: “Ông chủ còn có việc gấp cho nên đã rời đi trước rồi. Ông ấy nhờ tôi đưa món tráng miệng cho cậu với luật sư Diệp.”

Tại sao?

Diệp Đồng Trần mơ hồ cảm thấy ba nuôi của Hiểu Sơn Thanh đang tránh mặt mình, nhưng cô cũng không quá coi trọng chuyện này.

Mèo nhỏ gác cái đầu ấm áp của mình lên lòng bàn tay cô, cô cúi đầu nhìn mèo con và khẽ nở một nụ cười. Chú mèo nhỏ này dường như rất dính người, không hung dữ và kiêu ngạo giống chú mèo trước đây của cô. Trừ cô ra thì chẳng ai chạm vào nó được cả…  

“Là của cửa tiệm tôi muốn đưa cô đi ăn trước đó.” Hiểu Sơn Thanh ở sau lưng cô nói: “Tới ăn thử đi.”

Cô quay lại, nhìn thấy chiếc hộp đen quen thuộc. Ồ, là của cửa tiệm có bánh ngọt nhân quả hồng đấy à: “Tôi đã ăn nó trong bệnh viện, ba nuôi của cậu lại mua thêm một cái cho tôi này.”

Hiểu Sơn Thanh kinh ngạc, dường như ba cậu… đối xử với Diệp Đồng Trần rất tốt.

Nhưng ba cậu không muốn gặp Diệp Đồng Trần, kỳ lạ thật đấy.

Sau khi tài xế rời đi, Lý Phi Phi cũng muốn rời đi. Mấy ngày nay cô ấy thường xuyên đưa con đến văn phòng luật thăm Diệp Đồng Trần, bây giờ Diệp Đồng Trần đã tỉnh lại, cô ấy cũng an tâm rồi.

Cô ấy nói với Diệp Đồng Trần rằng gần đây mình đang xem nhà, đã nhìn trúng rồi, có thể chuyển đến đó trong hai ngày nữa, rất cảm ơn Diệp Đồng Trần đã cho mình ở tạm trong khu nhà Khê Cốc.

Lý Phi Phi đã nhận được tiền bồi thường và một nửa quyền sở hữu căn nhà được giảm giá. Mẹ chồng cũ của cô ấy đã bán căn nhà để bồi thường thay cho con trai mình, ngoài trừ Lý Phi Phi thì vẫn còn vài nạn nhân khác.

Bây giờ Lý Phi Phi đã được hỗ trợ tài chính. Cô ấy dự định tự mua một căn nhà nhỏ, đưa theo con bắt đầu cuộc sống mới, đợi con lớn hơn một chút sẽ tìm một công việc bán thời gian.

Diệp Đồng Thần nhìn cô ấy bước ra khỏi văn phòng luật, bước vào trong ánh nắng mặt trời, không hiểu sao lại cảm thấy bớt đói, không biết đó có phải ảo giác của cô hay không.

Dì Hà đang bận treo lá bưởi, bảo rằng để giải trừ xui xẻo, phù hộ cho Diệp Đồng Trần và Hiểu Sơn Thanh ra vào bình an.

Tuy Hiểu Sơn Thanh không tin mấy thứ này, nhưng cậu vẫn vui vẻ treo.

Diệp Đồng Trần đang tính thời gian, Chương Phi Hồng đã được nộp tiền bảo lãnh ra rồi nhỉ? Có phải là bà ta đang hối hận hay không?

Hối hận nếu ngày đó bà ta không xúc phạm và vu oan cho dì Hà, có lẽ bà ta đã có thể về nhà trông chừng Lục Vũ, để cậu ta có thể sống lâu thêm vài ngày.

****

Sau khi Chương Phi Hồng rời khỏi trại tạm giam, bà ta liền bận rộn tìm luật sư cho con trai, nhờ mối quan hệ, có ý định giúp cậu ta chứng minh rằng cậu ta bị rối loạn tâm thần. 

Luật sư được bà ta mời cho biết, nếu có thể chứng minh con trai của bà ta có vấn đề về tinh thần, vụ án này sẽ được giảm nhẹ, có thể xin được mức án nhẹ hơn là ngồi tù 3 năm. Con trai bà ta ra tù rồi thì vẫn còn trẻ, có lẽ còn có thể được hưởng án treo.

Nhưng bà ta có xuất thân bình thường, không có quan hệ gì, chỉ có thể cầu xin ông cụ Lục, và lần này bà ta còn chẳng bước qua được cánh cửa của nhà họ Lục.  

Bà ta đi tìm Lục Trình, lại trông thấy Bạch Thắng Nam.

Lục Trình và Bạch Thắng Nam đã ở bên nhau.

Chương Phi Hồng đã chẳng còn màng đến thể diện gì nữa, bước đến quỳ xuống trước mặt Lục Trình, khóc lóc cầu xin anh ta giúp Tiểu Vũ. Bây giờ Tiểu Vũ vẫn còn đang trong bệnh viện, chân đã bị cắt bỏ, nếu phải ngồi tù cả đời, cuộc sống của cậu ta sẽ bị hủy hoại hoàn toàn. 

Những chú chó chú mèo của Bạch Thắng Nam đang nằm phơi nắng. Con mèo cái bị Tiểu Vũ bắt trộm cũng đã được thả về, cuộn tròn dưới ánh nắng bên cạnh những đứa con của nó. Vậy tại sao vẫn không tha thứ cho Tiểu Vũ?

Cậu ta không hề muốn giết người, cậu ta vốn chỉ muốn dùng cách hành hạ những con mèo kia để dọa Bạch Thắng Nam mà thôi. Cậu ta giết Vương Tuấn là vì Vương Tuấn muốn giết cậu ta, đó chỉ là phòng vệ chính đáng thôi.

“Cậu cũng biết Tiểu Vũ mà, nó ngoan lắm, sao có thể giết người được chứ?” Chương Phi Hồng khóc lóc cầu xin Lục Trình: “Cầu xin ông nội đi giúp Tiểu Vũ đi mà…”

Nhưng Bạch Thắng Nam lại tàn nhẫn nói: “Nếu cậu ta chỉ muốn tự vệ, tại sao khi giết xong Vương Tuấn, cậu ta lại còn muốn giết những người khác?”

Chương Phi Hồng câm lặng, không thốt nên lời. Tiểu Vũ không thể thật sự muốn giết người được…

****

Vụ án của Lục Vũ nhanh chóng được đưa ra xét xử. Từ một vụ hành hạ mèo, nó đã trở thành một vụ án giết người được Viện Kiểm Sát truy tố.

Vụ án này dính dáng đến việc livestream giết người, gây ảnh hưởng rất lớn đến dư luận. Tòa án quyết định mở phiên tòa công khai và phát livestream.

Hôm diễn ra phiên tòa, #LụcVũLivestreamGiếtNgười# nhanh chóng leo lên trên top tìm kiếm.

Ngày hôm đó, Hiểu Sơn Thanh phải đến bệnh viện để kiểm tra chân, sẽ không đến hiện trường phiên tòa. Diệp Đồng Trần đi cùng Bạch Thắng Nam tới dự.

Cậu dứt khoát ngồi trong bệnh viện mở livestream cùng xem phiên tòa xét xử với mọi người.  

Cậu đã bận rộn vài ngày không hề livestream, số người theo dõi phòng livestream của cậu đã sắp vượt hơn 1 triệu 9 rồi, vừa mới mở live, số người xem đã trực tiếp kéo lên thẳng vị trí top 1 trên nền tảng Douyu.

Cậu phóng to buổi livestream của phiên tòa xét xử ra, thu nhỏ màn hình của chính mình, nhỏ giọng nói: “Hôm nay tôi ở bệnh viện, chúng ta sẽ không nối mic, cùng nhau xem phiên tòa xét xử nhé.”

Tay cầm dao mổ giết rồng vừa bước vào, đã tặng hai món quà trị giá 6666, lao lên top 1 danh sách: [Vợ tôi đâu? Vợ tôi có đến bệnh viện cùng cậu không?]

Sau khi Hiểu Sơn Thanh biết rõ cô ấy là ai, luôn cảm thấy rất mâu thuẫn, thấp giọng đáp: “Không, cô ấy đến hiện trường phiên tòa rồi.”

Tay cầm dao mổ giết rồng: [Móa! Nếu biết thế hôm nay tôi đã xin nghỉ phép cùng đến hiện trường phiên tòa xét xử rồi! Cơ hội tốt biết bao cơ chứ!]

[Hình như tôi nhớ phú bà Tay cầm dao mổ giết rồng là bác sĩ nhỉ? Trời ạ, cô sẽ không vô tình gặp phải luật sư Hiểu trong bệnh viện đấy chứ!]

Hiểu Sơn Thanh cũng kinh hãi, đúng vậy đó, Cố Ninh là bác sĩ bệnh viện, bệnh viện nào ấy nhỉ?

Đang suy nghĩ, cậu ấy nhìn thấy Cố Ninh bước nhanh đến trước mắt mình, hoàn toàn không thèm liếc mắt nhìn cậu một cái… chạy vào phòng bác sĩ ở bên cạnh.

Cậu nghe thấy giọng nói rõ ràng của Cố Ninh: “Chủ nhiệm, tôi có thể xin nghỉ nửa ngày được không? Tôi có chuyện rất quan trọng cần phải ra ngoài một chuyến.”

Không phải chứ? Cố Ninh thực sự muốn đến hiện trường phiên tòa xét xử ư?

Phiên tòa đã bắt đầu rồi, Lục Vũ đang ngồi trên ghế bị cáo.

Ngay khi cậu ta vừa xuất hiện, phần bình luận đã chạy vô cùng nhanh ——

[Đây là Lục Vũ? Tay phải của Lục Vũ đã mất rồi? Mặt cậu ta cũng đáng sợ quá…]

[HF không phải là trò đùa đâu, cậu ta dùng nó giết người mà không dùng mặt nạ phòng độc hay bao tay, có thể giữ được mạng đã là may mắn rồi. Các người không thấy Vương Tuấn ư… đã bị đốt tan một nửa rồi mà vẫn còn cử động.]  

[Trừng phạt đúng tội, có nằm mơ thì Vương Tuấn cũng không ngờ toàn bộ quá trình mình bị giết ngược lại được livestream trên trang web đen của mình, sao lại không phải là báo ứng chứ.]

[Có phải vụ án của Vương Tuấn vẫn còn đang được điều tra hay không? Tôi đang đợi thông báo chữ trắng nền xanh đấy!]

[Hiểu Cẩu, chân của cậu sao rồi? Què rồi ư?]

Hiểu Sơn Thanh thấp giọng đáp: “Không què.” Sao cậu có thể vừa điếc vừa què được chứ, vậy cũng thảm quá rồi?

Trong hiện trường livestream, luật sư mà Chương Phi Hồng mời cho Lục Vũ đang bào chữa cho cậu ta, lấy ra giấy chẩn đoán bệnh trầm cảm của cậu ta, định chứng minh rằng cậu ta đã phòng vệ quá mức trong khi bị kích động.

Cậu thấp giọng phản bác: “Nếu như cậu ta chỉ giết ngược Vương Tuấn, có lẽ đúng là phòng vệ quá mức, nhưng sau khi cậu ta giết chết Vương Tuấn, lại chủ động đi tới muốn giết đạo diễn và người Điện Hải kia đấy.”

Cậu thấy dưới phần bình luận lại bắt đầu kích động, vội vàng nói: “Đừng cãi nhau, đừng cãi nhau! Chúng ta phải tin vào pháp luật, việc mà tôi có thể tưởng tượng đến, đương nhiên thẩm phán cũng sẽ cân nhắc đến.”

Quả nhiên, thẩm phán đã bác bỏ lời biện hộ của luật sư Lục Vũ.

Sau khi cơ quan cảnh sát bắt được Lục Vũ, họ đến trường của cậu ta, phát hiện cậu ta là một học sinh nổi trội, chưa từng có hành vi cực đoan nào, cũng không có tiền sử dùng thuốc chống trầm cảm.

Mà chứng cứ do cảnh sát cung cấp lại bao gồm đoạn video phát lại từ buổi livestream kia, sau khi Lục Vũ giết chết Vương Tuấn, đã hét lên với đạo diễn họ Vương khác: “Chẳng ai được bắt nạt tôi cả, đi chết đi, đi chết hết đi.”

****

Một đoạn clip ngắn được cắt ra từ phiên livestream để làm bằng chứng ở phiên tòa thẩm vấn, trong video, giọng nói của Lục Vũ còn mang theo ý cười trả thù.

Lục Vũ vẫn luôn cúi đầu, nghe thấy giọng nói của mình bèn ngẩng đầu lên, cậu ta có thể nhìn thấy mẹ ở bên cạnh luật sư. Chương Phi Hồng đang khóc, đang run rẩy khi xem đoạn clip ngắn được cắt ra từ buổi livestream đó, dường như bà ta không thể tin được đó là cậu ta.

Nhưng đó quả thật là cậu ta, đó mới là con người thật của cậu ta.  

Nhưng mẹ cậu ta không tin, rõ ràng đã bảo luật sư lấy chứng cứ về việc cậu ta đã bị bạn học bắt nạt, định chứng minh rằng cậu ta bị trùm trường bắt nạt cho nên tinh thần mới xuất hiện vấn đề.

Lục Vũ nhìn thấy những bằng chứng bị bắt nạt kia, đột nhiên trở nên phẫn nộ, tại sao phải lấy nó ra? Muốn chứng minh rằng cậu ta chính là một kẻ nhu nhược không dám phản kháng ư, đến nỗi phải quỳ xuống cầu xin người ta tha thứ!

Cậu ta tình nguyện ngồi tù!

Nhưng cậu ta lại bị cảnh sát tòa án đè lại xuống ghế, nghe thấy mẹ mình khóc lóc kể lể. Cậu ta là một đứa con riêng đáng thương, từ nhỏ đã chẳng có được tình thương từ ba, những năm qua bà ta đã phớt lờ việc chăm sóc cho nên mới khiến cậu ta bị bạn học bắt nạt, thậm chí bà ta còn chẳng biết…  

Cậu ta vô cùng tức giận, nói: “Tôi cố ý giết người đấy! Người mà tôi muốn giết nhất chính là bà đấy!”

Chương Phi Hồng đột nhiên sợ ngây người, quay lại nhìn con trai mình, đó là đứa con trai nghe lời bà ta từ nhỏ, giờ đây lại như một kẻ điên đầy phẫn hận, nhìn chằm chằm vào bà ta…

Ngồi ở vị trí đợi xét xử, Bạch Thắng Nam chỉ cảm thấy toàn thân rét run, lại buồn bã, đúng vậy, nếu như Lục Vũ có năng lực, có lẽ cậu ta không chỉ muốn giết mỗi mèo thôi.

Diệp Đồng Trần nhìn Lục Vũ đang mất kiểm soát và Chương Phi Hồng suy sụp, lại không thấy buồn, cũng không tiếc hận. Có rất rất nhiều cơ hội, bọn họ đều có thể quay đầu.

Bao gồm cả hiện tại, Lục Vũ vẫn có thể nhận sai như trước, có thể hối hận, nhưng cậu ta lại không làm.

Vụ án này được phán quyết nhanh chóng, Lục Vũ phạm tội cố ý giết người, tình tiết ác liệt, bị kết án tù chung thân.

Khi Diệp Đồng Trần bước ra khỏi tòa án, trông thấy Chương Phi Hồng khóc đến ngất đi, bà ta cũng từng có cơ hội ngăn cản con trai mình.

****

Sau khi rời khỏi tòa án, trở lại văn phòng luật đã hơn sáu giờ, mọi người đều đã tan làm.

Hiểu Sơn Thanh vẫn còn ở văn phòng luật, nói với cô: “Giang Dã đã bị giam giữ rồi.”

Cô không ngạc nhiên, làm sao Giang Dã có thể không tham gia, không chia lợi nhuận từ những vụ lừa đảo ở nước ngoài của Vương Tuấn chứ?

Hiểu Sơn Thanh kể với cô rằng, sau khi bắt được người đại diện pháp lý ở Điện Hải, cảnh sát đã tìm ra bằng chứng về công ty lừa đảo của Vương Tuấn ở nước ngoài.

Càng điều tra theo hướng này, họ càng phát hiện nhiều. Công ty lừa đảo của Vương Tuấn ở Điện Hải còn cưỡng ép phụ nữ vào các hoạt động tình dục, buôn bán dâm, thậm chí còn lập ra website để phát tán những video này.

Người đại diện pháp lý ở Điện Hải thừa nhận, website đen kia sử dụng nội dung hành hạ mèo, chó để thu hút lưu lượng, với kế hoạch đưa vào các hoạt động lừa đảo và phát sóng trực tiếp khiêu dâm.

Vương Tuấn thu lợi bất chính với số tiền khổng lồ, số người liên quan cũng nhiều hơn tưởng tượng, và Giang Dã nằm trong số đó.

Vậy thì Cố Viễn Dương thì sao?

Diệp Đồng Trần không chắc cho lắm, vị sếp Cố luôn bắt nạt Diệp Trần có tham gia vào việc làm ăn trong những trang web đen kia của Vương Tuấn hay không.

Cô sờ sờ chú mèo cam nhỏ khôi phục càng lúc càng tốt, nói với Hiểu Sơn Thanh: “Giúp tôi khởi kiện đi.”

Đến lúc rồi.

Cô lấy ra những bằng chứng được Diệp Trần lưu giữ về việc công ty và Giang Dã ép cô bé đi tiếp rượu, chơi quy tắc ngầm, giao chúng cho Hiểu Sơn Thanh.

Hiểu Sơn Thanh không ngờ cô lại lưu giữ nhiều bằng chứng như vậy. Khi cậu nhìn thấy Giang Dã cũng lừa cô đi tiếp rượu, chuốc say cô rồi giao thẻ phòng cho sếp Cố… cậu cứ mãi nhíu chặt mày.

Sếp Cố, Cố Viễn Dương, đó không phải là ba của Cố Ninh hay sao?

Bằng chứng này còn bao gồm cả những bức ảnh và video mà Diệp Trần đã chụp và quay lại được sau khi suýt bị Cố Viễn Dương xâm hại. Trong đoạn clip, trên cổ cô có vết cào, gương mặt sưng đỏ, tay với chân đều có những vết thương không cùng mức độ, cô gần như chạy khỏi khách sạn với những vết thương chồng chất.

Hiểu Sơn Thanh không dám tưởng tượng, cô đã làm sao để ghi lại đoạn clip này dưới tình huống bản thân bị thương…

Còn lúc này, Diệp Trần đang an vị ngồi trước mặt cậu, tự thuật lại những tổn thương mà cô bé đã phải chịu đựng, trong đó còn có những lời phỉ báng bịa đặt về cô bé với mẹ cô bé. Công ty của cô bé với Giang Dã cũng đã nhận “phí bịt miệng” của nhà họ Kỷ, thành lập công ty ma, dùng tài khoản của cô bé xin lỗi, thừa nhận rằng cô bé chính là con gái riêng.

Hiểu Sơn Thanh cảm thấy như có lưỡi dao cắt ngang cổ họng, phải một lúc lâu mới mở miệng hỏi: “Với ngần ấy bằng chứng, trước đây cô có thể khởi kiện để chấm dứt hợp đồng với công ty, mặc dù nhiều nhất cũng chỉ là chấm dứt hợp đồng…”

Cậu sợ làm Diệp Đồng Trần thất vọng. Những bằng chứng này nhiều lắm chỉ có thể khởi kiện công ty về tội ép buộc, đe dọa, vi phạm hợp đồng. Chấm dứt hợp đồng là hoàn toàn có thể, nhưng nhiều nhất chỉ có thể kiện Giang Dã về tội đe dọa, ép buộc. Ngoại trừ đoạn ghi âm cuộc đối chất giữa cô và Giang Dã sau sự việc, trong đó Giang Dã đã nói: “Chỉ cần em chiều sếp Cố cho tốt, sau này em muốn nguồn lực nào mà chẳng có?”

Không có bằng chứng nào khác. Việc tham dự buổi tiệc rượu là cùng với một nhóm nghệ sĩ công ty, không có chuyện bỏ thuốc. Sau khi Diệp Trần say, Giang Dã đã đưa cô về nhà an toàn. Còn việc đưa thẻ phòng cho Cố Viễn Dương, không có bằng chứng cụ thể.

Ngay cả khi khởi tố thành công, tội Giang Dã ép buộc, đe dọa, cùng người khác xâm hại Diệp Trần, nhiều nhất cũng chỉ bị kết án dưới 3 năm.

Còn về phía Cố Viễn Dương, dù có thể kết tội ông ta về hành vi cưỡng hiếp không thành, e rằng kết quả cũng sẽ khiến Diệp Trần thất vọng.

Khi làm trợ lý, cậu từng tiếp nhận một vụ án, sếp cưỡng hiếp nữ nhân viên say rượu không thành, cuối cùng chỉ bị kết án 1 năm 2 tháng.

“Vì vậy mới cần khởi kiện ngay bây giờ.” Diệp Đồng Trần nói.

Lúc đó Hiểu Sơn Thanh không hiểu ý Diệp Đồng Trần, mấy ngày sau đó, vụ kiện khởi kiện trang web đen do Bạch Thắng Nam khởi kiện được mở phiên tòa, thắng kiện không có gì nghi ngờ.  

#ÔngChủVươngTuấn CủaThiênGia# gần như cứ mãi nằm trên hot search chưa từng tuột xuống. Diệp Đồng Trần đã khởi tố công ty Thiên Gia, Giang Dã và Cố Viễn Dương vào lúc này, thoáng cái đã trở thành tiêu điểm của dư luận, vụ việc cô là con gái riêng lại được đào ra một lần nữa.

Một mình cô dây dưa với công ty Thiên Gia, tập đoàn nhà họ Cố và tập đoàn Hòa Quang Đồng Trần

Sau vài ngày dư luận sôi sục, Diệp Đồng Trần đã đợi được người mình muốn đợi.

Một người tự xưng là mẹ của Đới Kiều đã đến văn phòng luật, vừa bước vào đã quỳ gối trước mặt Diệp Trần và Hiểu Sơn Thanh, nói rằng con gái của bà ấy bị Vương Tuấn và Giang Dã hại chết.

Đới Kiều.

Diệp Đồng Trần nhìn bức ảnh trong tay người phụ nữ tóc đã hoa râm. Trong ảnh, cô gái trẻ vẫn còn nét ngây thơ, có lẽ chính là cô gái đã chết trong căn hộ của Giang Dã.

Cuối cùng cô cũng đã đợi được thời cơ này.

****

Trong trại tạm giam, chỉ vài ngày sau khi Vương Tuấn gặp chuyện, Giang Dã đã bị tạm giam hình sự. Gã biết việc mình tham gia vào các vụ lừa đảo ở nước ngoài của Vương Tuấn chắc chắn đã bị phát hiện. Gã đã nhờ mối quan hệ tìm một luật sư giỏi nhất trong việc xử lý những vụ án kiểu này, cố gắng để tội danh của mình dừng ở mức “đồng phạm”.

Thực ra, gã không biết nhiều về các khoản thu nhập bất chính của Vương Tuấn. Gã chỉ làm một số việc bẩn thỉu thay cho Vương Tuấn, tham gia vào các vụ lừa đảo. Nếu chỉ là đồng phạm trong vụ lừa đảo, số tiền qua tay gã không nhiều, có thể tranh thủ để được giảm vài năm tù.

Gã vốn cho rằng mình đã dựa dẫm được cái cây to Vương Tuấn này, cho dù những việc bẩn thỉu kia có bị phát hiện thì cũng không sao, chắc chắn Vương Tuấn sẽ có đường cho gã thoát thân. Nhưng làm sao cũng không ngờ được Vương Tuấn đã chết thế này.

Một khi Vương Tuấn chết đi, các mối quan hệ kia của gã tự bảo vệ mình còn chẳng kịp nữa là, sao có thể để ý đến gã chứ.

Những cách có thể nghĩ Giang Dã đều đã nghĩ qua, không ngờ cảnh sát lại đến tìm gã thẩm vấn.

Lần này vào, cảnh sát đã hỏi gã: “Anh có biết Đới Kiều không? Nghệ sĩ cắt cổ tay tự sát vào mấy năm trước đấy.”  

Giang Dã bỗng nhiên ngẩng đầu, chẳng phải chuyện của Đới Kiều đã giải quyết xong rồi sao? Sao lại bị đào ra thế này?

Không hiểu sao, gã lại nhớ đến hôm đưa Diệp Trần trở về căn hộ Khê Cốc, cô cũng ngồi trong phòng khách hỏi gã: “Cô gái nghe anh nói những lời này trước tôi đã chết rồi nhỉ, chết trong căn nhà này.”

Là Diệp Trần… Muốn đuổi cùng giết tận gã sao?