Luật Sư Biết Phép Thuật, Ai Cũng Không Cản Được!

Chương 19: Kẻ phạm tội không cần được tha thứ




Trong phòng bảo vệ yên tĩnh, không hiểu sao Giang Dã cảm thấy chiếc bật lửa của mình “xẹt” một tiếng bừng lên ánh lửa dưới ngón tay của Diệp Đồng Trần. Nhưng khi gã nhìn sang, chiếc bật lửa dưới ngón tay Diệp Đồng Trần vẫn còn chưa được mở ra.

Ảo giác ư?

Gã lại nâng mắt lên, lập tức chạm phải ánh mắt của Diệp Đồng Trần, như bị một luồng sức mạnh xuyên thấu —— Đôi mắt của cô dường như đã nhìn thấu tâm trí gã.

Gã lại nghe thấy âm thanh bật lửa được châm lên, và một cách kỳ lạ, gã nhớ lại cảnh tượng đêm qua khi đến phòng bảo vệ, ra lệnh cho nhân viên an ninh xóa sạch toàn bộ dữ liệu camera giám sát trước đó. Gã đã đứng đúng vị trí này, bật lửa “xẹt” một tiếng để châm thuốc…

Giang Dã bỗng nhiên cảm thấy đầu óc mơ hồ một lúc, không nhìn rõ Diệp Đồng Trần đã chạm vào nút nào trong phòng giám sát, chỉ mơ hồ cảm thấy tất cả màn hình tắt đi một chút rồi lại sáng lên.

Khi gã hoàn hồn, bên ngoài đã có rất nhiều cảnh sát xuất hiện.

“Tại sao mọi người tụ tập ở đây? Ai đã gọi cảnh sát?” Cảnh sát bên ngoài yêu cầu mọi người không được tụ tập.

Diệp Đồng Trần quay đầu lại nói: “Thưa đồng chí cảnh sát, tôi đã gọi báo. Thân chủ của tôi bị vu khống ăn trộm và bị đánh đập công khai.” Cô bước ra ngoài, giải thích tình hình một cách ngắn gọn rõ ràng, chỉ rõ từng người đã đánh đập dì Hà. Chương Phi Hồng và bạn bè của bà ta, không một ai có thể trốn thoát.

“Tôi yêu cầu kiểm tra camera an ninh ngày hôm đó.” Diệp Đồng Trần nói tiếp.

Nhân viên quản lý vội vàng xin lỗi, giải thích rằng do đêm qua đột ngột mất điện và do thao tác không đúng cách, toàn bộ dữ liệu camera trước đêm qua đã bị xóa sạch, đồng thời đưa ra bản ghi chép về sự cố mất điện đột ngột.

“Phòng giám sát ở đâu?” Cảnh sát đương nhiên muốn đến kiểm tra.

Nhân viên quản lý tòa nhà đưa cảnh sát đến phòng bảo vệ. Giang Dã vẫn đứng bên trong, trông thấy cảnh sát tiến đến, gã vô thức muốn rời khỏi phòng bảo vệ, vừa bước tới cửa đã nghe thấy cảnh sát đang kiểm tra video giám sát, nói: “Cái này có hỏng gì đâu?”

Cái gì cơ?

Giang Dã quay phắt lại, thấy cảnh sát trước màn hình đang mở được tất cả các đoạn video giám sát trước đêm qua.

Ngay cả nhân viên quản lý cũng kinh ngạc, rõ ràng vừa nãy tất cả đã bị xóa sạch rồi…

Giang Dã kinh ngạc nhìn về phía Diệp Đồng Trần, không hiểu là do cô ấy đã bấm nút gì? Nhưng làm sao cô ấy có thể làm được điều đó?

Cảnh sát gọi Chương Phi Hồng và dì Hà vào, mở video của hai ngày trước cho họ xem: “Có phải cái hộp màu cam này không?”

Trong video giám sát được phát lại, Chương Phi Hồng thấy dì Hà vào phòng rác để dọn dẹp vệ sinh và thu gom các hộp giấy. Dì cúi xuống nhặt một hộp giấy màu cam đặt bên cạnh thùng rác, từ trong đống túi nhựa rác bên trong hộp, dì phát hiện ra một con mèo con, một con mèo nhỏ bằng bàn tay, với nửa thân bị bỏng…

Chính là chiếc hộp Hermès này, nhưng bà ta không dám trả lời, bà ta sợ nếu tua ngược về trước sẽ trông thấy con trai mình ném chiếc hộp này vào phòng chứa rác, là Tiểu Vũ bỏ con mèo chết tiệt này vào trong hộp đặt cạnh thùng rác?

Làm sao có thể như vậy được! Bà ta cho rằng nhân viên lao công đã cố tình nhặt cái hộp Hermès của bà ta, bắt tay với văn phòng luật để vu khống cho con trai bà ta!

Nhân viên lao công đến từ văn phòng luật, văn phòng luật lại được con khốn Bạch Thắng Nam kia ủy thác, muốn hủy hoại thanh danh của Tiểu Vũ, khiến ông cụ Lục chán ghét vứt bỏ Tiểu Vũ, vậy tất cả tài sản của nhà họ Lục sẽ được chia cho Bạch Thắng Nam và Lục Trình!

Cho nên khi bà ta nghe thấy Giang Dã nói những đoạn video ghi chép của camera đã không còn, còn tưởng rằng do văn phòng luật đã động tay động chân với camera nữa…

Nhưng bây giờ tất cả đoạn video ghi chép được từ camera đã được khôi phục, bà ta  thấy rõ con mèo chết tiệt kia trong hộp, trông thấy cảnh sát tua ngược lại đoạn video ——  có một người mặc áo nỉ đen, đội mũ, đeo khẩu trong cầm hộp giấy nhỏ kia đến đây, đặt bên cạnh thùng rác.

Vừa nhìn, bà ta liền nhận ra ngay chiếc áo nỉ đó chính là của Tiểu Vũ, nhưng trong lòng lại thấy may mắn vì không nhìn rõ mặt, thậm chí còn không phân rõ là nam hay nữ.

Cảnh sát liên tục hỏi bà ta rằng đây có phải là chiếc hộp chứa chiếc túi hàng hiệu bị mất mà bà ta nói hay không? Người ném chiếc hộp có phải là con trai bà ta không?

Bà ta hoàn toàn không dám thừa nhận, lập tức lật mặt: “Tôi cũng không biết là chiếc hộp nào nữa, xem ra là hiểu lầm, hiểu lầm thôi, tôi xin lỗi nhân viên lao công, là tôi hiểu lầm rồi.”

Bạch Thắng Nam đứng ngoài cửa vô cùng phẫn nộ, muốn xông vào nói người ném chiếc hộp chính là Lục Vũ! Con trai bà ta chính là hung thủ hành hạ chú mèo con kia đến chết!

Nhưng Diệp Đồng Trần lại giữ cổ tay cô ấy lại, không cho cô ấy lên tiếng.

Diệp Đồng Trần chỉ nhìn về phía người phụ nữ bạn của Chương Phi Hồng vẫn còn lén lút livestream.

Cô bước tới nhấc chiếc điện thoại đang livestream của người phụ nữ kia lên, quay camera vào Chương Phi Hồng, nói: “Là hiểu lầm ư? Bà hiểu lầm nhân viên lao công đã lấy trộm túi hàng hiệu của bà, đã đánh và nhục mạ dì ấy dưới tình huống không có bất kỳ chứng cứ nào cả?”

“Là lỗi của tôi, tôi có thể xin lỗi và bồi thường, chúng ta tự giải quyết riêng nhé. Không cần quấy rầy các đồng chí cảnh sát đâu.” Chương Phi Hồng biết ứng phó với tình hình cụ thể khiến cho người ta phải thán phục. Vậy mà bà ta lại có thể nhìn thẳng vào màn hình livestream để nói: “Tôi có thể xin lỗi nhân viên lao công trong livestream này. Tôi quá bốc đồng rồi, bảo tôi bồi thường thế nào cũng được, nếu không cứ để nhân viên lao công tát lại tôi một cái.”

Bà ta bước nhanh đến trước mặt dì Hà, chân thành xin lỗi dì.

Diệp Đồng Trần nhìn bà ta, rất rõ ràng Chương Phi Hồng đang sợ làm lớn chuyện, bởi vì bà ta đã nhận ra Lục Vũ trong video giám sát. Bà ta đang nghi ngờ hung thủ hành hạ mèo con đến chết là Lục Vũ, bà ta sợ làm ầm ĩ đến đồn cảnh sát họ sẽ tra được Lục Vũ thông qua đoạn camera giám sát. Vì vậy, cho dù bây giờ có bảo bà ta quỳ xuống, bà ta cũng sẽ đồng ý.

Nhưng Bạch Thắng Nam không rõ tại sao Diệp Trần không chịu thừa dịp này để báo cảnh sát. Người mặc áo nỉ ném đi chú mèo bên trong đoạn camera giám sát chính là Lục Vũ?

****

Tất cả mọi người đều bị đưa về đồn cảnh sát.

Bạch Thắng Nam cũng theo Diệp Đồng Trần với dì Hà đến đồn cảnh sát. Từ đầu đến cuối, Chương Hồng Phi đều nhận sai và chịu phạt, hoàn toàn không dám giải thích. Bà ta khóc lóc xin lỗi dì Hà mấy lần, nói nếu có thể hòa giải riêng thì bao nhiêu tiền cũng sẽ đền cho dì.

Ngay cả cảnh sát cũng cho rằng thái độ nhận sai của bà ta rất tốt, đề nghị họ nên hòa giải riêng.

Tuy nhiên, Diệp Đồng Trần không đồng ý hòa giải, nhất quyết yêu cầu đám người Chương Phi Hồng phải công khai xin lỗi, nên bồi thường thì phải bồi thường, nên tạm giam thì phải tạm giam.

Mặc dù cô biết rất rõ Chương Phi Hồng ra tay đánh người, nhiều nhất cũng chỉ bị giam 5 ngày. Những người khác ngoại trừ bồi thường ra thì cũng không bị giam quá 24 tiếng, số tiền bồi thường cũng chỉ khoảng mấy ngàn tệ thôi, nếu giải quyết riêng sẽ có thể nhận được nhiều hơn.

Nhưng cô kiên quyết không hòa giải. Mấy bà cô nhà giàu đó có thể bỏ ra hơn 100 nghìn để mua một chiếc túi, cho dù có bồi thường cho dì Hà hơn 100 nghìn cũng chẳng thấm tháp gì với họ. Dựa vào đâu mà họ cho rằng xúc phạm một người xong chỉ cần bồi thường ít tiền có thể hòa giải riêng hả?

Diệp Đồng Trần xác nhận số lượng người xem và độ hot trong livestream của đám bạn của Chương Phi Hồng đã đủ để khởi họ tội phỉ báng, tội phỉ báng sẽ lưu lại là tiền án hình sự.

Mấy người kia không ngờ lại làm ầm ĩ đến mức này. Ai nấy cũng đều bắt đầu hối hận nhận sai, xin lỗi dì Hà, người này khóc thảm hơn người kia, bảo rằng mình còn con thơ, chỉ là một chút hiểu lầm mà thôi.

Dì Hà ngồi đối diện với họ, dấu bàn tay trên mặt gần như đã biến mất, dì lặng lẽ nắm chặt tay Diệp Đồng Trần: “Họ xin lỗi dì là được rồi, dì không thể gây thêm rắc rối cho cháu và luật sư Hiểu được.” Dì cũng không cần tiền, cũng không muốn những người này vào tù, chỉ muốn đòi lại công bằng và một lời xin lỗi, Tiểu Diệp đã giúp dì có được điều đó rồi.

Diệp Đồng Trần nhìn dì, dùng giọng điệu rất nhẹ nhàng nói với dì: “Bọn họ đã ăn năn, xin lỗi, có lẽ còn có thể quỳ, nhưng đó chỉ là thủ đoạn trốn tránh việc bị xử phạt mà thôi, dì không cần phải nghe.”

Chẳng khác gì tiếng chó sủa cả.

****

Ra khỏi đồn cảnh sát đã sắp hai giờ chiều, chỉ còn sáu bảy tiếng nữa là cảnh tượng tra tấn và sát hại con mèo cái được livestream.

Bạch Thắng Nam vẫn không rời đi, lòng cô ấy rất dằn vặt, biết rõ ràng đó là Lục Vũ, nhưng lại không thể làm gì được cậu ta: “Sao cô không chỉ ra người trong camera giám sát là cậu ta. Ít nhất… ít nhất thì cảnh sát cũng gọi cậu ta đến thẩm vấn trước.”

“Thẩm vấn xong cậu ta vẫn có thể rời đi.” Cần phải có điều kiện mới có thể giam giữ được, Diệp Đồng Trần nhượng bộ một bước, nói với cô ấy: “Cho dù hôm nay cậu ta có bị tạm giam, cậu ta vẫn có thể nộp tiền bảo lãnh như trước, cậu ta chỉ livestream hành hạ con mèo muộn một chút mà thôi.”

Bạch Thắng Nam á khẩu không trả lời được, cô ấy ngồi trong xe, cảm thấy tuyệt vọng chưa từng có. Chẳng bao lâu nữa cậu ta sẽ livestream công khai cảnh hành hạ con mèo cái vừa mới sinh đến chết. Cô ấy biết rõ là cậu ta nhưng lại không có bằng chứng nào để cảnh sát bắt được cậu ta.

Cô ấy thầm suy nghĩ hàng nghìn cách ở trong đầu: Theo dõi cậu ta? Trói cậu ta lại ngay bây giờ và nhốt cậu ta ở nhà…

Nhưng có tác dụng gì chứ? Diệp Trần nói cũng đúng, điều đó chỉ có thể khiến cậu ta livestream hành hạ muộn một ngày, cứu được con mèo cái của cô ấy rồi, cậu ta vẫn còn có thể hành hạ những loại động vật khác…

Hai ngày qua, Bạch Thắng Nam vẫn luôn suy nghĩ, cậu ta chỉ muốn hành hạ chết con mèo của cô ấy thôi sao?

“Về nhà thôi.” Diệp Đồng Trần ở ngoài xe nói với cô ấy: “Cô phải tin tưởng Hiểu Sơn Thanh, cậu ấy đang rất nỗ lực điều tra vụ án này.”

****

Trong đồn cảnh sát, Chương Phi Hồng cũng bị giam giữ 5 ngày, trước khi bị giam, bà ta đã yêu cầu được gọi điện thoại cho con trai mình.

Người mà bà ta lo lắng nhất chính là Lục Vũ, nhất là trong ngày hôm nay.

Sau khi gọi đi, mất một lúc lâu sau Lục Vũ mới nhận máy.

“Sao con bắt máy chậm như vậy? Con đang làm gì đó? Ở đâu thế?” Chương Phi Hồng hỏi liên tiếp.

Lục Vũ đã tập mãi thành quen, đáp: “Đi học ở nhà thầy Đổng, vừa mới tan học.”

“Ồ… đúng rồi, hôm nay con phải đến chỗ thầy Đổng học thêm.” Chương Phi Hồng nhớ ra, cứ mỗi thứ bảy chủ nhật Lục Vũ sẽ đến chỗ thầy Đổng học thêm. Thầy Đổng là giáo viên mà bà ta nhờ ông cụ Lục mời về dạy thêm cho Lục Vũ, nhưng bình thường không phải tám giờ tối mới tan học sao?

“Sao lại tan học sớm như vậy?” Chương Phi Hồng hỏi cậu ta.

Lục Vũ bình tĩnh nói: “Có chút khó chịu, thầy Đổng bảo con về nhà nghỉ ngơi sớm.”

Chương Phi Hồng vội hỏi cậu ta khó chịu ở đâu, đã đi khám chưa.

Cuối cùng trong giọng điệu của Lục Vũ cũng đã có một chút mất kiên nhẫn: “Mẹ, con đã đủ mệt rồi, mẹ để con nghỉ ngơi một lát đi.”

Chương Phi Hồng ngậm miệng, nhưng trong lòng càng lúc càng bất an: “Tiểu Vũ, tối nay con không ra ngoài chứ?”

“Không ra ngoài, nói chuyện điện thoại với mẹ xong con sẽ đi ngủ.” Lục Vũ nói.

“Được, vậy là tốt rồi.” Đương nhiên là bà ta tin tưởng con trai mình rồi, chắc chắn Tiểu Vũ sẽ không bao giờ hành hạ mèo, cậu ta là một đứa bé nhát gan mà.

Thực ra, không phải bà ta lo lắng về sự sống chết của một con mèo, nhưng bà ta sợ nếu thật sự chuyện này là Tiểu Vũ làm, gây ra động tĩnh quá lớn, bạn bè của cậu ta, ông nội của cậu ta, thầy giáo của cậu ta sẽ nhìn cậu ta như thế nào? Có khi nào họ sẽ đối xử với cậu ta như một bệnh nhân tâm thần không?

Bà ta tuyệt đối không thể để chuyện này xảy ra được, vì vậy bà ta đã nói: “Mẹ gặp phải chút chuyện, có thể sẽ không về nhà được trong vài ngày tới, nhưng mẹ đã báo cho dì đến chăm sóc con rồi… Con nằm xuống rồi có thể quay clip lại gửi cho mẹ được không? Cứ quay đoạn clip con đang ở phòng ngủ là được, không phải là mẹ không tin con…”

Lục Vũ cúp điện thoại của bà ta.

Nhưng chẳng bao lâu sau đó, cậu ta vẫn gửi một đoạn video ngắn khoảng vài giây, cậu ta quay căn phòng ngủ của mình một vòng sau đó là chính cậu ta, chứng minh cậu ta đang ở nhà, đang trong phòng ngủ của mình.

Chương Phi Hồng thầm nghĩ: Tiểu Vũ rất ngoan rất nghe lời.

Bà ta đã thông báo cho dì giúp việc đến chăm sóc Tiểu Vũ lúc bảy giờ rưỡi, còn liên lạc với Lục Trình bảo anh ta bầu bạn với Tiểu Vũ vài ngày, chắc chắn sẽ không xảy ra vấn đề gì đâu.

****

Gió nổi lên.

Diệp Đồng Trần cho dì Hà nghỉ nửa ngày, bảo dì về nhà nghỉ ngơi.

Trong ánh hoàng hôn và gió thu, lần đầu tiên cô mua vé bước vào trong đạo quán Bão Nhất.

Đây là đạo quán mà cô lớn lên từ nhỏ, nó vẫn còn được bảo trì như cũ, ngoại trừ cây hồng đã mọc rất cao và ra đầy những quả hồng vàng cam.

Còn linh vị của sư tổ và sư phụ của cô cùng với linh vị của cô được thờ cúng trong cùng một tòa đại điện.

Hôm nay là chủ nhật, có rất nhiều khách du lịch. Cô đứng bên ngoài đại điện, nghe các tình nguyện viên giới thiệu về đạo quán Bão Nhất và sư phụ Thiện Thủy Thiên Sư của cô —— Thiện Thủy Thiên Sư từng phát cháo và thuốc miễn phí trong thời kỳ đói kém và bệnh dịch, cũng như tiếp nhận hàng trăm bệnh nhân mắc bệnh dịch, cuối cùng đã chết vì bệnh dịch.

“Đạo tâm mà Thiện Thủy Thiên Sư hướng theo là đại đạo từ tâm… Thực hiện trong suốt cả quãng đời của ông ấy…”

Cô đi dạo quanh đạo quán một vòng, nghe thấy nhân viên công tác thông báo rằng khu thắng cảnh sắp đóng cửa, yêu cầu mọi người rời đi càng sớm càng tốt.

Diệp Đồng Trần quay người đi về phía sân nhỏ sau điện, đó từng là nơi ở của cô, bây giờ đã hoang tàn cũ nát từ lâu. Cửa sắt đã khóa, không phải nhân viên thì không thể vào được.

Cô đứng trước cánh cửa sắt, ngón tay vặn nhẹ, ổ khóa liền mở ra.

Cô đẩy cửa bước vào khoảng sân nhỏ đầy lá rụng, một ngôi nhà bấp bênh và một cái giếng linh tuyền khô cạn. Khi bước đến bên giếng, cô dường như vẫn còn nhìn thấy dòng máu tươi từng chảy trên vách giếng.

Đại đạo từ tâm, mọi người đều nói sư phụ của cô chết vì bệnh dịch, không ai biết rõ ông đã chết vì “đạo” của chính mình, ông lấy thân tuẫn đạo.

Khi mặt trời ngã về tây, khu di tích càng ngày càng ít tiếng người, nhân viên công tác bắt đầu kiểm tra và khóa cửa.

Cô tắt điện thoại.

****

Bảy giờ rưỡi.

Dì giúp việc mở cửa nhà Chương Phi Hồng, đặt rau thịt mang theo xuống, sau đó đi đến cửa phòng ngủ gõ cửa: “Tiểu Vũ, dì là dì Vương, cháu vẫn đang ngủ sao?”

Giọng nói của Lục Vũ từ trong phòng ngủ truyền đến: “Cháu còn muốn ngủ thêm một lát. Dì nấu cơm xong cứ đặt lên bàn là được, không cần gọi cháu, cháu tự dậy ăn cơm.”

“Được.” Dì Vương đáp: “Nhớ ăn nhé.”

Dì ấy quay người đi vào bếp, nhanh tay nhanh chân nấu ăn.

Trong phòng ngủ tĩnh lặng, trên giường không có ai, chỉ có màn hình laptop trên bàn sáng lên – cuộc gọi video WeChat vẫn đang mở, trong màn hình là Lục Vũ đang đeo khẩu trang đen ngồi trong xe.

Lúc này, cậu ta đã đến khu vườn tư nhân đó, cậu ta dùng điện thoại kết nối với tài khoản phụ của mình trên WeChat và laptop kết nối với tài khoản chính trên WeChat. Quả nhiên, dì Vương đến đúng bảy giờ rưỡi để nấu cơm, cậu ta nghe thấy tiếng gõ cửa từ video, trả lời với dì ấy qua điện thoại vờ như mình vẫn đang ngủ trong phòng.

Đây chỉ là một mánh khoé bình thường, không phải do cậu ta thông minh, là do những người kia quá ngốc, bao gồm cả mẹ cậu ta, một người phụ nữ không có đầu óc, chỉ biết nịnh nọt ton hót, phô trương thanh thế.

Đúng là ông chủ Vương Tuấn của cậu ta đã bảo Giang Dã đến nhắc nhở mẹ cậu ta rằng dữ liệu camera đã bị xóa, có thể là do người của văn phòng luật phối hợp với người lao công kia vu oan cho cậu ta.

Cậu ta biết chắc rằng mẹ mình sẽ tin, sẽ đi làm những điều ngu ngốc đó. Cậu ta cũng biết Vương Tuấn đang lợi dụng mẹ mình để gây áp lực cho văn phòng luật, để họ không tiếp tục điều tra nữa.

Nhưng cậu ta không hề ngăn cản Chương Phi Hồng, thậm chí còn có phần cảm ơn Diệp Đồng Trần đã tạm thời khiến Chương Phi Hồng bị giam, để cậu ta có thể tự do vài ngày.

Nhưng cậu ta cũng có chút thất vọng với Diệp Đồng Trần, cô chẳng qua chỉ là một vị thánh mẫu hành xử theo cảm tính giống như Hiểu Sơn Thanh. Cô vốn có thể dùng mẹ cậu ta để giữ cậu ta lại, ít nhất cũng có thể ngăn cậu ta được vài ngày, để con mèo mẹ đáng thương kia có cơ hội kéo dài hơi tàn trong vài ngày.

Chiếc xe một đường chạy thẳng vào khu vườn, dừng trước ngôi nhà cổ.

Lục Vũ tắt điện thoại, đã có quản gia mở cửa xe cho cậu ta, cung kính dẫn cậu ta vào.

Dọc đường đi là những trụ đèn thắp sáng kiểu cung đình, cậu ta bước vào sảnh, Vương Tuấn và hai vị khách của gã đang dùng bữa, một người là người Điện Hải, một người là đạo diễn.

Lục Vũ chào hỏi họ rồi đi về phía tầng hầm, cậu ta nghe thấy người Điện Hải kia nói: “Người phá kỷ lục là cậu ta sao?”

“Đúng vậy.” Vương Tuấn cười nói: “Đừng thấy cậu ta tầm thường, cậu ta có chút thủ đoạn đấy, chỉ hành hạ một số con mèo con chó nhỏ thôi, phòng livestream của cậu ta đã giúp tôi kiếm được mấy triệu trong vài ngày qua rồi.”

“Sếp Vương còn để mắt đến chút tiền nhỏ này sao?” Đạo diễn rót rượu cười hỏi: “Sao có thể chỉ vì kiếm được mấy triệu thay sếp Vương là đã thể tự do ra vào khu vườn của sếp Vương rồi thế?”

“Ban đầu vốn không phải vì tiền, không ngờ sở thích nhỏ này lại còn có thể kiếm được tiền.” Vương Tuấn chỉ uống một chút rượu, cười nói với họ: “Tôi bắt đầu giàu lên nhờ đất đai, năm đó mới vào nghề đã bị người ta lừa mua phải một mảnh đất không thể xây dựng, anh cũng biết mà.”

“Đương nhiên tôi đã nghe nói về lịch sử làm giàu của anh rồi.” Đạo diễn rất tâng bốc nói: “Nghe nói ai tiếp quản mảnh đất đó cũng gặp chuyện không may, đã chết mấy người. Chỉ có anh tiếp quản mới trấn giữ được, xây dựng tòa nhà thương mại phát triển thành khu vực vàng.”

“Không phải tôi trấn giữ được, là tôi mời cao nhân, đóng cọc sống* dưới mảnh đất đó.”

* Từ gốc “打生桩”: một hủ tục tàn ác chôn sống người hoặc động vật – đặc biệt là trẻ em – dưới công trình trước khi khởi công để cầu xin xây dựng thuận lợi.

Vương Tuấn thích nghe những lời tâng bốc này, nhấp một ngụm rượu nói: “Hàng trăm con chó đen, mèo trắng, thứ này thật sự đã mang lại may mắn cho tôi liên tục.”

Đạo diễn nghe đến lông mày giật giật, đã có chút mất tự nhiên. Anh ta biết mấy việc làm vật tế để trấn đất, là chôn sống động vật làm nền móng… Anh ta không tin những thứ này, nhưng cảm thấy dường như các ông chủ kinh doanh đều tin vào những điều này, còn có chút kỳ lạ không thể nói rõ.

“Sếp Vương nói quá huyền bí rồi.” Người Điện Hải ăn một miệng thức ăn nói: “Thực ra chỉ là tăng độ hot, anh chàng này có thể kéo về hàng triệu lượt xem trong vòng vài ngày, mấy trăm nghìn hội viên, chúng ta có thể đặt các quảng cáo khác trên trang web.”

“Cái gì khác? Tôi không hiểu lắm.” Đạo diễn không hiểu.

Người Điện Hải cười nói: “Đạo diễn quá nghệ thuật rồi, không có hứng thú với việc kiếm tiền. Anh cho rằng sếp Vương thật sự rảnh rỗi làm một trang web ngược đãi mèo chó nhỏ? Chẳng qua chỉ để tăng độ hot thôi, có những thứ kiếm tiền thật sự không thể quảng cáo, tăng độ hot trước rồi sau đó đặt quảng cáo. Dù sao ngược đãi mèo chó cũng không phạm pháp không phải ngồi tù.”

Đạo diễn hiểu một chút lại không hiểu hết, hôm nay anh ta được mời đến để “thưởng thức nghệ thuật” đấy.

Vương Tuấn nhìn thoáng qua thời gian, gần tám giờ rồi, gã đặt ly rượu xuống, hỏi: “Đi thôi, cùng xuống dưới thưởng thức một chút nhé?”

Người Điện Hải lắc tay: “Tôi không có hứng thú với việc này, anh với đạo diễn cứ đi đi.”

Vương Tuấn cười vỗ vai đạo diễn, dẫn anh ta xuống tầng hầm, đương nhiên bọn họ  sẽ không xuất hiện trong camera, chỉ đứng ngoài xem náo nhiệt.

Cửa tầng hầm mở ra.

Lục Vũ đã thay trang phục bảo hộ, đeo mặt nạ phòng độc, cậu ta quay đầu nhìn về phía camera dưới lớp mặt nạ phòng độc.

Bên ngoài có Vương Tuấn và đạo diễn đứng đó, đột nhiên có một loại cảm giác thành tựu chưa từng có.

Chỉ còn vài phút nữa là đến tám giờ, mấy trăm nghìn người xem đang đợi cậu ta livestream, đây là sự chú ý mà cậu ta chưa từng nhận được. Cậu ta thậm chí hy vọng có nhiều người mắng cậu ta hơn chút nữa, vì lời lời chửi bới xuất phát từ nỗi sợ hãi, họ sợ cậu ta.

Giống như cậu ta sẽ âm thầm nguyền rủa những kẻ bắt nạt cậu ta vậy.

Cậu ta dùng tay không đeo găng, mở tài khoản mới đăng ký trên Đẩu Ngư (Douyu), cậu ta đoán Diệp Đồng Trần sẽ mở livestream đợi cậu ta online.

Vì hot search #LivestreamCủaChuyênGiaChấtĐộcY# đã nằm trên đó cả buổi sáng. Cậu ta đã nói trong dự báo livestream rằng sẽ mời Diệp Đồng Trần live cùng vào lúc tám giờ.

Cậu ta muốn dùng độ hot của Diệp Đồng Trần để kéo thêm lượt xem.

Quả nhiên, vừa vào phòng livestream trên Douyu, cậu ta thấy [Phòng livestream của luật sư Hiểu] đang livestream.

Cậu ta vào phòng livestream, thấy Hiểu Sơn Thanh ngồi trên giường bệnh, Diệp Đồng Trần đâu?

Cậu ta dứt khoát yêu cầu nối mic, tên người dùng cậu ta lấy là [Y].

Hiểu Sơn Thanh không ngốc lắm, thoáng cái đã nhận ra đó là ai, nhận yêu cầu kết nối của cậu ta——

“Lại là cậu!” Hiểu Sơn Thanh vô cùng phẫn nộ.

Cậu ta dùng phần mềm đổi giọng nói hỏi: “Luật sư Diệp đâu? Cô ấy không đến để thưởng thức màn nghệ thuật của tôi à, thật đáng tiếc.”

Lục Vũ rất muốn chờ Diệp Đồng Trần, nhưng đã bảy giờ năm mươi chín, cậu ta nên bắt đầu rồi, trong phòng livestream của cậu ta còn rất nhiều khán giả đang đợi.

Dưới ống kính, cậu ta bế con mèo mẹ yếu ớt ra khỏi lồng…

Ở cửa tầng hầm phía sau phát ra một âm thanh rất nhỏ, giống như tiếng lửa bén vào giấy, “phụt” một tiếng rồi biến thành tro.

Lục Vũ đột nhiên ngửi thấy một mùi rất nồng, giống như mùi rượu mạnh, lại giống mùi khuẩn nấm, lan ra khắp tầng hầm…

Cậu ta vô thức lo lắng không biết có phải chất lỏng nào đó lại bị rò rỉ hay không?

Sau đó cậu ta nghe thấy tiếng người ngã xuống, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy đạo diễn ở cửa tầng hầm đột nhiên ngã nhào như say rượu, ngồi bệt trên bậc thang, còn gương mặt và hai mắt Vương Tuấn thì đỏ ngầu, vịn tường lắc lắc đầu nhìn về phía cậu ta, không tỉnh táo nói: “Sao mèo lại chạy ra ngoài thế?”

Lục Vũ không hiểu, hai mắt Vương Tuấn đỏ ngầu, đột nhiên lao về phía cậu ta, miệng còn nói: “Hai mươi mốt con chó đen, bảy mươi bảy con mèo trắng, không thiếu một con nào…”

Lục Vũ luống cuống, lập tức bỏ con mèo xuống, gọi: “Vương…”

Chưa kịp gọi xong, cậu ta đã bị Vương Tuấn đẩy mạnh xuống bàn thí nghiệm…

Lục Vũ sợ hãi tột độ: “Là tôi! Sếp Vương, là tôi, Lục Vũ đây!”

Nhưng Vương Tuấn dường như không nghe thấy gì cả, chỉ điên cuồng đè cậu ta xuống, miệng lẩm bẩm những câu mà cậu ta không hiểu: “Đầu tiên là đổ xi măng…” Vươn tay kéo mặt nạ phòng độc trên mặt cậu ta xuống, lấy dung dịch trong lọ nhựa bên cạnh và đổ vào miệng cậu ta…

Đừng, đừng, đừng!

Lục Vũ sợ hãi như một ngọn núi lửa bị kìm nén lâu ngày, đây là HF! Cậu ta sẽ bị đốt cháy và tan chảy thành vũng máu như những con mèo đó, cậu ta không muốn chết, không muốn chết!

Cậu ta vội vàng túm lấy những lọ nhựa ngổn ngang ở bên cạnh đập mạnh vào mặt Vương Tuấn ——

****

Gió thu thổi mạnh qua đạo quán Bão Nhất, lá rụng đầy đất bị cuốn bay lên.

Trong sân sau không có một bóng người của đạo quán, ngọn lửa đỏ “phụt phụt” lần lượt đốt cháy từng lá bùa thành tro. Diệp Đồng Trần nhắm chặt mắt, đầu ngón tay nhanh chóng viết ngày sinh của một người dưới đất–––– Vương Tuấn.

Miệng niệm một câu: “Nói mê—”

Một cơn gió vô cớ nổi lên, trên ngày sinh dưới đất của gã chảy ra dòng chất lỏng màu đỏ, dòng máu chảy xuôi vào trong đất.

Mùi máu tanh xộc lên trời, dưới vận may của gã chảy máu của ai thế? Là mèo? Là chó? Hay là người?

Cây cối trong đạo quán lay động theo gió, quả hồng rụng xuống.

Diệp Đồng Trần đột nhiên phun ra một ngụm máu, dường như toàn bộ linh lực mà cô tích lũy đã bị thiêu cháy, mắt cô tối sầm lại không thấy gì cả, ngã gục xuống: Sư phụ, không cần khoan dung với tội nhân…

Trong gió thu, một người đột nhiên lao tới, đỡ lấy cô.

Cô ngã vào trong một đôi tay, ngửi thấy mùi Phật thủ và mùi máu từ từ trào ra.

Là ai thế?

Khi đang mê man, cô nghe thấy một giọng nói, đang nói: “Em không sai, người sẽ không trách em đâu.”

Là ai thế…

Cô đột nhiên nhớ lại trước khi chết cũng có một đôi tay như thế ôm lấy cô, khàn cả giọng nói với cô: “Bọn họ đáng chết! Đáng chết! Em không sai! Em không nên chết vì bọn họ! Đây không phải đạo của em!”

Cô đột nhiên nhớ lại, có một lần cô học được một pháp thuật mới, muốn dùng pháp thuật kia để nghe thử mèo con của mình lải nhải những gì hàng ngày.

Sau đó, cô dán bùa lên đầu mèo con, nghe thấy mèo con của cô đang bực tức nói: “Đạo đạo đạo! Đạo thật phiền phức! Sao ngày nào cũng phải cứu người, phải học, phải nghe Thiện Thủy đạo sĩ niệm niệm niệm! Diệp Đồng Trần cũng không bầu bạn với mình! Tu đạo của Thiện Thủy đạo sĩ làm gì! Không bằng đổi sang tu đạo mèo!”

Hóa ra, những tiếng kêu không dứt hằng ngày của Tiểu Thanh Tĩnh đều là những lời mắng người…

****

Diệp Đồng Trần ngủ một giấc thật dài, dài đến nỗi cô cảm thấy có người thi thoảng đến thăm dò hơi thở của cô.

Cô nghe thấy có người trầm thấp nói với mình: “Sao lại có người có thể ngủ lâu như vậy không? Điều này có bình thường không? Thật sự không cần phải đến bệnh viện sao?”

Đây là… giọng của Hiểu Sơn Thanh?

Rồi cô nghe thấy tiếng mèo kêu, ngửi thấy mùi hồng rất ngọt, cô đói quá, dạ dày vừa đau vừa trống, liền tỉnh dậy.

Mở mắt ra, cô trông thấy Hiểu Sơn Thanh đang áp sát mặt vào mặt mình để thăm dò hơi thở trên mũi cô. Cậu giật mình, sau đó mừng rỡ nói: “Tỉnh rồi, tỉnh rồi! Trời ơi, cuối cùng cô cũng tỉnh rồi, cô biết cô đã ngủ bao lâu rồi không?”

Cô vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, nhìn thấy dì Hà và Lý Phi Phi đều lo lắng đến gần, Lý Phi Phi mặc đồ công sở, còn bế theo con.

“Luật sư Diệp, cô không sao chứ? Cảm thấy thế nào rồi?” Lý Phi Phi lo lắng hỏi.

“Cháu đã ngủ ba ngày rồi, Tiểu Diệp.” Dì Hà cũng nói: “Khiến bọn dì lo lắng quá đi mất.”

Ba ngày? Chẳng trách cô lại đói như thế.

Đây là văn phòng luật, cô cúi đầu thấy tay mình vẫn đang truyền dịch, còn Hiểu Sơn Thanh ngồi trên xe lăn, chân vẫn bó bột, bên trong bộ vest là quần áo bệnh nhân, trông như vừa trốn viện ra.

“Đây là glucose.” Hiểu Sơn Thanh nói nhỏ: “Ba tôi mời bác sĩ đến khám cho cô, cô ngủ lâu quá nên phải truyền chút glucose, bây giờ cô cảm thấy thế nào rồi?”

Diệp Đồng Trần vẫn còn rất chóng mặt, câu đầu tiên khi mở miệng là: “Có gì ăn không?”

“Có có.” Lý Phi Phi vội bưng đĩa bánh ngọt trên bàn tới: “Đây là bánh tôi mới mua, nhưng không biết cô mới tỉnh có ăn được không?”

Cô gật đầu, cô cần gấp một chút đồ ngọt, đưa tay lấy đĩa, nhưng dường như cả hai tay đều đã truyền dịch, cảm giác tê tê đau đau.

Hiểu Sơn Thanh cầm đĩa trước, nói: “Hay là để tôi đút cho cô?” Cậu có chút ngại ngùng: “Cô không ngại chứ?”

Cô đói gần chết rồi, còn hỏi gì nữa. Cô đưa tay lấy đi cái muỗng, ăn sạch bánh ngọt trong đĩa chỉ bằng hai ba muỗng.

“Tôi mua ba miếng.” Lý Phi Phi lấy thêm hai miếng nữa, vốn định cho mỗi người một miếng để nếm thử.

Kết quả cả ba miếng bánh đều bị Diệp Đồng Trần ăn sạch trong vòng chưa đầy hai phút.

Cô vẫn còn rất đói.

Dì Hà vừa lo lắng vừa bóc trứng cho cô ăn.

Hiểu Sơn Thanh nhìn dáng vẻ ăn uống của cô, lo lắng: “Cô bị ngất vì đói sao?”

Diệp Đồng Trần không biết giải thích thế nào, chỉ gật đầu đồng ý rằng mình bị ngất vì đói.

Dì Hà lại tự trách: “Lỗi tại dì, hôm đó Tiểu Diệp bận việc của dì, hình như chưa kịp ăn sáng, có phải vì tụt đường huyết mà ngất không?”

Diệp Đồng Trần gượng gạo đỡ lời, hỏi Hiểu Sơn Thanh: “Ai đã đưa tôi về văn phòng luật vậy?”

“Là ba tôi.” Tiểu Sơn Thanh nói: “Ông ấy nói đi ngang qua văn phòng luật thấy cô ngất ngoài cửa.”

Ngoài cửa văn phòng luật?

Diệp Đồng Trần nhớ lại đôi tay đã đỡ lấy cô trước khi cô ngất đi, chẳng lẽ là Hiểu Thanh Tĩnh? Vậy anh… đã thấy gì? Tại sao lại nói dối với Hiểu Sơn Thanh rằng đã phát hiện cô ngoài cửa văn phòng luật?

Trong phòng lại vang lên tiếng mèo kêu.

Diệp Đồng Trần nhìn qua, trông thấy dưới cửa sổ văn phòng không biết từ khi nào có thêm một ổ mèo và cây trèo cho mèo, một chú mèo con rất gầy đang nằm trong ổ phơi nắng và kêu meo meo.

Phần thân dưới của chú mèo con ấy được băng bó, chưa thể đứng dậy, chỉ lộ ra cái đầu nhỏ màu cam dưới ánh nắng.

“Đó là Quả Hồng, cháu còn nhớ không?” Dì Hà cười đi tới, xoa đầu chú mèo nhỏ, chú mèo thoải mái rướn đầu cọ vào tay dì kêu gừ gừ: “Thật tình cờ, hôm nay nó vừa xuất viện thì cháu tỉnh lại.”

Thì ra nó đã sống sót.

Còn kẻ đáng chết kia thì sao?

Diệp Đồng Trần nhìn mèo con, không chủ động hỏi, cô biết Hiểu Sơn Thanh nhất định sẽ không nhịn được mà nói cho cô biết.

“Cô biết trong mấy ngày cô ngủ đã xảy ra chuyện gì không?” Quả nhiên, Hiểu Sơn Thanh không nhịn được mà nói: “Lục Vũ đã giết Vương Tuấn, suýt nữa giết luôn một đạo diễn tên Vương Viễn Đồ, hơn nữa còn là lúc đang livestream. Nếu không phải cảnh sát đến kịp lúc, cậu ta đã giết cả Vương Viễn Đồ rồi.”

Lục Vũ đã giết ngược lại rồi ư?

Cô lấy điện thoại của mình mở ra, thấy trên hot search toàn là các chủ đề liên quan đến buổi livestream đó ——

#ChuyênGiaChấtĐộcLụcVũ#

#LivestreamĐen#

#ÔngChủTrangWebĐenVươngTuấn#

Đã ba ngày trôi qua mà vẫn còn rất hot.

Cô nghe Hiểu Sơn Thanh nói, hôm đó bảng hot search đã sập vì chuyện này, cảnh sát và lãnh đạo toàn Hàng Châu đều đổ xô đến khu vườn tư nhân của Vương Tuấn. Nhưng khi đến nơi Vương Tuấn đã không còn cứu được nữa, người vẫn còn tỉnh táo nhưng nội tạng và cơ thể đã bị HF đốt cháy gần hết, đau đớn đến chết.

Vị đạo diễn đó cũng bị dội cho không ít, được đưa vào bệnh viện cấp cứu, giữ được mạng nhưng bị bỏng rất nặng.

Ở hiện trường còn có một người dân Điện Hải, cũng suýt bị dội HF khi tới tầng hầm.

Sau khi cảnh sát đến đã bắt Lục Vũ và người Điện Hải này, phát hiện người Điện Hải này là đầu sỏ của băng nhóm lừa đảo. Từ đó điều tra ra được ông trùm đứng sau người Điện Hải là Vương Tuấn, Vương Tuấn đã làm rất nhiều chuyện phi pháp ở nước ngoài, không riêng gì lừa đảo.

Không ai ngờ rằng, trong buổi livestream vốn để tra tấn mèo mẹ, Vương Tuấn đột nhiên phát điên xông vào đánh nhau với Chuyên gia chất độc Y, cuối cùng bị giết ngược.

Lục Vũ bị lộ diện trong chính ống kính livestream mà cậu ta sắp đặt, gây ra một vụ mưu sát trong lúc mất khống chế, còn bản thân cậu ta cũng bị HF đốt cháy một vùng lớn trên tay và cơ thể, phải cắt cụt tay phải mới giữ được mạng sống.

“May mà cô tỉnh lại rồi, nếu không vài ngày nữa phải ra tòa, chỉ có mình tôi ngồi xe lăn đi.” Hiểu Sơn Thanh cầm một đống tài liệu và chứng cứ nói: “Tôi đã nhận vụ kiện của Bạch Thắng Nam, kiện trang web đen. Dù Vương Tuấn đã chết, tội của gã cũng phải được xét xử.”

Diệp Đồng Trần nhìn cậu.

Cậu nói: “Mẹ của Lục Vũ đã thuê luật sư cho cậu ta, muốn bào chữa cho cậu ta thành tội vô ý giết người do tự vệ.”

Cô nghĩ, chắc chắn Hiểu Sơn Thanh cũng nhận vụ kiện này.

Hiểu Sơn Thanh đột nhiên rất nghiêm túc nhìn cô: “Cô phải khỏe lại, tôi rất cần cô chiến đấu cùng tôi.”

Diệp Đồng Trần nhìn cậu, đưa tay ra: “Đưa tay cậu cho tôi.”

“Tay?” Hiểu Sơn Thanh không hiểu cô muốn gì, nhưng vẫn đưa tay ra.

Cô nắm lấy tay cậu, dùng đầu ngón tay lạnh lẽo vẽ vẽ gì đó trong lòng bàn tay cậu, như là một hình bùa chú.

Hiểu Sơn Thanh không hiểu, hỏi cô: “Có ý gì vậy?”

Diệp Đồng Trần nhìn cậu nói: “Cậu đã đăng ký tên của mình với Thiên Sư, sau này Thiên Sư sẽ bảo vệ cậu.”

Lời nói đầy kỳ lạ, nhưng không biết vì sao lòng bàn tay Hiểu Sơn Thanh lại cảm thấy mát lạnh, như dòng nước mùa thu đang chảy. Cậu nhìn vào mắt cô không tự chủ mà đỏ mặt, nhỏ giọng nói: “Tôi không tin mấy chuyện này…”

Nhưng cô nói vậy là lo cậu sẽ lại gặp chuyện không may, đúng không?

Cậu nắm chặt lòng bàn tay, không dám nhìn cô.

Ngoài cửa, Hiểu Thanh Tĩnh đã đến cửa văn phòng luật, lặng lẽ dừng chân, quay người rời đi.