Luật Cấm Săn Bắt Người Trái Đất

Chương 12: Chương 12




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Tốc độ chạy của báo đen có thể đạt đến 70km/h, nhanh hơn rất nhiều so với sư tử, ba hay bốn kilomet với chúng thì dễ như trở bàn tay vậy.
Điều khiến người ta khó hiểu là tính cách báo đen vốn thích cô độc, thường chỉ sống một mình, là loài động vật chỉ hoạt động về đêm, nhưng vì sao hôm nay lại tiêu hảo thể lực ngay giữa ban ngày thế này?
Chẳng lẽ nguyên nhân là vì Lộ Bạch?
Khi hai bên cùng di chuyển thì có thể gặp nhau chỉ trong một tích tắc mà thôi, tai nghe truyền ra giọng của Max: “Nó còn cách cậu khoảng 10 mét nữa thôi, Lộ Bạch.”
“Đã biết.” Lộ Bạch bình tĩnh trả lời, sau đó xoay tay lái để xe đi về phía sâu hơn trong rừng.
Đường trong rừng không bằng phẳng, lộ tuyến đổi liên tục khiến cho Lộ Bạch có cảm giác mình đang cách bờ vực lật xe càng gần.

Nhưng cậy vẫn tiếp tục lái, vừa dùng bàn tay đang toát mồ hôi điều khiển bánh lái, vừa hỏi Max: “Thế nào rồi? Báo đen có theo tôi không?”
“Đúng vậy, nó đang rất thận trọng đi theo xe cậu, cứ yên tâm lái tiếp……” Max an ủi trái lương tâm, anh ta thấy lương tâm mình đang đau chết đi được, vì đó là báo đen đó! Hình thú của Quân đoàn trưởng Adonis, kẻ săn mồi nổi danh trong rừng sâu, đã từng săn được cá sấu một cách dễ dàng.
Vậy thì tốt. Vậy có nghĩa là cậu không cần phải mạo hiểm trước nguy cơ lật xe nữa.
“Tình hình bên phía sư tử thế nào rồi?” Lộ Bạch hỏi đầy lo lắng.
“Điện hạ Samuel đã đi cản đường nó……” Max nhìn sang bên cạnh: “Hình như vẫn chưa đến nơi, vì sư tử còn đang chạy theo hướng của cậu.”
Lộ Bạch nghe mà thắt lòng.
Sư tử bự đang tìm cậu, chia tay hai ngày, sư tử bự không những không quên cậu, mà còn rất tích cực đi tìm nữa.
“Max, nếu như hai chúng nó gặp phải nhau…… thì sẽ thế nào?” Lộ Bạch cũng rất muốn gặp sư tử bự, nhưng mà…… tình hình này không lạc quan chút nào.
“Sẽ có nguy cơ đánh nhau.” Max thận trọng đáp.
“……” Quả nhiên, Lộ Bạch cũng nghĩ như vậy: “Max, còn bao lâu thì người cản đường sư tử mới đến nơi?” Cậu phát hiện ra giọng mình đang run lên.
Lúc này, có một giọng nói xen vào kênh liên lạc của họ, là Samuel: “Tôi đã đến nơi, nhưng không thể can ngăn sư tử, nó vẫn đang chạy tiếp.”
Lộ Bạch kêu lên: “Điện hạ Samuel!” Vậy phải làm sao đây!
“Ừ.” Ngồi trong khoang điều khiển, Samuel vẫn dõi mắt theo sư tử đang chạy trong vùng cây bụi, xét theo sức bền của sư tử thì nó không thể nào chạy một quãng đường dài vài chục kilomet được, vì thế tốc độ hiện tại đã giảm dần, vẫn còn thời gian nghĩ cách: “Nếu không còn cách nào khác, thì chỉ có thể bắn thuốc mê.”
Nhưng gây mê cũng có nguy hiểm, Lộ Bạch biết rõ, không đến lúc bất đắc dĩ thì không thể dùng cách này.
“Chỉ tại tôi……” Lộ Bạch nghiến răng, sau đó quay đầu lại nhìn ra sau lưng, nói không được tự tin lắm: “Báo đen vốn có tính cô độc, không thích xung đột trực diện với các loài mãnh thú khác, có lẽ chúng nó không đánh nhau đâu……” Nhưng mà ai có thể đảm bảo được, lỡ mà đánh thật thì sẽ thành tai họa mất, vậy nên: “Tôi xuống xem thử nó định làm cái gì.”
“Lộ Bạch?” Samuel lập tức phản đối: “Không, ở yên trên xe, đây là mệnh lệnh.”
“……” Không, mãnh thú trên Sao Thần Vương không tấn công người trái đất, đây là kết quả thử nghiệm trăm ngàn lần của căn cứ, hơn nữa cậu đến đây cũng là vì muốn làm công việc này: “Tôi có thể giải quyết vấn đề.”
Không chờ Samuel nói thêm, Lộ Bạch lập tức tắt máy dừng xe, mở cửa bước xuống.
“Max…… nó đang ở đâu?” Lộ Bạch hỏi.
“Cậu……” Max nghe thấy tiếng Lộ Bạch xuống xe thì không thể không khâm phục cậu, anh ta vội vàng kiểm tra: “Cậu vừa dừng xe là nó trốn đi rồi, ở phía sau bên trái của cậu……”
“Cảm ơn Max.”

Con báo đen kia trốn ở bên trái phía sau, nói không chừng đang âm thầm quan sát mình bằng đôi mắt vàng kim của nó. Lộ Bạch nín thở nghĩ thầm, ra thùng xe phía sau lấy một miếng thịt tươi, sau đó đội mũ bằng vật liệu đặc biệt để bảo vệ đầu mình.
“Lộ Bạch?” Tai nghe truyền đến giọng nói của Samuel, đối phương rất nghiêm túc nói với cậu: “Nhanh trở lên xe.”
Nghe mệnh lệnh của Samuel, Lộ Bạch hơi thấp thỏm, dù sao thì thân phận của Samuel cũng rất đặc biệt, cậu cũng nên tuân lệnh mới đúng.

Nhưng Lộ Bạch lo lắng an toàn của sư tử bự hơn.
“Tôi……” Lộ Bạch mạo hiểm nguy cơ để lại ấn tượng xấu, kiên trì lắc đầu đáp: “Tôi muốn làm rõ vì sao nó lại đuổi theo tôi, không chừng giải quyết xong vấn đề là nó sẽ đi.”
Lần này Lộ Bạch không do dự nữa, cậu cầm thịt đi về hướng mà Max đã nói.
Đó là một khoảnh rừng cây bụi rậm rạp, mắt thường không nhìn thấy rõ tình hình bên trong, Lộ Bạch cẩn thận tìm kiếm bóng dáng báo đen, nhưng không thấy được gì, đang định hỏi thăm Max, thì anh ta đã nói luôn: “Lộ Bạch…… nó đang lùi về sau, có khả năng là muốn thu hút cậu, cẩn thận……”
“Được.” Lộ Bạch nuốt ực một cái, gạt cành cây um tùm ra tiếp tục đi vào, trong lúc đó còn nghe thấy Samuel đang lên tiếng cảnh cáo, cậu cũng mặc kệ, ngược lại càng đi càng nhanh, vì cậu nghe thấy động tĩnh rồi.
Báo đen bẩm sinh đã cẩn thận, rất ít khi để lộ chính mình trước mặt các loài động vật khác, trừ khi là lúc đi săn.

Trốn đi mới phù hợp với thiên tính của nó.
Lộ Bạch vừa nghĩ, vừa lấy hết can đảm gọi: “Bé cưng à, đừng trốn, tao không có ác ý gì đâu.”
Vừa dứt lời thì kênh liên lạc của cậu rơi vào im lặng.
Bé cưng?
Bé cưng trong mắt Lộ Bạch thật đặc biệt!
Không biết có phải lời nói của Lộ Bạch có tác dụng hay không, Max run giọng nói với cậu: “Lộ Bạch, báo đen đang nhào lên cậu……”
Cái gọi là nhào lên, chính là……
Lộ Bạch vừa quay người thì đột nhiên đối diện với một đôi mắt vàng kim, tiếp theo là một cái miệng rộng toàn răng nanh, nó đang phục trên cành cây, há miệng gầm gừ với cậu.
“……” Lộ Bạch không dám cử động, đầu óc trống rỗng trong ba giây, đến khi định thần lại thì phát hiện ra tay chân mình đã lạnh toát, cả người nổi da gà.
Trước mặt cậu, là một con báo đen hoang dã trưởng thành, thân hình khổng lồ, cơ bắp rắn chắc cân đối, đôi mắt lạnh băng, tròng mắt dựng thẳng ánh lên sự cảnh giác và hung hãn, kết hợp với động tác chuẩn bị sẵn sàng để tấn công, thật khiến người ta phải phát run.
Lộ Bạch không hề nghi ngờ sức sát thương của báo đen, loài vật có danh xưng quán quân toàn năng này dù đối diện với sư tử cũng dám nghênh chiến trực diện.
Trong thế giới động vật, có những động tác đại diện cho sự khiêu khích, ví dụ như lúc này, biết rõ mình chạy không thoát cũng đánh không thắng, muốn thể hiện sự thân thiện thì không phải là giơ hai tay lên đầu, hành động đó chỉ có tác dụng với con người thôi, nếu gặp phải loài báo thì chỉ có thể nằm ngửa khoe bụng……
Nhưng mà cái đó là phương pháp thể hiện sự thần phục của báo cái trước báo đực!
Lộ Bạch không biết con người làm như thế có tác dụng hay không.
“Grào ——” Báo đen hạ thấp cơ thể thêm một chút.
“……” Lộ Bạch lập tức ném tự tôn đi, nằm ngửa xuống giơ hai tay hai chân lên trời!
Tay cậu vẫn còn đang cầm thịt tươi, tỏa ra mùi máu tanh nồng.

Báo đen hít hít, sau đó do dự một lát, rồi mới nhẹ nhàng nhảy xuống khỏi cành cây, đáp xuống bên cạnh Lộ Bạch.
Báo đen không ngửi thịt trong tay Lộ Bạch, thể trọng của nó không ít hơn 50kg, chân trước cẩn thận đè lên ngực Lộ Bạch, cúi đầu ngửi bên cổ cậu…… với cả dưới cánh tay……
Đều là những chỗ tỏa ra mùi cơ thể.
Khứu giác của báo đen rất nhạy, là loài có ưu thế trong giới mãnh thú, xuất sắc hơn cả sư tử.
Hôm nay Lộ Bạch đi làm đã toát mồ hôi đầy người, khi cậu đi vòng quanh Trạm cứu hộ để tìm sư tử, nếu như mùi này bay theo gió đến cách đó khoảng ba hay bốn kilomet thì đúng là có thể thu hút báo đen với khứu giác nghịch thiên này!
Báo đen cũng là một loài động vật họ mèo, mà mèo thì thường cực kỳ tò mò.
Khi báo đen cúi đầu ngửi mình, Lộ Bạch liền thả lỏng, mãnh thú sẽ không bao giờ cẩn thận ngửi mùi của con mồi như thế này, nếu mục đích của nó là săn cậu, thì đã há miệng cắn từ lâu rồi.
Nếu ngửi như vậy cũng có thể nói là hứng thú với cậu.
Đột nhiên, báo đen thè lưỡi li3m quần áo Lộ Bạch một cái, giống như là thưởng thức mùi vị của cậu vậy —— Đây lại là một tín hiệu cho biết nó không xem cậu là con mồi.
“Lộ Bạch? Lộ Bạch?” Giọng nói của Max cứ vang lên không ngớt.
“Không…… sao.” Lộ Bạch cố gắng nói được hai chữ, sau đó liền im bặt.
Không phải là cậu không muốn nói, mà là móng vuốt khổng lồ của báo đen đè lên ngực rất nặng! Còn thế này nữa là cậu sẽ ngạt thở chết mất.
Báo đen nhìn con người đang nằm dưới chân mình một cái, cuối cùng cũng rút chân về, sau đó chú ý đến miếng thịt tươi.
Báo đen thường đi săn vào ban đêm, ban ngày chúng sẽ chịu đói, vì vậy con báo đen này ngậm miếng thịt trên tay Lộ Bạch đi, nhảy lên cành cây khô ngay gần đó, ngoẹo đầu ăn thịt.
“……” Lộ Bạch nằm trên mặt đất nhìn chằm chằm vào nó.
Dường như nhận thấy ánh nhìn của Lộ Bạch, báo đen ngừng ăn, từ trên nhìn xuống Lộ Bạch.
Lộ Bạch nuốt ực một cái, vội vàng dời mắt đi, ngài ăn đi ăn đi, không cần để ý đến thường dân đâu!
Nghe thấy tiếng gặm cắn vang lên, Lộ Bạch mới khẽ thở phào, ôi má ơi, con báo đen này quá có khí thế, còn đáng sợ hơn cả sư tử.
Có lẽ vì khi gặp cậu, sư tử đang ở trong tình trạng bị thương, tóm lại Lộ Bạch vẫn cảm thấy sư tử khá là ngây thơ ấu trĩ, còn báo đen thì rất đáng sợ, có lẽ đây chính là một tay săn mồi lão luyện chốn rừng sâu rồi.
Sau khi bình tĩnh lại, Lộ Bạch vội vàng dùng tay che miệng, bắt đầu nhỏ giọng báo cáo tình hình: “Giải trừ nguy hiểm bên báo đen, nó đang ăn ngay cạnh tôi, có lẽ ăn no rồi sẽ đi.”
Nghe thấy báo cáo, mọi người đều thở phào, không còn nguy hiểm là tốt rồi.
“Điện hạ Samuel, tình hình bên ngài ra sao rồi?” Lộ Bạch vẫn còn lo lắng cho sư tử, không màng đến việc mình vừa mới cãi lệnh, vẫn trực tiếp hỏi thẳng tình hình.
Samuel bị cãi lời tất nhiên là rất giận, nhưng nếu đã không còn nguy hiểm thì anh cũng không nói thêm nữa: “Thời tiết quá nóng, nó đang nghỉ ngơi dưới bóng râm.”
Lộ Bạch: “……”
Lộ Bạch lau mồ hôi, bây giờ mặt trời đang treo cao, nhiệt độ này đã là quá cao so với sức chịu đựng của sư tử, loài sư tử rất sợ cái nóng, chạy một mạch vài kilomet là điều mà bình thường sư tử không làm được.

Mệt rồi thì dừng lại nghỉ, rất bình thường thôi.
“Được rồi, có gì mới thì tôi sẽ báo cáo lại sau.” Sau vài giây ngập ngừng, sau cùng Lộ Bạch vẫn không nói gì, bây giờ cũng không phải lúc để tán gẫu, cậu sẽ về nhận lỗi sau vậy, còn lúc này thì cần tìm hiểu tình trạng của báo đen.

Lộ Bạch bò dậy, lấy một cái thước bằng da từ trong túi áo đồng phục ra —— mấy món dụng cụ nhỏ này là vật cậu thường đem theo hàng ngày.
Nơi này là một mảnh rừng rậm nguyên thủy chưa từng có ai đặt chân vào, báo đen nằm trên cành của một cái cây khô ngã ra mặt đất, phát hiện Lộ Bạch ngồi dậy, nó nhe răng cảnh giác.
Làm công việc này cần có tinh thần hiến dâng chính mình cho lý tưởng, Lộ Bạch vươn tay ra, lấy hết can đảm sờ lên người báo đen, nhanh chóng cảm nhận được cơ lưng báo đen rung lên, cái đuôi cũng chuyển sang tư thế khác.
Hai bên đối diện nhau rõ ràng đã rơi vào không khí rất kỳ dị, Lộ Bạch không tránh né cũng không sợ hãi, việc này cần có tố chất tâm lý vững vàng mới có thể làm được, cũng nhờ vào kinh nghiệm làm việc trong vườn thú nên cậu mới có thể mặt không đổi sắc đối diện với mãnh thú.
Báo đen nhạy bén đến mức có thể nhận ra biến hóa trong tâm trạng của đối phương, nó không cảm nhận được sự đe dọa hay hoảng sợ, thế nên cũng dần dần không đề phòng Lộ Bạch nữa, mà quay đi tiếp tục ăn.
Lộ Bạch sờ mấy cái cho thỏa thích, cảm nhận bộ lông bóng mượt của báo đen, sau đó nhanh chóng tiến vào trạng thái làm việc nghiêm túc, kéo thước ra đo số liệu.
“Max, xin hãy giúp tôi ghi lại một vài số liệu……”
Max: “Cậu nói đi?”
Lộ Bạch báo cáo lại từng con số mà mình đo được.
Max: “Ừm, cậu đang nói về báo đen sao?”
Lộ Bạch: “Đúng vậy.”
Max hết hồn: “!!!” Lộ Bạch đang đo ba vòng của Quân đoàn trưởng Adonis kìa!
“Chân trước……chân sau……” Lộ Bạch tiếp tục đo, gần như không nhận ra sự kinh ngạc tột độ của Max, sau cùng cậu đo vòng đầu của nó.
Max phụ trách ghi chép số liệu đã không còn thốt nên lời nữa rồi, cái số đo vòng đầu cuối cùng thì dù có chết anh ta cũng không thể tưởng tượng ra tình cảnh đó được, rốt cuộc thì Lộ Bạch đo như thế nào vậy: “Ad……báo đen…… cứ để cậu đo vậy hả?” Anh ta không kìm được hỏi.
“Ừ.” Lộ Bạch được nhắc nhở mới nhìn lại giữa hai chân báo đen, miếng thịt đã được giải quyết xong, nó đang thè cái lưỡi hồng hồng ra li3m quanh miệng.
Nhân lúc báo đen há miệng, Lộ Bạch lại kéo thước, nói: “Răng nanh, 8cm.”
Max: “……”
Max lúc này đã khâm phục cậu cộng sự ngầu nhất từ trước đến nay của mình từ tận đáy lòng rồi! Dám đo cả răng nanh của mãnh thú!
Báo đen có vẻ không quan tâm đến hành động của Lộ Bạch, nó li3m miệng xong nhưng vẻ mặt vẫn rất là lạnh lùng, không viết hết cảm xúc lên mặt như sư tử.
Trên thực tế, đôi mắt của báo đen rất thâm thúy, không thể nhìn ra nó đang nghĩ gì, hai bên nhìn nhau, Lộ Bạch lại bị nhìn đến phát run.
“Mày chưa ăn no hả? Để tao đi lấy thêm thịt.” Lộ Bạch muốn chụp hình, nhưng máy chụp hình còn đang ở trên xe, cậu vội vàng dời ánh nhìn, đứng lên đi về xe việt dã.
Đi vài bước thì quay đầu lại, cậu phát hiện báo đen đã đổi tư thế, nó nằm nghiêng trên cành cây, mặt quay về phía mình, Lộ Bạch không thể không hoài nghi con báo đen này hiểu tiếng người.
Lấy thịt và máy chụp hình trên xe xuống, Lộ Bạch bước thấp bước cao quay lại bên báo đen, khi cậu vừa đưa miếng thịt đến gần miệng báo đen, nó quả nhiên vừa nhìn cậu vừa ngậm thịt đi mất, sau đó để vào giữa hai chân trước rồi cắn xé.
Bản thân là động vật ăn thịt, cách ăn của báo đen tất nhiên không thể được xem là lịch sự, nhưng so với sư tử thì đã nhẹ nhàng và thanh nhã hơn rất nhiều rồi.
Nếu nói khí chất của sư tử là vương giả cao quý, thì báo đen lại thần bí và tao nhã.
“……” Lần này cầm theo nhiều thịt như thế, chắc là đủ ăn chứ nhỉ? Ăn no rồi thì báo đen có đi không? Lộ Bạch vừa nghĩ vừa giơ máy chụp hình lên, nhắm thẳng vào báo đen mà chụp như điên, chụp đủ mọi góc độ, có được vô số những bức ảnh quý giá.
Trên trái đất, báo đen đã là loài động vật sắp tuyệt chủng rồi, tổng số lượng các loại báo trên toàn cầu chỉ có 500.000 con, chia làm 22 loài, có loài đã sắp tuyệt chủng hẳn rồi, báo đen chính là một trong số đó.
Chúng rất quý giá.
Con báo đen thân thiện với Lộ Bạch này lại càng đáng giá hơn, Lộ Bạch muốn ở lại với nó thêm một lát.
Nhưng thời gian có hạn, Lộ Bạch chụp hình xong thì chuẩn bị rút lui, cậu nhìn chăm chú vào báo đen đã ăn no, nói: “Bé bự à, tao phải đi rồi, sau này có duyên lại gặp nhé.”
Lộ Bạch quay người bước đi, nửa đường không nhịn được quay đầu lại nhìn báo đen nằm trên cành cây, mỗi lần đều không thể không cảm thán tạo hóa đã ưu ái cho nó bao nhiêu, một con báo đen tao nhã và thần bí, như hòa thành một thể với thiên nhiên xung quanh.
Lộ Bạch về đến nơi dừng xe việt dã, phát hiện mình đi quá vội vàng mà quên mất đóng cửa xe, có mấy con khỉ đầu chó đang lục đồ của cậu trong thùng xe, đó lại là thức ăn của cậu nữa chứ!

“……” Lộ Bạch dở khóc dở cười nhìn cảnh này, đang định giơ máy chụp hình lên chụp lại cảnh này thì đột nhiên cảm thấy trên đầu nặng nặng, hình như có cái gì đó rơi xuống trên đầu mình.
Lộ Bạch ngơ ngác, phàn ứng đầu tiên là thò tay lên sờ, Lộ Bạch bắt được một cái chân đầy lông, đối phương dường như bị cậu làm giật mình, vừa kêu chin chít vừa cào cậu một cái, sau đó giật lấy máy chụp hình trong tay cậu rồi chạy mất.
“Ê! Nè ——” Lộ Bạch ngẩng đầu lên nhìn, là một con khỉ đầu chó cướp mất máy chụp hình của cậu, sau đó nhanh chóng bỏ chạy!
Lộ Bạch nổi nóng, không phải lo cho cái máy chụp hình, mà là hình ảnh quý giá cậu vừa chụp được trong đó.
Max hỏi: “Lộ Bạch, làm sao vậy?”
Lộ Bạch lập tức cầu cứu: “Máy chụp hình  của tôi bị một con khỉ đầu chó cướp rồi, Max, anh giúp tôi xem thử có thể định vị nó không?”
Điều này làm khó Max rồi, khỉ đầu chó trong rừng đều là hoang dã, chứ không phải là hình thú của con người, chúng không được gắn chip nên không thể giám sát được.
Samuel cau mày: “Khỉ đầu chó là động vật ăn thịt, đừng chọc vào chúng nó, cậu mau lên xe về điểm cứu hộ đi.”
Lộ Bạch biết khỉ đầu chó rất nguy hiểm, tính cách cực kỳ hung ác, nên không nghĩ nữa mà lập tức nghe lệnh, có điều cậu vẫn bĩu môi cảm thán: “Trong máy chụp hình là ảnh tôi vừa chụp báo đen lúc này, cứ thể bỏ đi thì tiếc quá.”
“Khoan……” Max đột nhiên kêu lên: “Báo đen rời đi rồi!”
Điểm sáng đỏ vừa nãy còn ở gần đó đã đi xa rồi, đi về hướng ngược lại với Lộ Bạch.
“Chắc là về lại trong núi rồi.” Lộ Bạch nhìn về hướng mấy ngọn núi cao rồi mỉm cười.
Hy vọng có thể gặp lại.
Cậu lên xe, đóng chặt cửa, nhanh chóng lái trở về.

Các loài được nhắc đến trong truyện
Báo đen là một dạng biến dị di truyền xảy ra đối với một vài loài mèo lớn.

Các cá thể này có màu đen do mang đột biến gen liên quan đến quá trình chuyển hóa melanin.

Biến dị này sẽ có thể đem lại một vài ưu thế chọn lọc cho các cá thể sinh sống trong những khu vực có mật độ rừng dày dặc, mức chiếu sáng rất thấp.

Đây không phải là một loài riêng vì không có sự cách ly giao phối với các nhóm khác.

Trong một lứa của cặp báo bố mẹ bình thường có thể sinh ra các cá thể mang và không mang đột biến.

Biến dị này phổ biến ở báo đốm (Panthera onca) và báo hoa mai (Panthera pardus).
(tham khảo tại Wikipedia)

Báo đen hoa mai chụp bởi Anurag Gawande, trong chuyến đi chơi tại Vườn quốc gia Tadoba ở Chandrapur, bang Maharashtra, Ấn Độ.

Báo đen chụp bởi Will Burrard-Lucas, nhiếp ảnh gia chuyên chụp cuộc sống hoang dã, tại Kenya, Nam Phi..