Có lẽ là bị Từ Tử Du ảnh hưởng, Tê Vũ Hiên cũng không tiếp tục tra tấn bờ môi đáng thương của y, đầu lưỡi hai người cuốn lấy nhau, thực mau liền mang đến tiếng thở dốc ái muội.
"Đủ...... Đủ rồi." Rốt cuộc, vẫn là Tề Vũ Hiên mở miệng kêu ngừng, lúc này đều không phải thời gian hay địa điểm để làm loại sự tình kia, lại nói vấn đề giữa hắn và Từ Tử Du vẫn còn chưa ra đâu vào đâu cả.
Từ Tử Du đầy mặt tiếc nuối nhổm người bò dậy khỏi thân thể Tề Vũ Hiên, chưa đã thèm bẹp bẹpmiệng.
Mặt Tề Vũ Hiên lại ửng đỏ, đối diện với tên lưu manh Từ Tử Du, trên phương diện so da mặt dày Tề Đại tướng quân thảm bại hoàn toàn......
"Ngươi không chịu khai ra thân phận thật cũng không sao." Tề Vũ Hiên bình ổn lại cảm xúc, chậm rãi cất tiếng.
Tim Từ Tử Du tức khắc vọt ra khỏi ngực, đây là...... Tiết tấu muốn ngả bài sao.
"Ta không để tâm trước kia ngươi là ai, nhưng từ nay về sau, ngươi chỉ có thể là Từ Tử Du, quân y sĩ của Bình Tây quân Từ Tử Du, Bình Tây quân Tướng quân phu nhân Từ Tử Du. Chỉ cần ngươi vẫn duy trì danh phận ấy, chúng ta sẽ cùng bách niên giai lão, nhưng nếu ngươi gây ra sự tình nguy hại cho Đại Lương, ta sẽ tự thân tự thủ giải quyết ngươi." Ngữ khí của Tề Vũ Hiên thực điềm đạm, nhưng Từ Tử Du vẫn nghe được từ trong đó phảng phất một ý vị quyết tuyệt.
"Bản chất của ta, ngươi có thể không quá hiểu biết." Tề Vũ Hiên bình tĩnh nhìn Từ Tử Du.
Từ Tử Du, Thân ái, ta thực sự cực kỳ am hiểu.
"Ta sẽ không cho phép ngươi phản bội."
Từ Tử Du, Bảo bối nhi, ta tuyệt sẽ không bao giờ phản bội ngươi.
"Ngươi nói ngươi yêu ta."
Từ Tử Du, Ta đương nhiên là yêu ngươi.
"Ta cũng nguyện ý tin tưởng."
Từ Tử Du, Bảo bối nhi ngươi tin ta là được rồi!
"Nhưng nếu ngươi gạt ta......"
Từ Tử Du, Sao có thể đâu?
"Ta sẽ liền tự tay vặn gãy cổ ngươi."
Từ Tử Du, =口 =
"Thanh danh Sát Thần của ta không phải vô nghĩa." Tề Vũ Hiên thực bình thản liếc Từ Tử Du một cái, nhưng Từ Tử Du lại bị ánh mắt này của hắn nhìn đến lông tơ dựng thẳng.
Từ Tử Du, ToT Tiểu Hiên Hiên sao bỗng dưng trở nên khủng bố như vậy?
"Là ngươi chủ động trêu chọc ta, trừ phi ta chết, bằng không tuyệt đối sẽ không thả ngươi đi."
Từ Tử Du, TAT Tiểu Hiên Hiên đây là muốn hắc hóa sao......
"Ngươi hiểu chưa?" Tề Vũ Hiên dị thường nghiêm túc nhìn Từ Tử Du, biểu cảm hiện tại của hắn là đang nói rõ cho Từ Tử Du, nếu giờ y cự tuyệt hắn, tuyệt sẽ bị bức tử......
Từ Tử Du hung hăng gật đầu, thuận tiện nhào vào trong lồng ngực hắn, "Ta chính là Từ Tử Du, hiện tại, tương lai, vĩnh viễn là Từ Tử Du. Vũ Hiên ta yêu ngươi nhất! Ta cũng đã nói đích thân Ông Trời phái ta tới để yêu ngươi!"
Tề Vũ Hiên thầm lặng thở ra một hơi nhẹ nhõm, nói thật lòng, nếu Từ Tử Du thực sự muốn hắn ngả bài, nếu y nói từ trước đến nay hết thảy những gì y nói y làm đều là lừa gạt hắn, hẳn thật sự cũng không biết mình có khả năng làm ra điều gì nữa, may mắn thay Từ Tử Du ngày thường tuy không chút đứng đắn, lúc này lại vẫn có thể thông suốt rõ ràng.
Những lời vừa rồi đã biểu đạt đầy đủ suy nghĩ của y, hiện tại, tương lai, nhưng không hề đề cập đến quá khứ, điều này liệu có phải mang hàm ý rằng y đã hoàn toàn từ bỏ thân phận trước kia, kể từ nay về sau, sẽ chỉ là Từ Tử Du của hắn......
Nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài của người trong lòng, sắc mặt Tề Vũ Hiên hoàn toàn được thả lỏng, ngẫm lại lời thổ lộ vừa rồi của Từ Tử Du, tay Tề Vũ Hiên khựng lại một chút, "Buông xuống tình yêu đó đi."
Từ Tử Du ngẩng đầu nhìn hắn, (⊙_⊙)?
Tề Vũ Hiên có điểm xấu hổ, nhưng vẫn nhắc lại, "Buông xuống tình yêu đó đi."
Từ Tử Du chả hiểu gì sất.
Mặt Tề Vũ Hiên đỏ lựng, có điểm thẹn quá hóa giận lớn giọng, "Câu cuối cùng kia của ngươi, buông xuống thứ tình cảm đó đi."
Câu nói cuối cùng kia? Từ Tử Du nghĩ nghĩ, Đích thân Ông Trời phái ta tới để yêu ngươi...... =_,= Nguyên lai là cái yêu này a..... Tiểu Hiên Hiên thực là...... Dễ thương muốn mệnh! ╮(╯▽╰)╭
Phát giác trong mắt Từ Tử Du càng lúc càng ngưng tụ thêm dày đặc ý cười, Tề Vũ Hiên cũng nhận ra hành vi vừa rồi của mình tựa hồ có chút...... Ấu trĩ?
Chỉ là khi hai người ở bên nhau, hắn nằm vế dưới còn chưa tính, gia hỏa này còn cố ý cường yêu cường thương gì gì đó, quả thực là thúc có thể nhẫn, thẩm đều không thể nhịn...... =皿=
Từ Tử Du nghẹn cười nghẹn đến đỏ mặt, nhưng y biết giờ y tuyệt đối không thể cười ra tiếng, bằng không Tề Vũ Hiên đảm bảo một trăm phần nghìn sẽ thẹn quá hóa giận.
"Khụ khụ, mau lăn khỏi người ta." Tề Vũ Hiên bực bội nói.
Vừa rồi Từ Tử Du tuy không áp chế hắn, nhưng cả người vẫn luôn ăn vạ trong lòng hắn không chịu đứng lên. Hiện giờ lại càng là đem mặt vùi vào ngực hắn, nhẹ nhàng rung rung ― đừng tưởng rằng hắn không biết y là đang cười trộm!
"Hảo hảo, ta đây liền đứng dậy." Từ Tử Du khóe miệng mang nét cười, bò dậy khỏi lồng ngực Tề Vũ Hiên, thuận tay cũng kéo hắn đứng dậy.
Sau khi hai người đã nghiêm túc đứng thẳng, Từ Tử Du nhìn nhìn xung quanh, "Chúng ta là đang ở đâu a?"
Tề Vũ Hiên lắc đầu, "Không rõ, vừa rồi quá nguy hiểm, ta không kịp định rõ phương hướng."
"Cho nên, chúng ta hiện tại là lạc đường?" Từ Tử Du buông thõng tay.
Tề Vũ Hiên đen mặt gật đầu, nguyên bản tính đem Từ Tử Du ra ngoài giúp y thư giãn, ai có thể ngờ rốt cuộc lại quàng về cái loại kết quả này, ở trong lòng hắn cũng đang phi thường ảo não.
"Trước tiên hướng về phía Bắc, đám người kia không giết được ta, nói không chừng vẫn còn đang mai phục ở đó, chúng ta không thể cứ vậy trở về. Đi về phía Bắc, thuận lợi mà nói, chúng ta...... Hư......" Lỗ tai Tề Vũ Hiên khẽ giật, sắc mặt trở nên nghiêm túc.
Từ Tử Du không ho he dò hỏi, ngược lại nhanh tay gói gọn lại cái bọc nhỏ của y.
Tề Vũ Hiên nghiêng đầu lắng nghe trong chốc lát, sắc mặt càng thêm trầm mặc, hắn lấy tay ra hiệu với Từ Tử Du, hai người cẩn thận nhẹ nhàng dắt đại hắc mã rời khỏi nơi này.
Không bao lâu sau khi họ đã rời đi, ba thích khách ngoại tộc liền xuất hiện, chúng đưa mắt rà xoát một vòng, không phát hiện được điều gì, nhưng có một mảng cỏ dại nhỏ trên mặt nhất đã thu hút sự chú ý của một người trong số đó.
Hắn vẫy tay ra hiệu hai người còn lại lại gần, cẩn thận xem xét, nhận định trước đó không lâu chắc chắn đã có người dừng chân ở đây.
Ba người rà xét một lượt địa phương xung quanh, đáng tiếc thay cây cối rậm rạp, căn bản không lưu lại chút dấu vết nào. Nếu không phải vừa rồi Tề Vũ Hiên cùng Từ Tử Du động thủ vài chiêu lăn lộn trên đất, ngay cả những dấu vết nhỏ trên thảm cỏ cũng sẽ không tồn tại.
Ba người không thu thập được gì, thương lượng một phen, chọn một phương hướng khả quan nhất rồi cùng nhau đuổi theo, nếu Từ Tử Du hẵng còn ở lại đây, đảm bảo sẽ không khỏi cảm khái, Tề Vũ Hiên suy tính thực chuẩn xác, bởi lựa chọn của những người này đúng là quay trở lại hướng đại doanh của Bình Tây quân.
Mà lúc này, trong rừng cây vẫn còn có rất nhiều nhóm thích khách như vậy......
➵Những ngày tiếp theo đó, Từ Tử Du cùng Tề Vũ Hiên cơ hồ đã phải trải qua vô vàn khó khăn gian khổ. Ai cũng không thể ngờ được trong phiến rừng cây này cư nhiên ẩn núp nhiều đám thích khách ngoại tộc đến thế.
Đánh giá sự phối hợp hài hòa giữa chúng, rõ ràng không phải là mới được dàn xếp chỉ trong một sớm một chiều, mà đã chuẩn bị cẩn thận từ trước, chỉ với mục đích duy nhất là ẩn nấp rồi phục kích Tề Vũ Hiên.
Thoạt nhìn, dã tâm của vị thủ lĩnh bộ lạc Lạc Kim đích xác rất lớn, ở thời điểm khởi chiến cũng đã hạ quyết tâm không cho phép Tề Vũ Hiên sống sót trở lại Liêm Thành.
Giờ ngẫm lại, dù ngày đó Tề Vũ Hiên không mang Từ Tử Du rời khỏi đại doanh, bọn chúng khẳng định cũng sẽ tìm bằng được phương án khác để lùa hắn ra ngoài, đây đại khái chính là chân tướng của lần ám sát được thuật lại trong sách.
➵Đôi ba ngày sau, ở một sơn động thập phần bí ẩn, Tề Vũ Hiên đang đầy mặt âm trầm nhìn Từ Tử Du.
"Vũ Hiên, đau quá!" QAQ, Từ Tử Du nước mắt lưng tròng ngó Tề Vũ Hiên, triển lãm cho hắn miệng vết thương trên tay mình.
Vết thương dài chừng một tấc, thoạt nhìn đầm đìa máu có điểm dọa người, nhưng thực tế cũng chỉ là vết thương ngoài da, đắp chút kim sang dược liền không thành vấn đề.
Tề Vũ Hiên trầm mặc lặng thinh nhìn chằm chằm miệng vết thương kia, ánh mắt thâm trầm đến độ Từ Tử Du không vờ vịt nổi nữa.
Y cười gượng hai tiếng, lặng lẽ định rút tay về, nào ngờ Vũ Hiên một phen tóm lấy cổ tay y, cầm lên kim sang dược thế y băng bó.
Từ Tử Du thực cẩn thận nhìn Tề Vũ Hiên đằng đằng sát khí giúp mình đắp dược, tư thế này nhìn ở góc độ nào cũng thấy giống như ở thời điểm băng bó xong hắn sẽ xử đẹp y, y ủy ủy khuất khuất hít hít mũi, rõ ràng vì bảo hộ Tề Vũ Hiên nên mới bị thương, nhưng vì sao y lại thấy chột dạ đến nhường này đâu...... → 。→
"Khụ khụ, cái kia...... Vũ Hiên......" Từ Tử Du quả thực chịu không nổi cổ không khí nặng nề này, thử mở miệng nói.
"Câm miệng!" Tề Vũ Hiên quát lớn, nháy mắt khiến Từ Tử Du tịt ngóm.
Y rụt rụt tay, nhưng cổ tay lại bị Tề Vũ Hiên chặt chẽ tóm lại, tiếp tục kéo kéo về, liền nhận được ánh mắt giết người của Tề Vũ Hiên......
Từ Tử Du rất tưởng cao giọng kháng nghị một phen, đó là tay của ta a, nhưng đối diện với gương mặt lạnh lùng kia của Tề Vũ Hiên, y thực đáng xấu hổ héo rũ xuống.
Tỉ mỉ xử lý miệng vết thương nho nhỏ kia, Tề Vũ Hiên kiểm tra cẩn thận một lần rồi lại thêm một lần, xác nhận không có vấn đề gì, mới đem trả cánh tay này lại cho Từ Tử Du.
Từ Tử Du rụt rụt cổ, lúc này Tề Vũ Hiên mang lại cho y cảm giác của một ngọn núi lửa chỉ chực phun trào, tất thảy mọi ngôn từ nhăng cuội, vô luận thế nào y cũng không dám nói ra.
"Vì điều gì mà lại làm như vậy?" Tề Vũ Hiên lạnh lùng hỏi. "Lúc ấy có bao nhiêu nguy hiểm ngươi không biết sao??!!"
Tề Vũ Hiên nhớ đến cảnh tượng khi ấy, liền không kiềm nổi mà sợ hãi, ở giây khắc nghìn cân treo sợi tóc kia, nếu không phải hắn cái khó ló cái khôn kịp trở tay nện báng kiếm lên cánh tay người nọ, làm rơi con đao kia, Từ Tử Du liền đã có thể mất đầu, chứ không phải như lúc này, chỉ lưu lại vết thương dài một tấc ở trên tay.
"Ách......" Từ Tử Du trong chớp mắt liền minh bạch ý tứ của Tề Vũ Hiên, y do dự một chút, "Ngươi muốn nghe lời nói thật hay lời nói dối?"
Tề Vũ Hiên quả thực sắp bị y chọc giận đến bật cười, tên hỗn đản, đến giây phút này rồi mà vẫn còn dám trêu chọc hắn!
Bị ánh mắt sắc lẹm của đối phương nhìn đến áp lực đại sơn, Từ Tử Du chỉ có thể xoa xoa mũi, nhỏ giọng nói, "Lời nói dối sao, chính là...... Ta làm nam nhân của ngươi, đương nhiên phải bảo vệ ngươi......"
Đây là lời nói dối?
Ánh mắt Tề Vũ Hiên đanh lại, thoạt nhìn thực giống hai thanh tiểu đao.
"Nói thật sao......" Từ Tử Du ngừng lại đôi chút, "Nói thật chính là...... Bản thân ta cũng không rõ."
Tề Vũ Hiên thoáng ngẩn người, một mày nhướn cao, "Là ý gì?"
Từ Tử Du thực thản nhiên, "Ta suy xét a, sau điều kiện tiên quyết là đảm bảo an toàn cho ngươi, ta đương nhiên cũng sẽ nghĩ đến bản thân a."
Điều kiện tiên quyết là đảm bảo được an toàn cho ngươi......
Thần sắc Tề Vũ Hiên rúng động, đôi con ngươi đen nhánh liền hiện lên một sợi cảm xúc phức tạp vô pháp có thể dùng từ ngữ để miêu tả.
"Ngươi......" Tề Vũ Hiên "ngươi" nửa ngày, rốt cuộc vẫn không tài nào nói hết phần còn lại.
"Ta cái gì a? Kiếp nhân sinh này ta chính là vì ngươi mà sống, nếu đánh mất ngươi, tồn tại này đối với ta còn có ý nghĩa gì?" Từ Tử Du bình đạm đáp lời.
Hoàn Chương 60