Luận Về Phương Pháp Cưa Đổ Nam Phụ Hữu Hiệu Nhất

Chương 5: C5: Chương 5




Từ tận nơi đáy lòng, Từ Tử Du thầm tặng cho Trần Dịch Tri một cái like, đúng rồi đấy, cứ như vậy mà phát huy, hãy tiếp tục tuột dốc không phanh đi! Kiểu người Tiểu Hiên Hiên ghét nhất chính là cái loại nam nhân liễu yếu đào tơ như thế này, trong tiểu thuyết, ban đầu hắn thực chất cũng không hề có thiện cảm với Trần Dịch Tri, nếu không phải bởi vì sự kiện “ngoài ý muốn” kia, dù có chết hắn cũng không coi trọng một kẻ ngu ngốc nhu nhược như vậy.

Chẳng là, trong lòng Từ Tử Du cũng có chút mâu thuẫn, tên ngốc này, chỉ số thông minh thấp thì cũng thấp thật, nhưng cũng phải thừa nhận hắn cũng có một bề ngoài không hề hại mắt, tấm lòng cũng thiện lương [ dù y thấy hắn giống thánh mẫu hơn ], tuy nhiên, do truyện đã viết sau này Tề Vũ Hiền vẫn là bị chính cái bản chất lương [ thánh ] thiện [ mẫu ] này của hắn hấp dẫn, nên sống chết y cũng phải tìm cách đẩy hai người bọn họ cách nhau xa thật là xa, không cho phép bất kỳ tình huống “ngoài ý muốn” nào có cơ hội đâm chồi nảy lộc.

Sau đó, tên tiểu tiện thụ nếu vẫn có ước nguyện đi làm thánh mẫu thì cứ mặc kệ hắn đi, dù sao thì chỉ cần lần quan hệ xác thịt kia không tồn tại, những tình tiết diễn biến theo sau đó sẽ không còn khả năng phát sinh.

Y cũng không tin Tiểu Hiên Hiên nhà mình khi đã có được một tình nhân hoàn mỹ như y rồi, lại còn có thể đi thích một kẻ cứ hở ra là đòi khóc nhè nữa!

Quả nhiên, không nằm ngoại dự liệu của Từ Tử Du, Tề Vũ Hiên khi nhìn thấy khóe mắt hoe đỏ, chỉ chực ứa trào nước mắt của Trần Dịch Tri, trong mắt tức khắc lộ rõ vẻ chán ghét. Nhưng cũng phải thừa nhận, cái bộ dáng thỏ con yếu đuối ấy cũng không phải là không có năng lực câu dẫn, ít nhất thì khi thấy nước mắt hắn đã bắt đầu tuôn rơi, vị phó tướng mới vừa rồi còn đang trưng ra bộ dáng hung thần ác sát[1] để chất vấn hắn, giờ đã hốt hoảng đến luống cuống tay chân, chỉ còn biết quay sang ném cho Tề Vũ Hiên một cái nhìn đầy bất lực.

“Tướng quân, chúng ta biết rõ thực lực của Dịch Tri, chỉ là hắn nhầm lẫn thôi, chứ hắn thực sự không có đủ khả năng để làm gian tế đâu.” Hai gã thị vệ kia cũng vội vội vàng vàng đỡ lời giùm Trần Dịch Tri, chỉ là, những lời thanh minh này thật khiến con người ta ― câm nín.

Một lần nữa, trong lòng Từ Tử Du nhấn like lia lịa, lần này là dành tặng hai gã thị vệ, mời hai vị tiếp tục phát huy, xin đừng ngừng lại! Hãy cật lực nhấn mạnh, bôi đỏ, làm nổi bật được trí lực có vấn đề của tên ngốc này đi, tốt nhất phải làm sao để lưu lại được trong đầu Tiểu Hiên Hiên một ấn tượng sâu sắc về sự não tàn của hắn ấy!

Trần Dịch Tri lau đi nước mắt, giương đôi con ngươi ngập tràn niềm tin và hy vọng ngước nhìn Tề Vũ Hiên, hắn thực sự rất sợ vị tướng quân mặt lạnh này, nếu đối phương thực sự muốn lôi hắn ra ngoài phạt đòn, cái mạng nhỏ này của hắn chỉ e sẽ không giữ nổi.


“Miễn quân côn.” Tề Vũ Hiên cất lời, nhưng ngoài mệnh lệnh kia, hắn không đả động gì thêm đến Trần Dịch Tri.

Hai gã thị vệ giật mình, rồi ngay lập tức lộ ra vẻ mặt mừng như điên, nói gì thì nói, được miễn phạt, có ai là không vui cơ chứ.

“Đa tạ Tướng quân.”

“Các ngươi phải cảm tạ vị đại phu này mới đúng.” Tề Vũ Hiên lạnh lùng đáp lời, quay đầu nhìn Từ Tử Du.

Từ Tử Du hào phóng tiếp nhận lời cảm tạ của hai gã thị vệ, đùa chứ, ngay từ đầu y ra tay cũng chính là vì muốn giúp bọn họ giải vây, tìm cách khiến Tề Vũ Hiên cảm thông cho hoàn cảnh của bọn họ, [ tướng quân có lòng thương yêu binh lính là tuyệt nhất! o(≧v≦)o~~ ], đương nhiên là xứng đáng nhận được từ bọn họ một lời cảm ơn rồi.

Về phần nhân cơ hội mà vùi dập được hình tượng của tên tiểu tiện thụ á, hoàn toàn là một niềm vui ngoài ý muốn thôi, xét cho cùng, y cũng đâu có biết ấm trà tiêm diệp kia là do chính tay tên tiểu tiện thụ bưng tới a!

“Hảo, sự việc của bọn họ đã giải quyết xong, giờ đến lượt ngươi.” Tề Vũ Hiên nhìn về phía Từ Tử Du, ánh mắt sắc đến lạnh người. “Ngươi chưa được thông báo, đã tự tiện xông vào doanh trướng tướng quân, biết đã phạm tội gì không?”

Mặt Từ Tử Du xịu xuống, chặc, Tiểu Hiên Hiên sao lại nhớ dai dữ vậy a?


Trưng ra một vẻ mặt ngây thơ vô số tội, Từ Tử Du cứ đúng lý hợp tình mà phát biểu. “Ta đến để mang cho Tướng quân bát canh giải cảm, thuận tiện tỏ lòng cảm kích đối với ân cứu mạng của Tướng quân. Còn về phần thông báo…… Thời điểm ta đến ngoài cửa không có một bóng người, ta thực cũng bất lực!”

Tề Vũ Hiên: ……

“Hắc hắc, hóa ra ngươi đến để cảm tạ Tướng quân a, khó trách…… Nha, ngươi đã hạ sốt rồi sao? Ta nhớ rõ lúc ta rời đi ngươi còn đang sốt đùng đùng đi?” Hùng nam nhìn bát canh giải cảm còn đang bốc hơi nghi ngút trên tay Từ Tử Du, ngốc hồ hồ vừa cười vừa nói.

“Đa tạ ngươi đã quan tâm, ta tuy vẫn chưa khỏi hẳn, nhưng thực cũng đã đỡ nhiều rồi. Ta lo Tướng quân nhiễm phải phong hàn, nên mới cố ý nấu một bát canh giải cảm mang đến. Xét cho cùng, Tướng quân cũng là vì ta nên mới ngâm mình trong nước giữa tiết trời giá rét, nếu Tướng quân thực sự đổ bệnh, ta cũng sẽ không khỏi cảm thấy áy náy.” Từ Tử Du miệng thì luyến thoắng giải thích cho vị hùng nam, ánh mắt ngập tràn ôn nhu lại bám Tề Vũ Hiên không rời.

“Nga, ngươi cũng thật chu đáo.” Vị hùng nam gãi gãi đầu, nói.

Từ Tử Du hướng về phía hắn cười một cái, rồi lại quay ngoắt đầu trở về nhìn Tề Vũ Hiên, trong chớp nhoáng, ánh mắt lại chất chứa nhu tình.

Giây phút Tề Vũ Hiên đụng phải ánh mắt đó của Từ Tử Du, vẻ mặt lập tức biến hóa đến vi diệu, mà các vị phó tướng đang ngồi xung quanh, có vị nào ánh mắt không tinh tường, trực giác không nhạy bén, cả một đám bắt đầu tề mi lộng nhãn[2], truyền đạt cho nhau một vài ý tưởng trọng đại, Hoa đào của Tướng quân nở rộ rồi a!!!


Chậc chậc, vị Từ đại phu này còn là một mỹ nhân đấy!!! Tướng quân đây là anh hùng cứu mỹ nhân đi! Tình tiết này là khởi đầu điển hình của những truyện tình lâm li bi đát dài không hồi kết đó!!!

“Khụ khụ, Tướng quân, hôm nay chúng ta kết thúc ở đây đi, ngươi cũng mau mau chóng chóng mà uống bát canh giải cảm kia đi, vạn nhất ngươi thực sự đổ bệnh, e rằng trận chiến tới sẽ không thể đạt được kết quả như mong muốn.” Vị phó tướng với diện mạo đoan chính nghiêm trang cất lời, chỉ tội, cái ý cười nho nhỏ trong mắt hắn đã vạch trần toàn bộ tâm tưởng ưa hóng hớt, muốn xem kịch vui ẩn sâu bên trong.

Một vài vị phó tướng còn lại cũng bắt đầu nhao nhao hết cả lên, chen nhau phát biểu nguyện vọng muốn được trở về nghỉ ngơi, cũng còn sót lại một số vị ngây thơ ngơ ngác ngồi ngoan tại chỗ, nhưng rốt cuộc cũng bị đám người kia phát hiện ra rồi tóm cổ vác hết ra ngoài.

Trong thoáng chốc, doanh trướng tướng quân trở nên gần như sạch bong. Kể cả hai gã thị vệ bị lơ đẹp nãy giờ cũng đã kéo Trần Dịch Tri rời khỏi.

Từ Tử Du tay bưng chén thuốc, ánh mắt đầy ắp ý cười nhìn Tề Vũ Hiên, không chút che giấu tình cảm đầy ắp trong đó.

Sắc mặt Tề Vũ Hiên lạnh đi, ánh mắt nhìn Từ Tử Du cũng tràn đầy bất mãn, hắn không rõ vì sao người này lại bỗng dưng vô duyên vô cơ đến trước mặt hắn thổ lộ tâm tình, bất quá, hắn không hề có ý định tiếp nhận ý tứ này.

Từ Tử Du chẳng nói chẳng rằng, lẳng lặng đem chén thuốc tới đặt lên bàn trà ở cạnh Tề Vũ Hiên, rồi lập tức đưa tay ra, tỏ ý muốn chạm vào cổ tay hắn.

Tề Vũ Hiên nhướn mày, lá gan người này thực không hề nhỏ, đối với hắn mà cũng dám giở trò càn giỡn.


Thực tế lại chứng minh, Tề Vũ Hiên nghĩ nhiều rồi, Từ Tử Du đơn giản chỉ là đem ngón tay đặt lên cổ tay hắn khám mạch một chút, rồi còn nhìn hắn cười, nói, “Không có vấn đề gì cả, thân thể ngươi không còn vết tích phong hàn, nhưng dù sao phòng bệnh hơn chữa bệnh, tốt nhất, ngươi vẫn nên uống hết bát canh giải cảm này đi.”

Tề Vũ Hiên lặng lẽ rút tay về, cầm lên chén thuốc đen kịt, trong một hơi nuốt xuống sạch sẽ. Vừa buông bát, trước mắt hắn đã thần kỳ xuất hiện một khối kẹo vừng.

Tề Vũ Hiên, ……

Lại một lần nữa chăm chăm nhìn Từ Tử Du, ánh mắt hắn càng lúc càng trở nên thâm trầm lãnh khốc dị thường, nếu lúc này thả một người bất kỳ đến trước mặt hắn, chỉ e kẻ xấu số kia sẽ bị dọa tới hồn phách cũng không còn.

Ấy vậy mà Từ Tử Du vẫn không một chút dao động, thủy chung duy trì nụ cười ôn nhu, giữ vững bàn tay đang lơ lửng trước mặt Tề Vũ Hiên.

Viên kẹo vừng tròn xoe kia cũng ngoan ngoãn nằm yên giữa lòng bàn tay trắng nõn của y, nhẹ nhàng tỏa ra một hương thơm ngọt lịm.

Hai người thầm lặng giằng co một hồi thật lâu, lâu đến độ cánh tay Từ Tử Du đã bắt đầu run lên, rồi rốt cuộc vẫn là Tề Vũ Hiên nhường cho y phần thắng, nâng tay nhón lấy viên kẹo vừng thả vào miệng, sắc mặt không chút thay đổi, nhai.

Từ Tử Du ở trong lòng gào một tiếng thật to, YEAH~~~(* ̄︶ ̄)y! Quả nhiên ăn!!! Sách nói Tiểu Hiên Hiên không có khả năng kháng cự kẹo vừng quả nhiên đúng!!!

Trong cuốn tiểu thuyết kia, Tề Vũ Hiên tuy chỉ là nhân vật phụ nhưng vẫn được miêu tả tương đối kỹ càng, đến những tiểu tiết vụn vặt cũng bị viết hết cả ra, tỷ như, Hắn không thích uống thuốc đắng, hay tỷ như, Sau khi bị ép uống thuốc đắng, Tề Vũ Hiên tuyệt đối sẽ không thể kháng cự sức quyến rũ của kẹo vừng……