Luận Về Phương Pháp Cưa Đổ Nam Phụ Hữu Hiệu Nhất

Chương 47: C47: Chương 47




Editor: hoa kim tước



Cùng là nam nhân, đương nhiên hắn biết đây là thứ gì, nhưng chính vì vậy mới càng khiến hắn thêm sợ hãi, đối phương không phải thực sự muốn làm gì với hắn đi.

Nơi Vương Tứ bắt gặp Trần Dịch Tri vô cùng hẻo lánh, trong khoảng thời gian ngắn cũng sẽ không có người đi ngang qua, Vương Tứ lợi dục huân tâm[1], dứt khoát bịt kín miệng Trần Dịch Tri, kéo hắn ra sau một thân cây.

Trần Dịch Tri liều mạng giãy giụa, hai cái đùi không ngừng đập vào cẳng chân Vương Tứ, đối phương nới lỏng tay, hắn liền nhân cơ hội trốn thoát.

Mới chạy không được bao xa, đã lại bị người kia túm chặt từ phía sau, Trần Dịch Trị hấp tấp lớn giọng kêu cứu, lúc này, một nam nhân thô tráng chợt xuất hiện trong tầm mắt hắn.

“Cứu mạng!” Trần Dịch Tri hai mắt đẫm lệ nhìn người nam nhân này, khóc sướt mướt mà hô.

“Dừng tay!” Nam nhân phía trước quả nhiên không khiến hắn thất vọng, ánh mắt lãnh khốc, đối phương vọt đến gần, một quyền nhằm thẳng mặt Vương Tứ mà đánh, thuận tay tóm chặt cánh tay đang giữ Trần Dịch Tri, hung hăng đập xuống.

Rắc một tiếng, Trần Dịch Tri cơ hồ nghe thấy thanh âm của xương cốt gãy vụn, chính là hắn không có khả năng thánh mẫu đến độ còn có thể thương cảm tên bại hoại có ý đồ cường bạo hắn này, mà chỉ kinh hoảng thất thố chui vào trong lồng ngực vị hán tử thô tráng đối diện kia.

“Nãi nãi[2] nhà người, thuộc về doanh trại nào, cả gan làm ra loại sự tình này! Không muốn sống nữa sao?” Nam tử thô tráng trừng mắt, mắng to.

Trần Dịch Tri thút tha thút thít ngẩng đầu, tức khắc bị diện mạo của vị nam nhân thô tráng này dọa sợ chun chút. Vừa rồi hai mắt hắn đẫm đầy lệ, không thấy rõ dung nhan người này, hiện giờ ở khoảng cách gần ― vẫn là nhìn không ra.

Trên mặt người này rậm rạp râu quai nón, cơ hồ che khuất toàn bộ khuôn mặt hắn. Từ xa nhìn lại, quả thực chẳng khác nào một con gấu vận quần áo.

Ách…… Người này có vẻ như cũng thực quen mắt a?


Trần Dịch Tri mơ mơ hồ hồ hồi tưởng, tựa hồ khi hắn còn đảm đương chức vụ tiểu tư cho Tướng quân, đã gặp qua đôi lần.

“Thạch…… Thạch Phó tướng……” Vương Tứ bị đánh gãy cánh tay, loại đau đớn này nháy mắt khiến hắn thanh tỉnh. Nhìn đến vị hùng nam đối diện kia, lập tức đổ mồ hôi lạnh.

“Nhận thức ta?” Thạch Đào nheo mắt, mợ nó, tên cặn bã này không phải là dưới trướng chính mình đi.

“Tiểu nhân, tiểu nhân là Vương Tứ của Đông Nhị doanh.” Vương Tứ lắp bắp đáp lại.

Cái trán Thạch Đào nổi lên một cây gân xanh, con mợ nó, cư nhiên đúng là dưới trướng hắn. =皿 =

Lạnh mặt trừng mắt nhìn Vương Tứ, Thạch Đào hung hăng nói, “Binh sĩ của lão tử không làm loạn như ngươi! Tự đi lãnh ba chục quân côn, sau đó cút khỏi đại doanh.”

Sắc mặt Vương Tứ tức thì trắng bệch, “Thạch Phó tướng…… Ta…… Ta là uống quá độ! Cầu ngài cho ta thêm một cơ hội. Ta nguyện ý lãnh sáu chục quân côn, chỉ xin ngài đừng trục xuất ta!”

Thạch Đào khẽ nheo mắt lại, cơn giận trong lòng thiêu giảm chút ít. Ai có thể nhận đến sáu chục quân côn, hán tử trước mắt này nói không chừng liền sẽ toi mạng, nhưng cho dù có vậy đối phương cũng không muốn rời khỏi quân đội Tây Bắc, có thể thấy được vẫn là có điểm tâm huyết.

Hắn vẫn không buông tha, chỉ là nhìn nhìn Trần Dịch Tri vẫn còn đang run lẩy bẩy ở trong ngực mình, chọc chọc hắn, hỏi, “Ta muốn đuổi gã khỏi quân doanh, bất quá gã còn xin nhận gấp đôi trừng phạt, nhưng là được lưu lại, ngươi thấy thế nào? Nga, đúng rồi, nếu trừng phạt gấp đôi mà nói, chính là sáu chục quân côn, nói không chừng trực tiếp có thể lấy mạng gã.”

Gã Vương Tứ kia cũng thực cơ linh, lập tức quỳ gối trước mặt Trần Dịch Tri, bang bang bẹp bẹp tự tát vào mặt mình, “Ta đáng chết, ta nhất thời hồ đồ, cầu xin đại nhân độ lượng, đừng để Thạch Phó tướng đuổi ta đi, xin cho ta lập công chuộc tội giết nhiều chút bọn mọi rợ ngoại tộc, cuối cùng chết ở trên chiến trường.”

Trần Dịch Tri bị bộ dạng của Vương Tứ dọa một trận, người này khi đánh bản thân cũng không hề lưu tình, chỉ sau vài cái tát, toàn bộ khuôn mặt liền sưng lên, thoạt nhìn rất giống một cái đầu heo.

“Được…… Được thôi……” Trần Dịch Tri không dám nhìn gã, vùi mình ở trong lồng ngực Thạch Đào, lắp bắp đáp. Hắn bị chuyện vừa rồi dọa hoảng, chính là nhìn người này thà rằng mạo hiểm tính mạng cũng không nghĩ rời khỏi Bình Tây quân, hắn hoặc nhiều hoặc ít vẫn là có điểm xúc động, tâm mềm nhũn liền đã mở miệng.


“Cảm ơn vị…… Công tử.” Vương Tứ khó được có một lần văn nhã, nghẹn nửa ngày mới khạc ra được hai chữ Công tử.

Trần Dịch Tri nhìn cái đầu heo của gã, chẳng hiểu sao chợt thấy buồn cười, nhưng dẫu muốn bật cười cũng cảm thấy không thích hợp, đành phải chôn đầu trở lại ngực Thạch Đào.

“Đi lãnh bốn chục quân côn, nếu không chết, liền lưu lại một cái mạng nhỏ nhà ngươi. Về sau giết nhiều kẻ địch cho lão tử, nam nhân đại trượng phu, vì chuyện nhỏ này mà bị đuổi khỏi quân đội Tây Bắc, nếu ngươi không đỏ mặt, lão tử cũng phải xấu hổ thế cha mẹ ngươi.” Thạch Đào trầm ngâm một chút, rốt cuộc vẫn không để gã chịu sáu chục quân côn. Tốt xấu cũng là một hán tử, chết dưới đòn gậy cũng thực mất mặt.

Vương Tứ bị phỉ nhổ đến đỏ mặt, vừa rồi gã hoàn toàn là bị nóng đầu, uống rượu đến lú lẫn thần trí, điều gì cũng không nhớ nổi. Chỉ muốn phát tiết một chút, may mắn Thạch Phó tướng xuất hiện kịp thời, bằng không nếu gã thực sự gây ra chuyện gì, hình phạt cũng không chỉ dừng ở nhận quân côn rồi đuổi khỏi quân đội Tây Bắc, mà sẽ trực tiếp bị quân pháp trừng trị, lúc đó đến cái mạng quèn cũng giữ không nổi.

Đến nỗi cánh tay bị đập gãy kia, gã thực lòng không ôm một chút oán hận nào, gã tuy là một hán tử thô kệch, không hiểu gì nhiều về đạo lý vĩ đại to tát, nhưng lễ nghĩa liêm sỉ cơ bản vẫn phải có, chỉ hận bản thân đầu óc hồ đồ đã gây ra họa, cánh tay này bị đánh thực sự lại là một chuyện hay!

Cũng phải nói thêm, Thạch Đào khi ra tay vẫn là có chừng mực, cánh tay này tuy bị đập gãy, nhưng đòn đánh xuống rất dứt khoát, chỉ cần chăm sóc khám chữa cẩn thận một phen, khẳng định là sẽ không lưu lại di chứng nào, liền tính là cho gã một bài giáo huấn mà thôi.

Lại hướng Thạch Đào cùng Trần Dịch Tri dập đầu một cái, Vướng Tứ xám xịt ôm cánh tay chạy đi tìm quân y, về sau còn phải dùng cánh tay này để diệt trừ ngoại tộc đâu, cũng không thể lưu lại bất kể chút tàn tật nào.

Run run rẩy rẩy chui khỏi lồng ngực Thạch Đào, nhìn vị đại hán kia đã mất hút, mặt mày Trần Dịch Tri mới được xem như là khôi phục một phần huyết sắc.

Để ý thấy bản thân đang dựa vào trong ngực một vị nam nhân, hắn tức thì đỏ mặt, a một tiếng đẩy Thạch Đào ra.

“Đa…… đa tạ!” Trần Dịch Tri cúi đầu, lắp bắp nói.

Thạch Đào khua khua tay, “Là do ta trị quân không nghiêm, đã đắc tội nhiều.”

Trần Dịch Tri lắc đầu nguầy nguậy, “Không…… Không liên quan đến ngươi, là gã…… Là gã sai, ngươi không sai, còn cứu giúp ta.”


Thạch Đào mỉm cười, “Ngươi cảm thấy thế nào? Hiện tại muốn đi đâu? Ta đưa ngươi đi.” Phải trải qua loại sự tình này, khẳng định là không thấy thoải mái, Thạch Đào tính đưa hắn đi, thuận tiện giúp hắn xin trưởng quan cấp chút ngày phép, cho hắn nghỉ ngơi một đoạn thời gian.

Trần Dịch Tri đỏ mặt lắc đầu, “Không cần…… Thạch Phó tướng, ngài mau đi đi, ta còn phải đến doanh trại quân y hỗ trợ Lưu đại phu chép sách.”

Thạch Đào gật đầu, ý nói bản thân đã minh bạch, bất quá hắn cứ đứng lì ở đó, cũng không phảng phất nửa ý tứ sắp rời đi.

Trần Dịch Tri lặng lẽ ngẩng đầu liếc một cái, thấy đối phương vẫn đang nhìn mình chằm chằm mặt tức khắc lại càng thêm đỏ. Làm một người nam nhân, gặp phải loại sự tình này đã đủ xui xẻo, tuy rằng được người cứu giúp, nhưng đồng thời cũng bị người chứng kiến toàn bộ, điều này khiến hắn không khỏi có chút nan kham.

“Thạch…… Thạch Phó tướng, ngài còn có việc phải đi sao?” Trần Dịch Tri nhìn thấy đối phương không hề có ý định nhường đường, đánh phải lắp bắp hỏi.

Thạch Đào nhướn cao mày, “Không có việc gì hết, ngươi đi đâu? Ta đưa ngươi.”

Trần Dịch Tri trầm mặc trong giây lát, chứng tỏ là những lời này đó hắn vừa nói đều là vô nghĩa có đúng không.

“Không…… Không cần……” Lời còn chưa dứt, Trần Dịch Tri đã bị Thạch Đào một tay kẹp ở xương sườn nhấc bổng lên.

Trần Dịch Tri cảm thấy bản thân lúc này quả thực không còn mặt mũi để gặp người, dù quả thực thân hình có gầy yếu một chút, cũng không đến mức phải bị vị hùng nam này cắp nách mang đi.

“Thả ta xuống!” Trần Dịch Tri kịch liệt giãy giụa. Thạch Đào BANG! một tiếng tét vào mông hắn. “Đừng nháo!”

Toàn bộ số máu trong cơ thể Trần Dịch Tri đều vọt thẳng lên mặt hắn, cả đời này hắn chưa bao giờ bị người đánh mông, hiện tại cư nhiên…… Cư nhiên……

“Ngươi vừa rồi bị trẹo chân, còn có thể đi được sao?” Thạch Đào căn bản không thèm để ý đến sắc mặt của đối phương, trong ấn tượng của hắn, đôi bên đều là nam nhân, vỗ vỗ mông thì có làm sao? Lại cũng không phải chuyện đại sự. Nhớ đến ngày trước bốn cái đệ đệ của hắn chỉ cần không nghe lời, cũng chưa từng thiếu dịp bị hắn tét mông.

Tên tiểu tư này vừa liếc qua cũng biết chỉ mười sáu mười bảy tuổi là cùng, xấp xỉ đệ đệ hắn, vì vậy hắn cũng tự nhiên vô cùng mà bày ra tư thái của một vị huynh trưởng.

Trần Dịch Tri nghe lọt tai những lời này liền im bặt, vừa rồi khi chống trả đích xác đã bị trẹo chân, hắn không nghĩ vị Phó tướng tưởng chừng thô lỗ cư nhiên còn sẽ chú ý đến điểm này.

Chỉ là……


Kẹp hắn vào nách như vậy cũng quá mất mặt đi! Đối phương liền không thể đỡ hắn đi sao!!!

Trần Dịch Tri thập phần bi phẫn nghĩ!

Thạch Đào không hề hay biết tâm tình tu quẫn của Trần Dịch Tri lúc này, hắn nghĩ rất đơn giản, dáng người Trần Dịch Tri nhỏ như vậy, hắn tùy tùy tiện tiện đều có thể nhấc bốn năm người như đối phương, kẹp người này vào nách cũng đã thực lưu lại thể diện cho đối phương, bằng không dùng phương thức nâng tiểu thư để mà bế đối phương còn có thể tiết kiệm thêm cho hắn chút sức lực đâu……

Bất quá tối xấu cũng là cái nam hài tử, dùng phương thức bế tiểu thư cũng quá vứt mặt mũi, vậy nên hắn mới lựa chọn cách dùng tay kẹp.

Đến nỗi nói đỡ đối phương đi? Hắn căn bản không hề cân nhắc, xét dáng người cao lớn của hắn, đỡ tiểu chú lùn là Trần Dịch Tri, sẽ tạo thành một hình ảnh Trần Dịch Tri ôm eo hắn đầy quỷ dị có biết không……Chỉ mới nghĩ qua đã thấy rợn người.

Thạch Đào không muốn đánh mất thể diện của bản thân, đành phải cướp hết mặt mũi của Trần Dịch Tri. Cũng may thời điểm bị kẹp dưới nách hắn mặt Trần Dịch Tri đều chúi xuống đất, người khác hẳn là sẽ không nhận ra…… đi?

Cho đến khi máu Trần Dịch Tri đã dồn cả lên não bộ đến suýt chút nữa làm hắn ngất xỉu, Thạch Đào rốt cuộc cũng đưa được hắn đến chỗ Lưu đại phu. Chỉ lấy cớ là trên đường ngẫu nhiên bắt gặp đứa nhỏ này bị trẹo chân, Thạch Đào tốt xấu cũng là người có năng lực đảm nhiệm chức vị Phó tướng, đương nhiên sẽ không nói toạc ra sự kiện vừa phát sinh.

Trần Dịch Tri đỏ bừng mặt [ bởi vì đầu ứ quá nhiều máu ]. Căm giận dùng cối đá nghiền nát dược thảo thành phấn, ánh mắt chĩa vào Thạch Đào quả thực sắc đến độ khiến người vô pháp nhìn thẳng.

Thạch Đào không hiểu vì sao Trần Dịch Tri lại trừng hắn như vậy, vẻ mặt khó hiểu cất giọng hỏi, “Ngươi nhìn ta làm gì? Nhưng ta phải nói rõ cho ngươi, ta không hảo nam sắc, chỉ thích nữ nhân.”

Trần Dịch Tri thiếu chút nữa phụt ra một búng máu, ánh mắt chĩa vào Thạch Đào thậm chí đã mang lên vài phần sát khí……

Ai sẽ coi trọng cái đồ hùng nam nhà ngươi!!! Loại hình mà ta thích chính là tuấn mỹ văn nhã hảo sao!!!

Lòng cảm kích vì được đối phương cứu giúp cùng săn sóc mà kéo được một chút hảo cảm ở một giây khắc này hoàn toàn mất tăm mất tích, oán khí tỏa ra từ Trần Dịch Tri cơ hồ có thể biến thành đao khí phi vèo vèo về phía Thạch Đào.

Lưu Đại Phu một bên giúp Trần Dịch Tri đắp thuốc lên mắt cá chân, một bên nhịn không được mà bật cười ha hả, nhìn một đứa nhỏ thanh tú đáng yêu vẻ mặt sát khí trừng mắt lườm một vị hùng nam cao to cường tráng, vị hùng nam kia còn trưng ra vẻ mặt vô tội mà ngó ngó lại, cảnh tượng như vậy quả thực vô cùng hài hước có hiểu không, tin vịt này nếu không chia sẻ cho Ngô Quân sư, quả thực rất đáng tiếc a……

→ _。→ Không sai, vị Lưu đại phu này chính là một người cùng chung sở thích buôn chuyện với Ngô Quân sư, làm quân y sĩ, họ có ưu thế vượt bậc trong việc thu thập tin tức, rốt cuộc người đến xem bệnh luôn muốn tâm sự, tán dóc trái tán dóc phải tán ra đến mọi chuyện lớn nhỏ trong quân doanh. Đã ôm được đến tin vịt thì cũng phải có người để chia ngọt sẻ bùi, bởi vậy không biết kể từ khi nào, vị Ngô Quân sư đã cùng Lưu đại phu “thông đồng thành gian” [ cũng không phải ]……