Luận Về Phương Pháp Cưa Đổ Nam Phụ Hữu Hiệu Nhất

Chương 27: C27: Chương 27




Thẩm Trọng không tin vào số mệnh, gã cũng không nghĩ bản thân chắc chắn sẽ phải dành cả cuộc đời này bán mặt cho đất bán lưng cho trời, vậy nên gã rời khỏi sơn thôn, tiến vào quân đội, dựa vào bản lĩnh dám đua dám giết, và có lẽ cả một chút trợ giúp của Từ Tử Du, thành công đạt được địa vị của ngày hôm nay.

Những gì gã đang có trong tay, hết thảy đều dựa vào thực lực của bản thân giành giật được, vậy nên gã thấy thái độ cả ngày chỉ chăm chăm tập trung vào gã của Từ Tử Du phá lệ ngứa mắt.

Trước kia khi cùng sống ở tiểu thôn còn chưa quá rõ rệt, nhưng kể từ lúc hai người rời đi, loại yếu điểm về mặt nhân cách này liền càng trở nên khó có thể chối cãi. Từ Tử Du không phải nữ nhân, ngày trước Thẩm Trọng muốn tìm một nam nhân làm bạn lữ, cũng thực hy vọng đối phương có thể sát cánh bên mình cùng nhau đấu tranh, nhưng Từ Tử Du thực sự đã khiến gã thất vọng, hơn nữa đối phương cũng không thể hỗ trợ gã trên bất cứ một phương diện gì, bởi vậy, khi biết được Lý Hiệu úy có ý định đem nữ nhi giới thiệu cho mình, gã không chút cân nhắc đã lập tức đồng ý.

Gã không phủ nhận bản thân có tình ý đối với Từ Tử Du, nhưng chút cảm tình này không đủ để lấp đầy tham vọng của gã. Gã muốn trở thành người đứng ở trên tất thảy, gã muốn được hưởng thụ một cuộc sống còn tốt đẹp hơn nữa, nếu Từ Tử Du không đuổi kịp bước chân gã, vậy thì gã cũng chỉ còn cách vứt bỏ đối phương.

Lẽ đương nhiên, Thẩm Trọng cũng không phải một kẻ tuyệt tình, gã tự cho rằng dù mình có cưới nữ nhi của Lý Hiệu úy, cũng sẽ không bỏ mặc Từ Tử Du, dẫu sao, mục tiêu của đối phương trong kiếp nhân sinh này tựa hồ cũng chỉ có mình gã, cùng lắm, đến lúc ấy gã sẽ mua một tòa ngoại viện, đem y an bài ở đó, rồi thi thoảng ghé qua thăm y, y cũng nên thỏa mãn đi.

“Tử Du…… Ta đến thăm ngươi.” Thẩm Trọng mỉm cười, nói.

Trước kia, Tử Du luôn chỉ cúi đầu, thoạt nhìn tưởng như e lệ, kỳ thật lại là rụt rè sợ hãi. Thẩm Trọng có khuyên bảo y đôi lần, nhưng y trước sau như một không chịu thay đổi, gã cũng đành từ bỏ.

Nhưng Từ Tử Du của ngày hôm nay tự tin kiêu hãnh, khuôn mặt tuyệt mỹ kia tỏa ra một vầng ánh quang rực rỡ đến mê người, ánh sáng đó lóa nhòa mắt Thẩm Trọng, khiến gã không khỏi bị mê hoặc, đối phương thực sự là Từ Tử Du đến một con mắt cũng không dám dùng để nhìn người của quá khứ sao?

Advertisement


Gã kinh diễm trước dung mạo tuấn mỹ của Từ Tử Du, trong lòng dâng trào sự ghen ghét đối với Tề Vũ Hiên. Chẳng lẽ bị Tướng quân ngủ một lần, đã có thể khiến y thay đổi nhiều đến vậy?

Chặc chặc, sớm biết vậy, gã đã sớm xuống tay đem Tử Du ăn sạch rồi. Thẩm Trọng có chút tiếc nuối liếm miệng, rõ ràng gã cùng Từ Tử Du ở bên nhau một khoảng thời gian dài như vậy, bất quá đối phương lại quá mức rụt rè, ngoại trừ nắm nắm tay nhỏ, hai người họ cơ hồ không có thêm bất kỳ đụng chạm nào khác.

Cũng không ít lần, gã đã từng đưa ra loại yêu cầu này, chỉ là đối phương vẫn luôn dùng ánh mắt kinh sợ để đáp lại gã, tức khắc khiến gã mất sạch hứng thú.

Từ Tử Du nhìn Thẩm Trọng đứng đực ra ở cửa không ngừng thay đổi sắc mặt, sự thiếu kiên nhẫn trong lòng đã dâng lên đến đỉnh đầu.

Người này bị gì vậy? Sao chẳng khác nào âm hồn bất tán? Không biết ông đây vào thời điểm phải đối diện ngươi sẽ cảm thấy thực khó ở sao? Mỗi lần phải nhìn đến bản mặt của ngươi liền sẽ nhớ đến quá khứ đen tối của bản thân, tuy biết rằng nếu không có sự kiện “Từ Tử Du” nhảy sông tự vẫn thì mình cũng sẽ không có cơ hội xuất hiện, nhưng cứ nghĩ đến khả năng Tiểu Hiên Hiên không chừng sẽ để ý đến việc mình đã từng có tình nhân, Từ Tử Du liền cảm thấy cả người đều không khỏe.

“Ngươi có chuyện gì?” Từ Tử Du không hề có ý định lưu lại cho gã chút thể diện nào. Y có thể mỉm cười làm thân với tất cả mọi người trong quân doanh, chính là, nếu khi đối diện với gã tình nhân đã hại mình đến mức nhảy sông tự sát mà y vẫn có thể treo lên nụ cười, đây chẳng khác nào tiết tấu bị xuân dược làm mụ người a.

Y cũng không phải tiểu tiện thụ, tuy Thẩm Trọng không có lỗi với y, nhưng y cũng không có khả năng trao cho gã chút sắc mặt tươi tắn nào. Nếu không vì lý do gì hơn, mà chỉ để tránh cho Tiểu Hiên Hiển khỏi hiểu lầm y thôi cũng đủ rồi.

Phim truyện cẩu huyết không phải thường xuyên xuất hiện loại kịch bản này sao, tình nhân cũ nhận ra người bị mình đá tốt đẹp đến nhường nào, sau đó liền dùng mọi thủ đoạn cầu xin chuộc lỗi. Y không biết Thẩm Trọng có chủ đích gì, nhưng vô luận đối phương là muốn nối lại tình xưa, hay là muốn cùng y kết giao bằng hữu, y đều không có dù chỉ nửa điểm hứng thú.

Loại hiểu nhầm dễ gây ra hậu quả nghiêm trọng này, tốt nhất vẫn nên bóp chết ngay từ trong trứng nước. Quan hệ giữa y và Tiểu Hiên Hiên kỳ thực được xây dựng ở trên một nền móng phi thường mong manh yếu ớt, ngoại trừ lần quan hệ xác thịt ngoài ý muốn kia, số lần hai người tiếp xúc quả thực ít ỏi đến đáng thương.


Hiện Tiểu Hiên Hiên sở dĩ chịu thừa nhận y, phần lớn công lao đều là nhờ y giở trò lừa gạt, chơi xấu la lối khóc lóc cướp được đến tay, trước khi y có thể củng cố lại nền móng cho vững chắc, rất dễ để dù chỉ một chút hiểu lầm nho nhỏ làm sụp đổ mối quan hệ này.

Từ Tử Du sẽ ngu xuẩn đến vậy để mà tự hủy Trường Thành sao? Tuyệt đối không có khả năng a!

Vậy nên ― mọi mầm mống nguy cơ đều phải bị bóp chết!

Không cần biết là Thẩm Trọng hay Trần Dịch Tri, bất cứ ai đứng cản con đường tình duyên của y cùng Tiểu Hiên Hiên, đều sẽ bị đập chết như nhau!

Thẩm Trọng nhìn Từ Tử Du vốn thường ôn tồn lễ độ đột ngột trở nên đằng đằng sát khí, tức khắc hoảng sợ. Hình ảnh tàn dư của Từ Tử Du trong trí nhớ của gã là một người có tính cách nhát gan yếu đuối, trên bất cứ phương diện na cũng phải dựa vào gã, lúc này thấy đối phương trưng ra vẻ mặt như đang đối diện kẻ thù giết cha để nhìn mình, gã chợt cảm thấy có chút chua xót.

Gã vẫn còn nhớ rõ, năm đó khi vẫn còn ở tiểu thôn, mỗi khi Tử Du và gã ở bên nhau, dường như Tử Du vẫn luôn chỉ dùng một loại ánh mắt nhu hòa mềm mại để nhìn mình, nghe mình kể về lý tưởng vĩ đại của bản thân, lặng lẽ ủng hộ mình.

Thậm chí lúc mình phải rời khỏi thôn trang, một câu vẫn chưa nói, y đã thu dọn đồ đạc cùng mình ra đi.

Hốc mũi có điểm cay, Thẩm Trọng tự nhận bản thân là một đại nam nhân tuyệt đối sẽ không đổ lệ, chỉ là, Từ Tử Du hiện tại cùng người trong ký ức hoàn toàn đối lập, Từ Tử Du đứng trước mặt y, đôi mắt ngập tràn hận ý này, xa lạ đến kinh người.

Là ta ― biến y thành như vậy sao? Thẩm Trọng đau lòng nghĩ.


Đôi lông mày thanh tú của Từ Tử Du gắt gao nhíu chặt ở bên nhau, cứ nhìn đến gã Thẩm Trọng này y liền thấy mệt não. Tên tiểu tiện thu kia nhiều lắm cũng chỉ ôm hảo tâm gây hại, quả thực bản chất cũng không xấu xa, nhưng gã Thẩm Trọng này, nhân phẩm tuyệt đối là có vấn đề.

Loại hành vi của gã bị ví là bỏ vợ Tào Khang[1] cũng không có chút oan ức nào, ấy là chưa kể Từ Tử Du còn chưa biết tâm tư chân chính gã đang ẩn giấu trong lòng.

Nếu Từ Tử Du biết được rằng Thẩm Trọng đã từng ôm dã tâm, muốn đem Từ Tử Du giấu ở ngoại viện, biến y thành đối tượng yêu đương vụng trộm, y tuyệt đối sẽ nghiền mặt gã ra thành cám.

“Có chuyện thì nói, có rắm thì phóng, không có việc gì thì mau lăn!” Từ Tử Du khoanh tay trước ngực, thiếu điều viết lên mặt vài chữ, Ta thực chán ghét ngươi.

A, tay thực ngứa phải làm xao đây, rất muốn tẩn gia hỏa này một trận phải làm xao đây? =皿 =

Thẩm Trọng khẽ nhíu mày, “Tử Du, sao ngươi có thể buông lời độc địa đến vậy? Lễ nghi của ngươi đâu hết cả rồi?”

Hắn ở trong lòng hoang mang, Sao Tử Du có thể trở nên thô tục vô lễ đến thế?

Từ Tử Du bật cười, y đứng lên, chậm rãi bước đến trước Thẩm Trọng.

Hô hấp Thẩm Trọng có chút ngưng đọng, thần thái kiêu hãnh rực rỡ của Từ Tử Du mỹ lệ đến kinh người, thẳng đến lúc này, gã mới nhận ra, tựa hồ gã chưa một lần cẩn thận quan sát đối phương.

“Lễ? Nghi?” Từ Tử Du đưa đẩy đầu lưỡi, từng ký tự một mà gằn ra hai chữ kia, ánh sáng rực rỡ lung linh hẵng ngập tràn đôi mắt y tựa hồ đã bị một tầng sương mù mênh mông quánh đặc bao phủ.


Nhịp thở vốn đã nặng nề của Thẩm Trọng tức khắc càng trở nên thô suyễn, gã thất thần ngắm nhìn Từ Tử Du, nâng tay lên như thể muốn vuốt ve gương mặt của y.

Từ Tử Du vẫn cười đến mị hoặc, y chủ động vươn tay đỡ lấy bả vai Thẩm Trọng, trước thời điểm tay đối phương sắp chạm đến mặt mình có độc một giây, sắc mặt y chợt biến, dồn sức kéo gã xuống, y hung hăng thúc đỉnh đầu gối xương xẩu của mình lên bụng dưới của Thẩm Trọng.

Khuôn mặt đỏ lực của Thẩm Trọng tức khắc bị rút sạch máu, tròng mắt gã trợn lồi, eo gập xuống, thống khổ ôm lấy bụng.

Đáng tiếc, nỗi cay đắng của gã còn chưa kết thúc tại đây, Từ Tử Du một khuỷu tay thúc thẳng vào cằm gã, lại xoay mình một chân tặng ngực gã một cái đạp, cả người Thẩm Trọng bị đá bay ra ngoài, bình sa lạc nhạn[2] lăn tròn trên đất.

Các binh lính khác đang đi ngang qua, =口=

Từ Tử Du xốc bạt cửa đi ra, bước lại gần Thẩm Trọng, từ trên cao nhìn xuống gã, vẻ mặt lạnh băng, “Về sau đừng xuất hiện trước mặt ta, bằng không, thấy một lần đánh một lần!”

Từ khóe mắt quan sát biểu cảm kinh hoàng của binh lính xung quanh, Từ Tử Du vừa lòng nhướn cao mày, không chừng tin tức “tiểu Từ đại phu hành hung Thẩm Trọng” thực mau sẽ được truyền đến tai Tiểu Hiên Hiên đi.

Gì kia? Ngươi lo rằng Tướng quân sẽ không nghe lời đồn đãi?

Đừng đùa, có vua tin vịt Ngô Đoan ngồi đó, tất thảy các loại đồn thổi ở trong quân doanh dù có vặt vãnh cỡ nào cũng sẽ không trốn khỏi lỗ tai của hắn, huống hồ là loại tiết mục “tân hoan của Tướng quân hành hung cựu ái nhân” sặc mùi cẩu huyết lại thập phần xuất sắc này.

Từ Tử Du phủi phủi tay, cũng không thèm nhìn đến Thẩm Trọng một thân chật vật, cằm cũng tím bầm. Hết thảy đều là chính ngươi tự chuốc lấy, tiểu gia còn không dư dả thời gian tìm ngươi gây sự đâu, chính ngươi tự đưa mình đến tận cửa. Nếu ta không đánh ngươi, chẳng phải sẽ thực có lỗi với một phen khổ tâm của ngươi hay sao? ╮(╯▽╰)╭