Luận Pháo Hôi Làm Sao Trở Thành Đoàn Sủng

Chương 90: C90: Mưa bão lại tới




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương có nội dung bằng hình ảnh

Edit + Beta: April

Mặc dù Quý Đại Nhu đã nhiều lần bảo đảm bản thân sẽ không làm gì Thu Dương, nhưng Tạ Nguyên Gia vẫn không tin vào nhân phẩm của nàng, thỉnh thoảng y sẽ cho người đến Triều Tịch Điện lượn một vòng, thật ra y chẳng muốn giám thị ai, chung quy vẫn do trong lòng không buông bỏ được, nhìn thẳng vào nội tâm của mình, chuyện liên quan đến Thu Dương chính là chuyện lớn, y không thể không quan tâm.

Quý Đại Nhu cũng giống như lời nàng nói, không có bất kỳ hành vi nào vượt quá giới hạn, hằng ngày chỉ trò chuyện cùng Thu Dương, dạy nàng luyện kiếm, không có hành động không phù hợp lễ nghĩa, cũng không có động tác dụ dỗ. Nàng cũng biết Tạ Nguyên Gia không yên tâm, cho nên tỏ vẻ cam chịu với việc y phái người tới giám sát, cho dù là ai cũng không thể yên tâm trước những việc này.

Từng ngày từng phút trôi qua, lại một mùa thu nữa tới, Tạ Nguyên Gia sắp tròn mười tám tuổi.

Đương nhiên y tự biết mình đã sớm thành niên, nhưng cái thân thể 18 tuổi này của y vẫn khiến bản thân như có cảm giác quay trở lại lễ trưởng thành lần nữa, nên cũng cảm thấy kích động khẩn trương, đối với việc mình sắp bước vào thế giới của người trưởng thành liền cảm thấy tò mò. Bây giờ lại một lần nữa 18 tuổi, y cảm thấy có chút mới lạ.

"Cái tên Hướng Sơ này vẫn nhiều lời vô nghĩa như vậy!" Phó Cảnh Hồng bất mãn lấy một cuốn tấu chương ra, ghét bỏ ném sang một bên, "Ta đã sớm muốn chém hắn!"

Tạ Nguyên Gia lập tức gọi người nhặt cuốn tấu chương kia về, "Đừng như vậy mà, Hướng Sơ đáng yêu lắm."

"Đáng yêu?" Phó Cảnh Hồng nhíu mày, "Cũng chỉ có em mới cảm thấy vậy, một kẻ dong dài ngờ ngệch ngu ngốc, thì đáng yêu ở chỗ nào?"

Tạ Nguyên Gia cười híp mắt đáp: "Anh không hiểu đâu." Y cúi đầu lần nữa mở cuốn tấu chương kia ra, nghiêm túc xem xong, năm nay Lâm Châu thu hoạch không tệ, Hướng Sơ vì muốn đồng lòng cùng dân, cố ý ra ngoài ruộng theo nhóm lão nông trải nghiệm một ngày thu hoạch lúa mạch, tuy có mệt, nhưng cũng cảm nhận được nông sản không dễ trồng.

Những hàng chữ nghiêm túc giống như học sinh tiểu học đang viết cảm nhận về việc trải nghiệm một ngày làm nông dân, ngươi nói xem hắn có đáng yêu không?

Tạ Nguyên Gia mỉm cười xem xong chính văn (nội dung chính), theo thường lệ lại nhìn thấy những câu thăm hỏi quen thuộc của Hướng Sơ, xen lẫn dăm ba câu việc nhà, còn thuận miệng nói thêm một câu là lão ma ma của Vương phi đến ở tại nhà họ đã không từ mà biệt, chỉ để lại một lá thư nói phải về thăm người thân, trong lòng hắn có chút lo lắng, một người già lên đường một mình thì không được an toàn, sao lại không nói một tiếng.

Tạ Nguyên Gia cười khẽ, đề bút hồi âm cho hắn.

Phó Cảnh Hồng ở bên cạnh thấy y cười híp mắt kèm theo tâm trạng rất tốt, nhịn không được hừ một tiếng, cũng không biết Nguyên Gia thích tên Hướng Sơ kia ở điểm nào, đúng là làm người ta khó hiểu.

"Ừm, tự nhiên muốn ăn bột củ sen ở Việt Khê Các." Sau khi Tạ Nguyên Gia phê duyệt xong tấu chương, vươn tay duỗi cái eo lười, lẩm bẩm tự nói.

Phó Cảnh Hồng nghe thấy lời y nói, ánh mắt hàm ý ra lệnh, Lăng Sương gật đầu rồi biến mất tại chỗ.


Ngựa quen đường cũ ra khỏi cửa lớn hoàng cung, Lăng Sương đi thẳng đến Việt Khê Các, Việt Khê Các là tiệm bánh ngọt có tiếng số một số hai trong kinh thành, người muốn ăn bột củ sen nhà họ phải xếp hàng dài, có đôi khi mất cả ngày cũng chưa chắc mua được.

Nhưng Lăng Sương không cần xếp hàng, hắn đi thẳng vào trong, sau khi nói với tiểu nhị vài câu, tiểu nhị lập tức niềm nở vào nhà bếp bảo đầu bếp ưu tiên chuẩn bị cho vị đại gia bên ngoài.

Lăng Sương ôm ngực dựa vào cạnh cửa bên ngoài cửa tiệm kiên nhẫn đứng chờ, ở kế bên hắn cách đó không xa là một quán trà nhỏ, bên trong có bốn năm người đang ngồi uống trà, hình như đang nói gì đó, Lăng Sương không thích nghe người khác tán dóc, đứng thất thần câu được câu không, bên tai vô tình lọt vào đôi câu.

"Không phải nói xạo chứ?" Một thư sinh trẻ tuổi vận lục y (áo xanh lá) tỏ vẻ kinh sợ, "Mấy lời này không thể nói bậy!"

Một người khác có dáng vẻ thư sinh mặc y phục bằng vải gai màu xám tro, vẻ mặt khẳng định, "Ta không có nói bậy? Chẳng lẽ ta không muốn sống nữa sao?"

"Ta cũng nghe được một vài tin đồn." Một nam tử đội mũ thần thần bí bí sáp lại gần, nhỏ giọng nói: "Là tin tức xuyên tạc!"

"Có người nói...... Đương kim Thánh Thượng của chúng ta, là Hoàng tử giả mạo, y không phải con của Tiên đế!"

"Không thể nói bừa!" Thư sinh đầu tiên bị dọa cho vỡ mật, run rẩy nói: "Điều các ngươi đang bàn chính là tội lớn phải chém đầu! Dám, dám vọng nghị [1] Hoàng Thượng! Các ngươi, các ngươi đang phạm vào tử tội!"

[1] - Vọng nghị: bàn tán, thảo luận tào lao, sằng bậy.

"Suỵt!" Người đội mũ lôi kéo quần áo thư sinh, "Ngươi kích động như vậy làm gì? Chúng ta có nói ra ngoài đâu, ai mà biết được chứ? Ngươi làm quá như vậy, lỡ người ta chú ý đến, đến lúc đó coi như xong đời!"

Tú tài áo xanh lập tức hoảng loạn ngồi xuống, những người còn lại tiếp tục bàn tán.

"Mới đầu ta cũng không tin, nhưng những người đó nói nghe rất hợp tình hợp lý, cứ như năm đó thật sự ở trong cung chứng kiến vậy, không tin cũng không được."

"Chúng ta chỉ là dân đen cũng chưa từng thấy qua dung nhan của Hoàng Thượng, nhưng nghe những cung nhân đó nói, Hoàng Thượng lớn lên quả thật không giống với Tiên đế."

Sắc mặt Lăng Sương trong phút chốc trở nên xanh mét, đúng lúc tiểu nhị ca của cửa tiệm vừa ra tới, cung kính đem túi giấy trong tay đưa qua: "Sương gia, đồ ngài muốn đã chuẩn bị xong."

"Bỏ đi." Lăng Sương lạnh lùng hất tay tiểu nhị ra, mang theo sát khí đi đến chỗ cái bàn có đám thư sinh không biết sống chết đang ngồi.


Đám thư sinh còn đang hăng hái tám chuyện đột nhiên cảm thấy sau lưng rét lạnh, vừa mới quay đầu đã bị ăn đập một cái thật mạnh hất ngã nghiêng trên mặt đất, còn chưa kịp đứng dậy đã bị người ta đá liên tiếp mấy cú đến hộc máu không đứng dậy nổi.

"Ngươi!"

Trong đó có một người ngốc đầu đang tính chửi rủa, lại nhìn thấy vẻ mặt đáng sợ của nam nhân.

"Không muốn chết thì đi theo ta." Lăng Sương bóp cổ một người trong đó, siết chặt đến nỗi gã không thở được, đồng thời uy hiếp những người khác.

Mấy thư sinh còn lại bị dọa sợ, liền vội vàng gật đầu run rẩy bước theo sau Lăng Sương đi ra ngoài thành.

"Nói." Lăng Sương quăng gã mình đang xách xuống đất, xoay người nhìn đám người còn lại, "Những lời các ngươi nói trong quán trà, là nghe được từ đâu? Nguyên văn là gì? Nếu dám giấu diếm dù chỉ một chữ, ông đây hành chết các ngươi."

Đám thư sinh rất nhát gan, nhất là khi đang ở nơi đồng không mông quạnh, dù bọn họ có bốn người cũng không đỡ nổi một đao của tên sát thần này, họ quỳ xuống dập đầu cầu xin tha mạng.

"Có nói hay không?" Lăng Sương đã mất hết kiên nhẫn.

"Nói liền, nói liền." Người đội mũ liều mạng dập đầu, "Tiểu nhân nhất định sẽ nói hết."

Cũng không biết cụ thể truyền ra từ đâu, bọn họ cũng chỉ nghe người trong thư viện đồn thổi, nói đương kim Hoàng thượng không có huyết mạch hoàng gia, năm đó mẫu thân của y ở ngoài cung đem một đứa trẻ không rõ nguồn gốc vào, bởi vì con của nàng mệnh không tốt nên đã bệnh chết, nàng sợ mất hết tất cả, mới to gan lớn mật làm chuyện này.

Hoàng Thượng thật sự đã sớm nằm yên dưới lòng đất, người bây giờ đang ở trên long ỷ, bất quá chỉ là hàng giả mà thôi.

"Khốn kiếp!" Lăng Sương lại dùng chân đạp mấy cái, "Muốn chết có phải không!"

"Tiểu nhân chỉ là thuật lại lời người khác nói, không phải, không phải tiểu nhân tự mình nói......" Thư sinh bị đạp sợ quá khóc, "Lời đồn này không phải do tiểu nhân truyền ra, ai, ai cũng biết hết......"

"Kẻ tung tin đồn này, có căn cứ gì?" Lăng Sương bình tĩnh lại, tiếp tục ép hỏi, "Bọn chúng nói y như thật, nhất định có lý do."

"Nghe, nghe bọn hắn nói, đứa trẻ năm đó được đưa vào cung tráo đổi với Hoàng Thượng, sau tai có cái bớt hơi mờ, nếu nhìn kỹ sẽ thấy." Thư sinh run rẩy trả lời, "Chúng ta cũng không biết có phải thật không, nhưng bọn hắn đều khẳng định là thật."


"Bọn họ còn nói gì nữa?" Hai tay Lăng Sương nắm chặt thành quyền, lại hỏi.

"Còn, còn nói, Hoàng Thượng danh không chính ngôn không thuận, không nên ngồi lên vị trí kia."

Lăng Sương cũng biết giết đám người này là vô dụng, dựa theo cách bọn họ nói, thì bọn họ nghe được từ người khác, chứng tỏ có rất nhiều người biết chuyện và lan truyền, như vậy trong thư viện chắc chắn có không ít người biết, giết bọn họ cũng chẳng làm nên trò trống gì.

"Các ngươi là học trò của thư viện nào?"

"Thư viện Yến Phi." Bọn họ thành thành thật thật trả lời.

Đó là trường học của con em quý tộc, Lăng Sương tự hiểu chuyện này không ổn, nếu đám con em quý tộc đó thật sự tin vào câu chuyện ma quỷ này, như vậy các trưởng bối sau lưng bọn họ cũng sẽ sớm biết được.

Hắn phải lập tức tiến cung nói với Vương gia.

"Nhớ kỹ, hôm nay ta không giết các ngươi, nhưng —— nếu các ngươi còn dám tiếp tục âm thầm truyền bá tin đồn này, ta nhất định sẽ cắt đứt đầu lưỡi các ngươi!" Dứt lời, hắn một chưởng bổ đôi cây cổ thụ bên cạnh, xoay người nhún một cái liền biến mất không còn thân ảnh.

Trong thư phòng, Tạ Nguyên Gia còn đang xem tấu chương, thầm nghĩ sao Lăng Sương đi lâu như vậy còn chưa về: "Hoàng thúc, bột củ sen của trẫm còn chưa có sao?"

"Có lẽ do đông người, nên Lăng Sương cần chút thời gian." Trong lòng Phó Cảnh Hồng có chút bực bội, từ trước đến nay Lăng Sương vẫn luôn làm việc nhanh chóng, chưa từng chậm trễ giống như hôm nay, tên tiểu tử kia chẳng lẽ lại mượn cơ hội này la cà ở bên ngoài?

Đang nghĩ ngợi, thân ảnh của Lăng Sương liền xuất hiện ở phía trước cửa sổ thư phòng.

Sắc mặt hắn ngưng trọng thấp giọng gọi: "Vương gia."

Phó Cảnh Hồng quay đầu thấy trong tay hắn rỗng tuếch, có chút bất mãn nói: "Sao cái gì cũng không có? Vậy ngươi đi làm gì?"

"Vương gia." Sắc mặt Lăng Sương trầm trọng, "Thuộc hạ có việc cần bẩm báo."

"Chuyện gì?" Phó Cảnh Hồng nhíu mày.

Lăng Sương chần chừ không nói, ánh mắt âm thầm lia đến chỗ của Tạ Nguyên Gia, hạ giọng nói: "Vương gia, thuộc hạ có chuyện cần bẩm báo chi tiết với riêng người."

Biết Lăng Sương không phải đang cố ra vẻ thần bí, nếu hắn đã nói vậy, chắc chắn là có chuyện không muốn Nguyên Gia biết, Phó Cảnh Hồng ngẫm nghĩ, nói với Tạ Nguyên Gia: "Nguyên Gia, ta ra ngoài một chuyến, rất nhanh sẽ trở lại."

"Hửm?" Tạ Nguyên Gia ngẩng đầu lên, "Anh muốn đi đâu?"


Phó Cảnh Hồng sờ đầu y, ôn hòa nói: "Có chút việc nhỏ cần xử lý, em cứ xem trước, có gì không hiểu thì chờ ta trở lại."

"Được." Tạ Nguyên Gia ngoan ngoãn đồng ý, nếu Phó Cảnh Hồng có việc không muốn y biết, vậy y sẽ không hỏi, dù gì cuối cùng hắn cũng sẽ nói cho mình biết.

Phó Cảnh Hồng lúc này mới yên tâm đi ra khỏi thư phòng, dẫn theo Lăng Sương đi sang một phòng nhỏ trong thư phòng. Sắc mặt Lăng Sương nghiêm túc đóng cửa phòng lại, xoay người đi đến trước mặt Phó Cảnh Hồng quỳ xuống, "Vương gia, lúc nãy thuộc hạ mới ở ngoài cung, nghe được một vài tin đồn."

Nửa nén hương sau ——

Trong phòng nhỏ ở thư phòng truyền đến âm thanh vỡ nát dữ dội của đồ vật.

Lăng Sương quỳ gối không dám ngẩng đầu.

Khuôn mặt Phó Cảnh Hồng không có biểu cảm nhìn hắn, "Ngươi nói, bên ngoài đã lan truyền như vậy?"

"Vâng." Lăng Sương cúi đầu nói.

Phó Cảnh Hồng lập tức gió giục mây vần [2].

[2] - Gió giục mây vần: ẩn dụ sự phát triển nhanh chóng của vạn vật và khí thế hùng hồn. Ở đây miêu tả cơn giận của Phó Cảnh Hồng đang điên cuồng dâng lên một cách mạnh mẽ, nhanh chóng.

Cùng lúc đó, xe ngựa của Thuần Vu Nhã cùng Quý Thiếu Viêm cũng nhanh chóng chạy vào hoàng cung, một khắc cũng không thể chậm trễ.

Tạ Nguyên Gia xem tấu chương mệt mỏi liền ghé vào bên cửa sổ nhìn lên trời, lúc nãy trời vẫn còn trong xanh, sao vừa chớp mắt đã đầy mây rồi?

Có lẽ trời sắp mưa.

- ---------------------------

April: Trùm ẩn lên sân khấu.

Chú thích:



Bột củ sen