Triệu Kiếm Quy không biết giờ phút này phải làm thế nào mới tốt.
May mà không bao lâu sau Tiểu Lâm liền tỉnh lại.
Cục u trên đầu gã chưa biến mất, vậy mà đã kích động đến mức giống như hận không thể kéo Triệu Kiếm Quy chạy tám vạn dặm rời khỏi nơi đây.
“Cơ hội tốt nha! Triệu đại hiệp!” Tiểu Lâm hạ giọng nói, “Đây là một cơ hội tốt!”
Triệu Kiếm Quy hỏi gã: “Vậy …… Ta nên làm gì bây giờ”
Không có bí kíp chỉ dẫn, hắn bỗng nhiên cảm thấy chân tay luống cuống.
Tiểu Lâm: “Giáo chủ vì bảo hộ ngài mà thụ thương, giờ phút này ngài nên tỏ ra rất là lo lắng mới phải!”
Triệu Kiếm Quy: “……”
Đúng là có lo lắng một chút, nhưng không đến mức như lời Tiểu Lâm nói.
Tiểu Lâm: “Khi Giáo chủ tỉnh lại, còn thấy Triệu đại hiệp ngày đêm chờ đợi bên cạnh y, ngài mấy ngày liền chưa từng nghỉ ngơi nên ngày càng gầy yếu, cuối cùng chịu không nổi ngủ gật bên giường y, nhất định y sẽ rất cảm động!”
Triệu Kiếm Quy: “Này……”
Tiểu Lâm nói: “Triệu đại hiệp! Ngươi tin tưởng ta a!”
Triệu Kiếm Quy tạm thời tin gã.
Hắn chuyển ghế dựa lại, ngồi xuống cạnh giường Quý Hàn.
Ngồi yên như thế quả thật rất chán, Triệu Kiếm Quy thấy Quý Hàn chẳng có dấu hiệu nào cho thấy sẽ tỉnh lại, liền khẽ nhắm chặt mắt, âm thầm niệm lại khẩu quyết võ học.
Lúc này đã là sáng sớm.
Đợi đến tối hắn lại đi ăn chút cơm, coi như không có buồn ngủ cho lắm, vì thế lại về bên giường Quý Hàn, đại thị nữ cho rằng hắn lo lắng đến nỗi không thể ngủ được, khuyên qua hắn hai lần, lại thấy Triệu Kiếm Quy nhất định không chịu đi nghỉ ngơi, liền lặng lẽ đốt hương an thần.
Triệu Kiếm Quy không rành rẽ chuyện hương khói này, còn tư phòng của Quý Hàn bao giờ cũng có đốt hương, hắn căn bản không nhận ra đại thị nữ đốt cái quỷ gì, lúc này hắn hơi mệt rồi, đến khi sau nửa đêm, hương thơm dường như nồng nàn hơn, Triệu Kiếm Quy tựa vào đầu giường của Quý Hàn, bất giác nặng nề ngủ mất.
Hắn đoán rằng mình đại khái chỉ ngủ một canh giờ, khi có người ho khan bên cạnh, hắn liền mở ra mắt, nắng sớm ngoài phòng lấp ló len vào, hắn quay đầu, lúc này mới thấy Quý Hàn đã tỉnh, chỉ là đang ho không ngừng, không thể mở miệng nói chuyện.
Đại thị nữ cùng Tiểu Lâm nghe được tiếng ho, vội vàng gọi người đi thỉnh Diêm đại phu lại đây, hai người vào phòng, Triệu Kiếm Quy nhất thời không biết làm sao, thấy Quý Hàn ho dữ dội như vậy, liền muốn nâng y dậy rồi vỗ lưng thuận khí cho y.
Hắn quên trên lưng Quý Hàn có vết thương do roi quật.
Đại thị nữ muốn lên tiếng ngăn hắn, lại đã muộn.
Một bàn tay của Triệu Kiếm Quy vỗ xuống lưng Quý Hàn, lực tuy không lớn, nhưng vẫn có thể biết là rất đau.
Quý Hàn đau đến mức thở gấp, giương mắt muốn trừng hắn, lại ho dữ dội hơn.
Triệu Kiếm Quy nghĩ, xong, quả nhiên là làm hỏng chuyện.
Suy nghĩ này vừa thoáng qua đầu hắn, Quý Hàn đã khụ ra một ngụm máu.
Triệu Kiếm Quy lập tức phát hoảng.
Hắn giữ chặt tay Tiểu Lâm, hỏi không đầu không đuôi: “Diêm đại phu đâu!”
Tiểu Lâm nói: “Chắc là sẽ tới ngay thôi, Triệu đại hiệp, ngươi đừng hoảng a……”
Triệu Kiếm Quy nói: “Ta chưởng giáo chủ của các ngươi hộc máu a!”
Đại thị nữ không hoảng không loạn rót một chén nước ấm bưng đến, chậm rãi giúp Quý Hàn uống. Khi Quý Hàn ngừng ho cũng là lúc Diêm đại phu chạy tới.
Người không liên can lại bị gã đuổi khỏi cửa.
Triệu Kiếm Quy thập phần ảo não.
Hắn ủ rũ thầm thì với Tiểu Lâm: “Ta lại làm hỏng chuyện.”
Tiểu Lâm an ủi hắn: “Triệu đại hiệp, ngài không cần tự trách như vậy.”
Triệu Kiếm Quy: “Đừng khích lệ ta, hiện tại chỉ sợ Quý Hàn đã hận ta.”
Tiểu Lâm: “…… Triệu đại hiệp yên tâm, giáo chủ của chúng ta không phải người nhỏ mọn như thế.”
Triệu Kiếm Quy chỉ cảm thấy tâm như tro tàn: “Lúc này ta nên làm cái gì mới tốt.”
Tiểu Lâm lấy từ trong vạt áo ra một bao hạt thông đường.
“Triệu đại hiệp, ngài yên tâm, ta còn có cách khác.” ngữ khí của gã bình thản, tựa hồ rất chắc chắn,“Giáo chủ sợ đắng, không thích uống dược, ngài mang theo gói hạt đường này, đợi khi giáo chủ uống dược thì cho y ăn.”
Triệu Kiếm Quy ôm một tia hi vọng cuối cùng, đầy mặt sầu lo nhận lấy túi hạt thông đường.