Hai người tuy khắc khẩu, ánh mắt lại chưa bao giờ rời khỏi kiếm trên tay Triệu Kiếm Quy.
Quải tử tôn đã chết, thoạt nhìn bọn họ lại không có một chút khổ sở.
Sát thủ vốn là nên lãnh huyết vô tình như thế.
Bọn họ chỉ nhìn chằm chằm vào Triệu Kiếm Quy, cẩn thận đề phòng động tác tiếp theo của hắn.
Triệu Kiếm Quy suy nghĩ rất phức tạp.
Hắn cùng với Tiểu Lâm bất quá là vì Hạo Nhiên Minh mà bắt tay nhau đi lừa Quý Hàn, Quý Hàn tin là thật cũng được, hắn chưa từng nghĩ Quý Hàn lại dùng cả tính mệnh đến che chở cho một người “Hành động bất tiện” là hắn.
Ma Giáo giáo chủ có trách nhiệm như thế, là lần đầu tiên hắn thấy qua.
Hắn buông nhuyễn kiếm của đại thị nữ xuống.
Hắn không dùng được nhuyễn kiếm, vậy thanh kiếm này đối với hắn tác dụng không lớn.
Kiếm của Quý Hàn còn đâm nghiêng trên bụng Quải tử tôn.
Quý Hàn đâm ra một kiếm này rồi liền không còn sức cầm kiếm nữa.
Đáy lòng Triệu Kiếm Quy dường như có cái gì đang nhẹ nhàng nhảy nhót, khiến cho suy nghĩ của hắn vô cùng hỗn độn, khi hắn cầm lấy chuôi kiếm thì liền bình tĩnh trở lại.
Thanh kiếm này so với kiếm của hắn thì thanh mảnh hơn một chút, dài hơn một chút, nên nhẹ hơn một chút.
Dù vậy, hắn vẫn cảm thấy cầm rất thuận tay.
Này vốn là một thanh kiếm tốt.
Tâm hắn đã hoàn toàn tĩnh lại.
Sử Cái cùng Hứa Cảnh Oanh cuối cùng cũng cảm thấy có gì không đúng.
Một lần ám sát bất thành còn có thể có lần thứ hai, bọn họ không muốn bỏ mạng tại đây, còn nếu không bỏ mạng mà mất chân mất tay thì sau này biết sống thế nào.
Hứa Cảnh Oanh nói: “Triệu đại hiệp, nếu ba người chúng ta giao chiến, khó tránh khỏi đều sẽ thụ thương, không bằng chúng ta đều thối lui một bước……”
“Không cần nhiều lời.” Triệu Kiếm Quy cầm kiếm, tâm tình như nước, “Ta tuyệt đối sẽ không thả các ngươi rời đi.”
Hứa Cảnh Oanh nói: “Nhưng mà ……”
Triệu Kiếm Quy lạnh lùng nói: “Rút kiếm!”