Luận Kiếm Toàn Cầu

Chương 54: Bóng người màu xanh lam ở sơn cốc




Translator: Nguyetmai

Từ sau khi đưa ra quyết định, Long Hổ Môn cứ sợ bóng sợ gió, giám sát Hắc Phong Trại như một khu vực trọng điểm. Từ ven bờ sông Tô Châu, sườn núi Hắc Phong Trại đến hang ổ của Hắc Phong Trại, nơi nơi đều có trạm gác ngầm, chờ Khai Tâm xuất hiện!

Nhưng điều mà bọn họ không thể ngờ được là…

Ba cao thủ ở cảnh giới Xuất Nhập của Nam Cung thế gia, cộng với ba cao thủ của Long Hổ Môn đã chờ ở những nơi này suốt hai ngày mà không hề thấy bóng dáng của Khai Tâm.

Suốt hai hôm nay, Khai Tâm như thể biến mất khỏi thế gian, không những không xuất hiện trong thành Cô Tô, mà ngay cả những vị trí tốt để luyện cấp ở ngoài thành cũng vậy.

Long Hổ Môn đã hao tốn khá nhiều sức người sức của, bọn họ không thể ngồi im được nữa.

Không thể tiếp tục tiêu hao như thế được!

Theo thời gian trôi qua, ngày càng có nhiều người không thể nhịn được, thậm chí bao gồm cả hai tên đệ tử kiêu ngạo của Nam Cung gia tộc, nếu không vì được ở bên Nam Cung Dĩnh hàng ngày, chắc chắn bọn họ sẽ không lãng phí thời gian ở thành Cô Tô nữa.

"Chuyện này là sao vậy!"

"Vẫn không có tin gì của hắn sao?"

Môn chủ Vấn Long của Long Hổ Môn không phải một người dễ buông xuôi hy vọng, hắn ta biết Khai Tâm sẽ không tự dưng rời khỏi thành Cô Tô. Sau nhiều lần thất vọng, hắn ta lại phái thêm thuộc hạ đi tìm hiểu tin tức, rốt cuộc đến ngày thứ ba, hắn ta biết được một tin tức liên quan đến Khai Tâm từ miệng của một người chơi trong quán rượu!

Chuyện này cũng chỉ tình cờ biết được thôi…

Thì ra người chứng kiến đã tới Tử Trúc Lâm ở phía Đông thành để thu thập thảo dược, đi tới đi lui, gã lạc vào một sơn cốc mà gã chưa từng tới trước đó.

Sơn cốc đó rất bình thường, không có thảo dược, cũng không có dã thú, nhưng trong đó lại có một người chơi chạy như bay ở xung quanh sơn cốc.

Lúc đầu người chứng kiến còn cảm thấy khó hiểu và kỳ lạ, vì thế dừng lại đó xem sao.

Đến khi người đó lại gần thì mới nhận ra đối phương là Lam Sam Quân Tử Kiếm có thanh danh hiển hách ở thành Cô Tô! Nghĩ đến những lời đồn gần đây, người chứng kiến vô cùng mừng rỡ, vì thế gã đứng ở lối vào của sơn cốc và càng chú ý hơn, muốn cẩn thận quan sát xem có phát hiện ra được bí quyết để trở nên mạnh mẽ của đối phương hay không.

Dần dần, gã nhận ra Lam Sam Quân Tử Kiếm đang tu luyện khinh công ở cái sơn cốc vắng vẻ đó. Trong khi chạy, hai chân của Khai Tâm không hề chạm xuống đất, hơi thở đều đặn, động tác mạnh mẽ, hệt như những cao thủ võ lâm trong phim, không những tốc độ nhanh đến khó tin, mà khi bước lên cỏ xanh, cỏ xanh còn không bị gãy rạp, tự nhiên một cách lạ lùng.

Người chứng kiến cũng thử làm theo…

Nhưng gã lại phát hiện ra rằng, cách này rất hao tổn khinh công và nội lực, người chơi còn chưa đạt tới cảnh giới Xuất Nhập như gã thì chỉ khoảng hai phút là nội lực đã cạn sạch rồi.

Ngồi xuống vận chuyển tâm pháp thì phải mất những mười lăm phút để khôi phục lại nội lực, cứ thế thì lãng phí thời gian vô cùng…

Hiển nhiên, Khai Tâm thì hoàn toàn khác!

Có vẻ như nội lực của hắn có thể duy trì được khoảng hơn năm phút, hơn nữa khinh công cũng đạt tới cảnh giới nhất định rồi, tốc độ phải nhanh gấp đôi so với những người chơi bình thường.

Điều khiến người chứng kiến uể oải và bất đắc dĩ hơn là, sau mỗi một lần kiệt sức và ngồi xuống vận chuyển tâm pháp, trên đỉnh đầu của Khai Tâm lại xuất hiện một làn sương trắng rất đậm, các dòng khí xung quanh trào lên, rõ ràng là hiện tượng khi cảnh giới tâm pháp đạt đến cấp bậc cao hơn. Ngoài ra, tốc độ khôi phục nội lực của Khai Tâm cũng khiến người ta phải tặc lưỡi, chưa đến ba phút đã tràn đầy sức sống, tiếp tục chạy như bay vòng quanh sơn cốc…

Khai Tâm cứ chạy như thế suốt một buổi sáng!

Tâm pháp và khinh công hỗ trợ lẫn nhau, khiến người chơi chứng kiến được cảnh này phải tâm phục khẩu phục, rốt cuộc hiểu ra vì sao Lam Sam Quân Tử Kiếm lại có thể bước vào cảnh giới Xuất Nhập trong thời gian ngắn như vậy.

Khi nhận được tin tức này, dưới sự dẫn dắt của sáu cao thủ cảnh giới Xuất Nhập, hơn năm mươi người xuất sắc của Long Hổ Môn vội vàng kéo quân tới vùng ngoại thành phía Đông…

Trong "Giang hồ", hành động huy động nhiều người chơi như vậy rất hiếm gặp.

Gần sáu mươi người chơi tu vi không yếu, được trang bị đầy đủ cùng nhau lên đường, khiến rất nhiều người chú ý tới và hoảng sợ, đặc biệt, khi thấy biểu cảm hung hăng của đám người Long Hổ Môn, ai nấy đều tránh né, đứng quan sát từ đằng xa.

Rất nhanh, cả đoàn người đến sơn cốc mà người chơi kia chỉ…

Đường kính của sơn cốc vào khoảng hơn trăm mét, nhưng lối ra lại chỉ có một, ba mặt khác là núi cao dốc đứng, khó đi vô cùng. Sau khi đám người Long Hổ Môn lặng lẽ bao vây toàn bộ sơn cốc, môn chủ Vấn Long, phó môn chủ Long Mạnh, phó môn chủ mới Trương Báo của Long Hổ Môn, cùng với Nam Cung Dĩnh, La Trí Cường, Tiêu Lãnh của Nam Cung thế gia dẫn mười sáu cao thủ vào trong cốc.



Sau ba ngày liên tục tu luyện vất vả, Đăng Vân Bộ của Khai Tâm đã lên tới tầng thứ chín, bắt đầu từ việc đề cao thân pháp, đến bây giờ tốc độ đã nhanh hơn gấp ba lần, tất cả đều thuận lợi vô cùng. Khi mà tốc độ đạt mức cực hạn, hắn còn cảm thấy tiếng gió gầm thét bên tai, phong cảnh cứ thế lướt qua, một lần bật có thể nhảy lên cao khoảng ba, bốn mét.

Nhưng khi đám người của Long Hổ Môn hùng hổ vào trong sơn cốc, Khai Tâm lập tức cảnh giác, vội vàng dừng việc luyện tập khinh công lại, lấy Hoàn Dược trong túi Càn Khôn ra cho vào miệng, cấp tốc hồi phục nội lực đã bị hao tổn, nhìn những người đang bước tới gần bằng vẻ mặt nghiêm túc!

Nhìn qua đám người đó, đôi mắt của Khai Tâm dừng lại trên người Long Mạnh.

"Long Hổ Môn."

Khai Tâm dời tầm mắt một cách khinh thường, rồi lại nhìn vào Vấn Long mặc bộ áp giáp đỏ rực, khí thế hiên ngang, sau đó là đến mỹ nhân đeo khăn che mặt và hai người thanh niên đã từng gặp một lần, hắn nhanh chóng hiểu ra.

Bọn họ cùng một phe.

Xem ra hôm nay không thể tránh được rồi…

Cũng được thôi, dù sao sớm muộn gì cũng phải tính đến mối thù với Long Hổ Môn, nếu chúng chủ động tìm tới đây thì dứt khoát giết chóc một hồi vậy. Trước khi rời khỏi thành Cô Tô, Khai Tâm cũng muốn làm giảm bớt khí thế của chúng, để người ta khỏi tưởng rằng hắn là kẻ dễ bắt nạt…

Nở một nụ cười nhẹ, hai chiếc Liễu Diệp Phi Đao nằm gọn trong tay Khai Tâm, đôi mắt sắc bén nhìn vào Vấn Long và Long Mạnh đứng đầu.

Thấy Khai Tâm lấy phi đao ra, đám người Long Hổ Môn bỗng dừng lại!

Bọn họ lần lượt rút đao kiếm ra, tình thế vô cùng căng thẳng.

"Ngươi chính là Khai Tâm?!"

Lần đầu nhìn thấy người thiếu niên với vẻ mặt ngạo nghễ không có chút sợ hãi nào, cùng với tư thế hiên ngang của hắn, sự kiên định trong lòng Vấn Long hơi dao động một chút, hắn ta không tự chủ cất cao giọng, nảy ra ý muốn chiêu mộ!

"Nếu đã tìm tới đây rồi thì không cần phải nói nhiều làm gì, ra tay đi! Ta cũng muốn lĩnh giáo cao thủ của Long Hổ Môn các ngươi."

Đối mặt với những cao thủ của Long Hổ Môn, mặc dù tỏ ra rất bình thản, nhưng thực ra trong lòng Khai Tâm đã sục sôi ý chí chiến đấu, vô cùng chờ mong được thấy thành quả của mấy ngày hôm nay.

Vừa dứt lời, Liễu Diệp Phi Đao đã xoay tròn trong tay, còn chưa kịp thấy rõ động tác thì chúng đã biến thành hai vệt sáng lạnh bay ra ngoài!

Keng! Keng!

Hai âm thanh va chạm vang lên, Liễu Diệp Phi Đao bị hất bay đi.

Thì ra người của Long Hổ Môn đã có chuẩn bị từ trước, hai người bên cạnh Vấn Long đồng thời nhảy ra, giơ ngang một tấm lá chắn lớn bằng nửa thân người lên, hất bay Liễu Diệp Phi Đao bách phát bách trúng của Khai Tâm đi!

Khai Tâm cũng rất sửng sốt!

Không ngờ đối phương lại mang theo lá chắn…

"Ha ha, Hàng Châu bọn ta có vô số cao thủ ám khí, ngươi cho rằng chút thủ đoạn vặt vãnh đó có tác dụng gì sao?" La Trí Cường của Nam Cung gia tộc cười to lên.

"Vậy sao?"

Khai Tâm cười hừ một tiếng đầy khinh thường, hắn lại lấy hai chiếc Liễu Diệp Phi Đao nữa ra, nói một cách thản nhiên: "Lá chắn là thứ trong quân doanh, giá cả lên đến ba nghìn lượng bạc, các ngươi có được vài cái?" Còn chưa dứt lời, Liễu Diệp Phi Đao đã dễ dàng đâm vào ngực hai tên thuộc hạ của Long Hổ Môn!

Tiếng cười nhạo của La Trí Cường vẫn còn văng vẳng đâu đây, hai chiếc phi đao này chẳng khác nào một cái tát giáng thẳng vào mặt hắn ta, sắc mặt hắn ta đỏ bừng lên, phẫn nộ gào thét: "Tên nhóc nhà ngươi chán sống rồi!"