Luận Kiếm Toàn Cầu

Chương 44: Đại trại chủ của Hắc Phong Trại




Translator: Nguyetmai

Sơn tặc của Hắc Phong Trại đã không còn bao nhiêu nữa, nghe thấy tiếng gầm thét vang ra từ bên trong, không những Khai Tâm không dừng lại mà còn càng tập trung hơn, tiếp tục săn giết sơn tặc của Hắc Phong Trại bằng Liễu Diệp Phi Đao – Dù người đang tới là ai thì cũng phải xử lý xung quanh cho sạch sẽ đã!

"To gan lắm!"

Vẫn là giọng nói đó, điều khác biệt duy nhất là nó đã tới gần hơn nhiều, giọng nói cũng phẫn nộ và thô bạo hơn, hiển nhiên hắn ta đã nhìn thấy những thi thể chất đống ở cổng chính.

"Ta phải chém ngươi ra thành nghìn mảnh!"

Đoàng!

Những thi thể chất đống ở cổng bỗng văng hết lên, bay ra ngoài như đạn pháo, khí thế ngút trời.

"Cẩn thận!"

Sắc mặt của Khai Tâm thay đổi hẳn, hắn vội vàng nhắc nhở.

Từ khi tên cao thủ bí ẩn kia xuất hiện, Tuyền Phong Tiểu Lý, Tây Môn Thanh đã rất cẩn thận và cảnh giác, khi có biến, hai người lùi về sau ngay lập tức mới không bị thương.

Bởi vì không nằm trong phạm vi bị ảnh hưởng nên Khai Tâm vẫn không ngừng phi Liễu Diệp Phi Đao, tiếp tục giết chết hai tên sơn tặc vừa nhảy xuống từ trên tường…

Lúc này, hắn đã phi hơn tám mươi chiếc Liễu Diệp Phi Đao, khoảng hơn năm chục tên sơn tặc đã chết dưới tay hắn!

Từ trên cao nhìn xuống, thấy những thi thể rải đầy mặt đất, mấy tên sơn tặc còn sót lại trên tường rùng mình liên tục, không thể tin được tất cả là do mấy thiếu niên còn chưa tới cảnh giới Xuất Nhập làm.

Giải quyết được chướng ngại, ba tên đại hán từ trong đi ra dừng lại ở cổng, chúng trợn mắt nhìn xung quanh một lượt, đôi mắt dừng lại trên người Khai Tâm, Tuyền Phong Tiểu Lý và Tây Môn Thanh!

"Là các ngươi!"

Mấy người Khai Tâm cũng nhìn thấy tướng mạo của ba tên đó.

Hai người bên trái, phái trông khá giống nhau, thân hình vạm vỡ, đôi mắt trợn lớn, cầm một chiếc rìu, đằng đằng sát khí, trông y như môn thần.

Người cầm đầu là một tên trung niên với chiếc mũi như chim ưng, mắt nhỏ, dáng vẻ già dặn, đôi mắt sắc bén liếc nhìn Tuyền Phong Tiểu Lý và Tây Môn Thanh, cùng với người đang cầm Liễu Diệp Phi Đao là Khai Tâm, lộ ra nét thận trọng.

"Đệ tử của Mộ Dung thế gia?"

"Ngươi chính là trại chủ của Hắc Phong Trại?"

Khai Tâm gật đầu, trong lòng cũng đã xác định được thân phận của đối phương.

"Chính là ta!" Cách nói chuyện của tên trại chủ này giống với những tên thổ phỉ trong "Giang hồ", nhưng cũng mang theo nét nhã nhặn khác thường, khiến người nghe cảm thấy là lạ.

Đôi mắt trầm xuống, đại trại chủ của Hắc Phong Trại lại mở miệng: "Hắc Phong Trại và Mộ Dung thế gia luôn không xâm phạm lẫn nhau, hôm nay ngươi xông vào Hắc Phong Trại của ta, lại còn giết nhiều huynh đệ của ta như thế, ta chỉ có thể bắt ba các ngươi đến để đền mạng!" Trong lúc nói chuyện, hắn rút kiếm ra khỏi vỏ, dưới ánh lửa, thanh kiếm lóe ra tia sáng màu bạc.

"Hắc Phong Trại làm hại bách tính, ai cũng có thể giết được!"

Nét mặt Khai Tâm rất thản nhiên, hắn vừa nháy mắt với Tuyền Phong Tiểu Lý và Tây Môn Thanh, vừa lặng lẽ nắm chặt Liễu Diệp Phi Đao…

Không ngoài dự liệu, hắn vừa nói dứt lời, ba tên trại chủ của Hắc Phong Trại giận tái mặt đi!

"Nói khoác không biết ngượng!"

"Tên nhóc miệng còn hôi sữa, chán sống rồi hả!"

Không đợi đại trại chủ hạ lệnh, nhị trại chủ, tam trại chủ đã lao ra.

"Đối thủ của ngươi là ta!"

Nhận được chỉ thị của Khai Tâm, Tuyền Phong Tiểu Lý, Tây Môn Thanh nhào tới, đối đầu với nhị trại chủ và tam trại chủ, chặn lại hai tên đó…

Đại trại chủ nhướng mày lên, nhưng không ra tay ngay lập tức.

Hơn sáu mươi cỗ thi thể trên mặt đất thì có hơn năm mươi cỗ là bị phi đao đâm vào nơi chí mạng, tất cả đều nhắc nhở hắn ta rằng không thể coi thường sự nguy hiểm tới từ ám khí của người thiếu niên áo xanh này!

Dù sao thì sau khi tiến lên, nhị trại chủ và tam trại chủ đã chiếm được ưu thế, xem ra không bao lâu sau là cuộc chiến sẽ kết thúc, đến lúc đó ba người bắt tay lại với nhau thì sẽ không còn sợ hãi phi đao của Khai Tâm nữa.

Đại trại chủ không hề nhúc nhích…

Khai Tâm cũng không ra tay, chỉ nhìn vào hai tên trại chủ đang ra sức áp chế Tuyền Phong Tiểu Lý và Tây Môn Thanh, đôi mắt lấp lóe không ngừng.

Tuyền Phong Tiểu Lý, Tây Môn Thanh không có nhiều kinh nghiệm chiến đấu với cao thủ võ lâm, đồng thời còn khuyết thiếu kinh nghiệm ứng đối với phủ pháp, nhanh chóng rơi vào thế yếu, chẳng khác nào lấy trứng chọi đá, chỉ có thể miễn cưỡng đỡ được bằng cách tránh né, tình cảnh vô cùng nguy hiểm, có thể mất mạng bất cứ lúc nào.

Mặc dù trông nhị trại chủ và tam trại chủ ra tay rất hung mãnh, nhưng trong cái vững chắc lại có cái uyển chuyển, chưa từng lơ là việc chú ý quan sát thiếu niên áo xanh ở bên ngoài…

Bọn chúng cũng lo rằng chiếc phi đao đoạt mệnh đó sẽ đâm vào người họ trong lúc sơ sẩy.

Cũng chính vì nguyên nhân này nên cả hai mới không thể dùng hết sức được, nhờ vậy Tuyền Phong Tiểu Lý và Tây Môn Thanh mới có cơ hội thở dốc, lại càng không biết rằng…

Khai Tâm đã lợi dụng sơ hở của hệ thống, đứng trông chừng ở một bên cho Tuyền Phong Tiểu Lý và Tây Môn Thanh, để bọn họ có một cơ hội luyện công tốt như vậy. Sau trận chiến này, chỉ cần bọn họ biết nắm chặt cơ hội thì chắc chắn cảnh giới võ công sẽ tăng lên dễ dàng.



Trong rừng cây đen tối không nhìn thấy rõ năm ngón tay, hai bóng đen ẩn nấp trong bụi cây, nghe tiếng đao kiếm vọng ra từ khu vực đánh nhau, đôi mắt không ngừng lóe lên.

Theo thời gian trôi qua, một người phá vỡ sự yên tĩnh vốn có: "Lam Sam Quân Tử Kiếm, được lắm!"

Người đó nói rất nhỏ, cho thấy được sự cẩn thận, nhưng không khó để nhận ra được sự nghiêm túc và khâm phục trong lời nói.

Người còn lại nhắm mắt lại rồi chậm rãi gật đầu: "Vốn tưởng rằng chúng ta có thể tới Hắc Phong Trại để luyện cấp trước rất nhiều người, bây giờ xem ra, núi cao còn có núi cao hơn…" Hai người này chính là người của Long Hổ Môn.

Hai người này vốn là người có chức quyền ở Long Hổ Môn, lần này tới Hắc Phong Trại là vì bọn họ phát hiện ra mấy người Khai Tâm qua sông, lo rằng đối phương sẽ phá hỏng hành động của bang phái nên mới bám theo tới tận đây. Không ngờ lại thấy được một cảnh mà người khác không biết về Lam Sam Quân Tử Kiếm.

Ám khí!

Mặc dù Khai Tâm còn chưa tới cảnh giới Xuất Nhập, nhưng phi đao đã xuất thần nhập hóa, mấy chục thi thể của bọn sơn tặc khiến hai người chơi rùng mình, ngầm cảm thấy may mắn vì mình không đi kiếm chuyện với Khai Tâm.

Đối mặt với hai cao thủ võ lâm ở tầng cao nhất của cảnh giới Xuất Nhập và một cao thủ cảnh giới Tạo Hóa, Khai Tâm lại vẫn có thể bình tĩnh, thong dong, sự tự tin này đủ để khiến hai người cảm thấy không sánh bằng…

Nhìn một hồi, cả hai đều quên mất dự định lúc đầu khi tới đây.

"Tây Môn!"

Không biết qua bao lâu sau, Khai Tâm đứng ngoài cuộc chiến bỗng nói to lên: "Bước vào vị trí Khôn, Kiếm Bộ Long Xà, đâm vào Đàn Trung!"

Trong vòng chiến, Tây Môn Thanh phải cố gắng lắm mới có thể ứng phó được với sự áp chế của nhị trại chủ, anh ta bỗng nhiên thay đổi kiếm thế, vị trí bước chân biến hóa, di chuyển một cách điêu luyện né tránh được công kích của nhị trại chủ, chuyển sang cạnh người của đối phương, gần như không hề nghĩ ngợi, cậu ta làm đúng theo lời Khai Tâm nói, thanh kiếm đâm thẳng vào kẽ hở của nhị trại chủ…

Khai Tâm chỉ dẫn vào đúng lúc nhị trại chủ đã dùng hết phần lực cũ, lực mới lại chưa hồi phục, thấy thanh kiếm đâm tới, hắn ta không thể nào tránh né được, chỉ biết trơ mắt nhìn nó đâm vào huyệt Đàn Trung.

Đại trại chủ chỉ chú ý tới Khai Tâm, hoàn toàn không ngờ nhị trại chủ đang chiếm ưu thế lại sơ sẩy và bị đánh úp lại, đến lúc phản ứng kịp thì nhị trại chủ đã trúng kiếm rồi, máu bắn ra tứ tung! Nhị trại chủ không thể tin được, hắn ta ôm lấy bụng, loạng choạng lùi về sau mấy bước, sau đó ngã lăn xuống đất!

"…"

Cảnh giới võ học tăng lên khiến Tây Môn Thanh vô cùng vui sướng và kích động, nhìn thi thể của nhị trại chủ trên mặt đất, cậu ta không thể tin được rằng cũng có ngày mình được chính tay đâm chết một cao thủ ở tầng cao nhất của cảnh giới Xuất Nhập.