Luận Kiếm Toàn Cầu

Chương 239: Không chết không ngừng




Editor: Nguyetmai

Ngạo Thương Sinh đã thừa biết thực lực của Khai Tâm, biết trùng độc thông thường khó mà xâm nhập vào trong hộ thể thượng thừa. Vì thế ngay từ đầu, hắn ta đã ngấm ngầm tập hợp tất cả các cao thủ của Ngũ Độc Môn đến sau lưng. Thấy Khai Tâm xông ra khỏi trận địa của trùng độc, đám cao thủ sau lưng đồng thời bộc phát ra khí thế không hề thua kém Khai Tâm!

Uỳnh!!

Xuất Nhập… Tạo Hóa… Huyền Diệu…

Luồng khí lưu cuộn trào! Thoáng chốc, khí thế của họ tăng đến cảnh giới đáng sợ, vài lưỡi đao bổ thẳng xuống trước mặt Khai Tâm, định bụng vây công Kim Chung Tráo.

Đáng tiếc, nếu còn là lúc ở trong Động Hồ Ly, đúng là Kim Chung Tráo mới đến tầng thứ bảy khó mà đỡ được võ công thượng thừa của nhiều cao thủ cảnh giới Huyền Diệu. Nhưng sau khi rời khỏi Động Hồ Ly, Khai Tâm không hề lơ là việc tu luyện Kim Chung Tráo, vào rừng hoa đào, tới Bạch Hổ Lâm… Cho dù là trong hơn nửa tháng tập trung vào Thất Tinh Kiếm Pháp và Huyễn Ma Thân Pháp, Kim Chung Tráo vẫn chậm rãi tiến bộ đến tầng thứ mười, dù không mở ra cảnh giới thì khả năng phòng ngự cũng đã đến hơn chín trăm điểm, làm giảm 30% sát thương chính diện, có một tỷ lệ né tránh công kích nhất định.

Phối hợp với bộ trang bị Hoàng Long trên người, cho dù là võ học thượng thừa cấp Tông Sư của cảnh giới Tạo Hóa cũng khó mà ảnh hưởng đến Kim Chung Tráo… Sau khi khởi động cảnh giới, cường hóa thêm 30% phòng ngự, trên cơ bản là hắn có thể không quan tâm đến mức sát thương thông thường của đám cao thủ trong Ngũ Độc Môn.

Lúc các chiêu thức của đám cao thủ Ngũ Độc Môn rơi vào người Khai Tâm, bọn chúng nhanh chóng nhận ra rằng có gì đó rất kỳ lạ!

Không kịp nữa rồi…

Uỳnh!!!

Một nguồn sức mạnh không thua kém gì đòn tấn công dùng hết toàn lực của bọn chúng bật ngược ra từ Kim Chung Tráo! Thân thể của bọn chúng rung lên, bàn tay nứt ra, vũ khí tuột khỏi tay, dồn dập hộc máu bay văng về phía thềm đá của Ngũ Độc Môn.

Cảnh tượng này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của đám người Ngũ Độc Môn, những cao thủ cảnh giới Huyền Diệu nghe tin chạy tới xem cuộc chiến cũng phải trợn mắt há mồm, không dám tin vào hai mắt mình!

Mặc dù khả năng phòng ngự của hộ thể thượng thừa rất mạnh, nhưng để đẩy lùi và làm cao thủ cùng cảnh giới bị thương dựa vào lực phản thì vốn là chuyện không tưởng.

Nhưng tất cả lại diễn ra hết sức chân thực…



Hừ!

Tiếng hừ lạnh thấu xương lọt vào tai, khuôn mặt của Ngạo Thương Sinh đang từ màu xanh mét lập tức trở nên trắng bệch, hình ảnh của Khai Tâm ngày càng phóng đại trong con ngươi hắn ta!

Mặc dù chính Ngạo Thương Sinh cũng là một cao thủ rất lợi hại, nhưng ngay trong lần đọ sức đầu tiên, hắn ta chẳng những bại trận chỉ với một chiêu, mà còn bị kiếm của Khai Tâm chém xuống đất, đã để lại ám ảnh tâm lý không thể xóa nhòa. Cộng thêm tư thái dũng mãnh không thể ngăn cản của Khai Tâm vừa rồi, tất cả khiến hắn ta bỗng chốc chần chừ trong lúc Khai Tâm lao tới trước mặt.

Cao thủ so chiêu, chỉ lơ là trong giây lát thôi cũng đủ để hắn ta chết mấy lần rồi!

Thấy động tác của mình chậm trễ, Ngạo Thương Sinh biết mình tiêu đời rồi. Hắn ta hoàn toàn tuyệt vọng, nhắm luôn mắt vào chuẩn bị chờ chết…

Thế nhưng, sau vài giây qua đi, nỗi đau khổ của cái chết vẫn chưa ập tới. Hắn ta chỉ nghe thấy những tiếng binh khí va chạm, tiếng hét thảm thiết, sợ sệt vô cùng quen thuộc, hỗn loạn đến khó tả.

Mở mắt ra nhìn, Ngạo Thương Sinh giật nảy mình, sau đó mặt mũi nóng bừng! Hắn ta siết chặt nắm đấm, cơ thể bắt đầu run rẩy!

Khai Tâm không ra tay với hắn ta, mà lách qua Ngạo Thương Sinh, lao thẳng về phía đám người trên thềm đá và bắt đầu giết chóc. Cứ mỗi một lần ra tay là thanh Ngân Lang Phá Hoàng Kiếm kỳ lạ và quen thuộc đó lại mang đi một người, có vẻ như hộ thể không thể ngăn cản được sự sắc bén của nó.

Chuyện này là đương nhiên thôi! Lực sát thương của Thất Tinh Kiếm Pháp đã cao tới hơn hai nghìn ba trăm điểm, gấp bốn lần Vô Ảnh Tật Phong Cước, cao hơn hẳn một mảng so với Hoa Lang Ngâm cảnh giới Tông Sư. Hộ thể thông thường không đáng để chú ý tới, một đao là vỡ, đâm xuyên qua áo giáp da, tất cả đều dễ như trở bàn tay.

"Tiếc là phải một thời gian nữa mới tới cảnh giới Tông Sư… Nếu không thì cần gì phải tốn nhiều công sức để tiêu diệt Ngũ Độc Môn này như thế?"

Khai Tâm khởi động Huyễn Ma Thân Pháp, tiến lùi tự nhiên trong đám người, đi đến đâu là lưỡi kiếm sẽ vấy máu đến đấy. Dưới những động tác tự nhiên và lưu loát của hắn, tên đường chủ cuối cùng có hộ thể thượng thừa của Ngũ Độc Môn bay ra khỏi mặt đất mà chẳng còn chút hình tượng nào, văng như diều giấy vào trong trụ sở.

Trên bậc thềm, cả đám cao thủ không chết thì cũng bị thương! Hầu hết đều chưa kịp tới gần Khai Tâm thì đồng bạn của chúng đã bị chém bay về phía này như đạn pháo, va thẳng vào người chúng, khiến chúng hộc máu bị thương. Chúng chỉ biết nín nhịn đứng xa xa, không dám bước lên chịu chết – Kim Chung Tráo quá vững chắc, vốn chẳng phải thứ mà bọn chúng có thể lay chuyển, tiến lên cũng chỉ là nộp mạng mà thôi.

Khai Tâm cười một tiếng, quay đầu nhìn mảnh đất trống trải trong trụ sở. Chẳng có ai quan tâm tới đám trùng độc lít nha lít nhít đó nữa, đám đệ tử của Ngũ Độc Môn đang luống cuống thu trùng độc về. Bây giờ, đến kẻ ngu ngốc nhất cũng đã nhìn ra được, Khai Tâm căn bản không cần để ý tới đám trùng độc này khi có thân pháp kỳ dị và hộ thể thượng thừa mạnh mẽ đến thế.

Hừ!

Khai Tâm ngước mắt, nhìn vào tấm biển hiệu của Ngũ Độc Môn trên đỉnh đầu.

Hơi nhún hai đầu gối xuống, tấm biển hiệu của Ngũ Độc Môn bị Khai Tâm lấy xuống một cách dễ dàng, hắn dựng thẳng nó xuống mặt đất cái rầm một tiếng…

Ngạo Thương Sinh quay đầu lại và nhìn thấy cảnh này thì lập tức sốt ruột!

"Dừng tay!!"

Đoàng!!

Ra tay một cách quả quyết, biển hiệu của Ngũ Độc Môn bị Khai Tâm dùng chưởng đập thành mấy mảnh, ánh mắt không có chút gì là thương hại. Tiếng vỡ vụn giòn tan ấy như dập tắt niềm hy vọng cuối cùng của đám người Ngũ Độc Môn.

Sự quyết liệt cho thấy thái độ hoàn toàn khác của Khai Tâm với những bang phái khác trong quá khứ, chưa từng có một môn phái nào bị Khai Tâm chèn ép đến mức này.

"… Định không chết không ngừng đây mà."

Trong đám đông, Lâm Tiêu và Hồng Trần cũng nghe được tin và tới nơi này. Lúc đầu họ lo rằng Khai Tâm sẽ gặp nguy hiểm nên mới chạy tới, định ra tay cứu giúp vào thời khắc quan trọng, nhưng bây giờ xem ra, họ hoàn toàn không cần lo lắng cho Khai Tâm. Thế nhưng, thái độ của Khai Tâm đối với Ngũ Độc Môn khiến cả hai người đều phải hít vào một hơi khí lạnh, nhận ra được chuyện này có gì đó không tầm thường.

Một khi người chơi và bang phái hình thành cục diện không chết không ngừng, chuyện ngày hôm nay chỉ có thể có hai kết cục…

Một là Khai Tâm bị Ngũ Độc Môn giết chết, rửa sạch nỗi nhục phá hủy biển hiệu môn phái.

Hai là Khai Tâm phá hủy tảng đá Ngũ Độc Môn này, hoàn toàn xóa cái tên Ngũ Độc Môn khỏi giang hồ!

Trước đó, đúng là Ngạo Thương Sinh đã thể hiện ra quyết tâm giữ Khai Tâm ở lại đây.

Lúc này, đến lượt Khai Tâm..

Đập vỡ biển hiệu của Ngũ Độc Môn, xem ra Khai Tâm định thực hiện lời nói ngông cuồng lúc nãy thật rồi!

Bên ngoài trụ sở của Ngũ Độc Môn, vô số người chơi đang và đã quan sát cái cách Khai Tâm bước vào trụ sở mà không thèm để ý tới Ngạo Thương Sinh, lại càng khẳng định suy đoán của mình.

Khai Tâm định nhân lúc các cao thủ của Ngũ Độc Môn đã nằm xuống hết, tiến thẳng vào trong trụ sở, phá hủy cơ thạch bang phái của Ngũ Độc Môn.

Đông đảo các cao thủ cảnh giới Huyền Diệu vội vàng bay tới cửa chính của Ngũ Độc Môn, hoặc là chiếm cứ vị trí của đám cung thủ vừa rồi để quan sát cuộc chiến.

Dù gì Ngũ Độc Môn cũng là một bang phái khá mạnh mới trỗi dậy…

Chẳng lẽ, bang phái này thực sự sẽ bị Khai Tâm một thân một mình hủy diệt hay sao? Nếu như vậy, liệu môn chủ Ngạo Thương Sinh có biến mất khởi "Giang hồ" như những gì hắn ta nói hay không?

Những người chơi trong huyện Vu Hồ đều nhao nhao đi hóng chuyện, cố gắng chiếm vị trí cao để xem xét. Người không biết chuyện có khi còn tưởng Ngũ Độc Môn đã làm việc gì khiến tất cả mọi người phẫn nộ, dẫn đến việc bị vô số nhân sĩ võ lâm vây công ấy chứ.

Trong đám đông…

Tư Đồ Lạc Vũ và hai người đàn ông có khí chất bất phàm lẳng lặng đứng cùng một chỗ, nhìn cảnh tượng nhốn nháo ngoài cửa chính của Ngũ Độc Môn, mắt tên nào tên nấy đều tối lại