Luận Kiếm Toàn Cầu

Chương 225: Nữ hiệp Mạc Mạc




Editor: Nguyetmai

Khai Tâm không hề để ý tới "chứng cứ" trong tay người đàn ông mũi ưng, cảnh tượng hắn dứt khoát xuống tay này khiến mỗi một đệ tử của Ngũ Độc Môn ở đây đều hoảng sợ.

Khai Tâm không dừng tay lại, trong kiếp trước, hắn bị hàng trăm đệ tử của Ngũ Độc Môn tập kích, hứng chịu sự cắn xé của vô số trùng độc, chẳng biết đã chết bao nhiêu lần. Trải nghiệm đó, không phải ai cũng có thể chịu đựng được! Sự đau khổ và phẫn nộ ấy, ngoại trừ bản thân Khai Tâm thì không một ai biết, cũng chẳng có ai để hắn dốc bầu tâm sự.

Lúc đó, Ngũ Độc Môn cũng không để ý đến cái gọi là lý lẽ…

Nực cười làm sao, phó môn chủ của Ngũ Độc Môn, kẻ đã từng lạnh lùng đứng ngoài vòng chiến chỉ huy trùng độc, giờ khắc này lại đứng trước mặt hắn, định lấy đạo đức nhân nghĩa ra để chỉ trích hành động của hắn.

Đúng là muốn chết!

Thả tay ra khỏi thi thể đã mềm oặt chẳng còn chút sức sống nào đó, Khai Tâm không hề để ý tới đám độc vật của hai tên đệ tử Ngũ Độc Môn đang gào thét lao tới, hắn vung một chưởng ra…

Một chưởng rất nhẹ nhàng, mang theo cơn gió xé rách không khí, như một bức tường vô hình.

Đám trùng độc lít nhít đang bay tới đâm hết vào đó, chúng chỉ hơi dừng lại một chút, rồi lập tức bị xé nát thành vô số mảnh nhỏ.

Những con trùng độc thông thường này vẫn rất yếu, tuy chỉ là mức sát thương bổ trợ của Phong Linh Toàn nhưng cũng đủ để tiêu diệt chúng rồi, thậm chí còn chẳng thể ảnh hưởng đến hộ thể của Khai Tâm được.

Tiểu Bắc cũng phản ứng lại ngay.

Khởi động Linh Hư Thể, với độc chưởng gào thét mang theo mùi tanh, Tiểu Bắc dễ dàng rạch vào ngực của hai tên đệ tử Ngũ Độc Môn, độc chết hai tên đó, rồi lại tiếp tục đánh tới đám người đã không còn sót lại bao nhiêu đó! Khai Tâm đã bắt đầu giết chóc rồi thì đương nhiên cậu ta cũng chẳng cần dè chừng bất cứ một điều gì nữa, phối hợp với thân thể không sợ chết của cương thi cảnh giới Huyền Diệu, cậu ta đoạt lấy mạng người một cách dồn dập, như bước vào chốn không người!

Mười mấy đệ tử của Ngũ Độc Môn không thể cầm cự quá nửa phút, tất cả đều mất mạng trong tay hai người.

Cuối cùng, ngoài cổ mộ chỉ còn ba người đứng yên lành ở đó…

"Hừ, người xấu."

Sau khi nhìn thấy thủ đoạn giết người dứt khoát của hai người, rốt cuộc Mạc Mạc cũng hoàn toàn tin tưởng lời lên án của người đàn ông mũi ưng: Tên xấu xa đó nói không sai, hai người này cũng không phải người tốt!

Lúc cuộc chiến kết thúc, Tiểu Bắc bước qua những thi thể nằm ngổn ngang trên mặt đất để tới trước mặt Khai Tâm, dáng vẻ như rất phiền não: "Lão đại, tiếp tục thế này không được đâu nha. Đầu tiên là Thiên Long Hội, phái Trường Lạc, Lạc Vũ Môn, bây giờ lại đắc tội một cái Ngũ Độc Môn nữa, cộng thêm những bang phái mà lão đại từng xử lý trước kia, sao ta cứ cảm thấy chúng ta đi tới đâu là cũng đắc tội với một bang phái nào đó, sau này có mà kẻ địch khắp thiên hạ à?"

"Nói mà không biết xấu hổ gì cả."

Khai Tâm bất đắc dĩ lườm Tiểu Bắc một cái: "Nếu không thì phải làm sao? Giao cậu cho Ngũ Độc Môn xử lý à?"

Tiểu Bắc cười hề hề, sờ gáy không nói nữa.

"Lần này thì không sao, Ngũ Độc Môn, hừ! Với hướng phát triển đó của bọn chúng thì cũng chẳng giống loại tốt đẹp gì, đắc tội thì đắc tội thôi. Nhưng sau này cậu phải khiêm tốn hơn một chút, đừng hành động theo cảm tính, không đáng để gây ra những phiền toái không cần thiết vì chút lợi ích nhỏ nhặt đâu…"

"Ừm." Tiểu Bắc gật đầu.

Cuối cùng thì cuộc đối thoại của hai người cũng khiến Mạc Mạc như được an ủi phần nào, cảm thấy mình không cứu phải loại người có bản tính hung tàn.

"Đúng rồi, vừa rồi vị nữ hiệp này đã cứu ta, nếu không có nàng ấy thì có lẽ ta đã thành phân bón cho đám trùng độc đó rồi."

Cuối cùng Tiểu Bắc cũng nhớ tới bên cạnh còn có ân nhân cứu mạng, cậu ta vội vàng kéo Khai Tâm tới gặp mặt.

Mạc Mạc không phải đại mỹ nữ nghiêng nước nghiêng thành, nhưng khuôn mặt xinh xắn và khá dễ thương, đặc biệt là đôi mắt của cô rất linh động, để lại ấn tượng sâu sắc cho người khác.

"Đúng rồi, quên chưa hỏi tên của ân nhân cứu mạng."

Tiểu Bắc cứ nhìn Mạc Mạc mãi, cậu ta cười hết sức niềm nở, đáng tiếc cô hoàn toàn không có phản ứng gì cả, ai bảo sau lưng tên nhóc này còn có hai con cương thi bù nhìn rất phá phong cảnh kia chứ?

"Mạc Mạc, Mạc trong lạnh nhạt*."

* Lạnh nhạt (Hay lãnh mạc): 冷漠.

Mạc Mạc nói chuyện rất lạnh lùng, khác hẳn với thái độ nhiệt tình lúc cô cứu người.

"Xin chào, ta là Khai Tâm, là bạn của Tiểu Bắc, cảm ơn vì chuyện ngày hôm nay!"

Khai Tâm đã khôi phục lại tâm trạng bình tĩnh, hắn cười chắp tay, cử chỉ khá đúng mực.

"Ta là Tiểu Bắc." Tiểu Bắc nhanh chóng bổ sung thêm một câu.

Mạc Mạc khẽ gật đầu rồi hơi dừng lại, đôi mắt rơi vào người Khai Tâm, cô chớp mắt: "Cảm ơn thì không cần, ngươi là Khai Tâm, là người trên bảng danh gia đó sao?"

"Có lẽ vậy." Khai Tâm cười, trả lời nhát gừng.

"Ta cũng nằm trên bảng danh gia nữa đó, ta là Tiểu Bắc."

Tiểu Bắc vội vàng nhắc nhở Mạc Mạc, dáng vẻ như rơi vào bể tình, khiến Khai Tâm chỉ muốn đạp cậu ta xuống đất ngay cho khỏi mất mặt mình.

"Thảo nào người của Ngũ Độc Môn lại sợ ngươi như thế… Quả nhiên là ngươi… Được rồi, không quấy rầy các ngươi nữa, cáo từ! Đừng quên Đề Ảnh của các ngươi đấy…"

Mạc Mạc sảng khoái cầm kiếm lên ngựa, thúc ngựa rời khỏi nơi dơ bẩn toàn thi thể và trùng độc này, cô thật sự không chịu nổi mùi ở đây nữa.

"Sau này gặp lại!" Tiểu Bắc đi theo Khai Tâm, cậu ta chắp tay tiễn biệt, lớn tiếng nói.

"Được rồi đấy, người ta đi xa khuất hết cả bóng luôn rồi, hoàn hồn lại nhanh lên." Thấy Tiểu Bắc cứ nhìn theo hướng người ta đi mãi, Khai Tâm ở đằng sau liếc mắt khinh thường.

Nào ngờ, sau khi ngoảnh lại, câu đầu tiên của Tiểu Bắc lại là: "Lão đại, ta nghĩ ta yêu mất rồi." Biểu cảm của cậu ta hết sức mê đắm.

Khai Tâm nghệt ra giây lát, sau đó đỡ trán thở dài: "Sau này đừng có nói mấy chuyện này với ta, đi xem bên kia…"

Ngón tay hắn chỉ vào Đề Ảnh, cuối cùng thì con ngựa siêu đẳng trong truyền thuyết cũng đưa được hồn phách đã bị Mạc Mạc mang đi của Tiểu Bắc trở lại.

Hai mắt Tiểu Bắc sáng lên, cậu ta trở lại bình thường, vội vàng chạy lại gần Đề Ảnh, phấn khích reo lên: "Lão đại, một trăm năm mươi vạn lượng bạc, ta lấy con ngựa này…"

Dứt lời, cậu ta chuẩn bị lấy Mã Bài ra để cho Đề Ảnh đã bị thương nặng vào.

"Chờ chút đã."

Khai Tâm vừa nhìn mà toát hết mồ hôi lạnh! Hắn la lớn một tiếng, may mà kịp thời dừng hành động của Tiểu Bắc lại.

"Hai trăm vạn lượng!" Tiểu Bắc nghiến răng, hùng hồn tăng thêm năm mươi vạn lượng nữa.

Trong hành trình Động Hồ Ly, ba người kiếm được rất nhiều tiền, chỉ bán bí tịch võ học thượng thừa thôi cũng đã được hơn bốn trăm vạn rồi, ngoài ra còn có tài sản của đám người chơi, cùng chiến lợi phẩm trên người Tử Lang Nữ… Chắc chắn là "không thiếu tiền".

Thế nhưng, Khai Tâm không hề để ý đến cậu ta.



Có mấy cách để bắt ngựa, phổ biến nhất là giết chết, sau đó dùng Mã Bài rơi ra từ trên người nó, nhưng một số người quá đen đủi thì cũng có thể không rơi ra được.

Một cách nữa là chủ động cho con ngựa đang bị thương nặng vào Mã Bài để nuôi lành vết thương, lấy được ngựa bằng cách thuần phục. Cách này khá tốn thời gian và phiền phức, cũng có một tỉ lệ thất bại, nghĩa là sau khi vết thương khỏi hẳn, con ngựa sẽ lại chạy đi mất.

Vì thế, Ngũ Độc Môn mới định giết chết ngựa và lấy Mã Bài…

Bây giờ đến lượt Tiểu Bắc, nhưng là một kẻ cuồng Đề Ảnh, có vẻ Tiểu Bắc sẽ không ra tay được đâu, muốn dùng cách thứ hai là thuần phục Đề Ảnh.

Không thể phủ nhận rằng cách này cũng không tồi, nhưng lúc này, Khai Tâm không mong cơ hội hiếm gặp này sẽ bị tuột mất như thế…

Sau khi gọi Tiểu Bắc lại, Khai Tâm bước tới gần con Đề Ảnh đang thoi thóp cuộn lại một chỗ. Hắn ngồi xổm xuống, lấy một chiếc Liễu Diệp Phi Đao trong túi Càn Khôn ra, tay còn lại thì lật Đề Ảnh lên, để lộ ra khối vuông dưới bụng, rạch vào vị trí có lông tơ màu trắng.

"Lão đại!" Tiểu Bắc nhìn mà mặt mũi tái mét.