Luận Kiếm Toàn Cầu

Chương 220: Đen đủi! Người trong mơ bừng tỉnh!




Editor: Nguyetmai

"Hừ! Không hổ là đệ nhất cao thủ dưới cảnh giới Huyền Diệu, người đứng đầu trong bảng danh gia, quả nhiên danh bất hư truyền, lần này Lư Minh Nguyệt ta nhận thua, Niên Thú thuộc về các ngươi…"

Việc những diễn viên quần chúng đó rời đi giúp người đàn ông bí ẩn lấy lại tinh thần sau khi biết Khai Tâm cũng được truyền thừa võ công tuyệt thế. Lấy tay che ngực, đôi mắt hắn ta liếc nhìn Niên Thú mà không lưu luyến chút nào, cuối cùng dừng lại trên mặt Khai Tâm, Tiểu Bắc và Lôi Chiến, giọng nói lanh lảnh càng tăng thêm sự quyến rũ của phụ nữ: "Có điều, chúng ta sẽ còn gặp lại, lần sau, hừ!"

Dứt lời, hắn ta bay vút đi, chỉ chớp mắt đã rời khỏi đó mấy chục mét, biến mất khỏi tầm mắt của ba người.

"Có ma mới gặp lại ngươi!"

Đến khi người đàn ông bí ẩn Lư Minh Nguyệt biến mất khỏi rừng đào, Tiểu Bắc nghĩ lại câu nói cuối cùng của đối phương, đôi mắt cậu ta trợn trắng lên: "Đồ biến thái chết tiệt, lại còn kế thừa cả tính cách của Đông Phương Bất Bại nữa chứ, không thể chịu nổi!"

"Chắc không phải ý muốn của hắn ta đâu."

"Hứ?"

Nghe thấy câu nói này của Khai Tâm, Tiểu Bắc và Lôi Chiến cùng tỏ vẻ kinh ngạc.

Nhận thấy sự khó hiểu trong mắt hai người, Khai Tâm cười giải thích: "Tu luyện võ công tuyệt thế sẽ có những hạn chế, ví dụ như võ công tuyệt thế của ta chỉ có chiêu thức, nội lực tiêu hao lại rất lớn, hơn nữa còn không có lực sát thương. Ngoài ra, chỉ có thể thi triển ở gần… Võ công tuyệt thế càng mạnh thì hạn chế sẽ càng khó chịu, ta đoán, để tu luyện Quỳ Hoa Bảo Điển, dù hắn ta không phải tự cung thì cũng phải đi bắt chước tính cách ẻo lả của Đông Phương Bất Bại."

"Nếu không thì sẽ không phát huy ra được uy lực của Quỳ Hoa Bảo Điển, hơn nữa Quỳ Hoa Bảo Điển cũng sẽ mất đi đặc trưng của Đông Phương Bất Bại, chẳng khác gì những võ công bình thường."

Thực ra, chuyện này là do chính truyền nhân của Đông Phương Bất Bại tự công bố ra ở thời kỳ sau, bởi vì hắn ta thực sự không thể chịu nổi áp lực và những chất vấn của người ngoài, có vẻ như cũng là vì bạn gái trong hiện thực thì phải.

"…"

Tiểu Bắc và Lôi Chiến có vẻ hiểu ra, lẳng lặng gật đầu: Thì ra là thế!

"Đúng rồi, Niên Thú."

Tiểu Bắc giật mình, cậu ta nghiêng người đi, xuất hiện ở gần thi thể của con Niên Thú đáng thương không có ai hỏi thăm tới đó.

Dù gì cũng là con thú may mắn chứa bảo vật mà vô số người chơi săn lùng, chết lâu như thế rồi mà không có ai nhớ tới bảo vật trong người nó, đúng là không thể chấp nhận được.

Sau lời nhắc nhở của Tiểu Bắc, Khai Tâm cũng mới nhớ ra rằng Niên Thú có một tỷ lệ nhất định là sẽ rơi ra đồ tốt, đầu gối hắn hơi chùng xuống, nhảy tới cạnh Tiểu Bắc.

Đúng lúc ấy, Tiểu Bắc lục soát hồi lâu trên người Niên Thú, chỉ tìm ra được mười mấy kim nguyên vàng óng, cậu ta nghệt ra: "Đen đến thế luôn?"

Cậu ta từng nghe nói rồi, có khi Niên Thú chỉ rơi ra kim nguyên, không có bảo vật, nhưng không ngờ chuyện này lại xảy ra trên người mình. khuôn mặt cậu ta run rẩy một chút, dáng vẻ như đang bị đả kích rất nặng.

Lôi Chiến thở dài một hơi, lắc đầu: "Này nhóc… Xong việc nhớ đi xem phúc duyên ngày hôm nay của cậu đi nhé, luyện công mà còn gặp phải truyền nhân võ công tuyệt thế đòi giết người diệt khẩu, phát hiện ra Niên Thú thì chỉ lấy được kim nguyên, hầy… Đen đến mức này thì ta cũng hiếm gặp, tốt nhất hôm nay cậu đừng có mở cái gì…"

Bị Lôi Chiến càm ràm một trận, Tiểu Bắc khóc không ra nước mắt, chỉ thiếu việc tìm một góc nào đó để mà rúc vào thôi.

"Phúc duyên."

Đôi mắt của Khai Tâm sáng lên, như thể nhớ tới cái gì đó.

Dưới ánh mắt kinh ngạc của Lôi Chiến và Tiểu Bắc, hắn viết thư, buộc vào chân bồ câu rồi thả đi vội vàng.

"Sao vậy?"

Lôi Chiến tò mò hỏi, đây là lần đầu tiên hắn ta nhìn thấy Khai Tâm tỏ ra phấn khích như thế.

Khai Tâm cười thầm, nói với vẻ mặt bí ẩn khó đoán: "Lát nữa hai người sẽ biết."

Thực ra, bởi vì chỉ ấn tượng với những kinh nghiệm trong gian đoạn sau của kiếp trước nên một số tin tức và tài nguyên không quá quan trọng của giai đoạn đầu đã bị Khai Tâm ném lên chín tầng mây từ lâu rồi, nhất là một số tài nguyên khó lấy và cần lãng phí nhiều thời gian.

Niên Thú chính là một trong số đó.

Hầu như mỗi một quý trong năm, "Giang hồ" đều sẽ tung ra những con thú may mắn như thế này ở các khu vực khác nhau, kích thích sự nhiệt tình của người chơi, đồng thời để người chơi nhận ra lợi ích của phúc duyên.

Thực ra, nếu hôm nay Niên Thú không xuất hiện, nếu không có vận đen của Tiểu Bắc cùng với lời phàn nàn của Lôi Chiến thì chưa chắc Khai Tâm đã nhớ tới phúc duyên…

Bởi vì, trong giai đoạn sau của kiếp trước, rất nhiều người tổng kết ra được lợi ích của phúc duyên.

Ngoại trừ việc tăng tỉ lệ mở ra được đồ tốt trong những ngày thu hoạch nhiều, thì phúc duyên còn có thể mở ra nhiệm vụ ẩn, có cơ hội gặp Boss kín.

Đương nhiên, có lợi ích thì cũng có tác hại.

Nhiệm vụ ẩn cũng có nghĩa là độ khó tăng lên, Boss kín cũng đồng nghĩa với việc không an toàn.

Nhưng phúc duyên có một lợi ích khác mà chắc chắn không nguy hiểm chút nào!

Thú may mắn!

Trong "Giang hồ", ngoại trừ Niên Thú thì thực ra, còn một số loại thú may mắn khác không gây nguy hiểm gì với người chơi, hơn nữa tài nguyên còn rất phong phú.

Mặc dù hững con thú may mắn này xuất hiện ngẫu nhiên, nhưng thường thì bọn chúng sẽ trốn tránh những người có phúc duyên kém, tới gần những người có phúc duyên cao…

Những con thú may mắn này không bị hạn chế bởi khu vực, bọn chúng có thể đi lại tự do, cũng có thể ở lại một nơi mà xung quanh không có bất cứ một người chơi nào, nhưng hầu hết thú may mắn đều sẽ bị ảnh hưởng bởi mức độ phúc duyên, xuất hiện ở khu vực xung quanh người chơi có phúc duyên cao.

Chuyện này dẫn đến việc một số người chơi ở giai đoạn sau cứ vào game là đi xem phúc duyên, hơn nữa còn cố gắng tìm người có phúc duyên cao làm đồng đội!

Kiểu gì cũng sẽ có một hai lần được ông trời để mắt tới, gặp được thú may mắn!

Xoạt!

Đúng lúc ấy, chú bồ câu trắng muốt bay vào lòng bàn tay Khai Tâm. Sau khi cụp đôi cánh lại, nó ngoan ngoãn để Khai Tâm lấy tờ giấy trong ống trúc trên chân ra, trên tờ giấy đó có mấy dòng số liệu.

Khai Tâm: Phúc duyên 67.

Lôi Chiến: Phúc duyên 41.

Tiểu Bắc: Phúc duyên 19.

Nhìn thấy con số cuối cùng, Tiểu Bắc đang xúm lại xem cũng ngạc nhiên ngây người ra. Cậu ta ngồi sụp xuống, như thể bị một ngọn núi đè bẹp, ngay cả sức lực để biện bạch và kêu khổ cũng không có.

Thảo nào lại đen như thế, trị số của phúc duyên thấp vậy cơ mà…

Nhưng mà cũng đâu thể trách cậu ta được, ai bảo cậu ta suốt ngày ở cùng với người chết, rảnh rỗi không có gì làm thì lại lấy thuốc nước ngâm cho cương thi, phúc duyên có tốt cũng bị cậu ta dọa chạy đi mất.

Có điều, Khai Tâm cũng không ngờ rằng mình lại là người có phúc duyên cao nhất. Sau một hồi trầm ngâm nhíu mày, đôi mắt lại liếc nhìn dòng thông tin cuối cùng trên tờ giấy.

Cổ mộ gần nhất cách nơi này không quá xa, chỉ khoảng một tiếng mà thôi, gần đó có một nơi luyện cấp cho cảnh giới Huyền Diệu, có cả nơi để luyện võ học thượng thừa và võ học thông thường, họ không nhất định phải tiếp tục ở lại trong rừng đào.

Được! Tới đó vậy!

Sau khi quyết định, Khai Tâm nhìn về phía Lôi Chiến và Tiểu Bắc, hỏi: "Hai người nghe nói đến Đề Ảnh bao giờ chưa?"

"Đương nhiên rồi, đó là vật cưỡi cao cấp, ngày đi ngàn dặm, đêm đi tám trăm dặm, tốc độ có thể sánh với khinh công thượng thừa cảnh giới Tông Sư. Người chơi khó mà bắt giữ được nó, nhưng nhu cầu trên thị trường thì cao lắm đấy. Có rất nhiều thủ lĩnh của các bang phái thông báo thu mua với giá tám mươi, thậm chí là một trăm vạn lượng bạc, giá cả còn đang tăng mạnh. Hê, hôm qua đệ còn về thành đăng ký mua Mã Bài của Đề Ảnh đấy…" Đôi mắt của Tiểu Bắc sáng lên, cậu ta trả lời.