Luận Kiếm Toàn Cầu

Chương 211: Mưa gió trên sa mạc




Editor: Nguyetmai

Trên sa mạc cách đó hàng vạn dặm, khí nóng bốc lên lượn lờ, cả thế giới như biến thành một cái lò lửa không có biên giới, ngoại trừ cát thì vạn vật đều đang thiêu đốt. Mặt trời bỏng rát thậm chí hun nóng cát sỏi dưới chân thành tro bụi, đứng lâu ở một chỗ thì chẳng mấy chốc sẽ bị nướng chín.

Không thể không nói, đây là một nơi khiến tất cả mọi người phải chán ghét…

Thế nhưng, trên vùng đất chết chóc khiến vô số người chơi phải chùn bước, một nơi thậm chí có thể làm người ta chết khát này, lại có hai dấu chân nhỏ nhắn đang kiên định bước đi, lặn lội suốt mấy nghìn dặm, mãi cho đến khi vào sâu trong sa mạc.

Cô gái này mặc một bộ quần áo trắng, dưới ánh mặt trời chói chang, trong cát vàng cuồn cuộn đầy trời, nàng ta bước từng bước một, đôi mắt sáng ngời hiện lên sự kiên định và tia sáng cao ngạo. Trang sức bằng kim loại điêu khắc rủ xuống tấm khăn che mặt màu bạc, che đi cát vàng và hơi nóng phả vào mặt, đồng thời cũng che đi diện mạo xinh đẹp của cô gái đó.

Nếu có người ở đây, chắc chắn sẽ giật mình nhận ra…

Cô gái lặn lội hàng vạn dặm để vào sa mạc này rõ ràng chính là đường chủ của Nhất Phẩm Đường – người mới bước lên vị trí số một của Phượng bảng cách đó không lâu, được hầu hết những người chơi công nhận là người có tốc độ luyện công nhanh nhất, trang bị tốt nhất, thực lực mạnh nhất, thủ lĩnh công hội lớn nhất – Mộng Vân.

Lau đi những giọt mồ hôi trong suốt trên trán, nàng ta vẫn không thể xua đi cái nóng cũng như tâm trạng bực bội tiêu cực mà nó mang tới!

Bốn ngày rồi!

Nàng ta đã vào sa mạc suốt bốn ngày rồi.

Từ ban ngày cho đến ban đêm, từ nhiệt độ lên đến sáu mươi độ làm người ta hoa mắt chóng mặt, đến ban đêm xuống âm độ, Mộng Vân đã đi suốt bốn ngày bốn đêm ở cái nơi được vô số người gọi là sa mạc tử vong này, dùng hết sạch số Mã Bài mà nàng ta thu thập được…

Mười mấy con ngựa, cứ cách mấy trăm dặm lại chết một con, cuối cùng trở thành bữa tiệc cho những con kền kền trên sa mạc, cũng khiến trái tim của Mộng Vân ngày càng trầm xuống.

Nếu không vì trên bản đồ có một chấm đỏ rõ ràng chỉ đường cho nàng ta, e là nàng ta đã sụp đổ từ lâu rồi.

Cả ngày chỉ biết làm bạn với nóng bức và giá rét, chỉ mấy tiếng là có thể khiến người ta suy sụp rồi, offline cũng không thể giải quyết được trạng thái nhân vật trong trò chơi. Hàng trăm túi nước trong túi Càn Khôn đã cạn kiệt, vật dự trữ càng lúc càng ít, cùng với trạng thái tinh thần ngày càng kém, tất cả đều đang thôi thúc nàng ta.

Điều đáng buồn hơn là, trong cái nơi xa xôi vạn dặm không một bóng người này, bồ câu không thể bay vào được.

Nàng ta chỉ có thể tìm hiểu về sự vận hành của Nhất Phẩm Đường và tình hình phát triển của những bang phái dưới trướng bằng cách offline…

Trước đó không lâu, nàng ta mới nhận được một tin dữ: Hơn sáu mươi tinh anh của Lạc Vũ Môn bị tiêu diệt hơn một nửa, trong đó bao gồm cả môn chủ Tư Đồ Lạc Vũ mà nàng ta rất coi trọng, thành viên nòng cốt quan trọng của Nhất Phẩm Đường.

Chưa hết, Tư Đồ Lạc Vũ còn làm phái Trường Lạc bị liên lụy theo, thực lực giảm mạnh, chẳng những không hoàn thành được nhiệm vụ ngăn chặn Hiệp Nghĩa Môn, mà thậm chí còn làm Khai Tâm và Hồng Trần bắt tay với nhau.

Lần đầu tiên, Mộng Vân nhắc đi nhắc lại một cái tên.

"Sinh viên đại học Nam Hoa?"

"Khá đấy."

"…"

Sau một hồi trầm ngâm, Mộng Vân hạ lệnh: "Với cảnh giới Tạo Hóa mà giết chết được mười mấy cao thủ thượng thừa, thực lực không thể khinh thường… Thông báo để người phụ trách tạm thời dừng kế hoạch nhằm vào Khai Tâm lại, cử người điều tra và tiếp xúc, xem có thể kéo hắn vào Nhất Phẩm Đường hay không."



Ngay lúc Mộng Vân nhận được tin kể lại toàn bộ mọi chuyện xảy ra ở Động Hồ Ly, chuyện trong Động Hồ Ly cũng đã được "Giang hồ bí văn lục" tự động công bố ra.

Việc này phải nhờ vào Thiên Cơ Nghiễn mà Giang Hồ Bách Hiểu Sinh lấy được. Chỉ cần những nhân vật trong các bảng xếp hạng ăn khớp với điều kiện mà Giang Hồ Bách Hiểu Sinh cài đặt sẵn, nó sẽ được ghi chép lại tự động và đăng lên bảng xếp hạng, sắp xếp thứ tự theo danh vọng, thực lực, tài phú.

Khai Tâm chẳng những bước lên vị trí số một của bảng danh gia, mà số của cải trên người cũng vượt qua trăm vạn, một lần nữa bước vào bảng tài phú, trở thành nhân vật ghi danh trên cả hai bảng.

Thế nhưng vào giờ khắc này, nhìn thấy hàng loạt những chiến tích của Khai Tâm trên bảng danh gia, cho dù có ngu xuẩn và tham lam đến đâu, người ta cũng không tự đào mồ chôn mình và đồng đội chỉ vì hơn một trăm vạn lượng bạc như thế.

Lạc Vũ Môn, phái Trường Lạc đều là những bang phái cực kỳ có tiếng tăm trong "Giang hồ" hiện tại.

Những người xông vào Động Hồ Ly hầu hết là những cao thủ tinh nhuệ, hoặc là những hiệp khách độc hành có thực lực không tầm thường.

Không ai tự đại đến mức cho rằng thực lực của mình còn hơn cả hai bang phái lớn đó!



Sau khi tiêu diệt một số con bạch hồ ở sâu trong mật thất của Tử Lang Nữ, Khai Tâm không vào tầng thứ ba nữa, mà được tự động truyền tống ra khỏi Động Hồ Ly vào lúc trời sáng, xuất hiện ở bên cạnh một NPC tên là Hồ Mẫu trong khu vực an toàn của thôn Tiên Hồ.

Mặc dù trong tay Khai Tâm có chìa khóa để mở tầng thứ ba của Động Hồ Ly, nhưng hắn chưa chuẩn bị sẵn sàng để đối chiến với vợ chồng Yêu Hoa…

Họ là một trong những NPC mạnh nhất đã vượt qua cảnh giới Giải Thoát, là những cao thủ làm mưa làm gió, dễ dàng tàn sát sinh linh suốt hàng nghìn dặm mà không bị tổn hại chút nào!

Lúc rời khỏi Động Hồ Ly, Khai Tâm lập tức cảm nhận được những ánh mắt phức tạp đổ tới từ bốn phương tám hướng, có hâm mộ, có ghen tỵ và căm hận, cũng có tò mò và khâm phục…

Trong đó có khá nhiều người là thành viên của hai bang phái lớn, còn có cả thành viên của Thiên Long Hội đã bị tiêu diệt ngay ngoài Động Hồ Ly.

Khai Tâm hơi nhíu mày.

Hồng Trần bước lên một bước, hắn ta nhìn lướt qua những tên đó một lượt bằng ánh mắt lạnh lùng và ngạo nghễ, nói mà không hề hạ thấp giọng: "Đừng lo! Dù những người này muốn ra tay với chúng ta thì cũng phải tự xem lại bản lĩnh của mình…"

Hắn ta thoáng dừng lại, nhìn về nơi ồn ào ở bên trái rồi nở nụ cười: "Người của bọn ta đến rồi!"

Vừa dứt lời, một nhóm người mặc đồ thêu chữ "Nghĩa" ở trước ngực giống hệt nhau, khí thế hừng hực mở ra một con đường, hào hùng bước tới trước mặt họ.

"Hồng Trần!"

Một người đàn ông với khuôn mặt vuông chữ điền có thân hình vạm vỡ, khí chất oai hùng đẩy mọi người ra để bước tới trước mặt Hồng Trần, vẻ mặt vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ. Hắn ta vỗ mạnh một cái: "Tên nhóc được lắm, ta biết đệ sẽ không chết dễ dàng thế mà."

"Đại ca!" Bờ vai của Hồng Trần trúng nguyên một đập, nhưng hắn ta lại tỏ ra rất vui mừng: "Sao huynh lại đích thân dẫn người tới?"

"Nói thừa!" Người đàn ông mặt vuông chữ điền đầy khí khái ấy lập tức tỏ ra phẫn nộ: "Đám khốn kiếp đó dám động cả vào đệ, ta mà không tới thì chẳng phải bọn chúng sẽ cho rằng Hiệp Nghĩa Môn chúng ta dễ bắt nạt lắm sao?"

Những người đứng sau đều tỏ ra căm phẫn và tán đồng.

"Đại ca, đệ giới thiệu với huynh, vị này là Khai Tâm – người xếp thứ ba trên bảng danh gia. Vị này là Dược Thạch, vị này là Lôi Chiến, Tiểu Bắc… Lần này tiểu đệ sống sót được đều là nhờ họ ra tay cả…"

"Ta biết."

Người đàn ông mặt vuông chữ điền cười ha ha:

"Chuyện lớn thế này, sao ta lại không biết được? Tư Đồ Lạc Vũ và Cô Độc Trường Lạc đều chết trong tay Khai Tâm huynh đệ, làm ta hả được cơn giận! Nào! Huynh đệ! Xin tự giới thiệu, ta là Lâm Tiêu!"

"…"

Nghe thấy cái tên này, Khai Tâm kinh ngạc nhìn vào khuôn mặt tươi cười còn chưa xuất hiện nét tang thương của người đàn ông hào hùng đó. Hắn nở một nụ cười chân thành từ tận đáy lòng: "Phó môn chủ của Hiệp Nghĩa Môn, ngưỡng mộ đã lâu!"

Hắn thầm nói trong lòng: "Nghĩa Khí Hầu, ngưỡng mộ đã lâu!"