Luận Kiếm Toàn Cầu

Chương 206: Sát giới




Editor: Nguyetmai

Vốn dĩ cánh tay phải của Thi Vương Ngàn Năm đã chứa khả năng sát thương, cùng hiệu quả trúng độc nhất định rồi.

Dưới sự hỗ trợ của Phong Linh Toàn, khả năng sát thương được lan ra diện rộng. Vì không kịp đề phòng, các cao thủ của Phái Trường Lạc và Lạc Vũ Môn lập tức gặp nạn.

Bịch bịch bịch!

Chỉ trong nháy mắt, bọn chúng đã trúng mấy nắm đấm của Khai Tâm.

Sắc mặt của người đàn ông dẫn đầu biến đổi dữ dội, bởi vì mỗi một đòn đánh của Khai Tâm đều rất thật, tốc độ quá nhanh! Ngay lượt công kích đầu tiên mà đã làm thế công của hắn ta tan biến gần hết, đã thế đòn sau còn mạnh hơn đòn trước, tần suất quá nhanh, khiến hắn ta không thể ra tay được, rơi vào tình cảnh bị hành hạ.

Hộ thể thượng thừa cũng không thể bảo vệ hắn ta được quá lâu, thậm chí còn bị phá vỡ ở cú đấm thứ tư, dưới tốc độ đánh của Vô Ảnh Tật Phong Cước. Quãng thời gian này chỉ như một cái chớp mắt mà thôi.

Thế nhưng, tâm lý vững khiến hắn ta không bị rối loạn.

Không có gì phải bàn cãi về thực lực của Khai Tâm cả, ngay cả thủ lĩnh của hai bang phái đều không đánh lại được, nói gì đến hắn ta?

"Đừng lo cho ta! Giết hắn!"

Mất đi sự bảo vệ của hộ thể, người đàn ông đó bị đấm cho một trận đau đớn, thần trí mơ màng, nhưng hắn ta vẫn không quên tức giận gào lên một tiếng, nhắc nhở các huynh đệ xung quanh bao vây Khai Tâm.

Thế nhưng, những tiếng kêu đau đớn ở xung quanh khiến hắn ta phải hoảng hốt.

Khó khăn lắm mới mở mắt ra được để quan sát thì lại thấy mấy đồng bạn với thực lực không kém mình đã ngã xuống đất. Tất cả đều loạng choạng lùi về sau, dáng vẻ như không thể kiểm soát được sự thăng bằng của cơ thể, giống hệt với trạng thái hiện tại của hắn ta.

"Phong Linh Toàn!"

Trong đầu của người đàn ông dẫn đầu hiện lên tên của một bí tịch bổ trợ thượng thừa, hắn ta bất giác hoảng sợ.

Còn chưa kịp lên tiếng nhắc nhở thì một lực hút mãnh liệt bỗng ngăn cản thế ngã bay đi của hắn ta, ngay sau đó, cơn đau kịch liệt từ yết hầu kéo lên tận óc.

"Chuyện gì thế này?"

Đôi mắt hắn ta tối sầm lại, hoàn toàn mất đi khả năng suy xét.

Sau khi dùng Cầm Long Thủ giết chết tên dẫn đầu đã không còn hộ thể thượng thừa, Khai Tâm không hề tỏ ra phấn khích. Tiêu hao nhiều nội lực như thế mới giết được một người, lại còn phải dùng đến cả Cầm Long Thủ, thực lực của đám cao thủ này đúng là không tầm thường, khả năng chịu đòn thật đáng nể! Tuy nghĩ như thế, nhưng hắn vẫn tiếp tục đâm sâu vào đám đông, đuổi theo mấy tên khác đang lảo đảo lùi về sau.

Lúc Khai Tâm thành công giết được người đầu tiên, những cao thủ khác của Phái Trường Lạc và Lạc Vũ Môn cũng xông tới giúp đỡ. Bọn họ lao về phía Khai Tâm từ hai bên trái phải, khí thế tăng vọt, như thể quyết tâm bao vây và giết chết hắn.

Trong lúc đó, người đàn ông trung niên Cơ Phong mặc áo nhung vẫn luôn chú ý vào mọi hành động của Khai Tâm.

Nhắc tới cũng may mắn thật, trong số những người này, thực lực của Cơ Phong không mạnh lắm, nhưng cũng không kém cỏi lắm…

Thế nhưng, ngay khi Khai Tâm xuất hiện, Cơ Phong như thể biết được mục đích của hắn. Không để ý tới những ánh mắt khinh thường ở đằng sau, hắn ta dứt khoát lui lại, vì thế mới không trở thành nhóm bị công kích đầu tiên giống như những người khác.

Hắn ta lẳng lặng lấy thước ra, vẻ mặt mang theo sự lạnh lùng, đứng lẩm bẩm giữa đám đông: "Tới rồi thì hãy ở lại đi."

Cơ Phong thấy tình hình không ổn, hơn nữa mấy tên đường chủ, đà chủ dẫn đầu còn chẳng lo nổi thân mình, vì thế hắn ta nhận luôn lấy cái trách nhiệm chỉ huy.

Hắn ta liếc nhìn một lượt, phát hiện ra trong lúc Khai Tâm tấn công, những nắm đấm của hắn cứ liên tục và mãnh liệt như thế, như thể giao long gặp biển, mạnh mẽ khó lòng chống đỡ. Chẳng những người ở đằng trước không có cơ hội để đánh trả, mà sau khi bị khói đen tạt tới, khuôn mặt của họ cũng lập tức bị khí đen bao phủ. Khí thế trên người cũng nhanh chóng giảm đi nhiều, điều này cực kỳ quái lạ.

Tuy rằng số người sau lưng Khai Tâm rất nhiều, nhưng rất ít người thi triển ra quyền cước để đối phó với Khai Tâm được…

Nhưng cũng phải nói rằng, trang bị và hộ thể của Khai Tâm quả thực rất vững chắc.

Những đòn tấn công rất khó làm lay động vầng sáng màu vàng đó, suốt một lượt rồi mà nó mới chỉ nhạt màu đi đôi chút, Khai Tâm hoàn toàn không hề đau đớn. Chỉ cần đuổi giết mà không cần lo nghĩ gì, xem ra vẫn có thể duy trì được một thời gian nữa.

Quan sát đến đây, Cơ Phong nhíu chặt lông mày lại, hắn ta vội vàng gọi tên của mấy người huynh đệ phái Trường Lạc còn chưa lao vào vòng chiến, lẳng lặng chỉ sang lối vào của mật thất…

Ánh mắt của mấy người còn đang bất mãn lập tức sáng lên.

Vài tên lặng lẽ rời khỏi vòng chiến, lao về phía mật thất của Tử Lang Nữ như một mũi tên.

Đương nhiên, hình ảnh này cũng không thể thoát khỏi tầm mắt của Khai Tâm.

Thế nhưng, hắn đã vào sâu trong đám đông rồi, rất khó để quay trở lại. Hơn nữa, nếu như thế thì có thể hắn sẽ mất đi ưu thế, rơi vào vòng vây của đám cao thủ đông nghìn nghịt này.

"Dược Thạch, cầm cự một lát!"

Khai Tâm thoáng nghiến răng, vội vàng uống một viên Ngọc Lộ Hoàn để bổ sung nội lực bị hao tổn. Đồng thời, Kim Chung Tráo đã hơi nhạt màu lại bộc phát ra màu vàng óng chói mắt.

Rầm!

Cả người hắn bỗng vọt về phía trước, cánh tay phải của Thi Vương Ngàn Năm xẹt về phía mấy tên địch đã bị độc ăn sâu vào ngươi, thực lực bị hao tổn lớn.

"Á!"

Mấy tên cùng hộc máu bay về phía đám đông, những tiếng kêu rên thảm thiết vang lên liên tiếp, hẳn là không sống nổi nữa.

Nhân lúc phía trước đang rối loạn cả lên, Cầm Long Thủ lại được thi triển ra một lần nữa.

Một người bên trái vừa vọt tới gần Khai Tâm thì bỗng thấy tay trái của Khai Tâm xoáy vào trước mặt mình, lực hút mãnh liệt ập tới khiến hắn ta hoảng hốt. Thân thể bị mất kiểm soát, hắn ta trượt lên nửa mét, rơi thẳng vào tay Khai Tâm.

"Á!"

Tiếng thét vừa vang ra thì nguồn lực bỗng xoay một cái, đôi mắt của hắn ta như bị xoay một trăm tám mươi độ. Cái tên xui xẻo này bị Khai Tâm vặn ra đằng sau, đón lấy đòn công kích mãnh liệt đang đổ dồn vào Kim Chung Tráo của đám địch đằng sau.

Do quán tính, mấy tên phía sau không thể rút thế công về được…

Phụt!

Phụt!

Máu bắn ra tung tóe, một tên đồng bạn chết dưới kiếm của chính bọn chúng.

Bọn chúng ngỡ ngàng, thế công đằng sau lập tức dừng lại.

Đôi mắt của Khai Tâm sáng rực lên, hắn bắt lấy cơ hội này, quăng thi thể trong tay ra ngoài không chút do dự…

Thấy thi thể của người đồng bạn vừa bị mình đánh chết bay tới, bọn chúng tỏ ra rất tức giận và áy náy, mấy tên đó né ra hai bên theo bản năng.

"Cẩn thận!"

"Hắn ở đằng sau!"

Sự tập trung đã bị phân tán bởi thi thể, lúc nghe thấy tiếng cảnh báo của đồng bạn, một bóng người màu vàng đã lướt ra đằng sau thi thể một cách kỳ dị.

Xoẹt!

Ngoài dự đoán của đám người, thứ xuất hiện trước mặt họ không phải là nắm đấm, mà là một mảng màu xanh đậm chói mắt, như một dải ngân hà từ trên trời rơi xuống, bao phủ trước tầm mắt họ, loá mắt mà lạnh lẽo…

Hoa Lang Ngâm!

Đúng là lực sát thương của Vô Ảnh Tật Phong Cước không quá cao, rất khó để giết chết cao thủ cùng cảnh giới trong một thời gian ngắn. Thế nhưng, đổi thành Bách Chiến Đao nằm trong tay, chắc chắn bọn chúng không thể hứng chịu Hoa Lang Ngâm cảnh giới Tông Sư dễ dàng như thế được.

Vì không kịp đề phòng, tất cả đều không trốn tránh được lưỡi đao màu xanh đậm đang chém tới.

Dưới ánh mắt tuyệt vọng, sợ hãi của ba người, lưỡi đao màu xanh đậm xẹt qua khuôn mặt của bọn chúng như điện xẹt, màu đỏ tươi chôn vùi thần trí của chúng.

Rầm rầm rầm!

Ba thi thể đổ gục xuống đất.

Ba tên đó vừa ngã xuống, càng nhiều người bị chọc giận hơn nữa! Những tiếng hô hào ập tới từ bốn phương tám hướng, tư thế như định chiến đấu luân phiên để làm Khai Tâm kiệt lực!

"Hoa Lang Trảm!"

Khai Tâm nổi giận gắt lên một tiếng, xoay người bay lên cao!

Xoẹt! Xoẹt!

Đám người đang nhào tới còn chưa tới gần để tấn công Kim Chung Tráo của Khai Tâm thì lưỡi đao màu xanh đậm đã lao tới trước mặt chúng, như Phong Hỏa Luân màu xanh đang bay lên không trung, mang theo sự bén nhọn như xé toang không khí, đâm thẳng vào đám người đó với vận tốc chóng mặt!

Trong không gian nhỏ hẹp chen lấn ấy, người của hai bang phái không kịp trốn tránh và rút lui, tiếng kêu thét nối nhau không ngừng, Phong Hỏa Luân như bước vào chốn không người, đi đến đâu là máu tươi văng đến đó!