Luận Kiếm Toàn Cầu

Chương 201: Bạo Vũ Lê Hoa Châm




Editor: Nguyetmai

"Nguy hiểm thật!" 

Sau khi nghe lời Khai Tâm chạy vào một hang động khác, Dược Thạch, Lôi Chiến và Tiểu Bắc không thấy có ai đuổi theo lối đi tới đây, tất cả đều thở phào một hơi, đồng thời cũng cảm thấy cực kỳ khó hiểu.

Sao tự nhiên đằng sau lại yên tĩnh như thế, trong sự yên tĩnh còn có chút lạ lùng nữa?

Lúc đầu, ba người còn tưởng rằng hai bang phái lớn đó sợ họ sẽ lợi dụng địa hình để phục kích mà thôi, nhưng theo thời gian trôi qua, cuối cùng họ vẫn cảm thấy có gì đó sai sai.

Phản ứng của Tiểu Bắc khá nhanh.

Nhớ tới thứ bằng kim loại mà Khai Tâm ném ra đằng sau lúc chạy vào lối đi, cùng với thái độ ung dung và thản nhiên của hắn, đôi mắt cậu ta sáng lên, vẻ mặt hiện lên sự ngạc nhiên và mừng rỡ: "Bạo Vũ Lê Hoa Châm!!"

"Cái gì?"

Dược Thạch, Lôi Chiến đều ngỡ ngàng, khó hiểu nhìn sang hai người.

Khai Tâm mỉm cười: "Bạo Vũ Lê Hoa Châm - ám khí siêu cấp của Đường Môn, có thể dễ dàng phá vỡ chân khí hộ thể của nhân sĩ võ lâm cảnh giới Sinh Tử trở xuống, phạm vi trong vòng bán kính năm mươi mét. Ở một nơi như thế này, Đại La Kim Tiên cũng không cứu được bọn chúng!" Vừa nói, hắn vừa bước ra từ sau vách tường, đi ngược trở về dưới ánh mắt kinh ngạc của ba người.

Mang theo khuôn mặt đong đầy ngạc nhiên và ngờ vực, cả ba cùng đi ra theo, sau đó lập tức ngỡ ngàng. Quả nhiên trong đó chỉ còn lại hơn hai mươi cỗ thi thể, vẫn còn giữ nguyên những tư thế của lúc còn sống, máu như chảy thành sông trên mặt đất.

Vách hang động ở bốn phía cắm chằng chịt những mũi kim màu đen mảnh như lông bò, bốn bức tường và trên trần đều tỏa ra một ánh sáng tối màu, thoạt nhìn dị thường đến mức người khác phải rùng mình.

Khuôn mặt của ba người đầy ắp khó tin và hoảng sợ: Một nhóm cao thủ tinh nhuệ đã tới tầng cao nhất của cảnh giới Tạo Hóa, trong đó còn có mấy cao thủ cảnh giới Huyền Diệu trên Long bảng, ấy vậy mà chỉ trong thoáng chốc, lại bị ám khí giết chết một cách lặng lẽ như thế…

"Ám khí của Đường Môn lợi hại đến mức đó sao?!"

Nhận thấy lối ra đã an toàn rồi, Dược Thạch Vạn Năng khôi phục dáng vẻ lông bông và ngang ngược của mình. Với một biểu cảm phô trương, hắn ta định chạm vào mũi kim trên vách tường, nhưng rồi lại chột dạ rụt tay lại: "Thứ này chắc không có độc đâu đấy chứ?"

"Huynh có thể thử xem."

Khai Tâm cười rồi ngồi xuống cạnh một cỗ thi thể. Hắn lật túi Càn Khôn lên, lấy ra một xấp kim phiếu, nụ cười trên mặt càng rõ ràng hơn…

Chủ nhân của thi thể này là Cô Độc Trường Lạc. Làm thủ lĩnh của một bang phái thành danh như thế, quả thực số kim phiếu trên người hắn ta không hề ít. Tuy chỉ lấy được năm mươi phần trăm số tiền sau khi chết, nhưng tính ra cũng đến bốn vạn lượng vàng, tương đương với bốn mươi vạn lượng bạc, hời to rồi.

"Chậc chậc, giàu nha."

Thấy Khai Tâm lấy kim phiếu và ngân phiếu ra khỏi từng thi thể một, Dược Thạch Vạn Năng thèm tới mức chảy cả nước miếng. Nhưng khi Khai Tâm bảo hắn ta cùng thu thập chiến lợi phẩm, hắn ta lại tỏ ra khinh thường, cây ngay không sợ chết đứng mà rằng: "Đừng tưởng ta là loại người thấy tiền là sáng mắt như thế, làm truyền nhân đời thứ nhất trong số tất cả những người chơi của Diệu Thủ Môn, ta chỉ móc túi người sống, không lấy đồ của người chết, chút kiêu hãnh ấy ta vẫn phải có chứ."

"…" Tiểu Bắc nhìn Dược Thạch Vạn Năng với vẻ mặt sùng bái.

Lôi Chiến thì nói rằng, giết chết được các cao thủ của hai bang phái này tất cả đều là nhờ Bạo Vũ Lê Hoa Châm, huynh ấy sẽ không chia chiến lợi phẩm của nhóm người này.

Khai Tâm cũng không cố ép.

Nói thật… Ngay từ đầu hắn đã chuẩn bị tinh thần để sử dụng Bạo Vũ Lê Hoa Châm rồi. Bởi vì nhìn thấy môn chủ của Lạc Vũ Môn và thủ lĩnh của phái Trường Lạc đều ở đây, hơn nữa còn dẫn theo một nhóm tinh anh với thực lực không tầm thường, tình cảnh này sẽ rất nguy hiểm cho bốn người họ, chỉ có thể dựa vào nguồn lực bên ngoài…

Mặt khác, cho dù Bạo Vũ Lê Hoa Châm rất hiếm và quý giá, nhưng số tiền kiếm được khi giết hai tên thủ lĩnh đã vượt qua một trăm vạn lượng. Cộng thêm tài sản của đám cao thủ nữa, hắn không chỉ thu hoạch được hơn hai trăm vạn lượng bạc, mà còn rơi ra mấy món trang bị không tồi. Nói tóm lại, cuộc mua bán này khá có lời.

Thế nhưng, điều làm Khai Tâm hài lòng nhất là giết được môn chủ Tư Đồ Lạc Vũ của Lạc Vũ Môn. Sau lần thất bại này, e là Lạc Vũ Môn sẽ yếu thế hơn Hiệp Nghĩa Môn trong cuộc chiến về sau.

Mục đích chính khi tới Động Hồ Ly lần này đã đạt được rồi!

"Lần này xử lý thủ lĩnh của phái Trường Lạc và Lạc Vũ Môn, sợ rằng sau này sẽ có phiền phức, Lôi đại ca…"

Nhận thấy sự áy náy trong mắt Khai Tâm, Lôi Chiến vung tay lên, vẻ mặt không hài lòng: "Nói nhảm ít thôi! Lần này tới đây để mạo hiểm với cậu, nếu không đánh vài trận thì ta còn không thỏa mãn được ấy chứ, những cái khác quan tâm làm quái gì. Cùng lắm thì sau này tránh né Lạc Vũ Môn với phái Trường Lạc ra là được."

"Lôi đại ca nói vậy là hơi nhụt chí rồi đấy nhé, khí thế oai phong vừa nãy đi đâu mất rồi?" Tiểu Bắc lên tiếng phản bác: "Đám oắt con của Lạc Vũ Môn mà cũng phải né à?"

Nghe vậy, Lôi Chiến xấu hổ sờ mũi, cười tỏ vẻ đồng ý.

Nhưng tất cả mọi người đều hiểu rõ rằng, với thực lực của một người chơi mà muốn chống lại một công hội thì chẳng khác nào mơ mộng hão huyền. Tiểu Bắc như đang đại diện cho sự bất khuất của những người trẻ tuổi, bấy giờ cậu ta trầm ngâm phân tích: "Lôi đại ca, thực ra thực lực của huynh rất tốt, cho dù là hộ thể, tốc độ hay khả năng sát thương của kiếm pháp thì đều ổn cả. Đối phó với một hai tên cao thủ cảnh giới Huyền Diệu trở xuống, chắc chắn huynh sẽ chiếm ưu thế hơn, tiếc là khinh công hơi kém đôi chút…"

"Đúng thế."

Dược Thạch tiếp lời rất đúng lúc, hắn ta nhìn chăm chú vào khuôn mặt của Lôi Chiến: "Không có khinh công thượng thừa là không được đâu, tốc độ chậm sẽ dễ trúng chiêu, khi gặp các công hội thì càng không thể thiếu được. Giống như ta này, không đánh lại được thì có thể chạy. Nhưng huynh thì khác, một khi bị để mắt tới, huynh dễ bị nuốt chửng lắm đấy."

Lôi Chiến gật đầu, vẻ mặt đong đầy tiếc nuốt: "Ta cũng muốn chứ, tiếc là không dễ gì tìm được khinh công thượng thừa, lúc ở tầng thứ nhất lại không ra Hồ Yêu Mị Ảnh."

"Không sao, tỉ lệ rơi của Hồ Yêu Mị Ảnh ở tầng hai còn cao hơn nữa, chưa biết chừng lát nữa sẽ ra một quyển đấy." Khai Tâm lên tiếng an ủi.

Nghe vậy, Lôi Chiến vội vàng lắc đầu: "Đừng! Bây giờ ta vẫn chưa cần tới, nếu rơi ra thì các cậu cứ lấy trước đi. Khai Tâm, Tiểu Bắc, hai cậu cũng đều chưa có khinh công thượng thừa mà? Hơn nữa ngay cả hộ thể thượng thừa Tiểu Bắc cũng chưa có, ít nhất ta còn có hộ thể thượng thừa."

"Đừng lo lắng, kiểu gì chẳng có." Khai Tâm cười: "Tử Lang Nữ trong mật thất có thể rơi ra Hồ Yêu Mị Ảnh và Linh Hư Thể, một quyển hộ thể và một quyển khinh công, hai người mỗi người một quyển, vừa đẹp."

"Vậy còn cậu?"

Lôi Chiến và Tiểu Bắc nghe vậy thì không chịu, họ biết, bây giờ Khai Tâm cũng mới chỉ luyện được khinh công Đăng Vân Bộ thông thường cảnh giới Tông Sư mà thôi.

"Mọi người không cần lo cho ta, ta đã chuẩn bị sẵn bí tịch khinh công rồi, còn đang cất trữ ở đó, đến cảnh giới Huyền Diệu mới học được…"

Nghe Khai Tâm nói như vậy, ba người mới bằng lòng bỏ qua.

Thế nhưng, nhắc đến Tử Lang Nữ, mấy người lại bất giác cảm thấy căng thẳng.

"Chỉ bốn chúng ta đi đối phó với Tử Lang Nữ thôi á?" Dược Thạch Vạn Năng nhíu mày, có vẻ hơi thấp thỏm và do dự: "Tử Lang Nữ không phải yêu thú thông thường đâu, nghe nói nó là sói hình người, có thực lực của cao thủ cảnh giới Sinh Tử! Dưới hiệu quả của trận pháp huyễn thuật, mắt thường không thể nhìn thấy được, cẩn thận đến lúc đó bốn người chúng ta chết thế nào cũng không biết."

"…"

Đương nhiên là Khai Tâm biết những điều này, thế nhưng, nếu không có lòng tin tuyệt đối sẽ đối phó được với Tử Lang Nữ thì hắn đã chẳng tới nơi đây. Vì thế hắn cười một tiếng, chuẩn bị nói ra kế hoạch của mình.

Đúng lúc ấy, một giọng nói không quá xa lạ với bốn người bỗng vọng lại từ cửa mật thất: "Nếu đối phó với Tử Lang Nữ, ta cũng có thể giúp các huynh một tay."

Bấy giờ bốn người mới phát hiện ra rằng có một người nữa xuất hiện ở đây, tất cả cùng tỏ vẻ cảnh giác, ánh mắt lia qua đó như điện xẹt. Không ngờ lại nhìn thấy Hồng Trần máu me đầm đìa, trên người quấn băng, đang đứng ở lối vào của mật thất một cách chật vật. Đôi mắt của hắn ta liếc qua những thi thể trên mặt đất một lượt, tiếp tục nói: "Ta không lấy thứ gì cả, coi như báo đáp vì các vị đã giết những tên đó, trả thù thay cho các huynh đệ của ta…"