Editor: Nguyetmai
Trong Động Hồ Ly, bởi vì nguồn tài nguyên quá ít, sự căm phẫn của các bang phái càng lúc càng rõ, cảm xúc bất mãn càng lúc càng sâu!
Các bang phái đã ngầm có phe phái cho riêng mình.
Họ không còn tin vào ba bang phái lớn dẫn đầu nữa, thậm chí còn cho rằng ba bang phái định nhân cơ hội này cố tình hạn chế khả năng thu nhận tài nguyên của họ.
Nhưng vì sự tồn tại của Khai Tâm, vì tài nguyên ở tầng thứ hai của Động Hồ Ly và sự bí ẩn của tầng thứ ba chưa ai bước tới bao giờ, không khí giữa các bang phái vẫn giữ ở một mức độ nhất định, không ai vén màn phá vỡ thế cân bằng của liên minh bang phái.
Mặc dù Lạc Vũ Môn, phái Trường Lạc đều nhận ra được điều này, nhưng điều mà họ quan tâm nhất vẫn là nhóm người của Khai Tâm – những người có thực lực khó lường, không biết hiện tại đang ở đâu.
Họ biết rằng, để áp dụng được kế hoạch này thì nhất định phải diệt trừ nhân tố không ổn định đó!
Theo thời gian trôi qua, trong cái Động Hồ Ly với lượng tài nguyên hạn hẹp này, số lượng yêu hồ càng lúc càng ít, thậm chí cả yêu hồ ở nơi giao nhau thứ ba - lối để vào tầng thứ hai của Động Hồ Ly cũng đã bị người của các bang phái tiêu diệt sạch sẽ.
Nhưng rất kỳ lạ, trong hai lối đi đều có một con hồ ly nữ không ai để ý tới, chỉ chạy như bay suốt dọc đường.
"Hi hi…"
Hồ ly nữ với những đường cong tuyệt diệu và nụ cười quyến rũ, xảo quyệt bám sát theo sau một cao thủ thượng thừa của phái Trường Lạc. Tên cao thủ đó khởi động hộ thể thượng thừa, bị công kích trúng thì cũng chỉ hơi lung lay một chút, sau đó tiếp tục tiến lên phía trước, quan sát bốn phía xung quanh.
Các cao thủ thượng thừa của những bang phái lớn trong lối đi cũng chỉ lẳng lặng nhìn vào cạnh tượng này, không ai ngăn cản hay bước tới chém giết hồ ly nữ.
Đến tận khi tất cả mọi người tụ tập ở lối vào của tầng thứ hai!
Không bao lâu sau, hai người chơi có hộ thể thượng thừa cùng dẫn theo hai con hồ ly nữ tới đây. Họ tới báo cáo trước mặt Tư Đồ Lạc Vũ và Cô Độc Trường Lạc: "Người đến cả đây rồi, tầng thứ nhất không còn ai nữa."
"Bên của thuộc hạ cũng thế, không tìm thấy tên đó!"
Câu trả lời của hai người khiến hai thủ lĩnh của hai bang phái lớn đều nhíu mày. Thế nhưng, họ không hề nghi ngờ gì với sự chuẩn xác của tin báo, bởi vì ngoài hai cao thủ thượng thừa có thể địch lại với hai hồ ly nữ này thì còn có một đội cao thủ hàng đầu đi tìm khắp tầng thứ nhất của Động Hồ Ly. Có thể một người không tìm thấy, nhưng với cả một đội ngũ như thế, dù Động Hồ Ly có phức tạp đến đâu đi chăng nữa thì cũng không có chuyện bỏ sót nơi nào đó được.
"…"
Hai người nhìn nhau bằng đôi mắt nghiêm trọng.
"Xem ra, sau khi xông tới đây, hắn đã offline rồi…"
"Tên nhóc này tinh ranh thật đấy!"
"Làm sao bây giờ?
Hai người đều cảm thấy rất tiếc nuối. Lúc đầu họ đã định xử lý Khai Tâm và kiếm một món hời trên người hắn, không ngờ hắn lại chạy mất tăm mất tích, không thấy bóng dáng đâu nữa, quả nhiên là khó đối phó!
"Đi rồi thì thôi, sau này có cơ hội sẽ tính sổ với hắn sau! Lo việc chính trước đã, vào tầng thứ hai đi!"
"Ừm."
Hai người liếc mắt nhìn các thủ lĩnh của những bang phái khác, cuối cùng rơi xuống người của Hồng Trần – hắn ta đã không đủ kiên nhẫn để chờ nữa rồi, đôi mắt của cả hai đều ngưng đọng lại.
"Giết!"
Sau một tiếng ra lệnh, một đám cao thủ lập tức bao vây lấy hai con hồ ly nữ vẫn còn rất hung hãn không hay biết gì đó, giơ tay chém chết cả hai.
Rầm! Rầm!!
Nơi cuối cùng của Động Hồ Ly, một tảng đá lớn bỗng thụt dần xuống dưới ánh mắt của mấy trăm cao thủ, tạo thành tiếng vang đinh tai nhức óc…
Một cái động đen xuất hiện trước mắt mọi người!
Lối vào tầng thứ hai của Động Hồ Ly.
"Các vị!" Tư Đồ Lạc Vũ cất cao giọng, cười nói: "Chắc hẳn mọi người cũng biết kế hoạch hôm nay có chút ngoài dự liệu, tài nguyên của tầng thứ nhất đã bị Khai Tâm làm loạn hết rồi, khiến rất nhiều huynh đệ, rất nhiều bang phái không thu hoạch được gì. Trong chuyện này, Lạc Vũ Môn cũng bị thiệt hại nặng nề, chỉ có thể tỏ lòng tiếc nuối. Thế nhưng, tài nguyên trong tầng thứ hai vẫn còn đó, trong đó toàn là bạch hồ cảnh giới Huyền Diệu, Tử Lang Nữ cũng ẩn nấp trong đó, rất khó để đối phó. Sau khi vào tầng thứ hai, mọi người phải tự chiến đấu dựa vào bản lĩnh của mình! Hy vọng mọi người sẽ có thu hoạch."
Hắn ta dừng lại một chút, giọng nói cũng thay đổi: "Tại hạ không nói nhiều nữa, xin mời mọi người vào!"
Đứng ở cửa vào của tầng thứ hai, Tư Đồ Lạc Vũ làm một hành động mời.
Vừa dứt lời, các bang phái thi nhau hưởng ứng: "Nếu thế thì bọn ta đi trước một bước!"
Một nhóm người nhanh chóng tách ra khỏi đám đông, họ chắp tay hành lễ, sau đó vội vàng vào tầng thứ hai của Động Hồ Ly.
"Đi!"
Thủ lĩnh của những bang phái khác cũng dẫn đội ngũ của mình vào tầng thứ hai.
Tầng thứ hai khác với tầng thứ nhất!
Mặc dù tầng thứ hai càng nguy hiểm hơn, nhưng lối vào lại không có nguy hiểm, hơn nữa số lượng hang động không quá nhiều, tài nguyên cũng không bằng tầng thứ nhất. Giết được con nào thì hay con đó, nếu không nắm chặt thời gian thì e rằng sẽ chẳng được chút lợi lộc gì.
Ngay cả Hiệp Nghĩa Môn cũng nhanh chóng vào tầng thứ hai, không hề khách sáo gì cả!
Điều kỳ lạ là từ đầu tới đuôi, người của Lạc Vũ Môn và phái Trường Lạc đều rất thản nhiên đứng chờ ở cửa vào, không có ai bước vào tầng thứ hai, cũng không có dấu hiệu của việc muốn tranh đoạt tài nguyên, có vẻ như không hề lo lắng tài nguyên trong đó sẽ bị chia hết.
Hai tên thủ lĩnh chỉ ung dung đứng chắp tay nhìn đội ngũ của các bang phái chen nhau vào tầng thứ hai, một nụ cười quỷ dị xuất hiện trên môi, dáng vẻ rất thong dong.
Mãi tới khi ở lối vào chỉ còn lại hai bang phái lớn, như thể có một cơn gió lạnh thổi qua đội ngũ được trang bị đầy đủ đang chờ xuất phát ấy.
"Đi thôi, nếu không sẽ có người nghi ngờ."
"Ha ha, cũng đúng, mời!"
Tư Đồ Lạc Vũ cười một tiếng, làm hành động mời.
Lần này, Cô Độc Trường Lạc không tiếp tục nhường nữa, đôi mắt hắn ta liếc nhìn một cái, người của phái Trường Lạc lần lượt đi vào trong!
Sau khi phái Trường Lạc, Lạc Vũ Môn vào trong, lúc Tư Đồ Lạc Vũ đi tới cửa, hắn bỗng dừng lại một chút, bởi vì hình như hắn ta loáng thoáng nghe thấy tiếng vang gì đó. Theo bản năng nhìn sang lối đi bên phải, lông mày hắn ta hơi nhíu lại. Lắng nghe thêm vài giây nữa, không nhận ra được điều gì, hắn ta mới thả lỏng lông mày, lắc đầu rồi vào thẳng tầng thứ hai.
Lối vào tầng thứ hai của Động Hồ Ly hoàn toàn im ắng lại!
Thế nhưng, sự im ắng này không kéo dài được nửa phút.
Nơi lối đi bên phải mà Tư Đồ Lạc Vũ đã nhìn sang vừa rồi, bóng người lóe lên, một người trẻ tuổi mặc một bộ Cung Phục màu vàng nhảy ra khỏi góc tường, mày kiếm mắt sáng, nhìn chằm chằm vào nơi mà Tư Đồ Lạc Vũ vừa biến mất, đôi lông mày nhíu lại. Người này rõ ràng chính là Khai Tâm mà Tư Đồ Lạc Vũ và Cô Độc Trường Lạc đoán rằng đã rời khỏi Động Hồ Ly.
Khai Tâm dứt khoát xoay người.
Hắn đi một hồi tới nơi giao nhau thứ hai, dừng lại trước một tảng đá bình thường không có gì là lạ.
Xoẹt!
Bách Chiến Đao xuất hiện trong lòng bàn tay, lưỡi đao màu xanh đậm lóe lên.
Rầm rầm!
Tảng đá trước mặt bỗng hiện lên hình vẽ của một con dã thú có răng nanh, chỉ chớp mắt liền vỡ nát. Trong màn bụi bặm, một hang động đen như mực hiện ra…
"Ầy, phì." Tiểu Bắc phe phẩy bụi và bước ra với vẻ mặt ủ rũ, đứng trước mặt Khai Tâm: "Cái nơi quái quỷ gì thế này, toàn mùi hồ ly, suýt thì tắt thở rồi!"
Khai Tâm không để ý tới, hắn lại mở hai cái hang bên cạnh ra để Dược Thạch Vạn Năng và Lôi Chiến ra ngoài.
Dược Thạch Vạn Năng không thể tin nổi, hắn ta nhìn chằm chằm vào Khai Tâm như nhìn thấy ma: "Bọn ta tới đây hơn một tháng rồi mà còn không phát hiện ra cái hang này, sao cậu lại biết?!"
Hắn ta còn nhớ, đây là lần đầu tiên Khai Tâm đến Động Hồ Ly, sao hắn lại biết cái hang bí mật này.