Luận Kiếm Toàn Cầu

Chương 19: Cao thủ và tay mơ




Translator: Nguyetmai

Khai Tâm đã có cảnh giác, nhưng tốc độ của Lạc Tiếu Thiên còn nhanh hơn, hắn ta trút hết toàn bộ nội lực xuống, định ra một kích trí mạng. Dù người thi triển chiêu này chỉ là một người chơi còn chưa đến cảnh giới Xuất Nhập, nhưng với những người mới chơi thì chẳng khác nào bị một quả núi đè trên đỉnh đầu, muốn tránh cũng không thể!

Ngay cả là Khai Tâm, sau khi đã chiến đấu một thời gian dài, hắn cũng chỉ chuyên tâm vào việc lĩnh ngộ Cửu Cung Bát Quái, không hề nghĩ đến Huyết Luân Hồi Trảm.

Đến khi cảm thấy được tình hình bất thường thì ánh sáng đỏ rực đó đã rọi thẳng vào trước mặt, với thân thủ hiện tại của hắn thì không thể hoàn toàn né tránh được…

Trong chớp mắt sinh tử đó, Khai Tâm không hề nghĩ ngợi mà sử dụng Mãng Long Phiên Thân của Thiếu Lâm Trường Quyền, đồng thời, Quân Tử Kiếm cũng lướt nhanh như tia chớp, thi triển một chiêu mà hắn lĩnh ngộ được ở kiếp trước…

Cả người hắn lật ngược về sau, Quân Tử Kiếm vung ra nhanh như điện, vừa vặn chạm vào Huyết Luân Hồi Trảm của Lạc Tiếu Thiên.

Dù sao Lạc Tiếu Thiên cũng chưa đến cảnh giới Xuất Nhập, tạm thời không thể điều khiển thuần thục được tuyệt kỹ cần nội lực mạnh mẽ này. Thấy Quân Tử Kiếm bay đến trước mặt, hắn ta hoảng quá thành loạn.

Keng!

Âm thanh sắt thép va chạm vào nhau, Quân Tử Kiếm vung ra một khoảng cách đó ba mét, cắm vào trong đất hơn nửa mét.

Tuyệt kỹ thất bại, Lạc Tiếu Thiên vừa sợ vừa giận, hắn ta gào lên: "Để mạng lại!" Sau đó, hắn ta nhào đến trước mặt Khai Tâm với những gì còn sót lại của tuyệt kỹ, tia sáng màu máu lại xuất hiện!

Không có vũ khí, để xem đối phương sẽ chống lại Huyết Luân Đao Pháp của hắn ta như thế nào!

Thế nhưng…

Sau khi chiêu phi kiếm đó giải trừ nguy cơ, Khai Tâm vội đứng vững lại, một lần nữa đắm mình vào cuộc chiến, bước đi càng thêm vững vàng, linh hoạt, khí thế cũng tăng lên rất nhiều.

"Rầm!!"

Tia sáng màu máu vừa rọi vào mặt, một nắm đấm mạnh mẽ vọt ra, đập thẳng vào mặt Lạc Tiếu Thiên – người đã hết sạch nội lực, không thể đánh trả được nữa.

Lực sát thương của Thiếu Lâm Trường Quyền tầng thứ mười không thua gì kiếm pháp tầng thứ chín thông thường khi dùng Quân Tử Kiếm, Lạc Tiếu Thiên còn chưa lấy lại tinh thần sau khi Khai Tâm bộc phát khí thế thì đã có một nguồn lực đấm bay hắn ta ra ngoài.

Giữa không trung, Lạc Tiếu Thiên kinh hoàng trợn to hai mắt.

Quyền Phong!

Mặc dù nó chưa đến cảnh giới Tông Sư, nhưng đã hình thành được quyền ý, rõ ràng là đã đạt đến tầng thứ mười rồi.

Sao lại thế được?

Lạc Tiếu Thiên đã bị đánh văng ra xa, hắn ta cố gắng chịu đựng cảm giác hoa mắt chóng mặt, vội vàng bò dậy, nhìn về phía thiếu niên áo xanh, vừa hay nhìn thấy cảnh tượng Vũ Hầu không thể tiếp được hai chiêu của đối phương, cũng bị người đó tìm sơ hở rồi đánh bay y như hắn ta.

Hiển nhiên, Vũ Hầu thảm hại hơn nhiều.

Sau khi bị đấm mạnh vào vai, Vũ Hầu còn bị Kim Long Tham Trảo kéo về, hoàn toàn không thể sử dụng kiếm pháp được, cơ thể mất đi thăng bằng cứ thể phải nhận những cú đấm liên hoàn của Khai Tâm, khiến Vũ Hầu phun ra một ngụm máu, ngã nhào xuống mặt đất.

"Đa tạ đã chỉ giáo."

Thiếu niên áo xanh không đuổi giết nữa, chỉ thản nhiên liếc nhìn hai người trên mặt đất, cho Quân Tử Kiếm vào vỏ rồi mới bước đi, bóng dáng hắn khuất dần.

Chỉ để lại hai gã đàn ông bị nội thương nặng đờ đẫn nhìn nhau bằng ánh mắt đắng chát.

"Tên nhóc này lợi hại thật! Thiếu Lâm Trường Quyền tầng thứ mười, chúng ta bại cũng không oan." Vũ Hầu cũng đã nhận ra quyền pháp của Khai Tâm, hắn ta chỉ biết cười khổ, trong lòng không còn hào hứng đi lĩnh giao cao thủ ở thành Cô Tô nữa.

"Quả thực không oan."

Lạc Tiếu Thiên nhìn sang đồng bạn mình, cảm xúc không khác nhau là mấy.

Cứ tưởng người ta là một tay mơ chỉ biết ăn mặc và khoe khoang, ai ngờ chẳng những hắn đã học được Cửu Cung Bát Quái Kiếm của phái Võ Đang, còn biết cả Huyết Luân Đao Pháp và Toàn Chân Kiếm Pháp. Mỗi một chiêu, một thức đều ẩn giấu quyền pháp cao thâm, thậm chí còn tránh né được Huyết Luân Hồi Trảm, thảo nào lấy một địch hai còn dám dùng kiếm pháp nhập môn, không coi hai người họ ra gì…

"Chúng ta đã xem thường anh hùng trong thiên hạ rồi."

"Tên nhóc này tương lai sẽ là một nhân vật có tiếng đây!"

Nhặt đao kiếm lên, hai người đó lẳng lặng ghi nhớ nhân vật đứng đầu của thành Cô Tô này, đi vào một trạm nghỉ chân. Trải qua trận chiến này, bọn họ đã hiểu ra rằng, bản lĩnh của họ vẫn chưa đủ để tung hoành giang hồ, vẫn còn phải tu luyện nhiều hơn nữa thì tương lai mới có nơi để bọn họ đặt chân đến.



Bọn họ lại không hề biết rằng, Khai Tâm đã phải hạ quyết tâm mới bỏ qua cho hai người họ.

Trong "Giang hồ", chỉ cần bị vây giết ở ngoài thành, người bị vây lại có ưu thế lý lẽ thì có thể phản kích thoải mái, thậm chí giết chết kẻ địch cũng không sao.

Đặc biệt như trận đấu vừa rồi của hắn, lấy ít thắng nhiều, lấy yếu thắng mạnh, tuyệt kỹ Huyết Luân Hồi Trảm đã xuất hiện, hoàn toàn có thể được hệ thống tự động chấp nhận. Nếu hắn giết chết đối phương, nói không chừng hắn sẽ nhận được vài phần thưởng bất ngờ, cấp bậc cũng tăng lên một chút.

Nhưng người đã xông xáo ba năm như Khai Tâm hiểu rõ được một điều, đó là "gây thù dễ, hoá giải hận thù mới khó".

Từ trước đến nay, những người trẻ tuổi mới bước chân vào giang hồ thường rất cao ngạo, làm việc theo cảm tính, lúc trước hắn cũng như thế nên đã đắc tội với rất nhiều người, cũng đã giết chết rất nhiều người, vì thế mới có chuyện bị mai phục trong cuộc luận bàn kiếm thuật ở Hoa Sơn, ngã xuống ở chân núi Thất Thiếu.

Bây giờ làm lại từ đầu, Khai Tâm không định chuốc lấy thù oán chỉ vì một chút ích lợi nhỏ nhoi như vậy. Dù sao hắn cũng không thiệt thòi gì trong cuộc chiến vừa rồi, ngược lại còn có đối tượng để rèn luyện miễn phí, không cần thiết phải giết chết đối phương, khiến tu vi của hai người đó bị trọng thương.

Tha được thì tha vậy.

Sau khi rời khỏi đó, Khai Tâm đụng phải một người quen trước khi đến được quán rượu – Lý Tam.

Cái hình tượng vừa say rượu, vừa xách túi bạc đó quá rõ ràng, muốn không nhận ra cũng khó…

Dù đã say khướt những Lý Tam vẫn còn cảnh giác, thấy người thiếu niên mặc quần áo xanh áp sát lại phía mình, hắn ta chú ý đến ngay. Khi Khai Tâm lại gần, đôi mắt của hắn ta như bừng cháy lên hai ngọn lửa: "Là tên nhóc thối nhà ngươi! Đi chết đi!" Hắn ta treo túi rượu vào eo, rút Tinh Cương Kiếm đuổi đến, trông dáng vẻ như nhìn thấy kẻ thù không đội trời chung.

Ha ha.

Khai Tâm nở nụ cười, không nói lời nào mà bỏ chạy, dẫn Lý Tam vào một khu rừng vắng vẻ.

Sau một giờ…

Trên đường đi có người nhìn thấy một thiếu niên thở hổn hển ra khỏi rừng, như thể vừa trải qua một cuộc ác chiến.

Họ còn chưa hiểu ra sao thì lại thấy một hán tử máu me đầy người, trên người còn cắm mười mấy chiếc phi đao. Hắn ta vừa nghiến răng nghiến lợi chửi rủa vừa chui ra khỏi rừng.

Những người chơi nhìn thấy cảnh tượng này đều tò mò bàn tán xôn xao:

"Đó là Lý Tam đúng không?"

"Hình như vậy…"

"Bị thằng nhóc kia đánh à? Thằng nhóc đó là ai thế?"

"Ngươi không biết hắn à? Hắn thường xuyên ra vào Mộ Dung thế gia, hình như đã thành đệ tử của Mộ Dung thế gia rồi…" Một người chơi trông có vẻ khá lão luyện, dường như tin tức nhanh nhạy, nói với vẻ mặt hâm mộ.

Ai nấy đều chợt hiểu ra.

Người của Mộ Dung gia ở Cô Tô!

Ngày càng có nhiều người chơi phát hiện ra có người mặc quần áo xanh, cầm Quân Tử Kiếm đánh đuổi ác hán, khiến tên tuổi của đại sư huynh "Quân Tử Kiếm áo lam" của phủ Mộ Dung ở Cô Tô được lan truyền nhanh chóng.

Khai Tâm là người trong cuộc, nhưng hắn lại hoàn toàn không biết, còn đang chăm chỉ chạy ngược xuôi để Cửu Cung Bát Quái Kiếm và Liễu Diệp Phi Đao lên được tầng thứ chín.